Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu

Chương 9




Tốc độ nhấp vào cực kỳ chậm rãi, khiến cơ thể của Mạch Kính cảm nhận được rõ ràng từng chuyển động của dương v/ật.

Đôi chân bị banh ra hai bên vừa thon vừa trắng, q/uy đầu toả ra hơi ấm và mùi hương đặc trưng của đàn ông chạm vào những nếp gấp quanh hậu huyệt như muốn chào hỏi nó một cái, sau đó thong thả nhưng vẫn mạnh mẽ xuyên qua hậu huyệt đang run rẩy.

‍‎Phía sau q/uy đầu là phần thân thô to dữ tợn, cuối cùng là hai hòn d/ái to tròn nằm trong đám lông mu dày, chúng dập từng chút một vào cặp mông trắng nõn mềm mại.

Con mồi vốn đã cố gắng chịu đựng trong tuyệt vọng, tiếng khóc nức nở đã bị đè nén nhưng cơ thể lại không thể dừng run rẩy được.

Nhưng dù cậu có run rẩy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự tra tấn khủng khiếp đang ở rất gần.

Trong hậu huyệt khít khao bị một cây dương v/ật to lớn và cứng ngắc ngang ngược chen vào, hậu huyệt nhạy cảm liều mạng siết chặt vì chủ nhân đang sợ hãi. Trịnh Thù Quan cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, còn tiếp tục mỉm cười khen ngợi cún con.

Mạch Kính cảm thấy phần dưới cơ thể đau nhức không chịu nổi, mũi cay cay, mắt đỏ hoe nhưng dù có khóc cũng không thể giải tỏa nỗi bức bối của mình.

Nỗi chua chát trong lòng càng lúc càng dâng trào, cảm giác tủi nhục và đau đớn dần dần tích tụ khiến cậu đau khổ đến mức bật khóc lóc thảm thiết.

Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là ngay cả trong giây phút tra tấn, cơ thể Mạch Kính vẫn mơ hồ nhớ được hình dáng của cây dương v/ật khổng lồ của hắn.

Cho đến khi Trịnh Thù Quan ngẩng đầu lên thở hắt ra một hơi, con mồi bị ép đến bước cuối cùng cuối cùng cũng không nhịn được, không chút do dự kêu lên lớn tiếng: "Á, ha, ưm, hứ!"

Cậu khóc đến nỗi thở hổn hển, tay chân và cơ thể run rẩy dữ dội.

"Trịnh Thù Quan, hức, ác ma, ác ma, anh là ma quỷ, cặn bã! Anh sẽ không có kết cục tốt đẹp, giết tôi, giết tôi đi, Trịnh Thù Quan, hic."

Ngón tay cái đè lên vị trí trái tim đang đập rộn rã, Trịnh Thù Quan thản nhiên nói: "Tôi đã nói với cún con là đang bật ghi âm rồi mà."

Cảm giác tức giận và hận thù đan xen vào nhau, Mạch Kính đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng vẫn chẳng thể lay chuyển nổi hắn, cậu bèn đưa tay ra cào cấu nhưng da hắn còn chưa bị thương thì cậu đã bi thảm nhận ra mình còn chẳng có sức để phản kháng.

Cậu ngừng phản kháng, lần này đến lượt Trịnh Thù Quan hành động.

Người nọ cố tình di chuyển bàn tay của mình, dời ​​​​ngón cái đang đè trên xương quai xanh xuống cho đến khi chạm tới vòng eo căng cứng của Mạch Kính.

Cơ thể hắn không hề cử động mà dùng hai tay nắm lấy eo Mạch Kính từ từ kéo cơ thể cậu ra, sau đó mới dùng hông nhấp mạnh một cái, được vài lần như thế đã khiến linh hồn nhỏ bé của Mạch Kính bay lên tận trời.

Trịnh Thù Quan vui sướng nhìn thấy cún con của mình không khóc nữa, sau khi toàn thân run rẩy dữ dội, đôi môi yếu ớt mở ra, cái lưỡi nhỏ thè ra run rẩy chảy xuống một vũng nước bọt, đôi mắt mơ màng không còn một chút tỉnh táo.

Khóe miệng hắn nhếch lên, dục vọng chinh phục trong lòng sắp trào ra. Không đợi Mạch Kính tỉnh lại hắn đã lùi ra sau rồi dùng sức nhấp về phía trước, sức lực mạnh đến mức như muốn nhét cả hai hòn d/ái vào trong.

Sau đó lại làm một lần nữa.

Phụt!

Dương v/ật dữ tợn tung hoành trong hậu huyệt non mềm, hắn nhấp hông kịch liệt như một con thú thô bạo trong rừng rậm nguyên thuỷ. Khiến tâm trí đang lơ lửng trên mây của Mạch Kính cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu run rẩy không ngừng.

Cứu, cứu, cứu, cứu, cứu, cứu.

Trong một khoảng khắc bất chợt, ý thức đang lơ lửng của Mạch Kính đột nhiên bị kéo trở lại cơ thể, tiếp theo là âm thanh của một sợi dây bị kéo đứt trong đầu, một ngọn lửa nóng bốc lên khiến cơ thể cậu nóng rực.

Dù biết là vô dụng, thậm chí có thể gây phản tác dụng nhưng Mạch Kính vẫn rưng rưng nước mắt lớn tiếng cầu xin: "Đừng, đừng mà, chậm lại, chậm lại, cầu xin anh, Trịnh Thù Quan a hức!"

Không ngoài dự đoán hắn lựa chọn cách phớt lờ.

Hắn cảm thán, đúng là một trong những nhân vật chính được thế giới chỉ định. Mấy chỗ khác xinh xắn, nơi phía dưới còn hơn cả tuyệt vời.

Ban đầu dương v/ật đút vào hơi khó khăn nhưng hắn nhấp mạnh vài cái là bên trong lập tức trở nên vừa ướt vừa nóng, như đang nhét vào một chiếc bánh pudding tráng miệng mới ra lò, có thể cảm nhận được độ đàn hồi đặc biệt, đồng thời tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi hậu huyệt mấp máy.

Sướng hơn nhiều so với lúc tự làm.

Cũng thú vị hơn rất nhiều.

Tên ác ma tham lam và hung ác bộc lộ bản chất xấu xa thật sự của mình, những chiếc răng nanh màu đỏ lộ ra.

"Ưm."

Trịnh Thù Quan đột nhiên rút ra một đoạn dài, vừa lòng nhìn thấy toàn bộ dương v/ật khổng lồ của mình bao phủ trong chất lỏng nhớp nháp, dưới tác dụng của trọng lực chất lỏng từ từ nhiễu xuống trên mặt đất kéo theo những vệt nước dài trong suốt.

Hắn nhắc nhở: "Bây giờ em đang bắt đầu chảy nước rồi đấy, cún con."

Mạch Kính ngơ ngác nhìn qua, không biết là chất bôi trơn hay chất nhầy do dịch ruột tự động tiết ra. Đầu óc của cậu vẫn còn đang ở giai đoạn khóc lóc cầu xin, hành động đột ngột của hắn khiến cậu ngơ ngác, dù mở to miệng nhưng không thể phát ra một âm tiết nào.

Có ai mà không thích cún con thế này chứ.

Nhưng Trịnh Thù Quan đủ đê hèn, hắn nhìn thẳng vào mặt Mạch Kính nhưng bỏ qua mọi cảm xúc hiện rõ trên mặt cậu lúc này, mỉm cười nghiền ngẫm và nói: "Là một người chủ tôi đã cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình rồi, bây giờ đến lượt cún con hôn tôi."

Thân hình hắn cao to dễ dàng chặn hết ánh sáng le lói chiếu vào từ cửa sổ.

Mạch Kính ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không có một khuyết điểm nào trước mặt, từ khóe mắt cậu nhìn thấy bàn tay thon dài thiếu kiên nhẫn nắm lấy vai không cho phép trốn tránh, cậu chỉ thể rướn người lên đặt một nụ hôn ướt át lên má đối phương.

Trịnh Thù Quan từ từ cảm nhận nhưng rồi lại cảm thấy tiếc nuối tràn trề, quả nhiên thứ hắn ép buộc không thể ngọt ngào bằng lúc cún con tự chủ động.

Trong lòng hắn cảm thấy có hơi bất mãn, hai tay nắm lấy vòng eo trắng nõn mềm mại của Mạch Kính thọc sâu dương v/ật của chính mình vào trong.

Mạch Kính choáng váng vô thức nắm lấy khuỷu tay rắn chắc của Trịnh Thù Quan, mới khiến cho những cú nhấp nhanh như con chó điên của đối phương chậm lại.

Dù đã bất giác hiểu ra ý của đối phương, nhưng cậu thà không hiểu còn hơn.

Nếu bây giờ việc chạy trốn đã không có tác dụng gì ngoại trừ chọc tức đối phương, cậu thà chôn mình trong hố cát tối tăm và ẩm ướt.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào căn phòng dần dần ít đi. Ác ma đột nhiên rút dương v/ật đang nổi gân xanh đáng sợ ra, kéo lớp bao cao su ra rồi nhắm bắn tinh d/ịch lên ngay trên niệu đạo của cậu.

Chất lỏng màu trắng đục nóng bỏng trào ra, phần lớn bắn trúng dương v/ật nhỏ xinh và hai hòn bi nhỏ của Mạch Kính, dù chỉ có một phần đi vào niệu đạo cũng đủ mang lại cảm giác khó chịu khủng khiếp.

Niệu đạo nhạy cảm sao có thể bị đối xử thô bạo như vậy?

Lúc cậu chuẩn bị lùi lại bỗng cảm nhận được hành động xoa nắn mạnh bạo của Trịnh Thù Quan, đối với hắn dường như dương v/ật của cậu không phải là thứ đại diện cho tôn nghiêm đàn ông mà chỉ là một khối thịt mềm có thể tùy ý nhào nặn trong tay.

Không những vậy đối phương còn tàn nhẫn dùng sức lớn hơn, lần đầu tiên lộ ra bản chất tàn ác xấu xa, đôi mắt xanh lam lạnh lùng sắc bén nhìn qua: "Em muốn chống lại tôi sao?"

‎‌‎‍‍Mạch Kính nằm xụi lơ, cơ thể run lên bần bật vì động tác đột ngột này. Xương quai xanh và thắt lưng còn hằn dấu vân tay màu tím cũng run lên theo từng nhịp thở, thân mình cứng đờ, tay chân bủn rủn.

"Tôi hỏi lại lần nữa, em muốn phản kháng sao?"

Hắn lạnh lùng hỏi.

Sau vài giây im lặng đến ngột ngạt, dưới cái nhìn ngày càng sắc bén của ác ma, cún con yếu ớt cúi đầu đưa ra câu trả lời mà hắn mong đợi: "Không."

Trịnh Thù Quan hài lòng nhắc lại câu nói: "Thế giới này bất công lắm, cún con."

Tia sáng cuối cùng biến mất và mặt trời cũng đã lặn từ khi nào.

Ác ma cúi xuống bế cún con đang khóc lóc của mình về nhà.