Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu

Chương 10




Một bàn tay thon dài trắng nõn của người đàn ông từ dưới chăn vươn ra, che lên đôi mắt của cậu để ngăn ánh nắng sớm mai chói loá chiếu vào.

Khi đầu óc đã trở nên tỉnh táo, cậu như kẻ say rượu nhắm mắt lại nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi ý thức biến mất. Hơn mười giây trôi qua, cậu nghiêng người định đưa tay nắm nhưng không ngờ lại không bắt được gì.

Trịnh Thù Quan rút bàn tay đang che mắt cậu về, giọng nói thảnh thơi vui sướng của hắn vang lên như tiếng sấm giáng xuống: "Chào buổi sáng cún con."

Hằn nằm nghiêng, thích thú khi cảm nhận được từng chuyển động nhẹ do sợ hãi của người nọ.

Mạch Kính nhắm chặt mắt lại.

Toàn bộ chiếc giường rất rộng, có lẽ dài tới 2m2, trong khi Mạch Kính chỉ chiếm một góc nhỏ.

Cậu co đầu gối lên trước ngực rồi quay lưng về phía Trịnh Thù Quan, cả người cách hắn rất xa.

Ngoại trừ hơi thở khe khẽ, thân thể trắng nõn yếu ớt không còn phản ứng nào khác. Có vẻ cậu vẫn còn quá mệt mỏi sau trận làm tình kéo dài suốt cả ngày hôm qua.

Trịnh Thù Quan không để bụng, thấy lời chào hỏi của mình không nhận được bất kỳ phản hồi nào cũng không có dấu hiệu tức giận. Hắn duỗi người rồi trần truồng đi xuống giường tắm rửa, sau đó đi vào phòng thay đồ chọn một bộ vest trắng, xỏ thêm đôi giày da rồi thong dong bước ra khỏi phòng ngủ.

Vừa đóng cửa phòng ngủ hắn lập tức nheo mắt rồi áp tai vào cửa, như một con sói trắng nhẹ nhàng và xảo quyệt đang săn mồi, giả vờ im lìm để lắng nghe phản ứng của con mồi.

Không có tiếng động nào bên trong.

Có lẽ cún con hắn mang về nhà thực sự chưa tỉnh dậy.

Dưới cổ tay áo vest cao cấp là những ngón tay thon dài cân xứng của người đàn ông trưởng thành, ngón tay hắn nhẹ nhàng bấm vài cái trên màn hình điện thoại, ngay lập tức một đoạn âm thanh ghi lại tiếng bước chân đang dần đi xa vang lên. 

Sau khi phát xong, hắn tiếp tục áp tai vào cửa nghe ngóng.

Quả nhiên bên trong bắt đầu có chút âm thanh xuất hiện, hẳn là chủ nhân của âm thanh đang thận trọng đến gần cửa phòng ngủ, sau đó có lẽ đang rón rén nhìn qua mắt mèo để quan sát động tĩnh bên ngoài. 

Trịnh Thù Quan trốn vào điểm mù của mắt mèo, tập trung và nín thở.

Hắn cảm thấy Mạch Kính chắc chắn sẽ tin hắn đã rời đi.

Lại một hai phút sau, hắn nghe thấy bên trong vang lên tiếng cơ thể ngã xuống đất, sau đó người bên trong đột nhiên "A" một tiếng rồi chậm rãi ôm mặt khóc nghẹn ngào, cuối cùng không chịu nổi nữa mà buông tay ra gào khóc thật lớn.

Khi tiếng khóc thay đổi, khóe miệng hắn cũng càng nhếch lên cao hơn.

Sau khi nghe đủ, hắn nắm lấy tay nắm cửa bước vào lần nữa.

Bốn mươi phút sau, Trịnh Thù Quan lại bước ra ngoài với vẻ mặt thoả mãn.

So với hồi nãy thì trang phục của hắn không thay đổi nhiều, ngoại trừ một vài nếp nhăn ở cổ tay áo sơ mi.

Áo sơ mi mà Trịnh Thù Quan mặc thường mềm mại và ôm sát vào da. Nó được thiết kế đặc biệt để ngăn nếp nhăn khi hoạt động, bây giờ áo nhăn đến như vậy cũng có thể tưởng tượng ra hắn đã dùng sức mạnh thế nào.

Hắn gọi cho người đầu bếp ở nhà: "Mang một ít súp lên phòng tôi, nhân tiện lúc bưng đồ ăn lên đừng có mở cửa."

Sẽ dọa cún con của tôi.

Sau đó hắn chỉnh lại quần áo một chút rồi đi gặp Thu Thanh đã đợi rất lâu ở phòng khách dưới lầu.

"Sếp Trịnh."

Thu Thanh là người có năng lực làm việc và nhạy bén nhất trong số những người làm việc cho hắn.

Đầu tiên là về bề ngoài.

Trước hết, Thu Thanh là một người miền Trung điển hình, y cao 1m82 có đôi chân dài và nước da khỏe mạnh. Khi đến nhà sếp để báo cáo công việc, y ăn mặc giản dị nhưng vẫn đủ chỉn chu nên tổng thể trông rất "lịch sự".

Tiếp theo là diện mạo của người này.

Lông mày không đậm cũng không nhạt, sống mũi thẳng, đôi mắt đoan chính và đôi môi tô điểm trang nhã. Sự kết hợp này tạo nên một khuôn mặt nhẹ nhàng, đồng thời còn tạo ra cảm giác y là một cấp dưới ưu tú "trung thành và có năng lực" cho Trịnh Thù Quan.

Trịnh Thù Quan có mối quan hệ tốt với cấp trên và cấp dưới của mình, dù đã lần giao cho y những nhiệm vụ kỳ quặc nhưng lần nào vị nhân viên ưu tú này cũng giải quyết ổn thỏa.

Thu Thanh cũng cảm thấy hài lòng với công việc hiện tại, nhất là sau khi hoàn thành xong công việc đều được sếp hào phóng tặng một chiếc bao lì xì dày cộp. Bởi vậy dù lúc nửa đêm nhận được lệnh ngày mai phải đến càng sớm càng tốt, y cũng không hề phàn nàn chút nào.

"Ngồi xuống đi." Trịnh Thù Quan giơ tay ra hiệu cho Thu Thanh ngồi xuống ghế sofa. Còn hắn đi đến phòng làm việc lấy một tập tài liệu mỏng trên bàn, đi ra ngoài đặt tập tài liệu lên rồi mới ngồi xuống bắt chéo chân.

Thu Thanh ngồi thẳng người chuẩn bị sẵn sàng nhận nhiệm vụ, nhưng bỗng nhiên nghe được tên sếp chỉ được mỗi cái hào phóng của mình nói: "Cậu có thích đàn ông không?"

"Hả?"

Sau vài giây bối rối Thu Thanh mới nhận ra mình thiếu chuyên nghiệp, lập tức chuẩn bị tinh thần ứng phó, nói: "Dạ sếp, nếu có nhiệm vụ yêu cầu điều kiện tiên quyết này, vì công việc tôi cũng làm được luôn!"

"..."

Trịnh Thù Quan bật cười, lắc đầu, "Tôi biết cậu có tinh thần hy sinh, nhưng không cần phải đến nước này."

Bắt gặp nụ cười ngả ngớn trên khóe miệng ông chủ, Thu Thanh ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Không sao, có vẻ chưa cần phải làm đến mức đó đâu, mông của y được cứu rồi.

Trịnh Thù Quan không có ý định tìm hiểu về đời tư của cấp dưới, hắn gõ nhẹ vào đồ vật trên bàn rồi bâng quơ nói một câu: "Chuẩn bị tinh thần trước khi xem cái này, đây là thứ có giá trị nhất trên người Đỗ Kinh Hồng đó."

Y biết Đỗ Kinh Hồng, lần trước đi câu cá người đó còn ở đứng bên cạnh khi đưa mồi câu qua nữa mà. Chẳng qua mọi chuyện đã được định sẵn từ trước, sếp cũng đã có hướng đi cho người này. Bây giờ sếp nói vậy, còn cho y xem tư liệu chẳng lẽ người này lại xảy ra chuyện gì sao?

Đúng rồi, y thầm chắc chắn, lần trước còn kêu y điều tra Mạch Kính đúng là rất kỳ lạ.

Y vừa lẩm bẩm vừa cầm tập tài liệu trên bàn lên, vừa mở ra đã thấy ba chữ "Cốt truyện gốc" trên trang nhất hiện ra. Mí mắt y đột nhiên nhảy dựng lên, trong lòng vang lên hồi chuông báo động.

Linh cảm xấu xuất hiện khi y tiếp tục nhìn lướt qua từng hàng chữ, biểu cảm trên khuôn mặt càng lúc càng giống mấy ông tướng quân lên đài hát tuồng trong kinh kịch.

Trong một khoảnh khắc tưởng như cha chết, trong một khoảnh khắc lại tưởng như mẹ đã không còn. Đột nhiên ba mẹ đều sống lại, nhưng chưa kịp nói một lời thì cả hai đã chết lần nữa trong chớp mắt...

Nói chung là khá thú vị.

Nếu không phải trong giờ làm việc, y rất có thể đã nhảy dựng lên rồi bắt đầu chửi thề như điên.

Bang!

Y đóng tài liệu lại, thở hắt ra một hơi, bình tĩnh hỏi: "Sếp Trịnh, nội dung bên trong có đáng để tin cậy không?"

"Đáng tin không à, có."

Trịnh Thù Quan thản nhiên gật đầu, đôi mắt nheo lại, nụ cười tràn đầy ý cười nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy rợn người, "Ít nhất logic của nó cũng rõ ràng, tôi thích cún con, ngay lần đầu gặp đã thấy em ấy rất dễ thương, cũng rất muốn em ấy. Nhưng theo cốt truyện thì mãi đến khi sắp tốt nghiệp tôi mới mua ra tay, là bởi vì sau lễ thành niên tôi phải mất 3 - 4 năm xử lý khối tài sản của gia tộc."

Trước đó hắn chỉ có thể kiên nhẫn ngủ đông, án binh bất động.

Vì vậy có thể phán đoán hiện thực và "cốt truyện" có sự liên quan kỳ diệu với nhau.

Có một thứ hắn chưa nói đó là còn có một bằng chứng nữa thuyết phục hơn.

Trong cốt truyện ban đầu, sở dĩ hắn ra ngoài quen nhân vật thụ thứ hai nhanh như vậy sau khi lên giường với cún con, là vì lần đầu tiên làm với cậu nhưng hắn không bôi trơn, không mang bao, cũng không làm dạo đầu, hắn không trói cún con lại để ngăn cậu chống cự mà uống một ly rượu pha rồi thô bạo làm luôn, kết quả làm xong là đưa thẳng cậu đến bệnh viện.

Sau khi phát hiện ra ở bệnh viện không chỉ thoải mái tự do mà còn có nhiều cơ hội trốn thoát, vai chính thụ Mạch Kính trong nguyên tác bắt đầu chống cự quyết liệt, còn cố tình làm mình bị thương để được đến bệnh viện.

Hai người đối chọi gay gắt không ai chịu nhường ai, đặc biệt là "Trịnh Thù Quan" vốn kiêu ngạo đến mức không biết "để bản thân chịu thiệt" là gì. Bây giờ Mạch Kính không cho, thì hắn đi tìm người khác giải quyết nhu cầu thôi.

Sau đó, là đến nhân vật thụ thứ ba và thậm chí là nhân vật thụ thứ năm.

"Sếp Trịnh, ý anh là gì?" Thu Thanh thận trọng hỏi. Y tin sếp gọi mình đến chắc cũng đã sớm có sẵn kế hoạch hết rồi.

Quả nhiên Trịnh Thù Quan nhướng mày, nói ra kế hoạch của mình: "Thứ nhất, tôi cho cậu thời hạn nửa năm phải chấm dứt tình trạng độc thân, ‌‍trai gái gì cũng được, miễn có bồ là được. Thứ hai, cậu mang tài liệu về nhà nghiên cứu thêm, liệt kê ra các sự kiện và mốc thời gian quan trọng, đối chiếu với tiến độ của các dự án quan trọng hiện tại để làm phương án cảnh báo rủi ro, chậm nhất là vào cuối tháng này phải xong."

Được rồi, bây giờ không chỉ ba mẹ mất mà gia phả của y có lẽ chắc cũng mất hết.

Thu Thanh vẫn lịch sự mỉm cười: "Dạ, sếp Trịnh."

Mà tên Đỗ Kinh Hồng kia mắc cười thật, cốt truyện của gã cũng buồn cười ghê. Có tên nhân viên nào muốn sếp giao thêm việc sau giờ tan sở không?

Nếu có thiệt thì nhân vật của y trong nguyên tác đúng là đồ ngu, bị người ta bóc lột mà còn không biết. Xứng đáng bị sếp chơi chết, đệch!