Lúc họ đến dinh thự của Phu nhân Arnsbury, Juliette liền dẫn Paul vào phòng chị cô. Cô mở cửa phòng, nói với dì, “Cháu đã đưa bác sĩ Fraser tới chăm sóc cho Margaret”.
Chị cô đã tỉnh nhưng vẫn rất nhợt nhạt, trông như sắp ngất xỉu đến nơi. Juliette ra hiệu cho Paul đi vào, trong khi Charlotte đi phía sau. Dì cô nắm tay cô nói nhỏ, “ Dì đã gặp người này rồi. Cậu ta đến buổi vũ hội của chúng ta đúng không? ”. Juliette gật đầu, Charlotte nói tiếp, “Chúng ta cần phải nói chuyện này sau”. Ánh mắt dì cô cảnh báo bà sẽ không để yên.
“Anh ấy là bác sĩ và cũng là bạn của gia đình cháu”, cô thấp giọng phản đối.
“Và phu nhân Vaughn cũng tuyên bố cậu ta là người thừa kế tước vị. Cái nào là đúng?”, bà thì thầm. “Cậu ta không thể là cả hai được.”
“Cháu tin tưởng anh ấy.”
Lập tức, khuôn mặt dì cô trở nên đăm chiêu, như đang cố suy ngẫm xem điều gì ẩn dưới câu trả lời của cô. Nhưng vài phút sau, biểu hiện của bà dịu dần.
Paul đặt hòm thuốc xuống, ra chậu nước rửa tay với xà phòng. Hành động này khiến Juliette kinh ngạc vì cô chưa từng gặp bác sĩ nào như thế.
“Thói quen cũ”, anh giải thích khi thấy cô thắc mắc. “Mẹ anh nói rửa tay giúp xua đi ma quỷ.” Nụ cười gượng gạo cho thấy anh cũng không tin tưởng, nhưng cô nghĩ chuyện này cũng chẳng có hại gì. Quay sang Margaret, anh hỏi, “Tiểu thư Andrews, tôi xem xét vết thương của cô được không?”
Sau khi chị cô gật đầu, Juliette có thể nhận thấy thái độ của Paul thay đổi rõ rệt. Giọng anh ấy uy nghiêm, Charotte lùi lại. Bà liếc nhanh sang Juliette, “Tôi sẽ để cậu chăm sóc cháu gái tôi, bác sĩ. Nếu cậu cần gì, hãy bảo Juliette tìm tôi”. Dì cô mở cửa và rút lui, để bọn họ với nhau.
Juliette không lo sợ vì rõ ràng Paul biết chính xác anh đang làm gì. Ngay từ lúc bắt đầu gỡ băng quấn quanh thái dương Margaret, anh đã trò chuyện với cô ấy bằng giọng rất dịu dàng. “Nào, em gái cô kể với tôi là cô đã cố gắng cứu Victoria ”
“Chính Melford đã bắt cóc chị ấy”, Margaret khẳng định. “Tôi đã bảo Victoria đừng đến gần, nhưng chị ấy … không chịu nghe tôi.” Giọng cô ấy không tỉnh táo, có vẻ như đã uống rượu. Juliette băn khoăn. Ai đã đẩy chị ấy vào tình trạng này?
“Cô sống được là rất may mắn”, Paul nói. “Tôi biết Sinclair đã đuổi theo cô ấy.”
Nụ cười tươi sáng lướt qua khuôn mặt Margaret lúc nhắc đến anh chàng cao nguyên đó, cô ngáp dài. “Tốt. Anh ta sẽ tìm ra chị tôi.”
Cử chỉ suồng sã của Margaret cho thấy rõ ràng cô ấy đang chịu tác dụng của một số loại thuốc hay có thể là rượu. Như thể trả lời cho câu hỏi âm thầm của Juliette, cô ấy nói, “Dì Charlotte đã cho chị uống cồn thuốc phiện(1) để giảm đau. Rất có tác dụng. ”
(1) Cồn thuốc phiện là hỗn hợp pha trộn giữa rượu etylic và thuốc phiện dùng như một loại thuốc giảm đau phổ biến ở thế kỷ 19.
Paul ném cho Juliette tia nhìn ranh mãnh, cô có cảm giác anh đang rất thích thú. “Phải, tôi đoán nó thực sự rất tốt. Cô đang buồn ngủ phải không?”
Margaret vừa gật đầu vừa ngáp. “Vâng. Nhưng không phải với anh. Như thế là không phù hợp.”
Juliette suýt nghẹt thở vì lời bình luận này. Người chị nghiêm trang của cô đang nói hươu nói vượn, và chỉ có Chúa mới biết chị ấy nói gì.
“Rất vui vì cô nói vậy”, Paul đáp.
“Và cũng không phải với Sinclair”, Margaret tiếp tục. “Anh ta một kẻ xấu xa, độc ác. Tôi không bao giờ muốn ngủ cùng hay hôn anh ta. Cho dù anh ta có đưa được Victoria trở về.”
Juliette phải vật lộn để im lặng. Chuyện quái gì khiến chị cô nhắc đến Sinclair? Cô nghĩ lại cách anh chàng cao nguyên đó bế Margaret trong tay lúc đưa chọ cô về đây. Ánh mắt anh ấy chỉ nhìn khuôn mặt chị cô, có vẻ chị cô rất có ý nghĩa với anh ta.
Giữa bọn họ có chuyện gì sao? Tất nhiên Sinclair là một người đàn ông tốt, nhưng anh ấy đã vi phạm pháp luật không chỉ một lần. Cô không thể tưởng tượng là Margaret lại đi để mắt đến anh ta.
Nhưng bây giờ cô thấy băn khoăn.
“Sinclair sẽ tìm được chị ấy ”, Margaret dịu dàng nói, rồi cô ấy lại buồn rầu. “Victoria cực kỳ sợ hãi phải di chuyển. Nhất là bây giờ chị ấy còn đang có em bé nữa … Anh ta phải giúp chị ấy.”
“Chắc chắn”, Paul hứa hẹn. “Nếu có người đáng để tôi tin cậy, thì đó chính là Cain.”
Không khí trong phòng trở nên ảm đạm, anh bắt đầu kiểm tra vết thương trên đầu Margaret. Nhìn thấy máu, Juliette vội nhăn nhó quay mặt đi.
Margaret nín thở lúc anh chạm vào vết thương. “Đau quá bác sĩ Fraser ”
“Tôi đoán thế, tuy nhiên tôi cho là không nghiêm trọng vì cô vẫn có thể ngồi dậy và nói chuyện với tôi. Có lẽ cô sẽ bị đau đầu vài ngày, nhưng sẽ nhanh khỏi thôi.” Juliette quay lưng đi trong lúc Paul hỏi Margaret đau ở đâu và cô ấy có thấy chóng mặt không.
“Ai đã băng bó cho cô?”, anh hỏi.
Juliette nghe tiếng nước bị vắt ra nên cô đoán anh đang rửa vết thương.
“Sinclair. Anh thấy đấy, tôi bị chảy máu rất nhiều. Tôi bị đập đầu xuống đất lúc Victoria bị bắt đi.”
“Cô rất may mắn vì vết thương không nghiêm trọng ”, anh nhận xét. Juliette nghe thấy anh đặt chiếc chậu sang bên cạnh, và khi cô liều lĩnh quay lại thì thấy anh đang khâu vết rách. Sau khi khâu xong, anh băng bó lại, rồi hỏi, “Cô còn cảm thấy đau chỗ nào nữa không?”
“Chỉ vài vết xước và chỗ bị bầm tím thôi.”
“Tốt.”Anh bình tĩnh nói chuyện với Margaret, rất tự tin vào khả năng của mình. Juliette giật mình nhìn anh. Vẻ tự tin này giống hệt đêm anh vờ là một quý ông, lẻn vào buổi vũ hội của dì Charlotte. Anh đã chuyển sang vai diễn hoàn toàn khác và sự hiện diện của anh làm cô mất bình tĩnh.
Juliette không còn nghĩ anh là con trai của một người nông dân nữa. Không, Paul Fraser đã trở thành một người khác. Không chỉ là một bác sĩ … mà còn là người đàn ông vô cùng bí ẩn.
Lợi dụng lúc anh đang chăm sóc chị gái, cô cố gắng trấn tĩnh lại. Margaret ngày càng buồn ngủ, và cuối cùng không cưỡng lại được tác dụng của cồn thuốc phiện.
“Anh sẽ không cho cô ấy thuốc giảm đau quá sớm”, Paul nói. “Tuy nhiên có vẻ cô ấy phải chịu đựng vết rách này cùng vài chỗ bầm tím, ai đó nên ở cùng cô ấy đêm nay.”
“Em sẽ ở lại”, Juliette đồng tình.
Anh sắp xếp lại hòm thuốc với phong cách rất chuyên nghiệp. Không có dấu vết nào của người đàn ông đã hôn cô, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhận ra anh đang đi ra ngoài và có lẽ sẽ không còn được gặp anh nữa, cô buột miệng, “Xin anh vui lòng chờ một chút thôi!” Cô rời khỏi giường chị gái, bước ra phía cửa. Thật may là dì Charlotte không còn ở đó.
Paul đứng im không nhúc nhích cùng hòm thuốc trên tay. Đôi mắt xanh sẫm của anh có vẻ mệt mỏi, cô không thể nói được lời nào. Anh đã nói sẽ quay về Scotland … và đó chẳng phải là điều cô muốn hay sao?
Không. Không đúng.
Mặc dù đẩy anh ra xa và cố gắng sống cuộc đời cô độc, nhưng cô đã quen nhìn thấy anh ở đây. Anh giống như hòn đá trầm lặng luôn ở bên cô và cho cô tựa vào mỗi khi cần. Nếu bây giờ anh đi, anh sẽ sống cuộc đời của riêng mình – cô chắc chắn thế. Và cô không muốn đứng trong bóng tối mà nhìn cuộc đời của mình trôi qua.
Cô muốn được Paul tán tỉnh và dành thời gian bên anh. Cô muốn được vui cười trở lại, muốn áp má vào ngực anh và cảm nhận vòng tay anh quanh người mình.
Thời gian và khoảng cách không làm thay đổi tình cảm cô dành cho Paul. Ngược lại, còn khiến nó mạnh mẽ hơn. Bất chấp sự phản đối của lương tâm, cô quyết định nói ra sự thật sẽ tốt hơn im lặng.
Cố tìm chuyện để nói, cô lên tiếng. “Cảm ơn anh chăm sóc cho chị em. Anh thật tốt bụng vì đã đến đây.”
“Không có gì.” Anh chờ đợi, nhưng cô không nói gì thêm nên anh địng rời đi.
“Anh đã làm em sợ vào cái đêm anh hôn em”, Juliette thốt lên, giọng cô rất nhỏ, vì thế anh phải nghiêng sát vào mới nghe được. “Có gì đó đã thay đổi giữa chúng ta.” Một gợn sóng của sự đề phòng cuộn lên bên trong, cô cảm giác như mình sắp rơi khỏi vách đá, sợ rằng mình đã nói quá nhiều.
“Phải, nó đã thay đổi”, anh đồng ý, đặt hòm thuốc xuống, nhìn cô chăm chú. “Nhưng anh sợ em đang trở thành Victoria của một thời, cô bé ạ. Ẩn nấp và xa lánh cuộc sống.”
Lời nói của anh khiến cô nghẹt thở vì nhận ra chúng rất chính xác.
“Nếu em muốn anh đi và không bao giờ làm phiền em nữa, thì anh sẽ đi. Nhưng nếu sự sợ hãi trói buộc em thì lại là vấn đề khác.”
Chính là sợ hãi, cùng tội lỗi kinh khủng. Nhưng việc anh cho rằng cô đang trở nên giống Victoria là đúng. Cô đã ẩn náu ở London để được ở gần con trai. Mặc dù vẫn tham gia vào các vũ hội và tiệc tùng, nhưng trái tim cô chưa bao giờ thuộc về chúng. Anh nói đúng? Liệu có phải cô đang để cuộc đời trôi đi vì cảm thấy không xứng đáng được hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn?
“Anh có thể chữa lành các vết thương”, Paul nói, hất đầu về phía Margaret. “Anh có thể khâu lành chỗ da rách hay gắn lại phần xương bị gãy. Nhưng có những vết thương không nhìn thấy được cũng đau đớn sâu sắc như bất kì vết thương hở nào. Chỉ có điều, những vết thương kia có thể chữa trị bằng cách băng bó hoặc dùng thuốc.”
Juliette đưa tay lên ôm ngực, không thể kìm lại nhịp đập thình thịch của con tim. Anh nói đúng. Cô đã bị tổn thương và sứt sẹo từ khi mất Matthew. Và bây giờ, cô đang đánh mất chính mình.
“Em sẽ phải tự mình chữa lành vết thương, cô bé ạ. Câu hỏi là em sẽ chạy trốn… hay cố gắng bắt đầu sống bằng cách đối mặt với nỗi đau.”
Anh nắm tay cô lần nữa, “Anh sẽ cầu nguyện để chị gái em, Victoria trở về bình an.”
“Em cũng thế.” Dạ dày cô quặn thắt vì quá nhiều cảm xúc. Lo lắng cho chị gái… và sợ vì mình đang trở nên giống chị ấy. Cô không muốn lãng phí cuộc đời trong bóng tối, cảm giác nếu Paul rời đi, nó sẽ dễ dàng rút lui khỏi thế giới.
Cô nắm lấy bàn tay kia của anh, thầm ước mình có thêm can đảm vào cái đêm ở trong vườn. Anh săm soi cô nhưng không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. “Cảm ơn anh đã chăm sóc Margaret.”
Anh gật đầu, cô liếc mắt thấy chị mình vẫn đang nhắm mắt. Lúc này là cơ hội cho cô để làm điều đúng đắn với Paul. Chầm chậm, cô nắm tay anh, đưa đến phần eo mình. Đó không phải là một cái ôm, mà là lời mời gọi.
Cô muốn áp má vào má anh. Muốn anh nói rằng Victoria sẽ ổn. Rằng anh sẽ luôn ở đó vì cô. Lòng bàn tay anh ấm áp ở cạnh sườn của cô, đôi mắt xanh đen của anh lấp lánh tia bí ẩn.
Nhưng thay vì kéo cô lại gần, anh buông thõng hai tay. “Đêm nay là đêm cuối cùng anh ở nhà em. Tạm biệt em và anh mong có ngày em sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.” Anh cúi chào rồi bỏ đi, để mặc cô đứng đó.
Vậy đấy. Anh đã rời xa cô. Nhưng tại sao cô lại muốn chạy theo anh, yêu cầu anh ở lại? Cô tan nát trong lòng, vì hối tiếc.
Anh nói đúng. Mình đang trốn tránh giống chị gái.
Cô tự làm mình mờ nhạt dần trong tình trạng sống dở chết dở. Paul rời bỏ cô là đúng, vì cô không mang lại cho anh chút hy vọng nào. Anh đã lìa xa gia đình và bạn bè để ở gần cô, còn cô vẫn tiếp tục xa lánh anh trong suốt mấy tháng qua. Bây giờ cô chấp nhận anh thì đã quá muộn. Anh đã có lựa chọn của mình.
Nước mắt lăn dài xuống má và cô bắt đầu khóc. Cô đáng bị như thế, đúng không?
Sâu trong lòng cô, cơn tức giận đang khuấy đảo, bởi xa lánh cuộc sống cũng đồng nghĩa việc cô thừa nhận Bá tước Strathland đã đánh bại mình. Tại sao? Tại sao cô lại để cho tội lỗi của ông ta phá hủy mọi thứ mình mong muốn? Vai cô rung rung trong cơn khóc lặng lẽ, tay cô túm chặt váy. Cô ghét cuộc đời mình, ghét con người mà mình đã trở thành. Cô chỉ còn là cái vỏ trống rỗng, một con người tuyệt vọng vì cái đêm tội lỗi không phải do mình.
Cô không muốn sống phần đời còn lại trong tăm tối. Đó là cuộc sống hèn nhát, thuần túy và đơn giản. Cô quá sợ hãi để người khác chạm vào lần nữa và thay vì đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân, cô rút lui trong vỏ kén của mình.
Paul chỉ nói sự thật. Cô đã chạy trốn khỏi cuộc sống, cố gắng chôn vùi nỗi xấu hổ của bản thân. Nhưng còn hơn thế, cô sợ đòi hỏi thêm và sợ chạm vào giấc mơ mình mong muốn.
Nhưng nếu thậm chí cô chỉ có vài năm vui vẻ, liệu có đáng không? Cô có dám thử không?
“Em nên hôn anh ấy”, chị gái cô bình luận với giọng ngái ngủ. “Đàn ông thích được hôn.”
Juliette tới ngồi cạnh Margaret. Tác dụng của cồn thuốc phiện vẫn còn tác động đến suy nghĩ của chị cô, vì cô biết Margaret sẽ không bao giờ nói chuyện này. “Nhưng như thế là không thích hợp.”
“Em không nên sống độc thân, Juliette. Mọi phụ nữ đều cần một người đàn ông quản lý.” Chị cô vừa ngáp vừa rúc vào chăn rồi cuộn tròn người lại ngủ tiếp. “Và hôn thì cũng khá tuyệt.”
Môi Juliette cong thành một nụ cười dịu dàng, băn khoăn Margaret đã hôn ai. Trong lúc bị kẹt lại với Margaret, cô suy nghĩ xem Victoria đã chiến thắng nỗi sợ hãi sâu sắc để bước ra ngoài trời và sống lại lần nữa bằng cách nào. Chị ấy đã giành được trái tim ngài công tước và bây giờ đang mong chờ đứa con đầu lòng.
Cô tiếp tục âm thầm cầu nguyện cho Sinclair sẽ tìm thấy Victoria và cứu được chị ấy với sự trợ giúp của công tước.
Thời gian chờ đợi chính là lúc cô thoát khỏi sự giam cầm của bản thân và tái sinh.
* * *
Một tháng sau.
Paul thân mến,
Em biết đã không trả lời thư anh một thời gian dài trước đây. Em tin là câu trả lời đã quá hạn.
Paul cầm tập thư từ Juliette bắt đầu gửi cho mình từ mấy tuần qua. Vài lá thư đầu chứa đầy những mẫu hội thoại nhỏ, kể về buổi sáng của cô, dăm ba chuyện mới về chú mèo Dragon và hỏi anh về công việc ở bệnh viện. Không có gì quá quan trọng. Đôi khi cô thừa nhận mình lo lắng cho Victoria thế nào.
Anh cảm thấy mình như một cậu bé tuổi vị thành niên, mở thư cô ra đọc đi đọc lại vào ban đêm. Nhưng thông điệp của cô rất rõ ràng – cô không muốn anh quay lại Scotland. Ngược lại, có vẻ cô đang nỗ lực tiến về phía trước thay vì ẩn mình sau những cánh cửa đóng kín.
Anh cũng viết thư hồi âm, trả lời các câu hỏi của cô, và sau đó còn gửi cho cô một gói mứt anh đào ngào đường của cửa hàng bào chế thuốc.
Những lá thư đã ngăn trở về Scotland bởi có nghĩa anh có cơ hội giành được trái tim cô. Và cho anh điều để mong chờ. Anh biết màu ưa thích của cô là xanh lá cây và cô không thể hát. Cô yêu toán học và may vá rất tệ.
Anh nói với cô màu anh yêu thích là xanh da trời và anh hát khá hay.
Khoác lác, cô buộc tội, tuyên bố rằng cô muốn nghe anh hát mới tin. Rồi sau đó, cô gửi tặng anh một nhánh thạch nam ép khô. Nó không phải màu xanh, nhưng em nghĩ anh sẽ thích, cô viết.
Nhìn nhánh thạch nam khiến anh nhớ nhà da diết và tự hỏi cô tìm thấy nó ở đâu.
Anh muốn được gặp lại cô. Một điệu nhảy đặc biệt ở vũ hội của phu nhân Vaughn hay một cái nhìn lướt qua ở nơi đông đúc là không đủ. Anh muốn hôn cô lần nữa, thúc đẩy tình bạn của họ tiến xa hơn.
Lá thư tuyệt vời nhất được gửi tới chỉ cách đây vài ngày.
Paul yêu quý,
Em vừa được biết Victoria vẫn an toàn. Em không thể nói cho anh biết em thấy nhẹ nhõm thế nào.
Để trả lời, anh gửi cô một lời mời đơn giản. Gặp anh ở bờ nam sông Serpentine. Anh muốn được nghe kỹ hơn.
Juliette đồng ý, và một tiếng sau, anh thấy cô tản bộ xuống con đường trải sỏi. Cô được hộ tống bởi chị gái Margaret, ánh nắng cuối tháng Tư rực rỡ chiếu trên tán ô của họ. Một cô hầu gái cùng người đầy tớ đi xa xa phía sau trong lúc Paul đứng đợi hai người.
Ngay khi thấy Paul, Juliette liền tặng anh nụ cười ngập ngừng. Nụ cười này sưởi ấm lòng anh, lần đầu tiên cô có vẻ nóng lòng muốn gặp anh. Anh kiên nhẫn chờ đến khi hai chị em tiến đến gần hơn.
“Xin chào, bác sĩ Fraser”, Juliette lên tiếng.
Margaret gật đầu, lầm bầm chào hỏi, nhưng cô cũng đủ tốt bụng đi chậm lại, bước theo phía sau hai người. Paul chìa tay cho Juliette khoác.
“Trông anh rất bảnh bao”, cô nhận xét.
“Không giống anh chàng cao nguyên bụi bặm hả?”, anh trêu chọc. “Anh phải mặc những bộ đẹp nhất, nếu không họ sẽ ném anh ra khỏi London.”
Mặt đỏ bừng, cô thừa nhận. “Rất hợp với anh. Em không nghĩ là anh không thuộc tầng lớp quý tộc.”
Một ngày nào đó anh sẽ thuộc về nó, anh thầm nhủ. Nghĩa là, nếu anh vẫn còn là người thừa kế của Donald. Mặc dù không ngại công khai tước hiệu trong tương lai của mình với xã hội nhưng anh biết Juliette vẫn không tin. Cô cho là anh đang liều lĩnh, nói dối mọi người. Nhưng nếu bị mất quyền thừa kế, anh cảm thấy mình là một trò hề lớn.
“Kể cho anh chuyện gì đã xảy ra với nữ công tước”, anh nói.
Juliette nở nụ cười nhẹ, “Em được nghe kể Sinclair cùng Công tước đã giải cứu Victoria. Chị ấy và đứa bé trong bụng vẫn khỏe”. Rồi cô kể chi tiết cho anh vụ chiếc xe ngựa và ngài công tước đã cưỡi ngựa trong suốt nhiều giờ để tìm cô ấy. Nhưng Paul hầu như chẳng lọt tai chữ nào. Ánh mắt anh dán chặt vào các đường nét của cô, và mái tóc nâu gọn gàng nằm dưới chiếc mũ màu hoa hồng. Cô mặc chiếc váy đồng màu cùng áo vét len ngắn phù hợp.
Anh ngắm nghía khuôn miệng mềm mại của cô, vài phút sau, cô lí nhí, “Anh đang nhìn em chằm chằm đấy.”
“Anh biết, chậc. Em rất xinh đẹp!”
Cô nhìn xuống con đường rải sỏi, nhưng bàn tay cô trượt từ khuỷu tay xuống rồi lồng ngón tay đeo gang của mình vào tay anh. Mặc dù đang nhìn ngắm những ngọn sóng trên mặt sông Serpentine, cô thú nhận, “Anh cũng luôn rất đẹp trai trong mắt em”.
“Chị em đang quan sát chúng ta. Anh có thể cảm thấy cô ấy nhìn anh trừng trừng. Anh đang băn khoăn tại sao áo mình lại chưa bốc cháy.”
“Chắc chị ấy sợ anh sẽ hủy hoại em qua cái nắm tay.”
Tuy cô chỉ nói đùa, nhưng anh cũng nhận thấy hàm ý mỉa mai. Ngón tay cái của anh nhè nhẹ vuốt ve lòng bàn tay cô. “Anh cảm thấy mệt mỏi vì chẳng làm được gì ngoài việc nhảy với em một điệu, Juliette. Chúng ta thường dành cả giờ đi dạo trong thung lũng.”
“Em nhớ.” Cô liếc nhìn Margaret ở phía sau. “Tối mai em hãy tìm cách rời khỏi nhà dì em. Có một buổi khiêu vũ của bạn bè anh. Chúng ta có thể cùng tới đó, nếu em muốn dành thời gian cho anh.”
Cô do dự. “Em muốn, nhưng em không chắc mình có thể thu xếp được không.”
“Sẽ không ai ở đó biết chúng ta”, anh hứa. “Hãy mặc bộ váy mà vợ thương gia thường mặc. Em có thể giả vờ là một người vợ trong một đêm, thay vì bỏ lỡ.”
Dường như cô đang dao động. Hạ giọng thật thấp, cô nói, “Nghe có vẻ là nơi Margaret sẽ không thích”. Rồi mắt cô lấp lánh vì phấn khích. “Em không đợi được nữa.”
* * 8
“Cậu đang nghĩ cái quái gì hả?”
Brandon Carlise – bá tước xứ Strathland, phớt lờ tiếng gắt gỏng của chị gái. Sarah không có khái niệm gì về việc hắn đang cố gắng hoàn thành.
“Cậu đã bắt cóc nữ công tước”, bà ta buộc tội. “Sao cậu lại gây chuyện như thế chứ?”
Chị hắn xử sự như hắn là một tên tội phạm tầm thường, trong khi hành động của hắn không hề gây tổn hại cho người phụ nữ trẻ đó. Cô ta là công cụ để mặc cả, là con tốt trong trò chơi mà hắn muốn nắm quyền kiểm soát.
Hắn muốn các vùng đất, không chỉ riêng bất động sản Eiloch Hill của hắn trước đây – nơi ngài công tước hiện đang ở, mà còn cả vùng đất của nhà Lanfordshire nữa. Hắn muốn sở hữu toàn bộ khu vực này cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
“Người quản lý của tôi, Melford, đã đẩy vấn đề đi quá xa”, hắn chữa lại, cắt ngang chị gái. “Như mọi người đều biết, anh ta đã tự ý hành động, cho là có thể đòi tiền chuộc nữ công tước. Và anh ta đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Mất viên quản lý cũng rất phiền toái nhưng vẫn còn nhiều người sẵn sàng thế chỗ anh ta. Lúc này, Brandon biết hắn phải tránh đi, nhằm đổ hết tội lỗi lên đầu tên quản lý đã chết. Hắn rời Scotland và trở về ngôi nhà của gia đình ở London. Kế hoạch ban đầu đã thất bại, tức là đã đến lúc phải xem xét bước đi tiếp theo.
“Cậu không cho là âm mưu của mình sẽ hủy hoại cả hai chúng ta sao?”, bà ta tiếp tục với chất giọng lạo xạo như tiếng thủy tinh vỡ. Nó khiến hắn phát cáu tới nỗi thầm ước có thể thoát khỏi bà ta. Nhưng nếu thế, Sarah sẽ phải chuyển tới sống ở đâu đó, mà hắn thì không muốn đưa bà ta về ngôi nhà của mình ở Scotland. Ở vùng đất rộng lớn đó hắn là vua, còn ở đây, ngôi nhà chỉ là chỗ trú ngụ khiêm tốn với một tá phòng và bốn đầy tớ. Không đủ cho hắn.
“Tôi tin là chị đã tự hủy hoại mình rồi, bà chị thân mến!” Brandon nhấp một ngụm rượu, vẫn giữ nguyên ánh nhìn về phía lò sưởi. “Lúc chị ném mình cho tên bá tước đã từ chối kết hôn với chị ấy. Hành động của tôi gần như chẳng ảnh hưởng gì tới chị.”
Sarah không phải là một phụ nữ quyến rũ, bà ta đã làm mọi thứ để giành được một người chồng. Tuy bị bắt gặp ở một mình cùng một bá tước, ông ấy vẫn cự tuyệt cưới bà ta. Theo Sarah, người đàn ông đó không làm gì gây hại cho bà ta, nhưng chẳng ai tin chuyện đó. Bây giờ, bà ta hiếm khi xuất hiện ở các sự kiện và hầu như không tham gia các buổi hội họp hay vũ hội.
Cần phải thay đổi. Brandon có thể lợi dụng bà ta để mở cánh cửa cho mình, nhằm gần gũi hơn với các cô con gái của Phu nhân Lanfordshire.
“Tôi sẽ ở London trong vài tháng”, hắn thông báo.
“Bởi vì cậu phải lẩn trốn ngài công tước, tránh bị ngài ấy giết chết phải không?”, bà ta mỉa mai. “Sau rắc rối cậu gây ra cho vợ ngài ấy thì tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên. Cậu phải thấy may mắn vì cả cô ta và đứa bé đều không sao.”
“Tôi cần gặp gỡ các nhà buôn len”, hắn tiếp tục, phớt lờ bình luận của bà ta. Bất chấp chiến tranh chống lại quân đội Napoleon vẫn đang tiếp tục, các đơn hàng đang giảm dần. Dù nghi ngờ một phần là do sự can thiệp của công tước, hắn phải làm mọi cách để có được đơn hàng. Hắn đã chi hàng trăm bảng để mua thêm cừu và hoàn toàn muốn thu lợi từ việc bán len.
“Cậu nên tìm một người vợ”, bà ta gợi ý. “Cưới một người thừa kế, nếu cậu có thể.”
Ồ, hắn cũng định cưới một cô vợ. Người phụ nữ hắn thèm muốn đã lẩn tránh hắn, nhưng sẽ không lâu nữa đâu.
“Cậu cũng cần hàn gắn lại mối quan hệ với nhà Andrews ”, Sarah khẳng định. “Nếu không cả ngài công tước xứ Worthingstone và Nữ Bá tước Amsbury sẽ dùng ảnh hưởng của họ để đẩy chúng ta ra khỏi xã hội.”
Brandon nốc cạn ly rượu, rồi rót đầy ly khác. “Tôi không quan tâm họ nghĩ gì về chúng ta.” Đó là sự thực. Hắn sẽ không hạ mình đi xin lỗi. Hắn chưa từng chạm tay vào nữ công tước và chẳng bao lâu, họ sẽ đổ hết tội lỗi cho Melford.
Chẳng có gì quan trọng.
“Tuần tới, Phu nhân Rumfrod sẽ tổ chức một vũ hội ”, Sarah thông báo. “ Có hơn năm trăm khách mời. Đó là cơ hội tốt nhất cho cậu tìm vợ.”
“Ngoại trừ thực tế là tôi không được mời ”, hắn nhắc nhở bà ta. “ Nhưng tôi tin chị có thể tác động đến bà ấy, đúng không, bà chị yêu quý?”
“Tôi sẽ cố.”
Bất chấp Sarah có thành công hay không, với số khách mời đông đảo như thế, chắc chắn rất dễ dàng thâm nhập vào. Bà ta nghiêng người, giật cái ly rỗng từ tay hắn. “Cậu còn giỏi hơn thế, Brandon.” Giọng bà ta nhẹ nhàng và hắn không nghi ngờ gì việc bà ta đang cố lôi kéo mình. “Đừng để nhà Andrews làm hỏng cơ hội của chúng ta.”
Cơ hội của chúng ta? Chẳng liên quan gì đến bà ta hết.
“Chị muốn tới vũ hội của phu nhân Rumford phải không?” Môi mím chặt, hắn đứng lên rót cho mình ly rượu khác. “Bởi vì chị muốn tìm một tấm chồng.”
“Tôi không ngại nếu kiếm được một người.” Bà ta vuốt thẳng váy và đứng dậy, đánh bạo mỉm cười. Hành động làm đỏm của bà ta bắt đầu làm hắn cáu kỉnh. Sarah không hề biết hắn đã phải nỗ lực thế nào để giữ lại tài sản của họ. Người vợ đầu của hắn, Penelope, gần như đã đẩy hắn vào tình trạng nợ nần vì tính phù phiếm của cô ta. Hắn sẽ không để cô chị ném tiền của hắn vào váy áo và dây ruy băng, chỉ đơn giản nhằm giăng bẫy một gã độc thân thật thà.
Ánh mắt hắn lướt qua bộ quần áo cũ kỹ của bà ta, rồi nhún vai. “Có lẽ một gã trẻ tuổi ngu ngốc có khuôn mặt tròn như củ khoai tây sẽ thích chị. Nếu gã ta đã uống quá nhiều.”
Bà ta vờ như không nghe thấy lời xúc phạm của hắn, nhưng hai má vẫn hồng rực. “Tôi sẽ đề nghị một chuyên thăm viếng phu nhân Rumford trong tuần này và xem có thể làm gì giúp cậu. Nhưng Brandon, cậu thực sự phải cố gắng. Tôi biết cậu chưa quên tiểu thư Andrews, nhưng …”
Hắn vung tay ra, chộp lấy cổ bà ta. “Đừng nhắc đến tên cô ấy.” Hắn không muốn nghe bất kỳ lời chỉ trích nào về cô. “Juliette là người tôi sẽ cưới làm vợ.”
Sarah không buồn che giấu vẻ mất tinh thần. “Tôi chưa bao giờ hiểu nỗi ám ảnh của cậu với cô ta. Thậm chí cô ta còn chẳng xinh đẹp. ”
Hắn siết tay chặt hơn để cảnh cáo đến khi bà ta nhăn nhó vì đau. “Chị chẳng hiểu gì cả.” Nó không chỉ đơn giản là thèm muốn Juliette. Cô thuộc về hắn. Cô cần hắn chỉ bảo làm thế nào để trở thành một người vợ thích hợp, để ép cô vào khuôn mẫu người phụ nữ mà cô phải làm.
Sarah túm tay hắn. “Cậu đang làm tay tôi đau đấy, Brandon.”
Hắn buông tay, nhưng không hối hận vì đã làm bà ta đau. Sarah cần phải hiểu hắn là người quyết định tương lai của họ. Vai trò của bà ta là tạo mối quan hệ cho hắn, và chắc chắn hắn sẽ tìm được Juliette.
Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ thuộc về hắn.
* * *
“Anh chắc chắn chứ? ”, Juliette hỏi Paul. “Nếu em mặc đồ không phù hợp thì sao? Nó phù hợp với … Mà chúng ta đang đi đâu đây?” Cô chọn bộ váy giản dị vì biết đó là buổi tụ tập bình thường.
“Đó là buổi khiêu vũ thân mật, Juliette. Em mặc gì cũng không quan trọng.” Paul mặc áo khoác màu nâu sẫm và quần ống túm bằng da thuộc, tuy nhiên cô đoán anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu mặc bộ đồ sọc truyền thống của Scotland.
Trong thâm tâm, cô rất sợ hãi vì lừa dối dì Charlotte. Dì cô sẽ không bao giờ cho phép cô tham dự bữa tiệc được tổ chức bởi bất cứ ai, ngoại trừ những người thuộc tầng lớp quý tộc. Vì thế, dì Charlotte tin là Juliette và người hầu gái tới thăm viếng một người bạn trong thành phố.
“Còn Nell thì sao?”, cô hỏi, liếc mắt về phía cô hầu gái. “Em có nên đưa cô ấy theo cùng không?” Cô mang theo cô hầu trẻ như người đi kèm và cảnh báo cô ta không được nói với Charlotte họ đã đi đâu.
“Nell cũng được chào đón tham gia. Cô ấy sẽ thấy rất thú vị và chúng ta cũng vậy”, anh hứa hẹn.
Cô vẫn không cảm thấy giảm bớt nỗi lo lắng mơ hồ. Đúng, cô đã buộc mình rời khỏi nhà mỗi khi có cơ hội. Dù có thể là người cô đơn trên sàn nhảy, nhưng cô đã quyết định không để quá khứ kiểm soát tương lai của mình. Bá tước Strathland đã cướp đoạt sự trong trắng của cô, nhưng cô không để hắn ta tước đoạt đi cơ hội hạnh phúc của bản thân.
Vấn đề là cô không thể từ bỏ cảm giác tội lỗi. Đối với cô, đặt quá khứ xuống để nghỉ ngơi và tận hưởng trọn vẹn mỗi ngày là điều cần thiết. Nhưng càng dành nhiều thời gian cho Paul, cô càng lo sợ làm anh lạc lối.
“Trong em thật nghiêm trang, cô bé. Chuyện gì đã đánh cắp nụ cười của em thế?”
“Em chỉ đang nghĩ …” Cô im lặng, sửa lại điều mình định nói. “Tức là, em tự hỏi sao anh lại ở cạnh em lâu thế. Sao anh không tìm kiếm ai đó để kết hôn.”
“Họ chả làm được gì ngoài ruy băng, ren cùng vài thứ nhồi nhét trong đầu. Anh thích bầu bạn với em hơn.”
Cô cố mỉm cười, đánh bạo nói, “Em cũng chẳng làm được gì ngoài các tài khoản và con số”.
Nhưng Paul chỉ mỉm cười, nắm tay cô, dùng ngón cái vẽ vòng tròn trên lớp găng tay của cô. Anh vẫy chiếc xe ngựa cho thuê và đưa địa chỉ quen thuộc cho người đánh xe. Anh đỡ cô vào xe, còn cô hầu gái thì ngồi cạnh người đánh xe.
Juliette ngồi đối diện Paul và khi họ đi qua vài dãy phố, cô nói, “Em ngạc nhiên vì anh không quay về Scotland lúc này.”
“Em vẫn chưa đồng ý cưới anh”, Paul trả lời. “Anh sẽ đi vào khoảnh khắc em nói đồng ý và đi cùng anh.”
Tuy cảm thấy an toàn với anh, nhưng cô thấy không thể kết hôn với anh cho đến khi mình đủ dũng cảm nói hết sự thật về chuyện đã xảy ra một cách nghiêm túc. Và ngay khi biết điều đó, anh sẽ không còn muốn cô nữa.
Anh cúi người, đặt tay trên đầu gối. “Vài tuần qua em cảm thấy không vui à? ”
“Không, em rất vui.” Nhưng không chỉ vì nhận được thư hay thậm chí là quà của anh. Nỗi bồn chồn của cô tăng mạnh những ngày qua. Cô thấy mình đã bị Paul cuốn hút mạnh mẽ khi nhớ lại nụ hôn của anh. Cô chưa bao giờ mong muốn đàn ông chạm vào mình lần nữa… nhưng cái vuốt ve cực nhẹ của anh lại gợi lên khao khát trong cô.
Cô vẫn nhớ nụ hôn của anh và tự hỏi liệu tối nay anh có đánh cắp một nụ hôn nữa không.
“Em vẫn sợ kết hôn à?”, anh hỏi.
“Không phải sợ kết hôn”, Juliette chữa lại, mặt đỏ bừng. “Mà là những gì xảy ra sau đó.” Cô nhìn ra đường phố, nhận thức rõ mặt cô vẫn còn màu của quả nam việt quất.
“Em thực sự cho rằng anh là kẻ ép buộc em phải ngủ chung giường khi mà em không muốn sao?”
Nghe có vẻ như cô đã coi anh là một kẻ cuồng dâm. Tuy nhiên, cô thừa nhận, “Đó là một phần của hôn nhân mà mọi người chồng đều mong đợi.”
Đôi mắt xanh sẫm của anh bùng lên. “Nếu em cảm thấy lo lắng, anh sẽ đợi đến khi em khao khát anh theo cách đó, cô bé ạ.” Chất giọng nam trung thô ráp của anh gợi lên luồng rung động bí mật chảy qua cô. “Chuyện xảy ra trong phòng ngủ của chúng ta là do chúng ta, không ai có quyền can thiệp.”
“Nhưng nếu em … nếu em không muốn?”, cô đánh bạo, lí nhí.
Anh ngả người ra sau, nở nụ cười tự mãn. “Ồ, anh nghĩ em sẽ muốn, Juliette. Nhất là khi anh cho em thấy một phụ nữ sẽ cảm thấy mãn nguyện như thế nào với tay và miệng của anh.”
Lạy Chúa! Cô có thể tưởng tượng ra chuyện này, bàn tay anh đang lướt trên làn da trần của cô. Cơ thể cô nóng bừng với hình ảnh đó, không khí trong xe trở nên nặng nề và đày cám dỗ.
“Còn bao xa nữa?”, cô hỏi, tuyệt vọng thay đổi đề tài.
“Khoảng một dặm hoặc hơn, anh đoán thế.” Trên mặt anh hiện ra vẻ mặt ranh mãnh. “Vì đã làm em khó chịu, nên anh sẽ hỏi chị gái em thế nào rồi.”
Biết ơn vì anh đã thay đổi chủ đề nói chuyện, cô nói, “Victoria sẽ sinh em bé vào mùa thu.”
“Anh hy vọng cô ấy và đứa bé sẽ chào đời thuận lợi.”
“Em cũng vậy.” Đó là sự thật, dù cô không thể quên được cơn ác mộng kinh hoàng lúc sinh con. Cô không ghen tị với Victoria. “Chị ấy đang ở Scotland, tuy em không biết tại sao, Bá tước Strathland cũng ở đó, và sau những gì ông ta đã làm…”
“Đừng nhắc đến hắn”, Paul cắt ngang. “Chuyện gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, hắn ta sẽ không thể làm hại gia đình em nữa. Công tước và tất cả bọn anh sẽ để mắt đến chuyện đó.”
Cô buộc phải gật đầu, dù không mấy tin về khả năng đó. Ít nhất thì lúc này Worthingstone cũng đang ở đó chăm sóc chị cô. Và Juliette rất biết ơn vì Strathland đang cách xa London.
“Làm thế nào anh được mời tới buổi khiêu vũ này?”, cô hỏi. “Những người tổ chức là bạn anh à?”
“Anh tới thăm một vài nhà buôn len, và vài người trong số họ là người Scotland, giống anh.”
Cô cứng người khi nghe nhắc đến len. Chỉ có một lý do duy nhất khiến Paul tiếp cận các nhà buôn len. “Tại sao anh lại đến thăm họ? Không phải là vì Strathland chứ?”
Anh thẳng thắn đón nhận ánh mắt cô. “Nếu đúng thì sao?”
Juliette sợ phải nghĩ về nó. Cô đã cố chôn vùi mọi ký ức về gã bá tước, nhưng nếu Paul phá hủy nguồn thu nhập của người đàn ông đó, chắc chắn đó là lời tuyên chiến. “Anh đã nói gì với họ?”
Anh đưa cô vào con phố hẹp, ngay trước một cửa hàng nhỏ. “Chỉ điều cần nói. Anh nói với họ sự thật về những gì Strathland đã làm với người nông dân. Và với gia đình em.”
Juliette chà xát cánh tay, cảm giác ớn lạnh chẳng liên quan đến thời tiết u ám của London. “Họ có đồng ý không mua len của ông ta không?”
Anh lắc đầu. “Nhu cầu len rất cao. Nhưng anh đã thuyết phục họ giảm lượng mua xuống. Còn nhiều nguồn cung cấp len ở Scotland. Những người không liên quan đến Strathland.”
“Giống bác của anh hả?”, cô phỏng đoán.
“Ừ, Donald có một mảnh đất ở phía bắc. Nhưng đàn gia súc của ông quá nhỏ so với Strathland. Anh chỉ tiết lộ rằng ngài công tước xứ Worthingstone sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu họ mua bán với gã bá tước. Những người ủng hộ hắn sẽ tìm nguồn cung khác.”
“Hãy cẩn thận”, cô cầu xin. “Nếu biết anh đã làm gì, ông ta chắc chắn sẽ trả thù.”
“Anh chỉ nói sự thật.”
“Tuy nhiên … ” Cô chạm vào tay áo anh và anh liền nắm tay cô. Đúng lúc đó, chiếc xe dừng lại, người đánh xe bước tới mở cửa, Juliette biết chẳng nói gì được nữa.
“Nào Juliette. Hãy gạt bỏ sợ hãi, và cho chúng ta có một buổi tối vui vẻ.” Liếc sang cô hầu gái, Nell, anh nói tiếp, “Còn cô, cô gái trẻ. Cô sẽ tìm được một quý ông đẹp trai, nếu cô tươi cười và khiêu vũ.”
Cô hầu gái đỏ mặt nhưng vẫn đi theo họ. Juliette cảm giác quá nổi bật trong bộ váy lúc Paul dẫn cô vào trong một quán rượu nhỏ. Cô gặp vài người phụ nữ đang mặc váy len tối màu và áo choàng tiện lợi phù hợp với vị trí đầy tớ hơn. Lập tức, vài ánh mắt săm soi bộ váy của cô và băn khoăn sao cô lại tới đây.
“Em không nên ở lại”, cô bất ngờ lên tiếng. “Em không phù hợp với nơi này.”
“Chúng ta sẽ xuống dưới”, Paul nói, nắm tay cô chặt hơn. “Hãy tin anh, Juliette.” Anh dẫn cô tới một cánh cửa nhỏ, mở ra một cầu thang hẹp. Từ tầng hầm vẳng lên tiếng vĩ cầm và kèn.
Giống như bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Đàn ông và phụ nữ xếp thành hai hàng song song, đối diện nhau, đang nhảy múa và xoay tròn. Khuôn mặt những người phụ nữ đỏ bừng lên vì cười, và thậm chí có vài đứa trẻ cũng nhảy múa cùng bọn họ. Một ông già chừng tám mươi tuổi xoáy tròn cùng một cô gái mười sáu tuổi, bước chân ông di chuyển nhanh nhẹn hơn Juliette nghĩ.
“ Cảnh tượng này không gợi em nhớ tới Ballaloch à? ” Anh phải ghé sát vào tai cô vì quá ồn.
Có chứ, ngoại trừ nơi ấy đều là người lạ. Cô nóng lòng muốn xuống sàn nhà để quan sát những người đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi này. Ở đây không có các rào cản xã hội và cách hành xử cẩn trọng – mọi người đều cười nói, vui chơi hết mình. Cô thấy vài người đàn ông và phụ nữ ngồi sát cạnh nhau ở cuối căn phòng.
“Đây là nơi nào thế?”, cô hỏi, phải kiễng chân nói vào tai anh.
“Đây là nơi tụ họp mà em sẽ thấy rất vui vẻ, anh mong thế.” Anh đặt tay lên lưng cô và đưa cô vào bên trong. “Em không cần lo lắng vô ích đâu. Anh luôn ở cạnh em.”
“Em cảm thấy rất lạc lõng”, cô thú thật. “Dường như họ cứ nhìn chằm chằm vào em.”
“Anh cũng đang nhìn em chằm chằm mà”, anh nói. “Và anh nghĩ em biết tại sao.” Anh dẫn cô tới đứng vào hàng người đang nhảy, “Khiêu vũ với anh nhé, Juliette!”.
“Em không biết điệu nhảy này ”, cô phản đối, cảm thấy choáng ngợp bởi có quá nhiều người và âm nhạc. “Thật sự, em không nên.”
“Không khó đâu. Chỉ cần ôm chặt lấy anh”, anh yêu cầu, rồi đặt tay lên eo và xoay tròn cô. Ở vài vòng đầu, cô cảm thấy chóng mặt, nhưng lúc cô đang lảo đảo thì anh đã nhấc cô lên, xoay xung quanh.
Sau hai điệu nhảy, cô bắt đầu thấy thích thú. Mọi người nhảy múa một cách phóng túng, táo bạo, cố theo kịp tiếng đàn violin. Âm nhạc tràn ngập căn phòng, đồng thời cô quên hết tất cả. Chỉ còn Paul và cách anh dẫn cô nhảy.
Lúc bị loạng choạng lần nữa, cô cười vang. “Hai chân em như dính vào nhau ấy.” Cô không biết các bước nhảy, nhưng bắt chước các cô gái khác, cố theo kịp nhịp điệu. Một cậu bé chừng mười tuổi mời cô nhảy, cô chiều lòng cậu, cười rạng rỡ khi cậu tặng cô nụ cười bạo dạn.
“Tên em là Rob”, cậu giới thiệu. “Rob, con trai của người bán thịt.”
“Tên chị là Andrews”, cô tế nhị nhắc nhở cô lớn tuổi hơn cậu.
Cậu nháy mắt, quay tròn cô nhanh hơn. “Em nghe anh ấy gọi chị là Juliette. ”
“Chị quen biết bác sĩ Fraser nhiều năm rồi. Còn chị chỉ mới biết em có vài phút.”
“Em sẽ rất mừng nếu chị đã quen em nhiều năm”, cậu bé cười toe toét.
“Buông cô ấy ra nào, cậu bé. Cô ấy mệt lắm rồi”, Paul xen vào, dìu cô rời sàn nhảy. Anh đưa cô ly nước chanh có vị rất kinh khủng, nhưng cô vẫn uống gần như chết khát do nhảy múa quá nhiều. Paul dẫn cô tới một chiếc ghế, cả hai ngồi cạnh nhau, quan sát các vũ công và lắng nghe tiếng nhạc.
“ Em vui chứ? ”, anh ghé sát vào tai cô.
“ Mẹ chắc chắn sẽ cần muối ngửi1 nếu biết em đã ở đây. ” Cô quay sang anh, khuôn mặt anh sát vào mặt cô. Đôi mắt xanh đầy kích động khiến nụ cười của cô nhạt dần. Tuy anh không nói câu nào, nhưng cô vẫn nhận thức được lông tơ trên gò má anh dựng đứng và tia nhìn nóng rực anh gửi cho mình. Tay anh tìm tay cô và đan các ngón tay vào nhau.
1 Muối ngửi là hỗn hợp gồm Amoni cacbonat và chất thơm để cứu tỉnh người bị ngất. Ý tác giả muốn nói mẹ Juliette sẽ chết ngất khi biết cô ấy đến buổi tụ họp này.
Suy nghĩ của cô rải rác khắp nơi như lá vàng bay trong gió thu bởi cách anh đắm đuối nhìn mình. Cô không thể xâu chúng lại thành một suy nghĩ mạch lạc cũng như không phản đối lúc này anh đứng lên mà vẫn nắm tay mình. Liếc nhìn cô hầu gái, cô thấy Nell đang khiêu vũ cùng một người đàn ông lớn tuổi.
Cô không hỏi thêm gì, chỉ đơn giản đi theo Paul. Anh dẫn cô cách xa mọi người, hướng vào một góc tối. “Em có vui không, em yêu2?”
2 Nguyên văn là “gradh”.
“Có”, cô nói nhỏ.
Anh đẩy cô sát vào tường, thì thầm bên tai cô, “Anh nhận ra mình đang muốn hôn em lần nữa. Nếu em cho phép”. Đôi mắt xanh sẫm khóa chặt ánh mắt cô, không khí nặng nề với cảm xúc cô không hiểu được.
“ Không phải ở đây ”, cô cũng thì thầm trả lời. “Mọi người có thể thấy chúng ta.” Nhưng ngay cả thế, trái tim cô bắt đầu run rẩy với ý nghĩ đó.
Anh liếc nhìn sàn nhảy. “Chẳng có ai quan tâm chúng ta đâu. Em xem kìa.”
Cô biết anh nói đúng. Góc tường chìm trong bóng tối do ánh đèn không hắt tới và còn có chiếc ghế che chắn họ khỏi tầm nhìn của mọi người.
Paul nắm tay cô, chờ đợi câu trả lời. Mạch máu trong người cô đập dồn dập bởi đề nghị của anh. Cô cũng muốn hôn anh, muốn có cảm giác là một người phụ nữ bình thường thay vì một kẻ tội lỗi.
Và cô nắm tay anh, theo anh vào sâu trong bóng tối. Anh nhẹ nhàng ép cô vào tường, tim cô đập thình thịch.
Cô ngẩng mặt lên thể hiện sự đồng tình, khi miệng anh trùm lên môi cô, đó hoàn toàn không phải là một nụ hôn đòi hỏi. Không, đó là một nụ hôn rất chậm rãi và lười biếng. Anh thưởng thức, nhấm nháp môi cô. Cảm nhận môi anh trên môi, cô quên mất tội lỗi của mình và chỉ đơn giản hòa nhịp với anh.
Tuy bị anh ôm chặt nhưng cô không hề thấy sợ hãi. Paul thì thầm trên môi cô, “Anh cũng từng ôm em như thế này trong khu vườn đó. Nhưng em lại sợ anh”. Tay anh chầm chậm di chuyển đến eo khiến cô ngừng thở. “Bây giờ em thấy thế nào?”
Cô không biết nên nói gì. Môi sưng phồng vì nụ hôn của anh và cô muốn nữa. “Em chỉ sợ cách anh khiến em cảm thấy thôi”, cô thừa nhận. Mỗi khi ở trong vòng tay ấm áp của anh, cô lại quên mất bản thân. Cô đang chiến đấu chống lại sự ám ảnh đen tối của quá khứ, buộc mình phải đứng im tại chỗ.
Paul xâm chiếm môi cô lần nữa, rồi di chuyển xuống quai hàm và cổ cô. Từng luồng run rẩy vặn xoắn, xuyên qua người và cô giật mình vì cảm giác ngực cô bị bó chặt bên dưới lớp váy.
“Em là cô gái đáng yêu nhất anh từng gặp”, anh thở nhẹ. “Anh muốn chỉ cho em thấy anh đang nói gì, trong xe ngựa. Nhưng chỉ khi em sẵn sàng.”
Suy nghĩ gào thét trong đầu, và lời từ chối nghẹn trong cổ họng. Cô biết anh đang đòi hỏi cái gì, bản năng gầm lên câu trả lời không.
Nhưng … như thế chẳng phải là hèn nhát sao? Anh muốn chạm vào cô, như người yêu. Để xua đi ký ức tồi tệ của cô, thay vào đó là những điều tốt đẹp hơn. Tự bản thân cô không sợ bị hổ thẹn, không chỉ bởi chẳng ai nhìn thấy họ … mà còn vì cô cũng không định sống cùng bất kì người đàn ông nào khác. Sẽ chẳng ai hiểu cô rõ như anh.
Trong vài tuần hay vài tháng trước, anh đã đau đớn khi hiểu ra chuyện. Đáng lẽ hầu hết phụ nữ đều đã đính hôn ở tuổi này. Nhưng anh không xa lánh cô.
“Nếu em yêu cầu dừng lại, anh sẽ dừng chứ?”, cô hỏi nhỏ.
Anh gật đầu. “Bất cứ lúc nào, cô bé.”
Cô nhón chân hôn anh và kéo tay anh xuống eo mình. Việc cọ xát vào hông làm bộ phận đàn ông của anh cứng ngắc và cô buộc mình phải đứng im. Sự kích động của anh đủ khiến cô sợ hãi. Và cô thì thầm, “Dừng lại”, anh lập tức tách ra, lùi lại một bước không chút do dự.
Cô rùng mình, hít thật sâu, anh nhìn cô chăm chú. “Anh không thể thay đổi cách em khiến anh thèm muốn em. Nhưng anh thề sẽ dừng bất kì khi nào em yêu cầu.”
Cô tin tưởng anh. Trong mắt anh, sự thèm khát hiện lên rõ ràng. Anh khao khát cô nhiều hơn, nhưng anh cũng tự kiểm soát bản thân.
Từ lâu, cô luôn bị giày vò bởi cơn ác mộng bị giam giữ và hãm hiếp. Dẫu là hoàn toàn không đúng đắn, nhưng cô vẫn muốn trao cho anh thứ gì đó của bản thân. Cho dù đó là một đụng chạm bị cấm đoán.
“Hôn em lần nữa đi”, cô dịu dàng nói. Anh hôn cô mà vẫn giữ khoảng cách giữa hai người. Có vẻ như anh cho rằng cô quá nhút nhát để tiếp tục. Cô vòng tay ôm eo, kéo anh lại gần. Anh rời khỏi môi cô, và cô cảm nhận phần căng cứng của anh ép nhẹ vào người mình.
Anh vẫn đứng im lìm tại chỗ, chờ đợi phản ứng của cô. Tuy vẫn còn sợ hãi, nhưng cô còn giật mình hơn bởi sự bùng nổ ấm áp đột ngột giữa hai chân mình. Tâm trí cô cứng nhắc bởi sợ hãi … nhưng cơ thể cô chào đón anh.
Nó rất dễ chịu theo cách cô chưa bao giờ mong đợi.
Môi anh di chuyển đến tai khiến cô rùng mình, áp sát vào anh.
“Cẩn thận cô bé”, anh cảnh cáo. “Em đang thách thức sự kiềm chế của anh đấy.”
“Nhưng anh sẽ dừng lại khi em đề nghị mà.”
“Ừ.” Anh nghiêng đầu, nhưng cô cảm giác với tất cả quyền tự do cô cho phép, anh càng ghì chặt hơn.
“Ở đây có ấm không?”, cô hỏi, đỏ mặt bởi không gian chật chội quanh hai người. Liếc về phía sàn nhảy, cô nhận ra chẳng ai quan tâm đến họ. Ngay cả Nell, người đi kèm cô cũng thế.
“Có”. Tay anh trượt từ vai xuống sống lưng cô. “Và ngày càng nóng hơn.”
Môi anh lướt từ trên miệng cô, hơi thở ấm áp của anh thôi thúc cô vòng tay ôm anh. Phần cơ thể bên dưới lớp áo ngực của cô cong lên áp sát vào anh.
“Em nên xấu hổ về bản thân”, cô thì thầm. “Một quý cô không nên làm thế này.”
“Chúng ta không phải là người xa lạ, Juliette. Rồi một ngày, anh hy vọng em chấp nhận anh là chú rể của em. Khi em đã sẵn sàng”
Đây là lý do tại sao cô phải kiềm chế tính tò mò của mình. Bằng trức giác, cô biết cô sẽ không bao giờ cho phép bất kì người đàn ông nào chạm vào mình theo cách này. Với Paul, cô thấy yên tâm và cảm nhận được sự tôn trọng mà anh dành cho mình. Một phần trong cô tự hỏi liệu có thể khiến cơn ác mộng của quá khứ ngủ yên bằng cách đối đầu với nỗi sợ hãi. Đó chính là điều cô muốn tối nay. Tìm hiểu xem nó sẽ ra sao nếu đánh cắp vài nụ hôn từ người mình yêu.
Khi cô lại hôn anh, lần này lưỡi anh trượt vào trong miệng cô. Khao khát tràn ngập bên trong, cô nghiêng người, chấp nhận anh mỗi khi lưỡi anh đẩy vào và rút ra.
Cô siết chặt bộ ngực đang nhức nhối của mình áp sát vào anh hơn. Cô muốn nhiều hơn thế, bất chấp hàng nghìn tiếng kêu gào dừng lại.
Cô đang giày vò người đàn ông thèm muốn mình khi đưa cả hai đến bờ vực nguy hiểm. Paul chưa bao giờ giấu giếm điều đó.
“Juliette”, anh thở hổn hển, anh kéo hông cô sát vào người, ôm chặt cô. “Chúng ta chỉ trì hoãn được vài phút nữa thôi.”
Anh đang cho cô cơ hội dừng lại, tránh xa chuyện này. Tuy nhiên, cô lại muốn anh hướng dẫn cô, muốn biết nhiều hơn về điều sẽ xảy ra giữa người đàn ông và người đàn bà.
“Một chút nữa thôi”, cô nói.
Thèm muốn che kín đôi mắt, và môi anh cuồng nhiệt hơn với ham muốn không nói ra. “Từ từ thôi.” Anh đỡ cô ngồi lên chân mình, hai tay chuyển đến bờ mông cô, kéo mình đến gần cô hơn.
“Nếu có thể, anh muốn đưa em tới đâu đó chỉ có hai chúng ta.” Đùi anh đang đỡ lấy cô và cô cảm nhận được phần cứng rắn của anh ở giữa hai chân mình. Anh giữ cô ngồi vững ở đó và sự tiếp xúc này khiến cô xấu hổ. Không chỉ bởi sự đụng chạm của anh, mà còn vì cách cô hưởng ứng anh.
“Anh muốn cởi hết quần áo của em, mở từng cái khuy một.” Tay anh trượt xuống lưng váy cô, chạm vào từng nút áo, nhưng không mở chúng. “Và rồi cởi dây ở đây.” Anh ấn nhẹ lên dây áo nịt ngực của cô, trượt tay xuống các bây buộc. “Anh sẽ đặt em nằm trên một chiếc giường mềm mại và thưởng thức làn da ngọt ngào của em.”
Lời nói của anh là một cái vuốt ve đen tối, chầm chậm, anh áp vào cô. Áp lực phần căng cứng giữa hai chân anh chạm vào da thịt nhạy cảm của cô dần tăng dần. Anh không ép buộc, nhưng giữa hai chân cô cảm thấy đau nhói.
“Anh sẽ tôn thờ cơ thể em”, anh thở ra, di chuyển môi đến làn da trần nơi cổ cô. “Anh sẽ dành hàng giờ để khám phá điểm nhạy cảm của em. Tìm kiếm điều gì khiến em hài lòng.”
Chúa trên cao, lời nói của anh là sự quyến rũ ngọt ngào, lôi cuốn cô đi theo. Cô bị khóa chặt trong lời nói của anh, không thể làm gì ngoài tưởng tượng hình ảnh anh vẽ ra.
“Anh sẽ hôn lên bầu ngực em và liếm mút đến khi em ướt át.” Để nhấn mạnh lời nói, anh đẩy nhẹ lên cô. “Anh sẽ khiến em run rẩy, Juliette ạ.”
“ Em đã run rẩy rồi ”, cô khan giọng đáp lại. Toàn thân cô đỏ bừng và run rẩy, muốn anh làm tất cả những gì anh vừa nói. Nhưng cô biết không thể để nó đi xa như anh muốn. Cô không thể để anh tiến vào cơ thể cô, đòi hỏi cô như một người chồng. Không thể, ngay cả khi cô bí mật kết hôn với anh.
Họ cần phải dừng lại, vì chuyện này đã diễn ra quá lâu. Họ sẽ bị bắt gặp và cô không nghi ngờ là sẽ có người nhìn thấy.
Ngay bên cạnh chợt vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ, liếc sang cô thấy một cặp đôi khác trong bóng tối của góc tường đối diện. Người phụ nữ bị người đàn ông ôm chặt và cô ta đang di chuyển lên xuống. Từ nhịp điệu và tiếng thở dốc, Juliette có thể biết họ đang làm gì. Với Paul đang áp chặt vào người, cô càng bị kích thích mạnh mẽ, bất chấp bản thân.
“Họ đang quấn lấy nhau”, anh phản đối. “Không nhìn thấy chúng ta đâu.”
“Ở đây?”, cô thì thầm. “Họ không thực sự…”
“Không. Nhưng chỉ vài phút nữa, anh ta sẽ đưa cô ấy đi.” Giọng Paul không tự nhiên, trong khi cô đang ngồi trên đùi, tay anh chuyển đến mắt cá chân cô. Gần như ngay sau khi anh đoán, người đàn ông mang người phụ nữ đi xuyên qua cánh cửa phía sau tầng hầm rồi biến mất.
Paul lướt tay lên phần bắp chân cô và nhìn cô chăm chú. “Em muốn anh vuốt ve em nữa? Hay anh nên dừng lại?”
Dừng lại, tâm trí cô cầu xin. Nhưng cô không thể thốt lên. Cô thực sự muốn nhiều hơn nữa.
“Em không biết mình muốn gì”, cô thừa nhận.
Bằng một tay, anh di chuyển lên cao hơn, tới đầu gối cô. Vì tayanh ở dưới lớp váy nên không ai phát hiện anh đang làm gì, tiếng rên rỉ nằm trong họng cô. Anh lần theo lớp tất đến khi chạm vào vùng da trần phía trên.
Và rồi anh dừng lại. Đôi mắt anh sáng rực, bừng cháy vì thèm muốn cô. “Bây giờ anh sẽ dừng lại, Juliette. Nhưng anh muốn em tưởng tượng bàn tay trên da thịt trần trụi của em. Em đã ẩm ướt rồi phải không?”
Cô không dám mở miệng đáp lại, chỉ gật đầu. Cô thở dốc, đầu gối run run.
“Anh có thể cảm nhận sự mềm mại của em ở đầu ngón tay. Và anh muốn trượt một ngón vào trong em.”
Cơn rùng mình vì ham muốn xuyên thấy khắp người cô, móng tay cô đâm sâu vào vai anh. Tuy anh không làm thế, nhưng bàn tay anh đặt gần chỗ đó càng khiến trí tưởng tượng của cô thêm hoang dã.
“Anh muốn chạm vào em thật thân mật, tắm ngón tay anh trong sự ẩm ướt của em. Cho đến khi khiến em bùng nổ.”
Tay anh siết chặt trên đùi làm cô nín thở. Cô đang đấu tranh với bản thân, các luồng cảm xúc không thể gọi tên đang ồ ạt trào lên.
“Paul”, cô nài nỉ, thậm chí còn không biết mình muốn gì. Dường như anh hiểu, bằng một động tác mau lẹ, anh rút tay từ dưới váy cô và hôn cô thật sâu. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, áp lực ở phần căng cứng của anh giữa hai chân cô ngày càng nóng hơn. Cô vặn vẹo ở đó, không nhận thức được chuyện gì …
“Thả lỏng nào, Juliette”, anh ra lệnh, đồng thời hất ngược về phía cô. Sự giải thoát chợt lóe lên, mạnh mẽ bắt lấy cô, tiếng rên rỉ không kìm được bật ra khỏi miệng cô. Anh chộp lấy nó bằng nụ hôn khác, cô rùng mình dữ dội khi luồng nhiệt nóng bỏng và từng đợt run rẩy tăng cao tàn phá cơ thể cô. Đột nhiên cô vỡ vụn, quên hết mọi thứ.
Paul tỏ ra cực kỳ hài lòng. Áp nhẹ môi lên thái dương cô, anh thì thầm, “Bây giờ anh đưa em về nhà. Và em sẽ mơ về chúng ta”.
* * *
“Đừng bắn!”
Tiếng la hét của chồng bà vang lên trong đêm khiến Beatrice tỉnh giấc, lao ra khỏi giường. Bà mở cửa phòng Henry, thấy ông đang giãy giụa trong chăn như đang chống lại kẻ thù vô hình.
“ Henry, sụy …t ”, bà dỗ dành, đi tới cạnh ông. “ Ổn rồi. Không có ai ở đây hết. ”
Đôi mắt màu xanh lá cây mở to, nhưng trong chốc lát, dường như ông không nhận ra mình đã rời khỏi chiến trường. Bà vặn to ngọn đèn dầu, ánh sáng hiền hòa chiếu lên gương mặt hốc hác của ông. “Xin lỗi đã làm em tỉnh giấc, Beatrice.” Giọng ông bối rối dù đây không phải lần đầu tiên ông gặp ác mộng. Bà tiếp tục không ngủ chung với ông, tin rằng như thế là tốt cho ông.
Sự thực là bà đã ngủ một mình quá lâu rồi, ý nghĩ có người đàn ông cùng chung giường với bà thực sự là rất… kỳ lạ. Lúc mới kết hôn, họ luôn ngủ cùng nhau. Henry thường tỉnh giấc vào sáng sớm, đánh thức bà với mong muốn làm tình.
Nhưng ba năm qua, bà luôn ngủ một mình. Bà không thể nhớ lần cuối cùng Henry chạm vào bà là khi nào. Và mặc dù có lẽ ông mong chờ sẽ được chung chăn gối với bà, nhưng bà hầu như không nhận ra người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Mái tóc cắt ngắn đã ngả sang màu xám, đôi mắt ông tìm kiếm bà. Chòm râu lởm chởm trên má, ông với tay nắm tay bà.
“Em có thể … ở lại một lát không?”, ông hỏi. Tựa lưng vào gối, ông vỗ vỗ khoảng trông bên cạnh. Bà chợt nhận ra mình chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh, thân hình bà đã trở nên xấu xí. Những đường cong thon thả bà từng có giờ đã biến mất.
“Nếu ở lại em sẽ chỉ quấy rầy giấc ngủ cỉa anh thôi”, bà trả lời, sợ hãi bởi chuyện này sẽ xảy ra nếu bà dám nằm xuống cạnh ông.
“Bây giờ em không muốn ở cạnh anh nữa, đúng không?”
“Không, hoàn toàn không phải vậy”, bà nói dối. “Chỉ là anh ngủ một mình sẽ tốt hơn.” Ở cạnh ông lúc này khiến tim bà run rẩy, ông không còn là viên sĩ quan nhút nhát, vụng về bà đã cưới khi còn là thiếu nữ. Người đàn ông đó hiểu rõ và chung chăn gối với bà gần hai mươi năm trước khi tham gia chiến tranh. Nhưng bây giờ ông trở nên xa lạ với bà. Những nếp nhăn mới xuất hiện ở đuôi mắt ông, khắc sâu như đánh dấu sự căng thẳng bởi chứng kiến quá nhiều chuyện kinh hoàng. Nếu ngủ cùng ông thì giống như bà đã phớt lờ những năm tháng xa cách và cảm giác bị ông bỏ rơi. Bà không thể giả vờ như nó chưa từng xảy ra, quay lại với vị trí người vợ thủy chung, đằm thắm được. Họ đã không còn hiểu nhau nữa.
“Anh đã ngủ một mình rất nhiều đêm trong cuộc chiến”, ông nói. “Đủ cho cả cuộc đời.” Ông chầm chậm thở ra. “Nhưng nếu em không muốn ở gần anh…”
Cảm giác tội lỗi làm bà thấy áy náy vì ông chỉ đề nghị bà nằm bên cạnh. Không đòi hỏi gì khác. Beatrice tắt đèn, quay lại giường. Bà nằm xuống mép giường bên trái nhưng vẫn chưa chui vào trong chăn. Bên cạnh mình, bà có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của ông. Nhưng hơn thế là hơi ấm của ông đang tỏa ra khắp chăn nệm.
Hoài niệm về năm tháng họ từng là người yêu đột ngột vang lên trong bà. Hiện tại, bà đã trở thành người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi già nua. Gần như không xứng đáng với sự chú ý của người chồng.
“Tay anh thế nào rồi?”, bà hỏi, cố phớt lờ việc ngủ chung này. Ông đã tháo băng vải tuần trước, nhưng bà chưa bao giờ xem cánh tay ông đã lành hẳn chưa.
“Sắp khỏi rồi.” Ông nằm ngửa trên gối, nhìn chăm chú lên trần nhà. “Anh mong có thể giúp xây dựng lại ngôi nhà, trước khi mọi người kịp hoàn thành. ”
“Còn quân đội thì sao?”, bà mạo hiểm. “Anh sẽ quay lại à?”
Anh sẽ lại bỏ rơi em, mặc em tự lo cho bản thân ư? Con gái chúng ta sẽ không có bố lần nữa sao?
Một sự im lặng nặng nề trước khi ông trả lời, “Không. Tướng quân không nghĩ rằng anh nên ở lại quân đội sau khi thừa kế tước hiệu từ anh trai. Họ tin là anh phù hợp với việc xử lý các bất động sản và vấn đề riêng của bản thân hơn”. Ông quay đầu sang phía bà. “Họ nghĩ anh đã quá già rồi.”
“Có lẽ hai chúng ta đều thế”, bà thì thầm.
Ông nắm tay bà, đan các ngón tay vào nhau. “Con gái chúng ta đã lớn. Chúng ta sẽ sớm có cháu ngoại.”
“Phải, chúng ta sẽ có.” Bà quay lại đối diện với ông. “Em rất mừng cho Victoria, nhưng vẫn lo lắng về Margaret và Juliette. Margaret ngày càng lớn tuổi, mọi người cho là nó quá lứa ở tuổi hai mươi mốt. ”
“Chúng sẽ lấy được chồng, anh chắc chắn thế. Nhưng anh cam đoan sẽ không phải là bá tước Strathland. ”
Bà rất biết ơn về điều đó. “Em vẫn cho là ông ta phải chịu trách nhiệm về đám cháy và vụ bắt cóc Victoria. Cho dù ông ta tuyên bố thế nào… ” Bà lắc đầu, thầm mong gã đàn ông đó biến mất khỏi cuộc sống của họ. Tuy ông ta tuyên bố không liên quan đến cả hai vụ tai nạn, bà chưa bao giờ tin gã bá tước đó vô tội. “Em mong bá tước Strathland tránh xa chúng ta”, Beatrice kết luận.
“Chắc chắn. Nếu anh tìm thấy bất kì bằng chứng nào cho thấy ông ta làm tổn thương đến Victoria hay dính líu đến đám cháy, ông ta sẽ phải trả giá.” Chồng bà siết chặt tay bà như một lời hứa âm thầm.
“Em cầu nguyện là anh đúng.”