Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 43: Anh Trung Đột Nhiên Quan Tâm Cậu




Cậu đã đưa điện thoại cho anh, anh liền xem camera một chút, rồi cảm thấy không ưng ý, sau đó lên tiếng bảo với cậu rằng: “Này điện thoại của anh chụp được hơn này, em lấy điện thoại chụp cho anh đi…”

Và rồi anh tiến đến một góc tường, rồi bắt đầu tạo dáng sau đó bảo cậu chụp cho mình, cậu đã làm theo ý của anh, nhưng tấm hình kia lại vô cùng xấu, điều này khiến anh lên tiếng: “Không chụp như vậy chẳng đẹp một chút nào, nó chẳng ngầu, em làm mẫu cho anh chụp được không?”

Cậu nghe những lời nói này từ anh, mà liền đồng ý làm theo ý của anh, chốc lát cậu đã đứng một bên, cho anh chụp với nụ cười trên môi…

Sau khi chụp cậu xong, anh lại nói tiếp: “Này em cầm máy ảnh của anh đi, sau đó đến chỗ này chụp anh đang hút thuốc…”

Cậu cũng đã làm theo ý của anh, nhưng rồi anh lại cảm thấy không hài lòng bởi bức ảnh này, sau đó lại nói rằng: “Bây giờ em quay video nhé, ra ngoài đây em đứng chỗ này sau đó đi lên, quay cảnh anh đang hút thuốc nha!”

Cậu cũng đã đồng ý theo yêu cầu của anh, rồi cũng bắt đầu làm điều đó, sau một lúc cũng đã xông, cậu liền đưa điện thoại cho anh xem, anh nhìn nó mà mỉm cười trong sự vui vẻ, mà bảo rằng: “Được rồi đấy em à!”

Dứt lời bọn họ đã tiến vào bên trong, sau đó nằm lại chỗ cũ, cậu bắt đầu xem điện thoại, trong niềm vui và sự hạnh phúc của bản thân, trong khi anh thì edit video kia…

Chốc lát thời gian cũng đã dần trôi qua, lúc này cũng là 12:00 đêm, anh cũng đã tắt điện thoại đi ngủ, mà không gọi cho bồ của anh nữa, như những hôm trước, điều đó khiến cậu cảm thấy rất là kỳ lạ, khi tại sao anh lại không gọi cho bồ mình chứ…

Nhưng rồi cũng mặt kệ tất cả, mà bắt đầu ngủ cùng với anh, cho tới khi 3:00 sáng, cậu cũng đã tỉnh dậy, bấy giờ cậu cảm thấy, cơ thể của mình nặng trĩu, giống như là có ai đó đè lên mình của cậu vậy, chốc lát khi mở mắt ra, cậu cũng đã nhìn thấy, không ai khác mà chính là anh, anh đang ôm chầm lấy cậu, thậm chí đắp chung với cậu một cái màn, điều này khiến cậu hạnh phúc vô cùng, nhưng cảm giác vô cùng chật chội đó, lại kiếm cho cậu cảm thấy khó chịu cực kỳ, mà đã bắt đầu muốn xoay qua xoay lại…

Nhưng vì sợ anh thức giấc, rồi quay sang chỗ khác, nên đã quyết định nằm trong sự chật chội kia, mà dùng tay ôm lấy anh trong sự hạnh phúc của bản thân mình…

Cứ như vậy thời gian đã bắt đầu trôi qua đến sáng, cậu cũng đã tỉnh lại sau giấc ngủ rất ngon, bấy giờ đã nhìn thấy anh, đang bắt đầu thay đồ, cậu liền lấy điện thoại của mình ra, sau đó quay lại cảnh kia, với ý định để sau này ngắm nhìn, khi không thể nhìn thấy cảnh tượng này thêm một lần nào nữa…

Chốc lát sau khi thay quần áo xông, anh cũng đã đi xuống chỗ làm, cậu cũng như vậy. Mọi thứ vẫn diễn ra như hằng ngày, cậu giờ đây lại bám theo anh Trung, mà mặc kệ anh Vũ, chẳng quan tâm đến ảnh nữa, bởi vì ảnh đâu có quan tâm đến mình đâu…

Nhưng sau khi quằng quằng bên anh Trung một lát lâu, bấy giờ anh cũng đã lên tiếng nói với cậu rằng: “Anh có mua bánh mì kìa, em ra đó mà ăn đi…”

Cậu cảm thấy ngại ngùng vô cùng, mà không biết mình có nên ăn bánh mì mà anh mua cho mình không, chốc lát anh lại đưa tay sờ vào phần đó của cậu, rồi lên tiếng bảo rằng: “Nào lên đó ăn đi, sao em vẫn chưa đi vậy?”

Cậu nghe lời ảnh sau đó cũng đã bắt đầu lên chỗ chiếc máy kia, rồi lấy ổ bánh mì rồi ngồi xuống, cái ghế mà bắt đầu ăn ngấu nghiến, trong sự hạnh phúc của bản thân, khi đột nhiên hôm nay anh lại quan tâm mình như vậy, và cậu lại nghĩ rằng có lẽ là anh đã thích cậu…

Nhưng lại bị lý chí của bản thân lên tiếng bảo rằng: “Này ông hãy thôi mộng tưởng đi, như vậy là đủ quá rồi đó, và ông sắp về nhà rồi, tất cả các mối quan hệ cũng sắp kết thúc…”

Cậu nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng buồn, cậu cảm thấy thật tiếc khi phải rời xa bọn họ, thậm chí là rời xa nơi này, Mặc dù ở đây cậu cảm thấy, không hề ổn chút nào, nhưng rời xa bọn họ, có lẽ sẽ khiến cậu buồn hơn, mặc dù buồn một chút nhưng rồi cũng sẽ quên, nhưng mà lại có một thứ, chắc cậu sẽ không quên được, đó chính là tình cảm của mình dành cho anh Vũ…

Vậy là thoát khỏi những sự đau buồn kia, cậu lại tiếp tục bám theo anh Trung, mà chẳng đến gần anh Vũ nữa, bởi khi đến đó cậu chỉ nhận lại sự lạnh lùng mà thôi, giờ đây anh Vũ cũng đã đến chỗ của anh Trung, mà bắt đầu ngồi canh máy. Sau đó ảnh nhìn chăm chăm cậu mà lên tiếng hỏi rằng: “Này chiều nay em về à? Vậy thì hãy mau lên phòng để tắm rửa thay đồ đi, sau đó nghỉ ngơi, để chiều còn về nữa…”