Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 41: Sắp Về Nhà




Dứt lời ông ta đã bắt đầu rời đi, trong khi cậu thì nhìn anh Vũ không ngừng quét chỗ đó, rồi anh Vũ đã lên tiếng nói với cậu rằng: “Này em mau mút nước tạt khắp chỗ này đi, để anh còn quét nữa, không thì bụi sẽ bay tứ tung mất…”

Sau những gì anh Vũ vừa nói, cậu cũng đã bắt đầu làm theo ý của anh, nhưng vẻ mặt thì vô cùng khó chịu, bởi vì bây giờ cậu chỉ muốn được nghỉ ngơi mà thôi, và chẳng muốn làm công việc này một chút nào cả…

Chốc lát cậu cứ nhỡn nhơ ở đó, mà đưa mắt nhìn chăm chăm anh Vũ đang quét đất. Sau đó cảm thấy vô cùng nhàm chán, rồi bắt đầu rời đi trong sự lười biếng của bản thân…

Chốc lát đến chỗ của chị Đào, mà lên tiếng hỏi rằng: “Mấy giờ rồi ạ em nghỉ trưa được chưa?”

Chị ta nhìn đồng hồ rồi bảo với cậu: “Hiện tại cũng gần 12:00 rồi, mày khinh giấy với tao đi sau đó rồi nghỉ…”

Nói rồi cậu cũng đã phụ chị ta, trong khi thời gian cứ như vậy dần trôi, giờ đây cũng đã là, 12:00 trưa cũng là giờ bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi để ăn cơm, sau đó cậu qua quán cơm mọi thứ lặp lại như mọi ngày, cầu đã ăn cơm trong sự vui vẻ, khi từ sáng đến giờ cuối cùng cũng đã được ăn…

Và rồi ánh mắt lại nhìn chăm chăm anh Vũ, trong khi ảnh đang ăn một trái ớt, mà thầm cười khi nhìn ảnh bây giờ trông thật dễ thương làm sao…

Và rồi buổi chiều cũng đã đến, vẫn như mọi ngày bọn họ đang ngủ liền lật đật thức dậy, mà đi xuống dưới lầu để làm…

Giờ đây bởi vì anh Trung đã nghĩ, nên cậu không thể đi theo anh Trung được nữa, thậm chí khi đến gần anh Vũ, thì anh lại né tránh cậu, thậm chí mấy chị kia cũng chẳng ưa gì cậu, mà cũng né tránh cậu luôn…

Điều này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng buồn bã, mà chẳng muốn làm một tí nào cả, giờ đây cậu đã quyết định một điều rằng: “Mình sẽ xin nghỉ vậy, bởi ở đây đâu ai cần người phụ đâu…”

Vậy là cậu thở dài trong sự mệt mỏi, rồi cũng đến chỗ của anh quản lý sau đó bắt đầu xin anh ta nghỉ: “Anh có thể cho em nghỉ được không?”

Cậu vừa dứt lời thì, anh đã lên tiếng bảo rằng: “Được rồi Nếu như em muốn nghỉ thì, em hãy nghỉ đi!”

Cậu nghe những gì mà anh ta nói, liền cảm thấy rất vui sau đó đã đi lên phòng để bắt đầu nghỉ ngơi, cậu liền nằm xuống dưới mặt đất, ánh mắt dần nhắm lại trong sự mệt mỏi, rồi bắt đầu ngủ lúc nào cũng chẳng hay, cứ như Vậy thời gian đã dần trôi qua, cậu bấy giờ cũng đã tỉnh dậy, thì chỉ thấy mới có 4 giờ thôi, mọi người vẫn đang còn làm việc, trong khi cậu thì bắt đầu lấy điện thoại ra, lên mạng xem phim…

Đang xem phim thì bây giờ, cậu đã nhận được cuộc gọi từ cha của mình, cậu giờ đây cảm thấy tò mò và bắt máy, thì đầu dây bên kia giọng nói đã vang lên trong sự buồn bã: “Ba sẽ không gửi tiền cho con nữa, bởi vì bọn họ đuổi con rồi, và không hiểu sao công việc nhẹ nhàng như vậy mà con làm cũng không được?”

Dứt lời ông thở dài rồi lại nói tiếp: “Chiều mai anh Hậu sẽ bắt xe đưa con về nhé!”

Cậu giờ đây tỏ vẻ vô cùng tức giận, trước những lời nói của ba mình, khi lại bảo mình tại sao lại không làm được công việc này, thế là cậu đã tắt máy, rồi nhắn tin trả lời rằng: “Con đã làm rồi như những gì ba muốn, và con đi làm chỉ muốn ba vui mà thôi, không thì con đã về từ lâu rồi, thậm chí người ta sai việc gì thì con đã làm việc đó, chứ nói gì mà con không làm được!”

Dứt lời cậu cũng không nói gì thêm, thời gian cứ dần trôi qua, cậu lại xem điện thoại, nhưng trong đầu thì bắt đầu nghĩ đến Vũ, khi sắp phải xa anh ấy…

Và rồi trời cũng đã bắt đầu chuyển sang chiều tối, thế là cậu đã quyết định sẽ đi ăn tối, bởi giờ cậu đã cảm thấy đói rồi, thậm chí cậu đã mượn tiền từ ông quản lý, lúc sáng nên mới có tiền ăn, bằng không bây giờ cậu cũng chỉ có thể nhịn đói mà thôi…

Sau đó lại thở dài với bản thân mà nói rằng: “Dù gì anh Vũ cũng đâu có yêu mình đâu? Thậm chí mọi người ở đây cũng chẳng hoang hênh mình nữa rồi, vậy nên xong ngày mai có lẽ mình nên về, chứ không nên ở lại đây nữa, bởi ở lại đây cũng chỉ mang cho mình, những nỗi buồn vô tận mà thôi!”

Nói rồi cậu đã lấy lại tinh thần của bản thân, mà quyết định không buồn bã nữa, sau đó đã rời đi mua cơm để ăn…

Đến cái quán kia, cậu lại gặp anh áo cam đó, người vô cùng dễ thương ở tiệm cơm, bấy giờ cậu mua hai hộp từ anh, trong khi cả hai nhìn nhau nhưng chẳng nói với nhau câu nào, trong sự ngại ngùng của bản thân…

Chốc lát anh cũng đã làm xông cơm, sau đó đưa cho cậu, mà lên tiếng nói rằng: “Lúc đầu cũng nghi ngờ rằng, em là bêđê rồi không ngờ em lại là như vậy!”