“ Hỗn xược! ”
Ông Kim Tuân gầm rống, cây gậy dộng mạnh xuống nền như âm thanh tiếng nổ của sấm, trong đôi mắt đỏ trách ấy có những tia như tia sét kinh hoàng chói lóa giữa đêm dông.
“ Cháu vui chơi qua đường với cô ta, ông không cấm cản, nhưng để kết hôn ông cương quyết không đồng ý. Công việc của chúng ta vốn dĩ phúc tạp, cái chết cận kề ngay trước mắt nếu lơ là không đề cao cảnh giác, cận trọng. Nhật Đăng, lòng người thật sự rất khó đoán, lòng dạ phụ nữ càng hiểm độc thâm sâu khó lường hơn. Là đàn ông, cháu nên lấy sự nghiệp làm trọng chứ không phải là tình yêu. ”
Nghe được những lời ông Kim Tuân thốt lên, Liêu Bách Hà tủi thân, hờn trách cuộc đời vô cùng.
Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, không khá giả nên lúc nào cũng bị mọi người khinh miệt. Lúc đi học thì bị bạn bè, lúc đi làm thì bị đồng nghiệp, lúc cùng người yêu về ra mắt thì bị gia đình họ từ chối.
Đúng thật, mẹ cô đam mê bài bạc, nhưng cô đâu xúi giục hay cho rằng bà ấy là đúng, càng không đi vào vết xe đỗ.
Cô đâu được chọn gia đình để sinh ra, thế nên lúc nào cô cũng cố gắng, vươn lên để thoát khỏi nghịch cảnh.
Đến bên anh vì âm mưu xấu xa, nhưng cô thật lòng yêu anh, tình cảm đó thời gian có thể chứng minh, tại sao không cho cô một cơ hội để sửa sai?
Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng ôm chặt bao bọc Bách Hà trong lòng, kiên định đáp lại:
“ Người phụ nữ của cháu, hơn ai hết cháu là người hiểu rõ. ”
Điệu cười man rợ của ông Kim Tuân lần nữa vang lên giữa không gian ắng lặng, lạnh giá bao trùm. Cây gậy dộng xuống cộc cạch nhịp nhàng dưới nền càng tăng thêm sự kinh dị và nham hiểm.
“ Cháu hiểu ư? Cháu hiểu đến suýt chút nữa đã bị âm mưu của người phụ nữ này hại chết, để giúp một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cướp hết những thứ của cháu. Vậy đó được gọi là yêu, là thật lòng với cháu ư?
- Vì người phụ nữ này cháu không tiếc tính mạng, liều mình xông vào đám lửa. Bản thân cô ta còn chưa tự mình bảo vệ được, vậy có thể làm được gì cho cháu?
- Nhật Đăng, từ bao giờ cháu nhân từ với kẻ thù đến như vậy? Có phải vì cô ta ngày đêm rót mật vào tai, để cháu biến thành một người đàn ông nhu nhược, ngu ngốc! ”
- Người phụ nữ tâm địa thâm độc thế này, cháu giữ bên cạnh là tàn ác với bản thân! ”
Từng giọt lệ mặn đắng thi nhau lũ lượt tràn ra khỏi khóe mắt, Liêu Bách Hà nhìn ông ta xong rồi nhìn lên Nam Cung Nhật Đăng. Thấy người cô yêu đang phải khó xử về những chuyện cô từng gây ra, khiến cô ăn hận và dằn vặt, lương tâm lúc nào cũng cắn rứt không yên, vốn dĩ điều đó sẽ tồn tại trong trí não theo cô suốt cả cuộc đời cho dù đã hạnh phúc bên anh.
Đó là một bản án lương tâm!
Bách Hà không thể chịu nổi những lời phán xét cay nghiệt này nữa, gạt bỏ bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng ở chiếc eo của mình, dứt khoát chạy đi rời khỏi không gian ngột ngạt đậm đặc mùi sát khí.
“ Bách Hà, Bách Hà! ”
Nam Cung Nhật Đăng xoay người lo lắng gọi cô, đôi chân thon dài sải nhanh chạy đi đuổi theo, nhưng đến bước thứ ba thì đã bị tiếng gằn lớn của ông Kim Tuân làm cho khựng lại:
“ Nam Cung Nhật Đăng, cháu đứng lại. ”
Bàn tay của anh bất giác siết chặt, lạnh giọng trả lời:
“ Đúng, cháu là Nam Cung Nhật Đăng, cháu họ Nam Cung chứ không phải họ Kim! ”
“ Cháu... ”
Ông Kim Tuân tức giận đến run người, hàm răng nghiến chặt chẳng thể thốt lên thành chữ. Thấy thế, thuộc hạ La Chước tiến lại dìu đỡ ông ta, còn ông Kim thì đúng dậy lên tiếng khuyên nhủ:
“ Ba bớt giận, coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe! ”. 𝘛𝗋u𝐲ệ𝘯 chí𝘯h ở + 𝘛𝐑u𝙈𝘛𝐑UY 𝑒𝖭.𝑉𝖭 +
Nam Cung Nhật Đăng ở hiện tại, phản chiếu chính bản thân của ông ngày đó. 28 năm về trước, ông cũng dẫn người yêu về ra mắt ba mẹ, thái độ và lời nói của họ chẳng khác bây giờ là bao nhiêu. Lúc đó, ông đã cố chấp với tình yêu của mình, quyết định bỏ đi theo mẹ của Kim Thịnh Hàm, nhưng kết quả...
Ông lại nhớ người ấy của ông nữa rồi!
Ông Kim Tuân rít lấy một hơi đè ép cơn giận của mình xuống lồng ngực, đôi tay lẩy bẩy cầm cây gậy chống giơ lên chỉ thẳng vào người của Nam Cung Nhật Đăng, rặn ra từng ra:
“ Nếu bây giờ cháu bước ra khỏi cửa, kết hôn với người phụ nữ đó, Kim gia từ đây sẽ xem như không có Nam Cung Nhật Đăng cháu. Sau này, cấm cháu bước vào nơi đây, không cho phép gọi một tiếng ông. ”
“ Tại sao ông lại cố tình ép cháu làm người cháu hỗn hào, bất hiếu? ”
Giọng điệu của anh trầm xuống nghe rất bi thương, dường như rất hụt hẵng. Vốn dĩ anh rất kính trọng và tôn sùng ông ngoại, bởi vì ông ấy đã dạy cho anh rất nhiều điều quý báu. Nhưng có một điều anh cực kỳ không thích ở ông, chính là sự ích kỷ chỉ biết nghĩ phần hơn về mình, thậm chí đối với người thân.
“ Ông không ép, chỉ đang muốn tốt cho cháu. Thực sự, người phụ nữ đó hoàn toàn không xứng đáng với cháu! ”
Nam Cung Nhật Đăng cười nhạt, hốc mắt đỏ au xoay người nhìn về hướng có ông Kim đang đứng, lần nữa mỉm cười xót xa. Hiện tại, anh hiểu ông Kim từng khổ sở đến nhường nào. Không thể bảo vệ được người mình yêu trước những sóng gió, đó chính là sự thất bại lớn nhất của người đàn ông.
“ Cháu sẽ không bao giờ từ bỏ Bách Hà! ”