Một tuần sau...
Tối nay Nam Cung Nhật Đăng đưa Liêu Bách Hà về Kim gia ra mắt bên ngoại, anh đã báo trước từ hôm qua. Một tuần nay, trong lòng cô luôn trong trạng thái cảm thấy bất an, thấp thỏm và lo âu chuyện gì đó, nhưng rồi lại tự trấn an bản thân rằng do lần đầu về ra mắt nên mới như vậy.
Ngồi trên xe đi đến Kim gia, khuôn mặt của cô căng cứng, hồi hộp đến đổ cả mồ hôi tay, tim đập nhanh bất thường.
Anh bật cười, xoa xoa bả vai trấn an, lên tiếng:
“ Bách Hà, em đừng căng thẳng nữa. ”
Nghe anh nói vậy, Bách Hà quay sang đặt tay lên phần đùi săn chắc lay nhẹ, ánh mắt thiết tha, hỏi lại:
“ Hay là hôm khác đến được không anh? ”
“ Ông không thích như thế đâu. ”
Cuối cùng, chiếc xe đã lái vào Kim gia, một dinh thự nguy nga tráng lệ, bề thế không thua kém Nam Cung gia chút nào.
Bên trong phòng khách, ông Kim Tuân quyền lực ngút trời ngồi ở ghế sofa đơn một mình, đứng phía sau là thuộc hạ thân tín La Chước. Tuy đã lớn tuổi, da mặt nhăn nheo, râu tóc bạc trắng nhưng không thể lu mờ được dáng vẻ uy phong của người từng hô mưa gọi gió, một tay che trời trong thế giới ngầm, biết bao nhiêu kẻ muốn diệt như chẳng thành công.
Ngồi gần đó là ông Kim và Kim Thịnh Hàm, vẻ mặt của cả hai trầm ngâm, không gian lạnh lẽo mỗi người mỗi suy nghĩ, nhưng lại hướng về một người.
Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà từng bước đi vào. Cô sợ sệt ôm lấy cánh tay vững chắc của anh, sắc mặt tái xanh lúng túng, còn anh thì lại rất thong dong như mỗi lần đến đây, vốn dĩ mục đích chỉ để cho cô ra mắt với nhà ngoại chứ không phải xin phép hay hỏi ý, căn bản ngày đính hôn đã được anh ấn định.
“ Ông, cậu, cháu mới đến. Đây là vợ cháu, Bách Hà! ”
Nam Cung Nhật Đăng lễ phép cúi đầu trước ông Kim Tuân và ông Kim. Thấy thế, Bách Hà cũng cúi đầu theo anh, cả người run run, lên tiếng chào hỏi:
“ Ông, cậu, cháu mới đến ạ! ”
Ông ta nhếch môi cười lạnh đáp lại, chỉ tay về phía chiếc ghế sofa còn trống. Anh gật đầu, ôm lấy Bách Hà bước lại vị trí đó ngồi xuống, đối diện với ông Kim và Kim Thịnh Hàm. La Chước lúc này tiến lại, khom người gót trà vào tách, sau đó cung kính dâng cho cả hai.
Bỗng dưng, ông ta lên tiếng hỏi:
“ Hiện tại cháu đang làm công việc gì? ”
Nhìn thấy Bách Hà đang trong vô cùng căng thẳng, Nam Cung Nhật Đăng choàng tay ra sau lưng của cô công khai vuốt ve, bàn tay còn lại nắm lấy đôi tay đang run rẩy giữ lấy và đặt trên đùi mình, như bảo với cô rằng luôn có anh bên cạnh che chở.
“ Dạ cháu đang làm ở tập đoàn Nam Cung Thị ạ! ”
Ông ta gật đầu như đã rõ, sau đó hỏi tiếp:
“ Ba mẹ cháu vẫn mạnh chứ, họ làm nghề gì? ”
Nghe ông Kim Tuân hỏi vậy, âm giọng của Bách Hà hạ xuống lí nhí, đau buồn đáp lại:
“ Ba mẹ cháu đã mất rồi ạ! ”
Nam Cung Nhật Đăng chau nhẹ lông mày, ánh mắt dò xét nhìn ông ta rồi nhìn sang ông Kim và Kim Thịnh Hàm, dường như đang nghi ngờ và phát hiện ra điều gì đó từ sắc mặt khác biệt của ông ta, lên tiếng thông báo:
“ Ông à, hai mươi tám tháng sau cháu và Bách Hà sẽ đính hôn. ”
“ Đính hôn ư? ”
Ông Kim Tuân bật cười thành tiếng, âm thanh trầm bổng vang lên nghe đáng sợ đến rùng rợn của người. Sau đó, nụ cười tắt hẳn, đôi mắt già nua nheo lại thêm phần nguy hiểm, thâm sâu và ghê tợn.
Lên tiếng:
“ Nam Cung Nhật Đăng, cháu quá hồ đồ rồi, vì tình yêu mà mù quáng bất chấp tất cả... Ông có dạy cháu như thế sao? ”
Từ một giọng điệu trầm ổn dễ nghe, đến câu cuối nâng lên chói tai, rõ ràng và dứt khoát, cực kỳ ghê sợ.
Kim Thịnh Hàm và ông Kim bất giác nhìn nhau, tuy không nói nhưng họ đã ngầm hiểu nhau thông qua ánh mắt, rồi lặng người ngồi đó bởi vì trong căn nhà này tiếng nói của ông ta là lớn nhất, không một ai dám cãi lại.
Liêu Bách Hà hoảng sợ gục vào người của Nam Cung Nhật Đăng, ứa ra nước mắt chảy xuống hai hàng, bàn tay lẩy bẩy không ngừng mặc dù cô đã cố gắng kiềm nén.
“ Cháu dâu ông đã thấy rồi, ngày đính hôn ông cũng biết, vậy hai cháu xin phép ra về... ”
Dứt câu, Nam Cung Nhật Đăng ôm Bách Hà đứng lên như không quan tâm hay để ý đến sự nổi giận của ông ta, tiếp tục cất lời:
“ Bách Hà, chào ông rồi chúng ta về nhà. ”
“ Nam Cung Nhật Đăng... ”
Ông Kim Tuân gằn giọng kêu tên, bàn tay bóp lấy phần đầu của cây gậy chống, hiên ngang đứng dậy.
“ Một người phụ nữ thấp hèn xứng đáng với cháu, với gia tộc của chúng ta ư? Vì người phụ nữ này cháu đã hai lần suýt chết, lý trí của cháu đâu, Nhật Đăng? ”
Ông đã cài cấm thuộc hạ theo bên Nam Cung Nhật Đăng và ngay cả Kim Thịnh Hàm cũng vậy. Họ chắc chắn không làm hại cả hai, thậm chí nếu có nguy hiểm, họ là người đầu tiên đứng ra hứng chịu vì đó chính là nhiệm vụ được giao.
Vậy nên, những chuyện riêng tư của anh, ông ta đều biết, nhưng nhiều hay ít mà thôi.
Nam Cung Nhật Đăng vẫn rất điềm tĩnh, vốn dĩ đó chính là điểm mạnh của anh. Nóng giận chẳng làm được gì, chỉ gây thêm phiền toái hỗn loạn những suy nghĩ.
Từ tốn, lễ phép trả lời:
“ Hôm nay cháu đưa Bách Hà đến đây ra mắt, chứ không phải để hỏi ý kiến của ông. ”
“ Hỗn xược! ”
Ông Kim Tuân gầm rống, cây gậy dộng mạnh xuống nền như âm thanh tiếng nổ của sấm, trong đôi mắt đỏ trách ấy có những tia như tia sét kinh hoàng chói lóa giữa đêm dông.