Dạy cái gì?
Quý Duy có chút mờ mịt, giây tiếp theo nam nhân đã kéo thiếu niên đến bên người, động tác nhanh đến nỗi cậu không kịp phản ứng lại.
Đến lúc phản ứng kịp, nam nhân đã cúi đầu xuống sát mặt cậu, khoảng cách giữa hai người gần như không có, môi sắp chạm môi, cậu có thể ngửi được mùi cây cỏ nhàn nhạt trên người anh, cùng với hơi thở ấm áp xao xuyến lòng người.
Cậu trốn tránh theo bản năng.
“Sợ tôi?”
Nam nhân không buông tay.
Trái Tim Quý Duy nhảy lên mãnh liệt, không dám nhìn thẳng đôi mắt phượng hẹp dài của Lục Thận Hành, chần chừ gật đầu.
Lục Thận Hành đột nhiên buông cậu ra, không biết có phải cậu nhìn lầm hay không, trong nháy mắt biểu tình nam nhân có chút bi thương.
“Duy Duy, chúng ta đã kết hôn.” Môi mỏng của nam nhân nhấp thành một đường thẳng tắp, xoa xoa mi tâm, “Em có biết kết hôn có nghĩa là gì không?”
Nghĩa là anh có thể hợp pháp chiếm đoạt thiếu niên, một bên ôm lấy cậu, một bên hôn cậu đến khoé mặt đỏ bừng.
Nhưng anh vẫn luôn nghĩ bạn nhỏ nhà mình còn nhỏ lắm, sợ mình sẽ làm cậu sợ, có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, không nghĩ tới kết quả cậu vẫn sợ anh? Sợ anh đến gần, sợ anh chạm vào người cậu.
“Anh…. muốn ly hôn sao?”
Quý Duy cúi đầu.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thận Hành ở trên TV ở bệnh viện, nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Năm đó cậu mười hai tuổi, theo thói quen cả ngày không nói lời nào, không phải không nói được, mà là không muốn nói.
Cậu chỉ muốn an tĩnh chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Thế giới của cậu không giống thế giới bên ngoài, tuy rằng không có sự ấm áp, nhưng mặt trời vĩnh viễn treo ở phía chân trời, không có bóng tối chỉ có ánh sáng.
Nhưng ánh mắt các bạn học nhìn cậu càng ngày càng sợ hãi, giống như là đang nhìn quái vật, ba cũng lặng lẽ gạt nước mắt cõng cậu đi, người mẹ một năm không về nhà được mấy lần cũng xin nghỉ dài hạn dẫn cậu đến Bắc Kinh khám bệnh.
Lúc đó cậu mới biết, thì ra là mình…. bị bệnh.
“Cậu bé bị tự kỷ.” Bác sĩ ngồi trước máy tính viết bệnh án, “Đứa nhỏ này có chút kiếm khuyết về nhiễm sắc thể số 5, cái này làm cho cậu bé rất có thiên phú về nghệ thuật, nhưng thế giới tinh thần rất mẫn cảm, sao hai người lại không phát hiện sớm hơn chứ….”
Cậu lúc đó không hiểu mấy cái này.
Chỉ cảm thấy bực bội.
Vì sao cậu không thể mãi mãi chìm đắm trong thế giới của chính mình, thế giới bên ngoài vừa đen tối vừa hủ bại, cuối con đường mọc đầy cỏ dại, mây đen che trời.
Mãi cho đến khi Lục Thận Hành xuất hiện, ánh mặt trời mới toả sáng.
Tiếng ầm ầm vang lên ——
Thế giới suy bại bắt đầu sụp đổ, cỏ dại ngưng lan rộng, vạn vật bắt đầu sinh trưởng.
Cậu nhìn thế giới bên ngoài thấy từ sườn núi cao rơi xuống giọt nước, từ phía chân trời bỗng có đàn quạ bay qua, có huyết mạch ngủ đông dưới núi thoắt ẩn thoắt hiện.
Cậu thử đi ra khỏi thế giới của chính mình, cẩn thận đuổi theo thứ ánh sáng đó.
Lần đầu tiên giao lưu với nhóm fans….
Lần đầu tiên học được cách đăng Weibo……
Lần đầu tiên đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh của Lục Thận Hành…..
………
Sinh hoạt giống như một người bình thường.
Cậu theo thói quen nhìn lên ánh sáng kia, triệt để sùng bái, nhưng khi ánh sáng kia cách cậu chỉ trong gang tấc, chỉ sợ nếu vô tình tiếp cận, phản ứng đầu tiên của cậu không phải hưng phấn, mà là sợ hãi.
Sợ hãi ngày nào đó lại biến thành quái vật.
Sợ hãi Lục Thận Hành biết cậu là quái vật.
“Nhớ kỹ.” Giọng nói của nam nhân từ phía đỉnh đầu truyền đến, ngữ khí không mang theo cảm xúc gì, có chút lạnh lùng: “Nếu sợ, không cần uống say trước mặt nam nhân khác.”
Nam nhân trực tiếp nhảy vọt qua đề tài “Ly hôn”, gắt gao nhấp môi, biểu tình trên mặt vẫn cứ ôn hoà, ôn hoà đến mức đoán không được suy nghĩ của anh, lại có vài phần xa cách, làm cho người khác vô cớ sợ hãi từ trong đáy lòng.
Lục Thận Hành giống như nổi giận.
Là bởi vì mình nói sợ anh sao?
Quý Duy chậm nửa nhịp muốn giải thích, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, môi giật giật rồi khép lại, bả vai khẽ run, chỉ có thể im lặng nhìn Lục Thận Hành xoay người rời đi.
Lục Thận Hành ôn hoà nhưng chưa bao giờ thôi sắc xảo.
*
Lúc chín giờ, phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.
Tề Khả mở ra trang web chuẩn bị tổng hợp số liệu, số người trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Thận Hành vẫn là cao nhất không trì hoãn dù chỉ một giây.
Nhưng làm cậu ngoài ý muốn chính là, lực lượng mới của Quý Duy xuất hiện, phòng phát sóng trực tiếp tập đầu có 87 người đã nhảy lên 73 vạn người, dường như có thể sánh ngang với thiên hậu Tô Văn.
Phó đạo diễn Trịnh đi tới, nhíu mày: “Lúc nào rồi mà còn chơi di động, mau đi chụp hình đi!”
Tề Khả cung kính đưa điện thoại cho hắn: “Đạo diễn Trịnh, đạo diễn Trương bảo tôi làm tổng hợp ghi chép số liệu, tôi phát hiện nhân khí của Quý Duy tiến bộ vượt bậc, có nên điều khiển chiều gió không, tránh cho trên internet hỗn tạp.”
Phó đạo diễn Trịnh liếc nhìn màn hình một cái: “Mới có 73 vạn người đã tưởng mình nổi, đợi cậu ta nổi ngang Triệu Việt rồi nói sau, một người không ở trong giới thì nổi chẳng được bao nhiêu.”
Lời hắn nói không phải không có đạo lý.
Người tham gia chương trình thực tế rồi nổi không phải chuyện hiếm, nhân khí cơ bản sẽ không vượt qua nổi bản thân lúc tham gia chương trình, đến lúc chương trình kết thúc lại mờ nhạt trong biển người, phần lớn đều là hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng Tề Khả lại cảm thấy, Quý Duy không giống vậy.
Nhân khí của cậu tăng quá nhanh, hơn nữa tốc độ tăng không hề chậm lại, nói không chừng còn có thể nổi thành hiện tượng mạng.
Quý Duy không biết Tề Khả đánh giá cao mình như vậy, đúng 9 giờ các khách mời đều tập hợp ở giữa chợ, giống như mấy kỳ trước nộp di động và ví tiền.
Chợ rất có hơi thở của biển, mấy cây cột đều treo dải lụa màu sắc sặc sỡ lên, gió biển thổi tung bay tạo ra hình ảnh tràn đầy sức sống.
Đạo diễn Trương giơ loa, lấy ra tấm card nhiệm vụ tập này: “Chào mừng mọi người đã đến với thành phố biển diễm lệ Tuy Hải, mọi người đều biết rồi, tên gọi cũ của nơi này là Hải Thị, là nơi nổi tiếng về nuôi trồng thuỷ sản xuất nhập khẩu trong và ngoài nước, còn được xếp vào hàng ngũ di sản văn hoá phi vật thể với công nghệ làm bút lông truyền đời.”
“Hôm nay nhiệm vụ thứ nhất của mọi người là tìm Tuy Hải, hai người một đội tìm kiếm người chuyên làm thuyền đánh cá, mời mọi người bắt đầu hành động!”
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Đỗ Nhược Tùng đã nhiệt tình ôm lấy cánh tay Quý Duy, đè thấp thanh âm: “Đợt này chúng ta cũng chung một đội được chứ?”
Không nghĩ tới vẫn bị Lục Thận Hành nghe được, nhàn nhạt quăng cho một ánh mắt.
Đỗ Nhược Tùng nhanh chóng buông Quý Duy ra, ho khan một tiếng: “Tôi chỉ giao lưu bồi dưỡng tình cảm với Duy Duy thôi, chuyện hồi nãy tôi nói không tính, còn phải xem Duy Duy quyết định thế nào.”
“Ha ha ha ha ha ha trời má nó giao lưu bồi dưỡng tình cảm, tui cảm nhận được dục vọng cầu sinh nồng đậm của Đỗ Nhược Tùng.”
“Fan CP tui đây sẽ tặng cho thầy Đỗ một tháng hội viên Weibo, mong thầy Đỗ cách xa thế giới của những người trẻ tuổi kia một chút.”
“Tui để ý nha, từ lúc bắt đầu chương trình đến giờ, Lục ảnh đế chưa nói với Quý Duy câu nào.”
“Ủa, hình như là vậy á.”
Hắn vừa nói xong, những người khác cũng nhìn sang phía Quý Duy.
Triệu Việt chuẩn bị lấy ra poster có chữ ký của mình.
Tô Văn mở túi ra chuẩn bị lấy CD trân quý.
Nhưng mọi người vừa tiến hành được một nửa, sau khi nghe lão gia tử nói chuyện, chỉ yên lặng thu tay.
Lão gia tử Mã Lập Thanh lấy ra từ ba lô của mình một bức hoạ nhỏ được chuẩn bị kỹ lưỡng: “Duy Duy à, không biết con có thích bức hoạ này không, thích thì chúng ta về cùng một đội tâm sự nha.”
“Đậu má đậu má đậu má! Tranh của lão gia tử Mã Lập Thanh. giá thị trường phải cả trăm vạn á???? Tui xỉu trước nha.”
“Không đến mức trăm vạn đâu, nhưng mà kích cỡ này cũng phải ba bốn mươi vạn.”
“Chanh đây chanh đây, ba đồng một trái mười đồng ba trái.”
*Nhắc đến chanh là ghen tỵ.
Tất cả đều kinh sợ.
Theo bản năng, Quý Duy nhìn qua phía Lục Thận Hành, nam nhân nhận ra ánh mắt của cậu, ngước mắt nhìn lại.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà —
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Hô hấp dừng lại, tim ngừng đập một nhịp.
Cậu nhìn không hiểu cảm xúc trong con ngươi đen như mực của nam nhân, giống như là đang tận lực khắc chế, cậu nghĩ nam nhân vẫn còn tức giận với mình.
Quý Duy dời mắt.
“Tôi với ông Mã cùng một đội.”
“Nhưng mà ——”
Nhưng mà cái gì?
Tất cả mọi người đợi câu tiếp theo của Quý Duy, tầm mắt Lục Thận Hành vẫn luôn dừng trên người cậu, mím môi.
Quý Duy: “Nhưng mà tranh này con nhận không được, quá đáng quý.”
Ông Mã lắc đầu: “Nhìn tranh không nói đáng giá tiền hay không, vui vẻ thì vẽ thôi, ông thích ai ông tặng người đó, có thể nói giá trên trời, cũng có thể nói không đáng giá một đồng.
Đây có lẽ là phong thái của đại sư.
Quý Duy cảm thán một câu, nhận lấy.
Hai người nói chuyện với nhau, cùng đi đến bờ biển.
Cậu không thấy được Lục Thận Hành rũ mắt, một tay kéo cúc áo sơ mi thứ hai xuống, cả người toả ra khí chất cực kỳ lạnh lẽo, kéo dài khoảng cách với Đỗ Nhược Tùng đang nói cười với mình.
“Lục ảnh đế sao thế?”
“Có khả năng liên quan đến Nhật Thực chăng? Hình như là không qua kiểm duyệt trong nước, chỉ có thể chiếu ở nước ngoài, tui đọc tin tức nghe bảo Lục ảnh đế quay bộ này vất vả lắm, có cảnh bị chôn sống dưới trời mưa cũng không dùng thế thân mà tự diễn luôn á.”
“Bực vcl chứ sao nữa, chỉ có nhận giải thưởng được thôi, không biết năm sau ảnh có quay thêm bộ nào nữa không.”
“Có người phê bình điện ảnh chuyên nghiệp đi thẩm định, bảo kẻ dối trá mãi là kẻ dối trá, vcl luôn á, cống hiến cho ngành công nghiệp điện ảnh của Lục ảnh đế còn gì để bàn cãi nữa, ba lần đoạt cúp ảnh đế, có nhận giải được hay không còn phải xem khẩu vị của giám khảo.”
Quý Duy và lão gia tử Mã Lập Thanh đi đến bờ biển, những năm gần đây kinh tế Tuy Hải phần lớn là nhờ có du lịch chống đỡ, bờ biển mặt nước trong xanh phẳng lặng, nửa cái thuyền đánh cá cũng không thấy.
Trên bờ biển đều là khách du lịch mặc đồ tắm vui đùa cười giỡn trên cát, không ít người dân địa phương bày hàng rong ở ven bờ biển, thậm chí còn có người coi bói đoán mệnh, có tất cả đặc sắc của Tuy Hải.
Cậu đi đến một quầy bán đồ ăn vặt, ở đây cái gì cũng bán, ngoại trừ đồ ăn vặt nước giải khát, còn có đặc sản Tuy Hải, ví dụ như cá khô ép chân không, con rối Hải Thị, còn có giấy Tuyên Thành.
Cậu lễ phép hỏi mấy người đang ngồi trên ghế: “Xin hỏi một chút, thuyền đánh cá Tuy Hải thả neo ở đâu vậy ạ?”
Ông chủ cửa hàng bán đồ ăn vặt lần đầu tiên thấy có người quay chương trình, lập tức đứng dậy, sờ sờ đầu tóc của mình, lại kéo kéo người lớn tuổi nhất, khẩn trương mà giữ chặt hắn.
“Đồng chí ơi, cậu thấy hình tượng khí chất của tôi được chứ, có cần son môi trang điểm không?”
“Ha ha ha ha ha chịu chơi ghê, biết mình sẽ lên truyền hình nên muốn trang điểm, phục luôn.”
“Lão gia tử Mã Lập Thanh đáng yêu quá đi, còn sờ đầu mình nữa chứ, sợ ông cụ trong cửa hàng so sánh với mình hả, đúng ha?”
“Câu này thêm chữ đúng ha thôi mà sinh động ghê.”
“Tui sớm muộn gì cũng bị mấy người làm cho cười chết.”
Quý Duy tỏ vẻ khí chất của mọi người đủ dùng rồi, căn bản không cần trang điểm nữa, mọi người mới thẳng thắn trả lời câu vừa nãy cậu hỏi: “Bây giờ Tuy Hải không còn đánh cá nữa rồi, nhưng mà chỗ bến tàu phía đông có lẽ còn mấy chiếc thuyền còn đánh cá đó.”
“Bến tàu phía đông có cách xa chỗ này lắm không?”
Lão gia tử mã Lập Thanh lo lắng hỏi.
“Chỗ này là phía tây Tuy Hải, qua phía đông đương nhiên rất xa, hồi trước đi cũng phải hai ba tiếng mới tới, ngồi phương tiện công cộng cũng phải một tiếng đó.”
Quý Duy lâm vào trầm mặc tự hỏi.
Chưa nói đến chân cẳng lão gia tử Mã Lập Thanh không tiện, gợi ý nhiệm vụ cũng không cung cấp dễ dàng như vậy mới đúng.
Gameshow để đảm bảo lượng người xem phải tính toán rất kỹ, luôn thiết kế nhiệm vụ linh hoạt khúc chiết, không ai nguyện ý xem một chương trình nhàm chán vô thưởng vô phạt cả.
Làn đạn không thể lý giải được sự do dự của Quý Duy.
“Hỏi được rồi thì còn chờ gì nữa, Duy Duy mau ngồi phương tiện công cộng đi! Đội Đỗ Nhược Tùng với Triệu Việt đã tới bến xe rồi đó.”
“Đúng vậy, tới bến tàu còn có thể tìm người, bây giờ ở đây nói thật cũng chẳng ai chỉ được.”
“Mấy nàng fan nhan sắc yêu cầu cao vậy, giống tui chỉ liếm màn hình không tốt sao! Ngẫu nhiên chụp màn hình thui cũng đem ra làm hình nền điện thoại được nè~”
“Hmmmm người qua đường cứ đi qua phòng phát sóng trực tiếp của Đỗ Nhược Tùng mà xem đi, ở bên đó có lộ trình mới nhất rồi đó.”
Tề Khả chú ý số người trong phòng của Quý Duy đột nhiên giảm một phần tư, cậu nhìn thoáng qua làn đạn nhíu mày.
Không ít người xem phòng của Quý Duy bởi vì cậu toàn hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất, bây giờ đội Quý Duy không nhanh nhất, bọn họ tự nhiên qua phòng Đỗ Nhược Tùng thôi.
Phó đạo diễn Trịnh liếc nhìn màn hình điện thoiaj của cậu, hiểu rõ mà nói: “Tôi đã nói trước với cậu rồi, người ngoài ngành nổi mấy cũng chỉ là người ngoài ngành thôi, có thể nổi hơn Triệu Việt chắc? Đi qua tổ B an bài đi.”
Sao tổ B lại thiếu người?
Nhưng tề Khả không dám phản bác, nói nhỏ “Đúng vậy”, trước khi đi còn nhìn Quý Duy vẫn trầm tư như cũ, thở dài.
Cậu ta đi chưa được bao lâu, Quý Duy liền bắt đầu hành động.
“Mọi người, có thể cho tôi mượn một tờ giấy Tuyên Thành với bút lông không?”
Mọi người còn đang đắm chìm trong niềm vui được quay chương trình, cũng không hỏi gì nhiều, liền tặng cậu một xấp giấy cùng bút lông, còn tặng kèm một mảnh khăn nhỏ.
“Cảm ơn.”
Quý Duy đi đến bờ cát, học bộ dạng của người bán chữ, nhặt lên một nhánh cây mà viết xuống cát hai chữ rồng bay phượng múa.
—— bán.
“Bán chữ? Kiếm lộ phí hả? Tiền vé xe buýt rẻ mà, mượn người đi đường cũng được.”
“Có khả năng Duy Duy xấu hổ không dám mượn tiền người khác đó.”
“Có gì phải xấu hổ, tổ tiết mục sẽ trả lại mà, cũng không phải không ai cho mượn, huống chi chỉ vài ba đồng, nói thật tiến độ nhiệm vụ này hơi chậm, tui coi nhân khí bên phòng Đỗ Nhược Tùng đã sắp đuổi tới rồi.”
“Tui nói mọi người đừng cãi nhau, im lặng xem không được hả?”
“Ha ha, không dám đụng vào mấy người, đi đây.”
Làn đạn ồn ào đến túi bụi, Quý Duy lại tìm một khối đá bằng phẳng để lót, giấy Tuyên Thành thấm nước, cho nên ở phía dưới phải trải vải ni lông.
Cậu chưa học qua thư pháp.
Chỉ là hồi nhỏ đi theo ông xem triển lãm, những chữ cái đó dường như khắc sâu vào đầu cậu, cậu có thể nhỡ rõ ràng kết cấu của mỗi chữ.
Cậu đặt bút chấm mực.
Cãi nhau một hồi, số người trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại một nửa, đều là fan của cậu, người qua đường đều qua phòng khác hết rồi.
“Là ảo giác của tui hả, hình như số người giảm mất một nửa rồi, còn thấp hơn lúc stream game á.”
“Thôi kệ đi thì đi luôn đi, đỡ phải cãi nhau, ít người nhưng mà không khí trong lành, fan CP tui đây chỉ chờ Lục Duy ở chung khung hình thôi.”
“Trọng điểm không phải là nhiều người đi, trọng điểm là Quý Duy sắp viết thư pháp kìa!”
“Tui đoán cậu ấy sẽ viết thư pháp á, cảm giác chữ của người vẽ quốc hoạ sẽ không tồi đâu, lão gia tử Mã Lập Thanh viết một chữ nhỏ thôi là thấy lợi hại rồi.”
Bất quá mặc kệ làn đạn vẫn thế nào, khách du lịch trên bãi biển cũng không ôm quá nhiều chờ mong với Quý Duy.
Một là tuổi cậu không lớn lắm, hai là hoàn cảnh ở bờ biển ầm ĩ khó tĩnh tâm viết chữ.
Quý Duy lẳng lặng viết, một hoành thu bút mang câu, một phiết phong như chủy thủ, một đường như thiết đao, dựng câu thon dài, sườn phong như lan trúc.
*Chỗ này để z chứ cảm giác dịch qua không hay bằng.
Làn đạn vốn dĩ đang bình tĩnh lại sôi trào.
“A a a a a a a a a a a a đây là cái chữ gì đẹp vậy, tui đột nhiên muốn học thư pháp!”
“Đây là Sấu Kim Thư, có lẽ là viết Nùng phương thơ dán của ông đi, loại chữ này có đường cong sắc như vũ khí, lại như những chiếc lá lan lá trúc đưa trong gió, học mấy năm vẫn thấy khó, người mới học đề cử nên học thể chữ Liễu của Âu Dương Tuân.”
Phong cách viết thư phápSấu Kim Thư 瘦金體 do Tống Huy Tông (Tống Huy Tông (chữ Hán: 宋徽宗, 2 tháng 11, 1082 – 4 tháng 6, 1135), là vị Hoàng đế thứ tám của triều đại Bắc Tống trong lịch sử Trung Quốc) sáng tạo.
Đây là 1 bức tranh của ông, tiên phong cho việc kết hợp vừa thi, vừa thư, vừa họa…
“Bặc thương thiếp” – Âu Dương Tuân ( tiếng Trung: 欧阳询, 557-641), tự Tín Bản, người huyện Lâm Tương, Đàm Châu (nay là Trường Sa, Hồ Nam). Ông làm quan vào giai đoạn Tùymạt Đường sơ, là một trong bốn nhà thư pháp lớn thời sơ Đường cùng Ngu Thế Nam (虞世南), Tiết Tắc (薛稷) và Trữ Toại Lương (褚遂良), được mệnh tán thưởng là người có lối viết Khải thư vô cùng khuôn phép, là khuôn mẫu thư pháp cho hậu thế).
“Đây là đôi tay thần tiên gì vậy, tui phải đẩy cho Quý Duy siêu nổi! Vốn dĩ chỉ nghĩ cậu ấy đẹp thôi, không nghĩ còn vẽ tranh đẹp, cậu áy vẽ đẹp còn chưa tính, chữ cũng đẹp vậy là sao.”
“Đậu má, hai mươi vạn người mới ùa vào đây, có người đăng Weibo à, người vừa đi đã về lại rồi.”
Đúng thật là có người up Weibo.
Một fan của Quý Duy quay video lại gửi cho một blogger chuyên về thư pháp, bắt đầu chỉ là thảo luận giữa một nhóm nhỏ người thôi.
[Bánh bao nè] Đây là ai! Đây là ai! Viết chữ thần tiên vl! Mỗi ngày lại cảm thán ôi sao chữ mình xấu thế.
[Bánh rán đường] Hinh như là khách mời bí ẩn của Quốc Phong á, nhìn nhỏ tuổi ghê, không ngờ viết không tồi chút nào.
[Khoai tây chiên] Vl, sao nhân khí bên phòng cậu ấy thấp vậy, xem cậu ấy viết chữ tui xem một ngày cũng được.
Mãi đến khi có người làm video so sánh với chữ của Tống Nguyên Tông, mọi người mới kinh ngạc phát hiện chữ giống y chang nhau! Cho dù có khác cũng chỉ khác có chút xíu.
Nói không phải khoa trương chứ Weibo nổ luôn rồi, Quý Duy viết Sấu Kim Thể nhanh chóng leo lên no 1 hotsearch.
[Bạch Tuộc Viên] Đậu má đậu má đậu má! Đạo diễn Quốc Phong biết chọn người ghê, chọn người nào người nấy trâu vl.
[Mì chua cay] Càng đáng sợ hơn chính là….. Cậu ấy giống như đang tập viết chính tả vậy á.
[Hôm nay ăn gì] Năng lực bắt chước của Quý Duy đỉnh ghê, lần trước mất năm phút vẽ người cũng vậy, tui cảm giác giống như vượt quá phạm trù của người bình thường cmnr.
[Một bé fan Lục Duy] Có gì không bình thường, tui có quen một người cũng vậy, vẽ nhân dân tệ giống y chang, chẳng qua Duy Duy không có hung tàn như vậy thôi.
Bởi vì liên quan đến hotsearch, nhân số trong phòng Quý Duy không ngừng tăng nhanh đến đáng sợ, nhanh chóng đạt 120 vạn người! So với phòng của Tô Văn còn cao hơn.
Quý Duy không biết mấy chuyện này, nếu biết cậu cũng không để ý, chỉ an an tĩnh tĩnh mà viết chữ.
Khách du lịch ở bãi biển đều bị cậu hấp dẫn tới, sôi nổi muốn tìm cậu mua chữ, chủ quầy bán đồ ăn vặt cảm thấy lão gia tử Mã Lập Thanh không có kinh nghiệm, chủ động hỗ trợ thu tiền, nhất thời cục diện có chút hỗn loạn liền trở nên đâu lại vào đấy.
Quý Duy cũng không có tham, một chữ hai trăm đồng, kiếm được một ngàn liền đóng quán, đem năm trăm đồng coi như phí giấy bút nhét vào trong tay chủ quầy.
“Giấy bút cũng không đến năm trăm đâu, nhìn chất lượng giấy cũng không tốt lắm, tính khuếch tán không tốt, hơn nữa một cây bút nhiều lắm cũng chỉ năm mươi đồng, thấy mệt người ghê.
“Cái người hỗ trợ thu tiền nãy đâu.”
“Còn thu tiền à, nhưng mà chủ quầy cũng tốt bụng mà, Duy Duy cũng là tiểu thiên sứ, muốn lúc nào đó đi Tuy Hải chơi, cảm giác phong cảnh rất đẹp.”
Quý Duy và lão gia tử Mã Lập Thanh tạm biệt mọi người, đi vào nội thành, lão gia tử Mã Lập Thanh chỉ trạm giao thông công cộng phía trước: “Có trạm xe phía trước kìa.”
Không nghĩ tới Quý Duy lắc đầu.
Không tới trạm giao thông công cộng.
Tới tiệm net trước.
Cậu ngẩng đầu nhìn tên tiệm, tiệm net Tụ Long, không giống tiệm cafe internet ở thành phố, chỉ là tiệm net thuần tuý, bên trong dạng người nào cũng có, đi vào liền ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá nồng đậm.
“Từ từ! Tình huống này là thế nào, không ngồi xe bus tới bến tàu hả.”
“Từ bên phòng Triệu Việt qua, bọn họ cần phải đến bến tàu ngay lập tức, sao lại không lên xe?”
“Dù sao thì cũng chỉ là chương trình thôi mà, không cần thiết tranh hạng nhất hạng nhì, đội Tô thiên hậu Lục ảnh đế còn đi xem hoa sao không ai nói đi?”
“Duy Duy làm gì tui cũng nguyện ý xem hết á.”
Lão gia tử Mã Lập Thanh cũng không load được, ông nghi hoặc mà đi theo Quý Duy vào tiệm net: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Tra bản đồ ạ.”
Quý Duy lời ít ý nhiều nói một câu.
Cậu lấy hai mươi đồng mua một tiếng, bước lên một máy tính, bắt đầu tìm bản đồ Tuy Hải.
Tuy Hải chỉ là một hòn đảo ở Bột Hải, cũng không lớn, tuy rằng gọi là Hải Thị, nhưng lại chỉ là một khu vực nhỏ.
*Hải Thị: Thành phố biển.
“Ông tìm với con.”
Lão gia tử Mã Lập Thanh cũng mang kính lão lên, bộ dáng mười phần nhiệt tình, sau đó bỗng nhiên quay đầu hỏi Quý Duy: “Đúng rồi, tìm cái gì?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ông lão đáng iu quá đi mất, hồi trước tui tưởng ông cao lãnh lắm, tham gia hoạt động lúc nào cũng ít nói ít cười.”
“Thành fan liền!”
“Lúc ông với Tô Văn chung đội cũng mắc cười lắm, hai người đều không có kinh nghiệm sinh hoạt, ngơ ngác đứng ở cửa tàu điện ngầm không biết đi kiểu gì.”
“Tìm nơi có thuyền đánh cá, niên đại nào cũng được ạ.”
Quý Duy trả lời.
Nhưng mà tìm một vòng bản đồ từ năm 1946 đến nay cũng không thấy chỗ nào có thuyền đánh cá, cậu gắt gao nhăn mày, hiển nhiên là đang suy tư.
“Tìm điểm có thuyền đánh cá? Cách lý giải này hơi lạc đề, tui chưa thấy ở ngoài đời có cửa hàng nhà ai tên là thuyền đánh cá hết á.”
“+1, lần này chỉ sợ Quý Duy phải thất vọng rồi, người địa phương Tuy Hải tui đây chưa bao giờ nghe qua có nơi nào gọi là thuyền đánh cá hết á.”
“Đỗ Nhược Tùng với Triệu Việt đã đến bến tàu rồi, lần này chắc là hai bọn họ thắng đó.”
“Đã đến bến tàu sao? Đậu má nhanh vậy!”
Có lẽ mình nên đổi hướng suy nghĩ.
Quý Duy cắt nghĩa trên mặt chữ, đối với bản đồ mới nhất ghép vần với “YuChuan”.
* 渔船 【漁船】 【 yúchuán 】【 NGƯ THUYỀN 】: thuyền đánh cá; thuyền chài, ghép lại từ từ 渔 (Bắt cá, đánh cá) và từ 船 (thuyền đò).
Lúc đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ, nhắc tới Tuy Hải là di chỉ nổi tiếng của Hải Thị, còn có cá khô, cho nên lúc hắn nói đến hai chữ “YuChuan”, mọi người không có gì nghi hoặc, đều tin là “Thuyền đánh cá”, nếu không phải thì sao?
Cậu nhấn chữ không dấu cách.
Lập tức hiện lên một tin tức.
—— Du truyền trai Tuy Hải.
*Theo mình hiểu ở đây thì chữ thuyền đánh cá là ghép tự có dấu cách, nếu viết chữ này không dấu cách sẽ thành “Du truyền trai”, đây là hiện tượng cùng âm khác nghĩa, còn du truyền trai là gì thì mình cũng không biết =))) Tra gg thì nó dịch ra là “Chuantong”, tức là truyền thống, nhưng vì không chắc nên mình để nguyên nha. Xin thứ lỗi cho một cô bé chưa học NN2, đợi mình lên đại học học rồi mình giải thích lại, nếu ai biết thì chỉ mình trước nha.
Cậu xem tin tức tỉ mỉ kỹ càng, phát hiện đó là một cửa hàng chuyên môn bán bút lông với lịch sử hơn năm mơi năm, đã từng được CCTV phỏng vấn.
Sau khi ghi nhớ kỹ lưỡng bản đồ, Quý Duy tắt máy tính.
“** má, có cửa hàng thật kìa, tui mơ hồ luôn rồi, rốt cuộc cách làm nào mới đúng.”
“Tình báo đây tình báo đây ~ Bọn Đỗ Nhược Tùng ngồi xe một tiếng tới bến tàu, hai đại nam nhân lăn lộn nửa ngày phát hiện cái gì cũng không có, là tui chắc tui hỏng mất.”
Quý Duy dẫn lão gia tử Mã Lập Thanh ra khỏi tiệm net, thời gian nhanh chóng đến gần giữa trưa rồi, hai người một bên đi tới du truyền trai, lúc đi ngang qua chợ còn mua đồ ăn vặt địa phương.
Lão gia tử Mã Lập Thanh bình thường không nói nhiều, nhưng nhắc tới đồ ăn một cái là nói quá trời nói, ông nếm thử một đặc sản địa phương nổi tiếng.
“Mì sợi này khác mì bình thường ghê, ăn vào có cảm giác giòn giòn sựt sựt, còn có rất nhiều mỡ heo xào, vớt ra khỏi nồi rưới lên một muỗng nước tương dầu cay, có lẽ còn bỏ thêm cá khô, có mùi vị thật mới mẻ……”
Quý Duy rất thích nghe lão gia tử Mã Lập Thanh nói về mỹ thực, hai người còn chưa đến du truyền trai, tiền đã vơi một nửa.
“Huhuhuhu một đôi già trẻ hài hoà á, cụ ông muốn ăn cái gì Duy Duy đi mua liền, tui cũng muốn có một Duy Duy giống vậy.”
“Chào mừng mọi người đã tham gia phòng phát sóng trực tiếp đầu lưỡi Trung Quốc, cách vách là chương trình cải mệnh của minh tinh.”
“Ha ha ha ha miễn bàn tới cách vách đê, cô nhắc cách vách tui cười chết, bọn Đỗ Nhược Tùng bụng đói kêu vang đang đứng chờ xe bên đường nửa tiến rồi, chờ mãi không tới.”
Lúc bọn họ đến du truyền trai đã ăn đến no căng cả bụng.
Nhìn bên trong du truyền trai có lắp camera, Quý Duy liền biết mình không có đến sai chỗ.
Muôn màu muôn vẻ bút được trưng bày, ngoại trừ bút lông bình thường, còn có bút Thục, bút lông Hồ Châu Chiết Giang, bút lông Hà Nam.
Một người đàn ông trung niên đứng ở ngoài lau chùi bàn ghế, nhìn thấy bọn họ cũng không kinh ngạc, nhàn nhạt hỏi: “Các người có biết văn phòng tứ bảo gồm những thứ gì không?”
*Văn phòng ở đây không phải phòng làm việc đâu. Bộ văn phòng tứ bảo được hiểu theo nghĩa mở rộng là những vật dụng cơ bản dành cho người học tập thư pháp, thư họa.
Vấn đề này quá đơn giản.
Quý Duy nhìn lão gia tử Mã Lập Thanh.
Lão gia tử Mã Lập Thanh nhìn Quý Duy.
Hai người đều có ý nhường nhau nói.
Nam nhân trung niên cho rằng bọn họ không biết, nhàn nhạt cười, lúc đang chuẩn bị mở miệng giải đáp, nghe được giọng nói của thiếu niên: “Bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê.”
Bút Lông Hồ Châu: Bút Hồ là loại cao cấp trong các thứ bút. Vì nó vốn được sản xuất ở Hồ Châu tỉnh Chiết Giang cho nên mới có cái tên như thế. Đời nhà Nguyn, trong vùng Hồ Châu có một người tên là Phùng Ưng Khoa làm bút rất giỏi. Do ảnh hưởng của ông, ở Hồ Châu đã thành lập nhiều xưởng làm bút. Đến đời nhà Minh có một người tên là Lục Văn Bảo nắm vững được kĩ thuật làm bút cao siêu, những cái bút do ông chế tạo, lông đầu bút nhìn xem rất mập, chữ viết ra có được sức mạnh, trong vẻ mềm mại lại có sự cứng cỏi hết sức tự nhiên. Vì thế cho nên bút sản xuất ở Hồ Châu nổi tiếng trong thiên hạ.
Mực Huy Châu: Mực Huy là sản phẩm nổi tiếng trong số các thứ mực. Quê hương của thứ mực này là Hấp Huyện ở tỉnh An Huy. Nó đã được sáng chế bởi hai cha con Hề Siêu và Hề Đình Khuê sống dưới triều đại nhà Đường. Vì trong mực Huy mực này đã có trộn lẫn những dược phẩm như xạ hương, phiến, cho nên sau khi mài trên nghiên một lát sẽ phát ra một mùi hương rất mát. Nếu dùng mực Huy để viết chữ hay vẽ tranh thì nét mực vừa đen vừa sáng, mà khi gặp nước cũng không bị tan nhòa.
Giấy Tuyên Thành: là loại quý nhất trong số các thứ giấy xuất hiện đầu tiên dưới triều nhà Đường. Vì loại giấy này được sản xuất ở Tuyên Châu tỉnh An Huy cho nên nó đã được đặt cái tên như thế. Loại giấy này mềm, trắng nõn, không những có thể hút mực mà còn làm cho sắc mực được hiện lên đầy đủ, đó là một thứ giấy cao cấp dùng để viết và vẽ.
Nghiên Thụy là loại đáng chú ý nhất trong số các thứ nghiên mực. Loại nghiên này xuất hiện dưới triều nhà Đường và được sản xuất ở Thụy Khê, ngoại ô phía đông thành phố Khải Khánh tỉnh Quảng Đông. Thứ đá dùng để làm nghiên được những người thợ làm đá lấy ở chỗ sâu nhất, hiểm hẹp nhất trong động đá. Ngư Não Đống (óc cá đóng băng), Thanh Hoa (hoa xanh), Thạch Nhỡn (mắt đá)… là những sản phẩm quý nhất trong số các nghiên Thụy. Vì chất đá dùng làm nghiên Thụy rắn, cứng nhưng lại mịn, vì thế khi chấm mực không làm hỏng lông bút, rất có lợi cho việc viết chữ.
Trả lời rất nhanh.
Nam nhân trung niên nuốt lại lời định nói vào cổ họng, hắn ho khan một tiếng, lại suy nghĩ một câu hỏi khác: “Lịch sử của bút lông Hồ Châu cậu có biết không?”
Quý Duy không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Tướng Mông Điềm thời nhà Tần từng ở Hồ Châu cải tiến bút lông, chùm lông làm bằng lông thỏ đặt trong hộp gỗ bằng tre, đó là khởi đầu của bút lông Hồ Châu, bút lông hiện tại vẫn mang những đặc điểm này.”
*Theo truyền thuyết Trung Hoa, tướng Mông Điềm đời nhà Tần là người sángtạo ra loại bút này. Nhưng xét những di chỉ mà ngành khảo cổ khai quật được thì bút lông có thể đã xuất hiện trước đời Tần rất lâu.
“Đặc điểm của bút quá thương Hà Nam?”
“Đầu bút sắc bén, tính thấm mực tốt.”
“Kích cỡ bút lông?”
“Tra bút, đề đấu, tranh chữ, viết tay chữ Khải, chữ Khải cỡ một tấc, chữ nhỏ và khuê bút.”
……
Càng hỏi thời gian đặt vấn đề của nam nhân trung niên càng chậm, bày ra vẻ mặt “Thân thể của tui đã bị đào rỗng”, liên tiếp đưa mắt ra hiệu với nhân viên công tác.
Mà Quý Duy vẫn như cũ không hoảng hốt, không nhanh không chậm trả lời.
“Chài chú hỏi cậu ấy làm gì, tui nhớ đợi thôn Lạc Thuỷ bị Quý Duy chi phối đến sợ hãi, mấy trăm câu hỏi nửa tiếng đã trả lời xong hết.”
“Tổ tiết mục quên mất giáo huấn tập đầu rồi à?”
“Không, bọn họ chỉ là xem nhẹ chiều rộng kiến thức của Quý Duy thôi.”
“Khả năng trong lòng tổ tiết mục cũng không có nghĩ tới, người như vậy thì phong làm bộ não cường đại nhất của Quốc Phong luôn cho rồi.”
Nam nhân trung niên rốt cuộc cũng không kiên trì được nữa, bại trận nói: “Thôi, tôi nói thẳng nhiệm vụ luôn, ở hậu viện du truyền trai của chúng tôi có một nhóm người đang làm bút, nhiệm vụ của mọi người chính là làm ra một cái bút lông chính tông.”
Quý Duy cảm ơn một tiếng, cùng lão gia tử Mã Lập Thanh đi vào hậu viện, một sư phó hơn bốn mươi tuổi đang tác nghiệp trong chậu nước.
Lông bút được hoàn thành trong chậu nước, trước tiên nhổ lông ra khỏi da, sau đó ngâm trong nước vôi trong, bước cuối cùng là dùng cốt sơ sắp lại thành bó.
“Chủ hào dùng để làm ruột bút, yêu cầu phải bao gồm một ít ngạnh một ít lông, phó hào dùng để làm đẩu bút……” Sư phó tạm dừng việc mình đang làm, bắt đầu dạy bọn họ làm bút lông.
Trình tự không hề khó, chỉ là rất vụn vặt.
Hai người làm đầu bút ước chừng một giờ, đi khỏi hậu viện, chuẩn bị đi lên núi chặt cây trúc làm quản bút, mặc khác các khách mời khác mới khoan thai tới muộn.
Thợ làm bút trung niên thông minh, sợ lại thêm một Quý Duy tới, yêu cầu nhiệm vụ biến thành viết một chữ thư pháp to nhìn có tư cách một tí.
Đỗ Nhược Tùng vừa nhìn thấy Quý Duy, đặc biệt thân thiết mà vẫy tay: “Duy Duy, qua đây chỉ tôi viết đi, tôi viết ba chữ rồi vẫn không đủ tiêu chuẩn.”
Quý Duy đi đến trước bàn Đỗ Nhược Tùng.
Cậu không biết thế nào gọi là đủ tư cách đủ tiêu chuẩn, nhưng mà chữ của Đỗ Nhược Tùng thì….. một lời khó nói hết, nét bút uốn lượn, đặt bút nhìn đặc biệt nặng nề mệt mỏi.
“Tư thế đặt bút của anh có vấn đề, ngón tay phải đặt đúng chỗ, mu bàn tay tròn, bàn tay dựng, như vậy phạm vi hoạt động mới đủ lớn, người mới học không nên nâng cao cổ tay, anh thử kê cổ tay lên……”
Cậu cầm lấy một cây bút thị phạm cho Đỗ Nhược Tùng, nhẹ giọng nói: “Quan trọng nhất là không được khẩn trương, chậm rãi viết, ngàn vạn lần đừng hoảng hốt.”
“Awsl (tui đã chết), Duy Duy ôn nhu quá xá ~ Tui cũng muốn cậu ấy nói chuyện với tui giống vậy.”
“Tùng Tùng cũng biết làm nũng kìa, Lục ảnh đế chỉ có thể nhìn hai người anh anh tôi tôi thôi.”
“Túm lại là tui cảm thấy Lục ảnh đế với Duy Duy có lẽ đang có xích mích, hai người đều không nói lời nào.”
“Chắc vậy rồi, có lẽ fan CP quậy quá đáng quá, bình thường nói giỡn không sao, nghe nói sáng nay còn có fan CP đợi ở sân bay đưa đồng nhân văn, Lục ảnh đế là thẳng nam mà, chắc bực lắm.”
“+1, quá đà rồi.”
Quý Duy để lão gia tử Mã Lập Thanh đi trước, cậu ở lại dạy Đỗ Nhược Tùng.
Nói mười phút, tuy rằng Đỗ Nhược Tùng vẫn viết không tốt, nhưng mà ổn hơn lúc trước nhiều, mềm ra mềm, cứng ra cứng.
Nhìn hắn đưa chữ đủ tư cách cho nam nhân, Quý Duy mới yên tâm đi ra khỏi du truyền trai.
Đi ngang qua bàn của Lục Thận Hành, nam nhân rũ mắt nâng khuỷu tay viết chữ, lông mi dày rũ xuống, từ góc độ của cậu không thấy rõ biểu tình của nam nhân, chỉ có thể thấy sườn mặt rõ ràng.
Tuy rằng biết Lục Thận Hành sẽ không nói chuyện với mình, nhưng lúc đến gần anh cậu vẫn khẩn trương không cách nào lý giải được, hô hấp cũng nhanh hơn.
Lúc cậu còn kém một bước nữa là ra khỏi du truyền trai, cậu nghe thấy nam nhân phía sau nói một câu: “Dạy tôi.”
Tấm lưng thẳng của Quý Duy khẽ run lên.
Đây là câu đầu tiên Lục Thận Hành nói với cậu từ lúc ghi hình.
“Lục ảnh đế lúc nãy viết đẹp mà ta, chắc là kiểu Âu Dương Tuân, cũng luyện lâu lắm mới được vậy.”
“Hay là giỏi còn muốn giỏi hơn?”
“Thổn thức, tâm tư của Lục ảnh đế mấy cô đừng đoán, đoán không ra đâu.”
“A a a a a a a fan CP tui sống lại rồi! Tui muốn đăng Weibo, các chị em vào tương tác liền.”
“Vâng ạ.”
Trái tim Quý Duy đập thình thịch, đáp ứng.
Cậu nhìn bàn của Lục Thận Hành một cái, trên vải ni lông ra trải lên một tờ giấy trắng, cậu hỏi: “Anh chưa viết hả?”
Lục Thận Hành nhàn nhạt nói: “Viết không tốt, vứt rồi.”
Quý Duy cảm thấy hơi khó giải quyết, cậu chưa thấy chữ của Lục Thận Hành, không biết nên chỉ anh từ đâu.
Lục Thận Hành phảng phất nhìn ra hoang mang của cậu: “Tôi không biết cách cầm bút.”
Giống Đỗ Nhược Tùng chưa biết căn bản.
Quý Duy đã biết nên dạy thế nào.
Cậu một bên cầm bút, một bên nói lại những điều đã nói với Đỗ Nhược Tùng, sau đó cổ vũ mà nhìn Lục Thận Hành.
Nam nhân hạ mắt: “Vẫn chưa biết viết.”
Là do cậu nói quá trừu tượng hả?
Quý Duy nghĩ ngợi, chuẩn bị nói tinh tế hơn chút, không nghĩ tới nam nhân đột nhiên nắm lấy tay cậu, xúc cảm cực kỳ lạnh lẽo, cậu co rút muốn rụt tay về, lại bị bắt lấy không buông: “Em dạy tôi đi.”
Cậu cũng chưa nói không dạy mà……
Quý Duy hít sâu một chút, run rẩy đáp lại nắm lấy tay Lục Thận Hành.
Tay của cậu ấm áp, tay của Lục Thận Hành lạnh lẽo, nhưng khi hai bàn tay chặt chẽ dán vào nhau, giống như là khống chế mình không cần run.
Cậu cầm tay anh mà giảng giải: “Sườn trong ngón tay đè trên quản bút, ngón trở hướng từ ngoài vào chặn ngang, ngón giữa dựa gần ngón trỏ, trụ quản bút.”
“Awsl (Tui chết nữa), hum nay Lục Duy ngọt ngào quá~”
“Đây là tình anh em xã hội chủ nghĩa tuyệt đẹp gì vậy, Lục ảnh đế là thẳng nam thật à, sao mà tui cứ cảm thấy anh ấy không phải là không thích đâu, cầu tiếp tục!”
“Một bên xem phát sóng trực tiếp một bên viết đồng nhân văn, cảm giác nhân sinh đã chạm đến đỉnh cmnr.”
“Ở trên là đại thần hả! Tui có một đám bạn chó thích truyện cô viết lắm á!”
Lục Thận Hành tuy rằng yêu cầu khó hơn Đỗ Nhược Tùng nhiều, nhưng mà chữ viết ra cũng một trời ột vực, tuy rằng hơi thiếu lực, nhưng mà rất có khí chất.
Sau khi viết xong một chữ Bi Trần Đào, Lục Thận Hành cầm giấy nộp lên, kết quả là đủ tư cách, Quý Duy mới nhẹ nhõm thở một hơi, tiếp tục đi ra ngoài du truyền trai.
Không nghe thấy nam nhân trung niên nói với Lục Thận Hành: “Chữ này không đẹp bằng chữ lúc nãy, chữ lúc nãy tôi thấy mới chỉ viết một nửa, nhưng mà nét rất đẹp, lực bút ngưng tụ, thư pháp phải luyện tập nhiều, không là phong độ không ổn định.”
Lục Thận hành chăm chú nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, dời đi ánh mắt, chậm rì rì mà nói: “Tôi cảm thấy đẹp hơn lúc nãy mà.”
Nam nhân trung niên: “……………..”
*
Lúc Quý Duy đi đến rừng trúc, lão gia tử Mã Lập Thanh đã chọn nửa ngày, quản bút phải lựa chọn đúng cây trúc, màu sắc tím đen, sọc thẳng, cứng cỏi.
Yêu cầu cơ bản nhất để làm quản bút ống trúc chính là thẳng, rồi lại chọn đến hoa văn, mặc dù hoa văn giữa mấy cây trúc cũng chỉ có khác biệt rất nhỏ.
Cậu không theo chủ nghĩa hoàn mỹ giống lão gia tử Mã Lập Thanh, nhìn trúng một cây vừa mắt, cầm dao chặt bỏ, nhưng mà chặt không được.
Kỳ nhỉ.
Bỗng nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng cười nhạo: “Cây trúc nhỏ vậy cũng chém không được.”
Cái ngữ khí quen thuộc này….
Cậu xoay người lại nhìn, quả nhiên là Triệu Việt.
Quý Duy đang tính giải thích là dao có vấn đề, Triệu Việt lại đưa dao mình qua, lưỡi dao rõ ràng sắc bén hơn, lấy dao của cậu, không nói một lời mà rời đi.
Quý Duy giật mình, sau đó mới nói “Cảm ơn” với Triệu Việt.
Triệu Việt đi không ngoảnh mặt lại, tiếp túc đi vào sâu trong rừng trúc.
Nhưng Quý Duy cảm thấy, hắn vẫn nghe thấy được.
Cậu thu hồi tầm mắt.
Bởi vì đổi dao, thân trúc dễ dàng bị chặt gãy, cậu cắt bộ phận cần thiết ra, nắm một cái ống trúc nhỏ trở về du truyền trai, dưới sự chỉ đạo của sư phó hoàn thành bước cuối cùng — Làm đầu bút.
Theo lý thuyết còn có trang trí bút lông, nhưng mà Quý Duy thích đơn giản, kiểu đẹp chất phác, cậu cầm cây bút lông mới ra lò đi đến trước mặt nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên cầm bút nhìn, ánh mắt lộ ra hài lòng, sau đó nói nhiệm vụ tiếp theo cho cậu: “Tuy Hải là hòn đảo, giao thông chủ yếu là đường biển, yêu cầu cậu đem bút lông đã chế tác xong ra bến tàu.”
Quý Duy gật đầu.
Cậu đang tính đi ra ngoài, nam nhân trung niên đã gọi cậu lại: “Không phải là một cái bút, mà là ba mươi sọt bút.”
Quý Duy dừng bước, nhìn theo hướng nam nhân trung niên, hậu viện có một cái lều dựng tạm, bên trong có mấy chục sọt bút lông đã được đóng gói.
“Nhiều bút lông như vậy…… Tổ tiết mục hố người à, tại sao người hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, lại còn phải làm nhiệm vụ nặng như vậy.”
“Chẳng lẽ không có khen thưởng nhiệm vụ à? Phục luôn đấy, bắt người chuyên cầm bút vẽ tranh đi bưng sọt?!”
“+1, tôi thấy phân đoạn này thiết kế chả tốt tí nào, chúng ta xem Quốc Phong đâu phải để khách mời chịu ngược.”
“Được.”
Quý Duy gật đầu.
Tiền mướn xe trong tay cậu không thành vấn đề, khó ở chỗ làm sao bê ba mươi sọt bút ra cửa du truyền trai.
Cậu muốn nhanh chóng dọn xong, nếu không lão gia tử Mã Lập Thanh trở lại nhất định sẽ kiên trì hoàn thành nhiệm vụ cùng cậu, vậy càng đau đầu hơn.
Tề Khả đi theo cameraman nhíu mày, cậu quay đầu lại nhìn đạo diễn Trương nhưng hắn không có ở đây, có lẽ là đi qua rừng trúc với bọn Triệu Việt.
Cậu chỉ có thể chạy đến xe của đài đậu ven đường tìm phó đạo diễn Trịnh: “Đạo diễn Trịnh, phân đoạn này rõ ràng là dựa vào thứ tự trước sau lựa chọn nhiệm vụ mà, sao lại thành chỉ định nhiệm vụ rồi? Đây là hiệm vụ mệt nhất, có nhầm không vậy?”
Phó đạo diễn Trịnh trừng cậu một cái: “Nhiệm vụ kiểu này cho ai làm? Lục ảnh đế, Tô thiên hậu hay Triệu Việt? Đừng nói tôi không nói cho cậu, Đỗ Nhược Tùng là bạn tốt của giám đốc đài.”
Cho nên việc nặng việc dơ đều đẩy lên đầu người không có địa vị hả….
Tề Khả cảm giác vô cùng bất lực, cậu uyển chuyển khuyên nhủ: “Người bên tổ B quá ít, lại còn bị thúc giục, lều dựng vội vàng rối loạn, tôi thấy có tai hoạ ngầm liên quan đến vấn đề an toàn…..”
“Ngừng!”
Phó đạo diễn Trịnh đánh gãy lời cậu: “Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn, đừng tường lúc trước có Lục ảnh đế nói đỡ là thành người cao quý nhé, nhanh về lại chỗ cũ đi.”
Tề Khả không để ý đến lời phó đạo diễn Trịnh nói, đi về phía sau hậu viện.
“Cái tên Tề Khả này muốn làm phản à.”
Phó đạo diễn Trịnh không thể tin được mà nói với nhân viên công tác bên cạnh.
*
Quý Duy bước vào sân, Lục ảnh đế đang lấy lông dưới sự chỉ đạo của sư phó, thấy cậu tới thì thu mắt lại.
Quý Duy mím môi.
Đi đến một bên lều, vào chỗ sâu nhất, cong lưng cúi người, thử bê một sọt đầy bút lông lên.
Có chút nặng.
Nhưng mà vẫn còn tốt, cậu có thể ôm được.
Quý Duy ôm sọt tre xoay người, không nghĩ tới Lục Thận Hành xuất hiện phái sau cậu, con người trắng đen không rõ của nam nhân lẳng lặng nhìn cậu, không biết nhìn tới bao lâu, dường như có chuyện muốn nói với cậu.
Ánh mắt phức tạp này làm Quý Duy nhớ đến cuộc đối thoại nặng nề lúc sáng, cậu hơi gật đầu với Lục Thận Hành, sau đó ôm sọt tre đi ngang qua anh.
Bỗng nhiên, cậu nghe tiếng “Rầm rầm”, ngay sau đó cánh tay bị nam nhân kéo lại, cứng rắn giam cậu vào trong lồng ngực, sức lực mạnh đến nỗi cậu không có cách nào hô hấp, giống như là muốn đem cậu nhét vào trong người.
Vì thế, sọt tre trên tay loảng xoảng rơi xuống.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó đã nghe được tiếng động mãnh liệt, ống thép làm cột trụ của lều sụp xuống, hai người bị đè dưới ống thép.
Chuyện này chỉ diễn ra trong vỏn vẹn vài giây.
Nhanh đến mức Quý Duy hơi mờ mịt.
Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy máu trên tay, một giọt lại một giọt, máu đỏ tươi.
Không phải máu của cậu, là Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành chắn cho cậu, để mình bị ống thép đập vào, cậu ngửa đầu, trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt như vậy của Lục Thận Hành.
Khuôn mặt tái nhợt, không có huyết sắc không hề phòng bị xuất hiện trước mắt cậu, trên trán nam nhân vì đau đớn mà lấm tấm mồ hôi.
Cậu cũng không biết Lục Thận Hành còn tỉnh hay không.
Tưởng tượng đến khả năng này, mũi Quy Duy đột nhiên đau xót, nước mắt không biết chảy ra từ khi nào, sau đó cậu nghe thấy nam nhân nói một câu rất trầm bên tai: “Nhắm mắt lại.”
“Đừng sợ.”