Bí Mật Kết Hôn Với Thần Tượng, Tôi Nổi Tiếng

Chương 24: "Lại đây, ca ca dạy em thế nào là chuyện đáng sợ."




Ngày hôm sau khi Quý Duy tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường khách sạn, quần áo vẫn là bộ hôm qua mặc, cậu nhéo huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ.

Hình như hôm qua mình say rượu?

Còn mơ một giấc mơ......

Nghĩ đến Lục Thận Hành trong mơ, Quý Duy ngồi dậy từ trên giường, mặt nghiêm túc, cậu cần nghĩ lại xem bữa giờ có phải mình đã nhìn thấy gì hay không mà lại mơ kiểu này.

Cậu thuận tay mở ra ra điện thoại bên cạnh giối nằm, kinh ngạc phát hiện một đống tin nhắn chưa đọc, tất cả đều hỏi buổi gặp mặt hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì, Văn Tranh lui vòng.

*Lui vòng: Giống giải nghệ.

[Kẻ Huỷ Diệt Thế Giới] Đậu má! Hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy, sao mà Văn Thần lại lui vòng, nghe nói người trong nhà sinh ý không cho làm nữa, cả nhà cũng sang nước ngoài định cư, các streamer khác cũng nói năng thật trọng vl, có liên quan gì đến cậu không vậy?

[Quý Duy Chơi Game] Sao vậy được, tôi uống chút rượu say mất, ngày hôm qua uống có một chút đã say rồi, ngủ từ lúc đó đến giờ.

[Kẻ Huỷ Diệt Thế Giới] Nhưng mà Ôn Tử Mộc đang nổi điên lên hỏi tin tức của cậu kìa, thôi sao cũng được cứ cẩn thận chút đi, mấy ngày tiếp theo ở trong nhà đừng ra khỏi cửa.

Ôn Tử Mộc?

Quý Duy đang buồn bực thì Ứng Quan Tiêu đẩy cửa đi vào, đưa cho cậu một bộ quần áo mới: "Duy Duy, thay đồ nhanh đi, chín giờ là Quốc Phong bắt đầu quay rồi, bảy giờ chúng ta phải tới sân bay."

Quý Duy mới nhớ ra hôm nay phải quay Quốc Phong, cậu xuống giường lấy quần áo: "Anh Ứng, sao anh lại ở đây?"

Ứng Quan Tiêu vỗ đầu: "Suýt nữa quên hôm qua cậu say rượu."

"Lão Lục đưa cậu tới khách sạn đấy, cậu ta dậy sớm hơn hơn cậu một tí, xuống nhà hàng dưới lầu ăn sáng rồi, cậu mặc bộ này xem có vừa không, không vừa thì tôi kêu trợ lý mua bộ khác." Hắn giải thích.

Thì ra là thần tượng đưa cậu đến khách sạn.

Khó trách cậu mơ thấy anh.

Quý Duy đến nhà vệ sinh thay quần áo.

Ứng Quan Tiêu đưa cho cậu một bộ quần dài áo sơ mi cắt may tỉ mỉ, phần eo khá ôm, cậu đang lo mặc không vừa, nhưng mặc vào lại cực kỳ vừa người.

Chẳng qua......

Nhìn gương lớn, cậu chạm tay lên môi, đau đến nỗi phải suýt xoa một tiếng.

Không biết cắn phải cái gì, trầy một mảng da.

Ứng Quan Tiêu còn đang đợi bên ngoài, cậu không có nhiều thời gian trì hoãn, nhanh chóng sửa sang quần áo rồi đi ra: "Cảm ơn anh Ứng, quần áo rất vừa."

Ứng Quan Tiêu liếc nhìn đánh giá thiếu niên một cái, áo sơ mi trắng quần dài sạch sẽ, đẹp đến nỗi tinh thần cũng phấn chấn.

Quần áo cũng rất vừa người.

Bất kể là độ dài tay áo hay độ bó vòng eo cũng không có chỗ nào chê, thích hợp đến mức giống như Lục Thận Hành dùng thước đo..... Từng tấc từng tấc một trên người thiếu niên mà tính ra.

Nghĩ vậy, hắn mắng thầm "Lão già lưu manh".

Quý Duy nghe không rõ, cho rằng hắn đang nói chuyện với mình, ánh mắt mờ mịt hỏi: "Anh Ứng, anh vừa nói gì vậy?"

Ứng Quan Tiêu đỡ mắt kính gọng mạ vàng, nhanh chóng lắc đầu: "Không có gì, tôi nói bộ đồ là lão Lục mua cho cậu, có cảm ơn thì cảm ơn cậu ta."

Quý Duy gật đầu, cười với hắn: "Nhưng mà cũng phải cảm ơn anh Ứng mang quần áo cho tôi."

Ứng Quan Tiêu quả thật nhìn Quý Duy với một ánh mắt khác, thở dài thật sâu, một đứa nhỏ tốt như vậy mà lại bị Lục Thận Hành nhìn trúng.

Hai người ra khỏi thang máy thì Lục Thận Hành đã ngồi sẵn trong xe, hai chân giao nhau ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ ở ghế sau.

Ứng Quan Tiêu đi đến vị trí điều khiển ngồi xuống, thắt dây an toàn, vặn chìa khoá khởi động xe.

Quý Duy liếc mắt trộm nhìn Lục Thận Hành một cái.

Nam nhân cúi đầu, rũ mắt nhìn xuống đùi, áng sáng loá mắt từ cửa sổ chiếu lên đỉnh đầu, làm cho khuôn mặt anh một nửa sáng, một nửa lại bị che khuất trong bóng tối.

Quý Duy không nhịn được nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, lén lút đỏ mặt, do dự trong chốc lát, mở cửa ghế phụ.

Ứng Quan Tiêu thấy cậu và Lục Thận Hành không ngồi cùng nhau, có chút nghi hoặc, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, khởi động xe chạy tới sân bay.

Xe chạy được một lúc.

Nhiệt độ trên mặt Quý Duy cũng không có hạ xuống, ngược lại theo thời gian còn càng ngày càng đỏ, cậu mở điện thoại ra, đăng nhập acc clone bày tỏ cảm xúc.

[Fanboy Nhỏ Bé Của Lục Ca Ca] Tối hôm qua ngủ mơ thấy bản thân hôn môi với Lục ảnh đế, cảm thấy vô cùng xấu hổ, có ai ở đây không tới mắng tôi một câu đi.

Mới đăng không bao lâu, đã có mấy người bình luận.

[Cam Hoàng Đế] Cái này thì mắc gì phải xấu hổ, Lục ảnh đế còn bị truyền thông bầu là nam nhân bạn muốn "ngủ" nhất mà.

[Chuột Tre Ba Đồng Một Cân] Trùi ui fandom nhà này còn có fans ngây thơ vậy hả ta? Thật đáng mừng thật đáng mừng.

[Không Ngọt Không Lấy Tiền] Chủ thớt có coi super topic khum? Ở đó đầy đồng nhân văn của Lục ảnh đế, cậu mà nhìn thấy một cái tui là sẽ cảm thấy mắt mình bị ô uế liền.

*Đồng nhân văn = fanfiction.

[Hậu Viện Hội Của Lục Thận Hành Official nè] Ủa ** má, đây là cái người hồi trước bình luận "KHông lãnh đạm, còn rất lớn nè", sao tự nhiên nay hôn thôi cũng ngây thơ vậy, quả nhiên là xàm loz, mong các fans đừng truyền bá thông tin sai lệch!

......

Nhìn bình luận một vòng, Quý Duy cảm thấy mình đúng là chuyện bé xé ra to, có người còn bình luận "Chưa từng nghĩ tới việc ngủ với thần tượng thì không phảo fan cứng!", huống chi cậu chỉ có mơ thấy mình với anh hôn nhau.

Nằm mơ cũng không có vi phạm pháp luật nha.....

Gánh nặng tâm lý của thiếu niên mới lớn rốt cuộc không còn miếng nào!

Cậu nhìn qua kính chiếu hậu, muốn nhìn xem Lục Thận Hành đang làm gì, không nghĩ tới nam nhân ở trong gương cũng đang chăm chú nhìn cậu, kịch bản đang xem cũng để trên đùi.

Bị nam nhân nhìn chăm chú như vậy cậu có cảm giác sau lưng mình không nhịn được nóng lên, cột sống thoáng run rẩy, giống như là lưng đang bị người kia nhẹ nhàng sờ nắn.

Phải đến lúc xuống xe, ánh mắt nóng rực kia mới biết mất.

Lúc này Quý Duy mới như trút được gánh nặng.

Người của tổ tiết mục đã chờ sẵn ở ngoài sân bay, cậu và Lục Thận Hành đi đến chỗ họ.

Chạm mặt với mấy fans, đều là mấy cô gái tuổi không lớn lắm, kỳ lạ hơn chính là, các cô ấy không muốn chụp ảnh cũng không muốn ký tên, mà lại thẹn thùng đưa cho Quý Duy một quyển sách thật dày trong ngực.

Quý Duy nhận quyển sách nặng trĩu, đang muốn nói cảm ơn, chưa kịp làm gì mấy cô gái đã đã chạy mất dạng, đành phải thôi.

Tên của quyển sách nghe rất nghệ thuật, là Bảy ngày giam cầm, chưa từng nghe qua tên quyển sách này, có lẽ là tác phẩm văn học truyền thống mấy năm gần đây.

Cậu tuỳ ý lật một trang ra, vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó cả người cứng lại, cậu chính thức thu hồi câu nói lúc nãy, cái gì mà tác phẩm văn học truyền thống, đây là đồng nhân văn của cậu với Lục Thận Hành thì có!

"Lục Thận Hành từng bước một ép sát Quý Duy, Quý Duy bị giam trong một góc không thể tiến cũng chẳng thể lùi, anh lạnh giọng hỏi "Quý Duy, năm năm trước em thiếu tôi cái gì, bây giờ tôi sẽ lấy lại tất cả", thiếu niên không có cách nào chống cự, chỉ có thể mặc kệ động tác của anh, trong lòng chua xót đến mức chết đi sống lại......"

Các loại tư thế trong sách làm Quý Duy xem đến mặt đỏ tai hồng, nóng bỏng đến nỗi cậu thoáng thở dốc, cậu dùng tốc độ như sét đánh ngang tai đóng sách lại.

Lục Thận Hành cao hơn Quý Duy một cái đầu, nhìn thấy phản ứng khẩn trương của cậu không sót một chút nào, nam nhân cúi đầu liếc mắt nhìn cậu hỏi: "Sách gì vậy?"

Quý Duy chột dạ mà trả lời: "...... Sách đứng đắn."

Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng lại, quyển sách trong tay đã bị nam nhân rút ra, nam nhân mở sách ra nhìn một trang, đúng ngay tình tiết thiếu niên bị đè trên tường, biểu tình của anh dần trở nên vi diệu, mỉm cười nói: "Đây là sách đứng đắn em nói sao?"

Quý Duy căng da đầu giải thích: "Đây là fans viết tào lao thôi, anh đừng nghĩ nhiều."

"Không nghĩ nhiều, chỉ là ——" Lục Thận Hành khép lại sách rồi, dừng một chút nói, "Học tập một chút."

Trọng âm của anh dừng ở hai chữ "Học tập", Quý Duy nặng nề mà ho khan một tiếng, mém nữa không chịu nổi mà ngất đi.

Hồi trước cậu biết thần tượng rất thích đọc sách, nhưng bây giờ mới biết thể loại sách nào anh cũng đọc được, sách kiểu này... Cũng không cần thiết lấy làm tư liệu học tập đâu.

Nhưng Lục Thận Hành hoàn toàn không có ý định trả lại sách cho cậu.

Cậu muốn nói lại thôi.

Hai người đi đến vị trí tổ tiết mục, trong đó có một nhân viên công tác lo lắng mà hỏi Quý Duy: "Thời tiết Giang Châu quá khô ráo hay sao mà môi bị trầy da thế này?"

Quý Duy sờ chỗ bị trầy, lắc đầu: "Tối qua bị thứ gì cắn một cái."

Cậu vừa nói liền cảm thấy ánh mắt của Lục Thận Hành nhìn mình trở nên kỳ quái.

Có thể là quan tâm mình.

Quý Duy nghĩ ngợi, nhìn thoáng qua Lục Thận Hành, cố ý bổ sung một câu: "Không có gì ghê gớm."

Bỗng nhiên Lục Thận Hành cười khẽ, rũ con ngươi đen như mựuc xuống, thấy không rõ cảm xúc trong mắt.

"Gì, sao khoé miệng Lục ảnh đế cũng bị trầy da vậy?" Một nhân viên công tác khác tinh mắt phát hiện điều bất thường.

"Bị một vật nhỏ cắn." Lục Thận Hành ngước mắt, như có như không nhìn Quý Duy một cái, trầm thấp nói: "Nhưng quay đầu một cái là quên mất người."

Khẩu khí vô cùng ưu oán.

"Bị thú cưng cắn sao." Nhân viên công tác cười cười.

Quý Duy lập tức khẩn trương mà nhìn chằm chằm môi Lục Thận Hành, may mắn chỉ giống cậu bị trầy một chút, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, có lẽ không có vấn đề gì lớn.

Cậu nhẹ nhàng thở ra.

"Không sao, chúng ta có mang theo chuyên viên trang điểm, tí nữa lên máy bay có thể trang điểm chút, đảm bảo lên hình một chút cũng không nhìn ra." Nhân viên công tác an ủi nói.

Đoàn người đi đến quầy đăng ký.

Đích đến của chuyến bay là Tuy Hải, tổng cộng phải ngồi một tiếng đi máy bay và nửa tiếng đi tàu thuỷ nữa mới tới nơi, vừa xuống đất liền nhân viên trang điểm liền đánh cho cậu với Lục Thận hành ít son môi.

Qủa nhiên giống nhân viên công tác nói, một chút dấu vết cũng không nhìn ra.

Các khách mời còn chưa tập trung đầy đủ, Lục Thận Hành đứng ở bờ biển đón gió, Quý Duy chỉ cách anh có vài bước, nói xin lỗi: "Hôm qua đưa em đến khách sạn, nhất định gây nhiều phiền toái cho anh rồi."

"Không phiền toái."

Ngữ khí của nam nhân ôn hoà, hoàn toàn nghe không ra vui buồn.

Cậu trả lời rất khách sáo.

Quý Duy vừa định nói cảm ơn thì nam nhân mới chậm rì rì bổ sung một câu: "Chỉ là phải tắm nước lạnh mấy lần."

"Nóng quá hả?"

Lực chú ý của Quý Duy bị hấp dẫn tới chuyện này.

Hôm qua Giang Châu chỉ khoảng hai mươi độ, gió thổi vù vù, cậu đi trong nhà cũng thấy hơi lạnh, còn lâu mới đạt đến trình độ nóng nực.

"Vô cùng nóng."

Âm thanh của nam nhân trầm thấp, dường như có chút không dễ nói ra.

Quý Duy nghĩ ngợi, có lẽ bởi vì Lục Thận Hành là người phương bắc, không quen thời tiết ẩm ướt oi bức ở phương nam, cậu hôm qua một chút cũng không thấy có chỗ nào nóng.

Con ngươi đen như mực của Lục Thận Hành nhìn chằm chằm cậu một lúc, hầu kết chuyển động: "Bạn nhỏ, sau này đừng say rượu trước mặt nam nhân, sẽ phát sinh chuyện đáng sợ đó."

"Chuyện gì mà đáng sợ?"

Trong mắt Quý Duy lộ ra chút khó hiểu.

Hôm qua có lẽ là chuyện đáng sợ nhất rồi, giống như là đem mạng ra chợ bán vậy đó, không hiểu đám Trần Ngôn suốt ngày nửa đêm say khướt mà bây giờ vẫn sống tốt được.

Lục Thận Hành chậm rãi ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến nỗi Quý Duy hoảng hốt, mới chậm rãi phun ra một câu: "Muốn biết?"

Quý Duy gật đầu, sau đó liền nghe thấy tiếng cười lười biếng của nam nhân, mang theo chút ý vị câu nhân.

"Lại đây, ca ca dạy em."