Nếu lúc đó tôi biết địa điểm gặp gỡ lần sau là ở bệnh viện, tôi sẽ bắt cậu ấy vừa nhổ, vừa gõ vào cái đầu gỗ kia, phải vậy mới có tác dụng.
Các y tá đều thở dài mà nói, làm sao trẻ như vậy mà đã bị ung thư? Tôi và Vệ Phong, Linh Linh đến gặp cậu, Vệ Phong bảo chúng tôi đừng khóc. Tôi làm được nhưng Linh Linh vẫn không cầm được nước mắt.
"Tớ chỉ sắp thôi, đã chết đâu. Sao lại khóc như đưa tang thế?"
Linh Linh nghe vậy càng khóc lớn hơn, trực tiếp ôm lấy cô, dụi mũi cùng nước mắt lên người cậu: "Ông trời không có mắt, Trừng Trừng nhà ta tốt như vậy, chưa một lần làm điều sai trái, thật nực cười! "
Chân Trừng vẫn lạc quan như vậy, dáng vẻ hạnh phúc của cậu trông không giả tạo chút nào, giống như cái tên của cậu, chân thành. Có lẽ là do mấy năm nay tôi viết quá nhiều truyện, mỗi câu chuyện tôi đều lấy mình làm nhân vật chính, dần dần có những cảm nhận mới đối với cuộc sống. Bây giờ, tôi đã có thể hiểu được tường tận sự bất an của Chân Trừng, nỗi sợ của Chân Trừng.
*真: Chân, chân thành. 澄: Trừng, trong trẻo,
Thực chất, cậu ấy làm vậy không phải để chúng tôi bớt lo lắng mà là đang làm một việc cuối cùng cho chính bản thân, đó chính là kiên cường sống. "Cái chết", khi con người ta nhắc đến hai từ này, ta luôn cảm thấy nó ở rất xa, nhưng một khi đã biết nó đang tới gần, cảm giác này không thể tóm tắt bằng hai chữ "sợ hãi" được. Bởi sức lực để khóc cũng chẳng còn.
Khi cái chết ập đến, mọi người sẽ kháng cự việc khóc lóc. Ví dụ là tôi đã nhiều lần thấy bố mẹ Trừng Trừng khóc rất nhiều, nhưng họ chẳng bao giờ đỏ mắt trước mắt Trừng Trừng. Trừng Trừng cũng vậy. Không biết khi bị bệnh tật hành hạ đến không ngủ nổi, cậu có thầm khóc một mình hay không nhưng cậu vô cùng mạnh mẽ khi ở trước chúng tôi.
Tôi tạm thời gác lại công việc, thậm chí cả gia đình, hàng ngày đến bệnh viện ở bên Chân Trừng. Dù cậu không nói nhưng tôi biết cô ấy đang đợi một người.
Chờ đợi một người, không ai trong chúng tôi biết liệu người đó có đến hay không.
Buổi tối, tôi xuống siêu thị dưới lầu mua sữa chua cho Trừng Trừng, tôi nhìn thấy một bóng người duyên dáng ấy đứng trong gió.
Khác với một Hướng Vy mà tôi thường thấy ở chỗ làm, chị để mặt mộc, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
"Chị đã đến đây nhiều lần chưa?" Tôi hỏi.
"Ừm."
"Nếu tôi là chị, so với xấu hổ, tôi sẽ sợ hối hận hơn."
Rồi tôi bỏ đi. Mua được sữa chua, tôi đi dạo trong hoa viên một lúc lâu, nhường thời gian cho họ. Khi bố mẹ Trừng Trừng đến, tôi khoác vai họ cùng đi dạo, hai người có vẻ không có tâm trạng, tôi cũng không có tâm trạng. Nhưng tôi biết đây sẽ là điều duy nhất tôi có thể làm cho Trừng Trừng.
Đêm đó tôi trằn trọc, nằm cạnh giường nhưng không ngủ được.
Tôi nghe Trừng Trừng nói với mình: "Kiều, thật ra tớ đã xem bộ phim truyền hình đó rồi. Chỉ là không may mắn được như nữ chính thôi. Không sao, ít ra bây giờ tớ không còn hối hận nữa. Nhưng vẫn phải phiền cậu chăm sóc cho bố mẹ tớ. Xin cậu đấy."