Tôi đã ba mươi, Trừng Trừng ba mươi, Hướng Vy ba mươi ba tuổi.
Hai người chúng tôi đang đi dạo trên sân trường, tôi hỏi cậu ấy, còn nhớ không. Câu trả lời vẫn như trước, không nhớ, không quên được.
Cậu nói: "Kiều, chắc cậu không hiểu vì sao tớ chọn im lằng khi vẫn còn cơ hội." Cậu ngước nhìn bầu trời, nheo mắt, "Đó là bởi không đủ dũng cảm để đánh cược mọi thứ của hai người chúng tớ cho 1%. Tớ là kẻ hèn nhát."
"Hơn nữa, hiện tại chị đang sống rất hạnh phúc, có sự nghiệp, có gia đình, giờ lại còn có một bé gái. Tớ không thể cho chị ấy những thứ này. Ít nhất là không thể cho chị ấy một đứa con gái."
"Trừng Trừng, tớ vẫn luôn muốn hỏi, cậu đã xem bộ phim tớ viết chưa?"
Cậu lắc đầu: "Chưa. Cậu biết tớ không thích xem phim tình cảm mà."
Sau đó cậu bỗng nhiên ngồi xuống bãi cỏ, hai tay chống sau lưng, uể oải nói: "Cuộc sống thật vô vị, thực sự rất nhàm chán, thà chết sớm còn hơn."
Tôi đánh mạnh vào đầu cậu, bảo "Mau phi, phi, phi*", cậu nói tôi mê tín nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
*Hành động nhổ nước bọt sau khi nói điều xui xẻo để tránh "họa từ miệng mà ra". Giống "Phỉ phui cái miệng" như bên mình á