Ngày hội phụ huynh học sinh là ngày hội được T trung tổ chức, diễn ra vào ngày đi học cuối cùng của năm tính theo lịch dương. Năm nay, ngày đi học cuối cùng của năm là ngày 29 tháng 12, vừa hay cũng là thứ sáu.
Là một ngày hội đặc sắc, chỉ có duy nhất ở T trung, nên mấy cô cậu học trò háo hức mong chờ vô cùng.
Ngày hội có hai hoạt động chính: họp phụ huynh và tiệc gắn kết.
Họp phụ huynh thì quá quen thuộc rồi, đây là buổi để cha mẹ học sinh được biết về kết quả và thái độ học tập của con em mình, đồng thời trao đổi với giáo viên của chúng. Thông thường, chăng đứa học sinh nào thích buổi này cả, trừ bọn học bá, còn đâu thì ghét ngày này ra trò, tụng xưng là "lề xử tội" linh ta linh tinh. Nhưng bọn T trung lạ lắm, chúng nó cũng sợ phụ huynh đấy, cơ mà vẫn ngóng ngày này hàng năm.
Cũng bởi hoạt động tiệc gắn kết sau đó. Như nắm bắt được tâm lý học trò, ban giám hiệu T trung sắp xếp thêm một tiệc gắn kết để cha mẹ có cơ hội nghiêm túc trò chuyện cùng con cái, hiểu được chúng đang gặp khó khăn gì, đại khái là để giảm thiểu tình trạng "bạo lực gia đình" và để phụ huynh cùng học sinh hiểu cho nhau.
"Một hoạt động vô cùng ý nghĩa." phụ huynh và học sinh nào cũng tấm tắc khen.
Cũng vì vậy mà ban giám hiệu đã biến nó thành một ngày hội hàng năm, hơi tốn công và tiền tổ chức, được cái trường này thiếu gì học sinh giàu nên đây nào phải vấn đề to tát gì.
Trước hôm ngày hội được tổ chức, thầy Cao bảo ban cán sự mở một buổi sinh hoạt, phân công công việc vệ sinh cho mỗi học sinh.
Chu Đại Từ đơ mặt đọc cho xong mấy nội quy trong ngày hội, nói nốt câu chúc ngày hội diễn ra thành công tốt đẹp rồi nhường bục giảng cho lớp phó lao động. Lớp phó lao động là một cô bé dễ thương, tóc thắt bím hai bên, mặt tròn, đôi mắt như biết cười, phải mỗi cái tội là lùn quá.
Lớp phó lao động cầm một tờ giấy ghi chi chít chữ, phân công công việc cho từng cá nhân. Con trai làm mấy việc nặng hơn như kê bàn ghế, hoặc lau dọn những chỗ cao. Còn con gái thì quét dọn, lau bàn ghế, lau bảng và trang trí lớp. Lớp phó phân công xong, rất tri kỷ mà hỏi lại có ai muốn đổi không. Thấy mọi người đều đồng ý, cô nhỏ tung tăng chạy xuống, phát cho mỗi người dụng cụ lao động đã được chuẩn bị trước.
Lạc Minh Tịch được giao nhiệm vụ lau bàn cực kỳ đơn giản, chẳng vất tí nào. Cô hoài nghi lớp phó lao động kiêng mình, chứ cô sức lớn, cho cô làm việc của đám con gái bình thường là phí. Nhưng cô không ý kiến gì, vì cơ bản là cô muốn lười thôi à.
Vả lại không còn slot khác nữa, lớp này đông trai quá, không cần cô làm việc nặng làm gì.
Hì.
Lạc Minh Tịch vừa ngân nga vừa lau bàn, nhác thấy Trương Tiểu Ngọc kéo một túi rác to đùng đi ngang qua lớp, cô bèn qua hỏi chuyện, tiện thể xin số liên lạc, cứ quên mãi thôi.
Trương Tiếu Ngọc khệ nệ xách cái túi rác quá khố, căng phồng, bên trong toàn giấy tờ rồi rác thải nhựa. Có cái nhọn quá, chọc thủng cả túi. Lạc Minh Tịch thấy tội, bèn xách giúp một đoạn, để Trương Tiểu Ngọc có thời gian thả lỏng cơ vai.
"Lớp cậu ác ôn thế, để cậu, một đứa con gái, khiêng cái túi này!"
Lạc Minh Tịch phàn nàn, không khỏi thấy bất công thay cho Trương Tiểu Ngọc.
Trương Tiểu Ngọc xoa xoa bên vai nhức mỏi, cười khổ: "Tớ chẳng biết tớ đã làm gì, để Bạch Tuyết Mai ghim đây này."
Trước sự ngạc nhiên của Lạc Minh Tịch, Trương Tiểu Ngọc chậm rãi kể lại. Từ sau chuyện căn tin hôm đó, Bạch Tuyết Mai thỉnh thoảng lại diễn trước mặt cô ấy. Nói chung là dùng hết "ba mươi sáu kế" của green tea và white lotus, khiến cả lớp 1 cô lập cô ấy. Mà quan trọng là, Trương Tiểu Ngọc hoàn toàn chẳng động vào cô ta, chẳng làm gì cả, chỉ thở thôi cũng bị mọi tin đồn "mắc bệnh ngôi sao" vùi dập thê thảm.
Cư dân mạng hóng hớt ghê lắm, dù các fan đã cố bảo vệ cô ấy thế nào, nhiều người qua đường và anti vẫn đua vào xỉ vả, cha mẹ cô cũng không tránh khỏi ảnh hưởng.
Lạc Minh Tịch im lặng một hồi, cô cũng thấy hành động này của nữ chính nguyên tác thật khó hiểu. Cô chợt hỏi:
"Thế gia đình cậu có định từ mặt không?"
Trong nguyên tác, khi không còn chịu nổi áp lực dư luận nữa, gia đình "Trương Tiếu Ngọc" quyết định từ mặt con, bảo vệ thanh danh gia đình, để "Trương Tiểu Ngọc" tự sinh tự lập ngoài đường.
Trương Tiểu Ngọc trầm tư, lắc đầu, gượng nở một nụ cười: "Không có, ba nói ba tin tớ, mẹ cũng nói sẽ nhờ quan hệ tra rõ chuyện này, cũng sẽ dùng vài thủ đoạn dìm xuống."
"Thế sao lại trông buồn vậy?" Lạc Minh Tịch lo lắng.
Trương Tiểu Ngọc thở dài. Tính cô ấy đa sầu đa cảm, không biết có phải do làm nghệ thuật không nữa. Cô rầu rĩ nói ra điều mình băn khoăn bấy lâu: "Từ khi tớ đến đây, họ gần như không phát hiện ra tớ là người khác, đối xử với tớ như con ruột của họ, yêu thương vô cùng. Họ nói họ nuôi tớ từ bé đến lớn, còn không hiểu tính tớ sao. Đến cả sở thích của 'Trương Tiểu Ngọc' cũng giống hệt với tớ, hơn nữa, tớ phát hiện trong iPad của nguyên chủ có một app viết truyện, bản thân cô ấy cũng đăng mấy truyện ngắn xàm xí trên đó rồi! Tớ bắt đầu hoài nghi, liệu có phải cô ấy chính là tớ, mà tớ cũng là cô ấy không đây."
Câu cuối cùng giống hệt "Lạc Minh Tịch" từng nói với cô. Chẳng lẽ ở đây vẫn còn uẩn khúc nào sao? Cô vẫn chưa tin lắm.
"Nếu vậy thì xuyên không thế nào? Với lại, đây là thế giới do cậu tạo ra mà, cậu là đấng, chứ nào phải người, đúng không?"
Vứt rác xong, hai người cùng đến nhà vệ sinh nữ gần đó rửa tay. Lạc Minh Tịch rửa thật sạch, vẩy vẩy nước, nghi hoặc hỏi.
Vứt rác xong, hai người cùng đến nhà vệ sinh nữ gần đó rửa tay. Lạc Minh Tịch rửa thật sạch, vẩy vẩy nước, nghi hoặc hỏi.
Trương Tiểu Ngọc nhún vai, bỗng nhiên chẳng biết nghĩ gì, lắc vai Lạc Minh Tịch, hỏi dồn dập: "Có phải cậu đã gặp rồi không? 'Lạc Minh Tịch' ấy? Cô ấy có nói gì không? Nói cái gì mà cẩn thận Bạch Tuyết Mai? À khoan, phải là cẩn thận một người khác, mà tạm thời tớ chưa nhớ ra là ai..."
Lạc Minh Tịch nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu cũng gặp?"
Chỉ một từ "cũng" ấy thôi, cả hai đều ngầm hiểu.
"... Thế này, là sao?"
Cả hai đồng thời nói ra. Không nhận được câu trả lời của đối phương, cả hai lại đồng thời im lặng. Một lúc lâu sau,
Lạc Minh Tịch đề nghị: "Cứ thế đã, sau này có gì chúng ta tiếp tục trao đổi thêm. Cho cái liên lạc xem nào."
Trương Tiếu Ngọc lóng ngóng lấy điện thoại ra, kết bạn với Lạc Minh Tịch. Xong xuôi, cô ấy nói: "Minh Tịch này, tớ có nghe về chuyện cậu quỳ xuống xin lỗi Bạch Tuyết Mai ấy..."
Lạc Minh Tịch ngước mắt nhìn cô, chờ cô ấy nói nốt. Cân nhắc một lúc, Trương Tiểu Ngọc nói tiếp: "Ừm thì... Nghe từ đâu không quan trọng, cũng không cần lo mọi người nghĩ xấu về cậu. Có bạn Tề ở đó, cậu cứ yên tâm đi. Cả chuyện này nữa... Cậu không cần phải như vậy đâu, trên đời có nhiều cách để xin lỗi mà."
"Cậu biết không?" Lạc Minh Tịch cười, một nụ cười thật chua chát: "Cách đó nhanh nhất, chỉ cần tớ vứt mặt đi, cô ta sẽ không làm gì tớ nữa cả. Tớ sợ chết, sợ anh trai chết, sợ... cô ta. Tớ chẳng biết vì sao mình sợ cô ta, từ tiềm thức đã thấy sợ rồi. Cậu không nhớ sao, kết cục của đám phản diện chúng ta, chẳng cái nào là tốt cả, nói tệ nghe còn nhẹ chán. Mất mặt thì có là gì trước sự sống đâu, đúng không? Tớ mà không làm thế, thì sau khi được về nhà, liệu cô ta có muốn làm gì tớ không? Có đấy! Tớ dám đảm bảo, một ngày tớ chưa xin lỗi cô ta, hèn mọn quỳ xuống chân xin lỗi cô ta, thì cô ta nhất định sẽ khiến tớ, cả nhà tớ sống không được mà chết không xong! Cậu không nhớ sao, Liễu Nhu Nhu trong nguyên tác chính là trường hợp dù đã lăn lộn dưới vũng bùn, bị chà đạp đến cùng cực, thất tha thất thếu quỳ mọp xuống xin lỗi Bạch Tuyết Mai trăm lần, vần chăng thể nào cứu vãn nối nữa, mặc cho những chuyện ác cô ta làm vẫn chưa bằng chúng ta mà đã vậy rồi..."
Trương Tiểu Ngọc không phủ nhận điều này. Cô ấy cũng không hiểu, vì sao đến cuối nữ chính Bạch Tuyết Mai lại tàn bạo đến vậy. Nếu cô ấy nói, khi viết đến đoạn đó, cô ấy đã buông thả, để bản năng tùy ý viết, liệu có ai tin không? Cô ấy thử đặt mình vào trường hợp đó, kết quả là cô ấy cũng sẽ quỳ xuống, vứt bỏ mọi tôn nghiêm, chỉ để đổi lại những ngày bình thường.
Bạch Tuyết Mai không giống những gì họ đã nghĩ.
Mang một vẻ mặt ủ rũ về lớp, Lạc Minh Tịch được anh bạn trai đang lo lắng chào đón. Cô cố gắng điều chỉnh lại gương mặt, tỏ ra vui vẻ tán gẫu với cậu. Dù cô có làm thế nào, Tề Hàn Vũ vẫn biết cô đang không vui, cũng không muốn nói cho cậu nghe.
Sau lần giận dỗi đó, Lạc Minh Tịch hay chia sẻ nhiều thứ với cậu, bất kể cô đang cảm thấy thế nào. Lần này cô không nói gì, ắt hẳn là bí mật nào đó mà cô không muốn cho cậu biết. Cậu sẽ tôn trọng, sẽ không tọc mạch vào, nhưng cậu vẫn thấy thật phiền, muốn san sẻ giúp cô, để cô thoải mái hơn.
Chắc lại phải đợi mất rồi.
Sáng ngày 29, hàng loạt chiếc xe sang dừng trước cổng trường T trung, nổi bật nhất chắc phải kể đến con xế
Lamborghini màu vàng chóe của ba mẹ Trương Tiểu Ngọc. Một người là diễn viên gạo cội, ảnh đế, đạo diễn từng nhận giải quốc tế, Trương Đại Hải; một người khác là Diva làng nhạc Lâm Vãn. Hai người vừa bước xuống xe cùng con gái Trương Tiểu Ngọc, lập tức trở thành tâm điểm của đám đông.
So ra, chỗ hai anh em họ Lạc và chiếc Mercedes trông thật vắng vẻ.
Nhìn hàng vệ sĩ đeo kính râm, mặc vest trông cực kỳ ngầu dàn thành hàng ở cổng trường, không riêng gì Lạc Minh Tịch, mà ngay cả người đi đường cũng phải lé mắt nhìn, không khỏi cảm thán đúng là trường quý tộc.
Lạc Minh Tịch dẫn anh trai đến lớp mình. Trên đường đi, cô bắt gặp Bạch lão phu nhân đang thân thiết dắt tay
Bạch Tuyết Mai đi dạo. Xuất phát từ sự lễ phép, cô và Lạc Minh Tường rẽ qua chào hỏi đôi câu. Bạch lão phu nhân vẫn nhớ hai anh em họ giúp bà tìm cháu gái về, niềm nở nói chuyện đôi ba câu với họ.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm giác Bạch Tuyết Mai đang lườm mình. Khi cô quay ra nhìn thử, chỉ phát hiện nụ cười tươi rói, cực kỳ vô hại của nữ chính, nào có lườm gì đâu.
Khó hiểu, cũng không muốn ở lại thêm, cô bèn chào tạm biệt hai bà cháu họ Bạch, kéo anh trai lên lớp mình. Lạc Minh Tường không biết chuyện gì xảy ra, nhưng em gái có lý của em gái, anh chiều theo là được rồi.
Buổi họp phụ huynh diễn ra vô cùng suôn sẻ. Với thành tích giữa lớp nhờ môn toán và tiếng Anh, Lạc Minh Tịch sẽ không phải chịu lời phê bình nào quá nghiêm khắc, thực ra Lạc Minh Tường cũng không nỡ nghiêm khắc với cô đâu, anh cũng biết cô tính làm gì mà.
Bên Tề Hàn Vũ thì ngược lại. Vì mẹ cậu vẫn ở nước ngoài, cho nên nhiệm vụ đi họp phụ huynh rơi vào đầu hai người đàn ông còn lại. Tế Sầm, ba của Tê Hàn Vũ, yêu cầu cao về thành tích của con cái. Tuy số điểm của Tề Hàn Vũ tăng lên thấy rõ, song ông vẫn chưa hài lòng, nếu không nhờ người ngồi bên cạnh là Lạc Minh Tường, có khi ông sẽ cáu hơn nhiều.
Tề Nhật Chiêu thì khỏi nói, anh ta chỉ chờ được thấy cảnh "tình cha thắm thiết" mà thôi. Ai ngờ bạn cùng bàn của em mình có cơ tốt quá, làm anh ta mừng hụt.
Lại nhìn cảnh thằng em đang thắm thiết đút snack cho bạn gái kiêm bạn cùng bàn, hai cái đầu chụm vào với nhau cùng nghe một bản nhạc, anh ta còn gì không hiểu nữa đây!
Hừ, khá lắm thằng ranh!