Buổi chiều là tiệc gắn kết. Trước đó, sau khi họp phụ huynh xong, cha mẹ có thể dùng bữa trưa cùng con mình ở nhà ăn trường. Vốn chẳng có gì đáng nói, vì dù sao cũng ở ngoài, các bậc phụ huynh hẳn cũng không định làm khó con mình. Nhưng hình như sống yên ổn quá, ai đó lại không vừa lòng.
Bạch Tuyết Mai dìu Bạch lão phu nhân ngồi xuống, ngoan ngoãn bưng khay đi chọn đồ ăn.
Cũng giống như các học sinh khác trong trường, cô ta mong chờ ngày này vô cùng. Năm đầu tiên của cao trung, cô ta không theo học T trung, mà dùng học lực của mình thi đỗ S trung đứng đầu thành phố.
Nhà có con thi đỗ S trung, hẳn phải lấy làm tự hào lắm. Ấy thế mà, với nhà Tiểu Bạch thị kia, người đỗ lại là đứa con nuôi đáng ghét, nên họ chỉ cho rằng cô ta làm màu, muốn lấn lướt chị mình.
Được một năm, Bạch Ngân Hạnh chẳng chịu được nữa, cô ta chẳng bao giờ muốn Bạch Tuyết Mai sống yên cả, nằng nặc đòi ba mẹ chuyển trường cho Bạch Tuyết Mai đến T trung, để làm gì thì ai cũng biết.
Nếu Bạch Tuyết Mai còn ở nhà Tiểu Bạch thị, e rằng cô ta đã không mong chờ ngày hội phụ huynh học sinh đến thế. Giờ khác rồi, cô ta đã được về với gia đình ruột thịt, được yêu thương, được sống trong sung sướng.
Cô ta nên cảm thấy mỹ mãn mới phải.
Cô ta nên biết ơn Lạc Minh Tịch mới phải.
Nhưng trước kia Lạc Minh Tịch từng bắt nạt cô ta, rồi xin lỗi, rồi giúp cô ta. Cô ta không ghi thù nữa, vậy đã là biết ơn lắm rồi.
Tuy nhiên, cô ta vẫn không cam lòng.
Cô ta muốn mình là nữ sinh nổi bật nhất. Cô ta tự thấy xuất thân của mình cao quý hơn nữ sinh khác, trừ Lạc Minh Tịch ra, không ai bằng cô ta cả.
Chẳng qua cô ta không ưa Lạc Minh Tịch lắm, không vì lý do gì đặc biệt, đơn giản là đố ky thôi.
Đố kị Lạc Minh Tịch được sống sung sướng cùng gia đình từ nhỏ. Dù sau này mồ côi cha mẹ, trên cô vẫn có một người anh trai thương cô hết mực.
Đố kị Lạc Minh Tịch có người bạn trai Tề Hàn Vũ. Lúc trước, Tề Hàn Vũ là bạn tốt của Hoàng Hạo Thiên, cũng hay theo sau cô ta. Chỉ bởi vì thích Lạc Minh Tịch, Tề Hàn Vũ không ngần ngại nghỉ chơi với bọn họ, quay ra anh anh em em với Lạc Minh Tịch.
Còn trông thắm thiết đến lạ, chẳng bù cho Hoàng Hạo Thiên. Tuy hai người có hôn ước với nhau, Hoàng Hạo Thiên vẫn không hoàn toàn từ chối các cô gái khác, đừng tưởng Bạch Tuyết Mai không biết gì.
Nhất là, Bạch Tuyết Mai đố kị Lạc Minh Tịch có tài năng đặc biệt. Dường như trời phú cho Lạc Minh Tịch một đôi tay và bộ óc để chơi game vậy. Với nhiều người, thể thao điện tử vẫn là một thứ gì đó quá đỗi mới mẻ, nhưng với đám người trẻ bọn họ, thể thao điện tử có một sức hút đặc biệt. Kể cả có là người ngoài nghề như Bạch Tuyết Mai, cô ta cũng tưởng tượng được với tài năng như vậy, sau này Lạc Minh Tịch sẽ làm mưa làm gió ở giới thể thao điện tử Esport đến thế nào.
Bạch Tuyết Mai nghĩ đến lại buồn bực, ngoài giàu ra, còn lại cô ta đều kém xa Lạc Minh Tịch.
Đúng là trước đó, Bạch Tuyết Mai từng muốn kết bạn với Lạc Minh Tịch, chủ yếu là thấy sự thay đối của cô, tranh thủ muốn có thêm một tấm khiên bảo vệ cho mình.
Giờ thì không cần nữa, nhưng vẫn chẳng thấy thoải mái gì.
Thế nên cô ta nhắm tới Trương Tiểu Ngọc.
Xinh đẹp, tài năng, mỗi tội là con nhà nghệ sĩ.
Có lẽ hôm nay Trương Tiểu Ngọc được tham dự ngày hội phụ huynh học sinh nên có phần phấn khích, cô ấy tung tăng cầm khay đi xếp hàng, miệng ngân nga lời bài hát mới ra mắt.
Bài hát đó là một cú hit ngoạn mục, được giới phê bình âm nhạc đánh giả cao cả về lyric, giai điệu lẫn giọng ca.
Anti tạm thời biến mất, người qua đường tạm thời thay đổi thái độ, hẳn chính đám cư dân mạng đó cũng tự hiểu, có tài năng như thế, cứ để Trương Tiểu Ngọc kiêu căng mấy hôm.
Kiêu căng thôi mà, bệnh ngôi sao thôi mà. Người ta có vốn liếng đàng hoàng chứ đâu phải bình bông thông thường, cứ để con nhỏ đó tự sướng vài ngày, thỉnh thoảng lại vào khịa vài câu, thật chẳng có là gì.
Nghĩ thế lại tức, Bạch Tuyết Mai cắn môi dưới, nhân lúc Trương Tiểu Ngọc đi ngang qua, cô ta lựa góc độ, giơ chân ra, giả bộ ngã nhào xuống đất. Khay đồ ăn trong tay bị hất văng, bắn tung tóe ra sàn. Bạch Tuyết Mai ngã xuống sàn, đầu gối bị quệt một đường, xon xót. Cô ta nặn mấy giọt nước mắt, khóc như hoa lê đái vũ.
Ai không biết chuyện đi ngang qua, tự nhiên thấy thương lắm, vội đỡ cô ta dậy.
Trương Tiểu Ngọc sững sờ, tự biết mình lại thành phản diện trong vở kịch mới của Bạch Tuyết Mai. Nhưng lần này, có ba mẹ ở đây, cô không thể để mình lại bị bắt nạt được.
Cô mặc kệ. Nữ chính thì có sao chứ? Nữ chính mà tồi thì cũng bị nghiệp quật thôi!
Nhất là khi, chẳng có cốt truyện nào ở đây cả, cô mới là đấng!
"Bạn Bạch, bạn có sao không vậy?"
Cô lên tiếng ngay trước khi Bạch Tuyết Mai định mở miệng, cũng để đề phòng Bạch Tuyết Mai ác nhân cáo trạng trước.
Bạch Tuyết Mai thút thít: "Mình... Mình không sao. Bạn... Bạn có sao không?"
"Mình không sao, bạn nên mau chóng đến phòng y tế đi, để bị bầm sẽ không đẹp đâu."
Nói rồi, Trương Tiểu Ngọc liếc liếc phần đầu gối đỏ ửng của Bạch Tuyết Mai, lại nhìn Hoàng Hạo Thiên đang lại đây. Cô mím môi, cố ý hạ giọng xuống thấp hơn một tông như là lẩm bẩm tự an ủi một mình, vừa đủ để người ở gần nghe thấy: "Đỏ như vậy, không biết có bị thương nặng không nữa, để người nhà cô ấy biết sẽ lo lắng lắm. Idol như mình bị bong gân là chuyện bình thường mà, sao so được với người ta...".
Giọng cô buồn buồn, có phần tủi thân. Cộng thêm nụ cười mỉm và động tác tập tễnh rời đi, ai nhìn vào cũng phải cảm thán không thôi, không khỏi suy nghĩ sâu xa một chút.
Diễn ấy mà, Trương Tiểu Ngọc dù cùi đến đâu thì cũng biết vài mánh. Huống chi, vì gần đây tập nhảy quá đà, cô bị bong gân thật.
Hoàng Hạo Thiên kịp lúc nghe câu cuối cùng, cau mày, mặt lạnh tanh bế Bạch Tuyết Mai xuống phòng y tế, không hỏi han gì.
Lạc Minh Tịch ôm chai Coca anh trai hời mua bên ngoài cho mình, chứng kiến toàn bộ vở kịch ngắn, thầm nhủ chắc mình phải làm chút gì đó bảo vệ bạn tốt Thỏ Bông mới được. Nữ chính thù dai, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Thỏ Bông như vậy.
À, ID trên mạng của Trương Tiểu Ngọc là Thỏ Bông.
Khá cute.
Tối hôm qua, sau khi thảo luận ngất trời, họ đã đạt thành nhận thức chung: Những gì cần làm đều đã làm, chưa cần biết nữ chính định làm gì, cứ sống thật tốt, thoát khỏi vòng xoáy vận mệnh bị nữ chính hại. Đằng nào thì ngoài nữ chính, chắng ai biết cô ta đang ấp ủ cái gì trong đầu.
Tiệc gắn kết diễn ra vào buổi chiều là một hoạt động ngoài trời. Mọi người tự do hoạt động, cắm trại hay chơi thể thao gì đều được.
Lạc Minh Tường và Lạc Minh Tịch ngồi ở bậc cầu thang, ai làm việc người nấy, lâu lâu trò chuyện đôi câu để hiểu đối phương hơn. Hai anh em bình thường không có mấy điểm chung, lại có khác biệt về giới tính, nên chủ đề tán gẫu cũng nhảm vô cùng.
Trừ những thứ liên quan đến tính toán.
Lạc Minh Tường đang cầm iPad xem báo cáo, phát hiện có số tiền bị tính sai trong này, cáu kỉnh gõ tin nhắn hỏi tội thư ký. Lạc Minh Tường xả giận xong, đành tự thân tính lại, tiện thể bảo em gái tính cùng.
Rồi chẳng hiểu sao lại chia sẻ tips tính nhẩm phép tính bình phương và căn bậc hai.
Sau đó thăng cấp thành phương trình và đạo hàm.
Cũng khá vui.
Đỡ hơn việc bị bón hành trên game nhiều ơ _ơ
Lạc Minh Tịch cầm điện thoại chơi The Heroes, không biết vận đen đến mức nào lại toàn gặp người chơi pro, ăn hành không biết bao nhiêu lần.
Không có anh bạn trai, con game này dần trở nên thật vô nghĩa.
Tối về phải đánh rank thật hăng mới được!
Chỗ anh em Tề Hàn Vũ lại không được tình thương mến thương đến vậy. Tế Sầm bề bộn nhiều việc, dùng bữa xong phải lập tức ra sân bay đi công tác, bỏ lại hai thằng con trai cho tự túc.
Tề Nhật Chiêu biết điểm yếu của thằng em đã mất tác dụng trước ba rồi, đổi lại, anh ta biết em trai và anh của bạn gái nó không hợp nhau.
Đúng hơn là anh cả nhà họ Lạc chẳng hợp với bất cứ thằng nhãi nào vây quanh em mình.
Nếu để Lạc Minh Tường biết chuyện Tề Hàn Vũ đang yêu đương với em gái, không biết chuyện thú vị nào sẽ xảy ra đây ha.
Vậy là anh ta tí tởn đứng cạnh thằng em, cười trên nỗi đau của người khác: "Mày cũng khá đấy, nhưng tên họ Lạc kia cũng chẳng vừa đâu."
Câu này mang nhiều tầng nghĩa khác nhau, hiểu theo nghĩa nào cũng được. Có thể hiểu là Lạc Minh Tường đang tuổi trẻ khoẻ, đầu óc minh mẫn, địa vị trên thương trường cao ngang ông ba già nhà họ. Cũng có thể hiểu là Lạc Minh Tường thiếu gì thủ đoạn chia rẽ đôi tình nhân sau khi biết chuyện.
Tề Hàn Vũ biết thừa Lạc Minh Tường là cửa ải lớn nhất trong truyện tình của cậu, nhưng cậu còn làm gì khác được bây giờ ngoài việc thấy may mắn vì Lạc Minh Tường là anh ruột của Lạc Minh Tịch.
Đột nhiên, Tề Nhật Chiêu gạt chân, làm cậu ngã dụi xuống đất. Đang định đứng lên, xồn xồn gây sự với thằng anh mất nết thì không biết từ đâu, một quả bóng rổ bay tới, rơi xuống chỗ cậu vừa đứng.
Tề Nhật Chiêu nhặt quả bóng, ném ra xa, còn không quên cười nhạo cậu ngã rất xấu, làm lu mờ hết vẻ đẹp di truyền từ mẹ.
Tề Hàn Vũ bỏ ngoài tai lời của anh ta, chớp thời cơ, cũng gạt chân anh ta một cái. Thế là Tề Nhật Chiêu trong bộ vest chỉn chu cũng ngã dập một cái, nhe răng trợn mắt.
Tề Hàn Vũ thấy vậy, toét miệng cười, giọng điệu rất gợi đòn: "Ối chao, ai ngã mà nhe cái răng sáng như quảng cáo kem đánh răng ấy nhỉ? Ô, chẳng phải là Tiểu Tề tổng, Tề đại thiếu gia đấy sao?"
Tề Nhật Chiêu bực bội đứng dậy phủi quần áo, trước khi đi còn không quên quăng ra một tiếng hừ lạnh. Tề Hàn Vũ bĩu môi, mặc kệ anh ta có làm cái gì thì vẫn không che giấu được bản chất thằng anh mất nết của mình.