5.
Trước mặt người khác Nhiếp Chính Vương quả thật vô cùng tốt với ta. Ta không thích thương lượng với người khác, khi ta làm Việt đại tiểu thư thì không thể không làm những chuyện này, trở thành Nhiếp Chính Vương phi, hắn lại nói ta không cần làm chuyện gì mà mình không thích.
Hắn còn ngày ngày cùng ta dùng cơm nhưng chẳng hề ngủ lại, đương nhiên, chuyện trong phủ Nhiếp Chính Vương rất kín kẽ, người ngoài đương nhiên không biết. Người khắp Kinh Thành đều biết Nhiếp Chính Vương và vương phi rất ân ái, có tiên sinh kể chuyện nào mà chưa từng kể về chuyện tình gió trăng của hai chúng ta.
Ngay cả phụ thân cũng thật sự cảm thấy ta đã trói lấy trái tim của Nhiếp Chính Vương, ông ấy viết thư cho ta, nói ta hầu hạ Nhiếp Chính Vương cho tốt, tranh thủ sớm ngày có con. Ta biết ý của ông ấy là hy vọng ta làm thẻ đánh bạc để ông ấy có thể khống chế Nhiếp Chính Vương, nếu như ta có con thì thẻ đánh bạc này càng quan trọng.
Nhiếp Chính Vương không ở trong phòng ta, không ai biết chuyện đó, ngược lại Nhiếp Chính Vương và ta ân ái viên mãn thì cả Kinh Thành đều biết. Có thể thấy được phủ Nhiếp Chính Vương luôn được hắn giữ trong lòng bàn tay, phụ thân tùy tiện đưa thư, chắc chắn Nhiếp Chính Vương biết.
Việt tướng thật sự già rồi, tự đại lại ngu xuẩn.
Ta chuẩn bị một chút canh nóng, mấy phần điểm tâm rồi đi đến thư phòng tìm Nhiếp Chính Vương. Khi ta gả vào phủ Nhiếp Chính Vương thì vẫn là đầu mùa thu, Kinh Thành còn cực kỳ hanh khô, bây giờ đều sắp có tuyết rồi.
Khi ta vào thư phòng, hắn đang xử lý công văn, thấy ta tới thì để công văn qua một bên. Hắn cười với ta: "Sao nàng lại tới đây?"
Ta đặt hộp cơm lên bàn trà, lấy đồ ăn ra, hắn rất nể tình mà ăn nửa bát canh nóng, lại ăn mấy miếng bánh ngọt.
Ăn xong, hắn bèn kéo ta ngồi vào một bên, kéo tay ta qua, khẽ nắn đầu ngón tay ta, nói với ta: "Nàng đến có việc gì sao?" Hắn rất ít khi thân mật với ta như thế vào những lúc riêng tư, ngược lại khiến ta không quen.
Ta rút tay về, đưa thư của phụ thân cho hắn xem, hắn nhận lấy vội vàng xem mấy lần, sau đó để trên ngọn nến ở bên cạnh đốt đi.
"Vì sao Kiều Kiều lại đưa thư cho ta xem?"
"Ngày ta gả vào phủ Nhiếp Chính Vương thì ta đã là Nhiếp Chính Vương phi, không còn là Việt đại tiểu thư nữa." Ta cúi đầu nói.
"Ha." Hắn khẽ cười một tiếng, sờ tóc ta: "Đương nhiên, chỉ cần nàng muốn, nàng sẽ mãi mãi là Nhiếp Chính Vương phi." Hắn nhìn ta chằm chằm.
Ta đứng dậy cúi người hành lễ với hắn: "Vương gia cho ta thân phận vương phi, mặc dù ta bất tài nhưng cũng sẵn lòng giúp vương gia san sẻ."
Trước khi xuất giá là ta đã nghĩ kỹ rồi, mặc dù ta không thích giao tiếp với người khác nhưng mạnh vì gạo, bạo vì tiền luôn là điểm mạnh của ta. Nếu ta đã hưởng thị sự che chở mà vị trí Nhiếp Chính Vương phi mang đến cho ta, sau này lại phải nhờ Nhiếp Chính Vương để đạt được những gì mình muốn, vậy thì ta cũng nên tốt nhất là làm điều một phụ nhân tông thất nên làm.
"Không cần." Nhiếp Chính Vương nhìn ta, đôi mắt xán lạn như sao trời của hắn chứa đựng tình ý: "Nàng không cần làm bất cứ chuyện gì mà nàng không thích. Nàng đã cứu ta một mạng, ta nên báo ơn. Nếu như nàng muốn làm vương phi, vậy nàng chính là vương phi, chỉ hưởng sự tôn vinh của vương phi, không nếm nỗi đau khổ của vương phi."
Mặc dù ta có ơn với hắn nhưng cũng không phải là người giúp đỡ người khác mà cần báo đáp, hắn như vậy ngược lại khiến lòng ta bất an.
6.
Quả thật, ta đã cứu hắn một mạng, mặc dù khi đó là ta muốn giữ mạng của mình.
Mười năm trước, ta tám tuổi, hắn mười sáu tuổi. Đó là một trong những năm đen tối nhất trong cuộc đời ta.
Hôm đó, ta tham gia tiệc sinh thần của tôn nữ nhà Lỗ Quốc công. Khi lên xe ngựa chuẩn bị về nhà thì lại ngửi thấy trong xe ngựa có mùi máu tươi. Có con thú hoặc là người mang theo máu từng lên xe ngựa của ta. Ta nhìn nhìn, trên mặt đất, trên tường đều không dính vết máu, không phải động vật, động vật khó tránh khỏi việc cọ vào. Không để lại vết máu, vô cùng có khả năng là người.
Ta không dám để lộ ra, sợ nếu như thật sự có người trốn trên xe ta, ta lên tiếng thì sẽ gây bất lợi cho ta.
Ta hy vọng biết bao là ta sợ bóng sợ gió, nhưng dưới ghế ngồi của ta lại truyền đến một tiếng vang trầm không nhỏ.
Thị nữ vén rèm dày lên hỏi ta làm sao, ta chỉ nói là ta không cẩn thận va phải.
Ta sợ lắm, gần như run không dám nói lời nào, cũng may thị nữ không để ý, buông rèm xuống.
Gần như là rèm vừa buông xuống, trước mắt ta lóe lên, một con dao găm chống vào cổ họng ta.
Ta rũ đầu xuống không nhìn hắn, sợ biết được khuôn mặt của hắn.
"Ta không biết ngươi là người nơi nào, cũng không muốn dây dưa với ngươi. Ngươi không làm tổn thương ta, ta sẽ làm như hôm nay chưa từng thấy ngươi." Ta thả nhẹ giọng, run rẩy nói.
Hắn không đáp lời, đoán chừng đang cân nhắc. Trong lòng ta có chút yên ổn, biết thương lượng, hôm nay có lẽ ta sẽ không mất mạng ở đây.
Ta cúi thấp đầu, lại đúng lúc trông thấy bàn tay cầm dao của hắn. Dưới lớp áo dạ hành màu đen còn có một cái cẩm bào, bởi vì duỗi tay mà để lộ một đoạn tay áo bên trong, trên tay áo thêu bốn cái móng rồng vàng.
Ta gần như đoán được hắn là ai trong nháy mắt - bát hoàng tử Thẩm Trí. Chỉ có thân vương hoàng tử mới có thể dùng bốn móng rồng vàng, bàn tay này lại trông trẻ tuổi như vậy, nam tử có thân phận trẻ tuổi như vậy trong triều chỉ có Thẩm Trí.
Ba tháng trước, mẹ nuôi của bát hoàng tử Thẩm Trí là Ninh tần ám sát Hoàng hậu, bị ban chết. Bát hoàng tử bị đày đến quân doanh, biến thành một bách binh trưởng* nhỏ. Nửa tháng trước quân đội đã xuất phát, Thẩm Trí không nên mang theo mùi máu tươi xuất hiện trong xe ngựa của nữ tử khuê các.
*Bách binh trưởng: một cấp bậc đồng thời là chức vụ sĩ quan trung cấp ngạch chỉ huy
Đây là thứ ta không nên biết.
Ta chưa từng hận sự thông minh của ta đến vậy, càng hận mình không đủ tỉnh táo khi thông minh.
Bởi vì rõ ràng Thẩm Trí đã nhìn thấy ta nhìn chằm chằm vào tay áo của hắn, toàn thân run rẩy.
"Ngươi quá thông minh." Hắn khẽ nói: "Ngươi còn nhỏ như thế, có lẽ là người thông minh nhất ta từng gặp."
"Ta sẽ không nói ra đâu, ta sợ chết, ta chết rồi ngươi nhất định cũng không trốn thoát được." Giọng ta vô cùng khàn, nhưng ta vẫn đàm phán với hắn: "Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta, triều đình phân tranh không liên quan đến ta, ta chỉ muốn sống."
Nếu ta không biết hắn là ai, sau này dù ta nói ra thì người ngoài cũng sẽ hỉ tưởng là đạo tặc gì đó. Nhưng ta đã chú ý tới ống tay áo của hắn, ta mà nói ra thì rất có thể dẫn đến việc hắn bị đuổi tận giết tuyệt.
Hắn không lên tiếng, bầu không khí trong xe ngựa gần như ngưng đọng. Ta ngày càng run dữ dội hơn, sắc mặt trắng bệch, ngồi cứng ngắc ở đó chờ hắn tuyên án.
Thật lâu sau, hắn mới mở lời, ta nghe ra được hắn cũng căng thẳng: "Nếu như ngươi lắm miệng, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi." Hắn uy hiếp ta nhưng vẫn thu dao lại, một lần nữa chui xuống dưới ghế của ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm, hôm nay ta không cần phải chết ở đây nữa.
Khi đó ta còn nhỏ tuổi, lại là người điên, trong đầu thường có vài suy nghĩ điên khùng, thế là ta đã làm một việc khùng điên.
Ta ném xuống dưới một thỏi vàng khắc hoa văn để sang năm chế tác mà Lỗ Quốc công phu nhân lén thưởng cho ta: "Chạy trốn cần tiền bạc, nếu như ngươi chê nó quá gây chú ý thì cứ nung nó ra làm vàng bình thường mà dùng."
Hắn nhận, chắc là thật sự cần. Có lẽ hắn cảm thấy ta điên rồi, đưa tiền cho một người cưỡng ép mình, nhưng ta thật sự sống quá đau khổ, ta cần sự trợ giúp của người khác, hắn là bát hoàng tử, chưa chắc hắn không có một ngày Đông Sơn tái khởi.
Trước khi ta xuống xe hắn nói cho ta biết, nếu như hắn không chết thì nhất định sẽ đền ơn ta.
Hắn thật sự không chết, hắn bỏ ra thời gian bảy năm để biến thành thần thoại đương triều. Không chỉ nắm giữ binh quyền mà còn mở rộng đất đai đương triều gần như gấp đôi, sau khi Hoàng đế chết, hắn mang theo đại quân trăm vạn hồi triều, nâng đỡ đứa con nhỏ của tiên đế là thập tam hoàng tử kế vị, hắn cũng trở thành Nhiếp Chính Vương khống chế triều chính.
7.
Bữa tiệc năm mới là bữa tiệc đầu tiên ta tham gia sau khi gả cho Thẩm Trí.
Cho dù ở trong trường hợp nhiều người như vậy, hắn cũng không thu liễm sự thân mật với ta, hắn rất thích cầm tay ta, sau đó nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay ta.
Hắn không để ý tới người bên ngoài mà cùng ta thì thầm, thậm chí là giúp ta châm trà gắp thức ăn, khóe mắt ta nhìn thấy một đám thần tử ở đối diện đều sắp rớt tròng mắt rồi.
Ta hiếm có mà cảm thấy lòng hư vinh được thỏa mãn.
Vào thời khắc rượu nóng cơm ngon, khi Bích La châm trà cho ta đã nói nhỏ bên tai ta: "Lão gia cho mời."
Ta gật đầu, quay đầu ghé vào bên tai Thẩm Trí nói: "Ta đi thay quần áo."
Hắn đã uống chút rượu, giờ phút này dáng vẻ có chút mơ màng, lười biếng nhìn ta một cái: "Đi đi." Bộ dạng mang theo vẻ quyến rũ hiếm thấy.
Từ này dùng để hình dung một nam tử đi chinh chiến nhiều năm như hắn thì rất quái dị, nhưng lại phù hợp một cách khác thường.
Ta đi ra khỏi đại điện, Bích La xe nhẹ đường quen mà đưa ta đi về phía cung phòng, khi sắp đến nơi thì đột nhiên rẽ ngoặt, sau ngọn núi giả, Việt tướng đang ở đó chờ ta.
"Nữ nhi thỉnh an phụ thân." Ở trước mặt ông ấy ta luôn cực kỳ cung kính, dù bây giờ ta đã lập gia đình.
"Hi Nhi không cần như thế. Vi phu gọi con ra chẳng qua là quan tâm con sống ở phủ Nhiếp Chính Vương như thế nào." Ông ấy bày ra dáng vẻ từ ái, sờ râu nói.
"Hi Nhi sống rất tốt, Nhiếp Chính Vương vô cùng tốt với con."
"Hi Nhi," Ông ấy bình tĩnh nhìn ta: "Con nên biết, vi phu và tên Thẩm Trí đó không đội trời chung, bây giờ con gả cho nó làm thê tử, ta biết con khó xử không dễ chịu, nhưng bây giờ Thẩm Trí kiềm chế vua để điều khiển chư hầu, như vậy thì tà đạo tất không lâu dài, vi phu cũng là vì tốt cho con. Hoàng thượng tự mình chấp chính là xu thế tất yếu, Thẩm Trí trước sau gì cũng suy bại."
"Hi Nhi hiểu rõ." Ta vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt như cũ: "Hi Nhi hiểu rõ ý của phụ thân, một khi Hi Nhi có thai thì nhất định sẽ nói cho phụ thân biết trước tiên."
"Tốt! Hi Nhi thật sự là nữ nhi tốt của lão phu. Mau về đi, đừng để Thẩm Trí sinh nghi."
Ta biết Việt tướng không tin ta, người như ông ấy đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Trí tốt với ta, bất kể ta nói gì thì ông ấy cũng sẽ không tin, có lẽ ông ấy cảm thấy, nếu thật sự có ngày đó thì trói ta lại là tốt rồi.
Khi quay lại trên điện, Thẩm Trí rót một chén trà nóng cho ta, khẽ nói: "Bên ngoài lạnh, nhanh uống chút trà nóng." Lại kéo tay ta vào trong áo choàng dày của hắn, giúp ta sưởi ấm.
Có đôi khi ta nghĩ, nếu như Việt tướng tốt với ta bằng một phần mười Thẩm Trí thì ta cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay.
Bữa tiệc kết thúc cũng không muộn, chờ đến khi chúng ta quay về phủ Nhiếp Chính Vương thì chỉ còn nửa canh giờ nữa là tới nửa đêm, hôm nay Thẩm Trí không rời đi, hắn nói hắn muốn cùng ta đón năm mới.
Chúng ta chuyển hai chiếc ghế lớn vào trong sân, ngồi cùng nhau vai kề vai, chờ xem pháo hoa một lúc. Hắn uống rượu, nói nhiều lời bất ngờ. Hắn lại cùng ta nói về chuyện lúc trước.
"Kiều Kiều, nàng biết không? Hôm đó hai chúng ta gặp mặt, ta nói ta muốn báo ơn, hỏi nàng muốn cái gì, thế mà nàng lại nói nàng muốn ta cưới nàng," Hắn cười tủm tỉm nhìn ta, ánh mắt của hắn sáng kinh người: "Ta vừa kinh ngạc lại vui vẻ, Kiều Kiều, ta thích nàng, cưới nàng đối với ta mà nói đâu phải là báo ơn nàng, rõ ràng là điều mà lòng ta muốn."
Ta ngây ngẩn cả người, nhìn hắn hồi lâu. Ta không phải người ngu, hắn tốt với ta một cách khó hiểu như vậy, ta cũng từng nghĩ có phải hắn có tình cảm khác với ta hay không.
Ta quay đầu đi, ta ghét đóng vai phu thê ân ái với hắn như thế này. Hắn tốt với ta như vậy, nói hết lời tâm tình, ta lại thà rằng hư tình giả ý với Việt tướng. Ít nhất ta nhìn hiểu được Việt tướng đối đãi với ta như thế nào, nhìn hiểu được hàm nghĩa trong mỗi một câu ông ấy nói. Nhưng ta nhìn không hiểu Thẩm Trí, cảm giác của ta nói cho ta biết hắn không nói dối, nhưng ta vẫn không tin lời hắn nói là sự thật.
Ta xem không hiểu, nhìn không thấu, ta sợ ta mãi mãi lạc lối trong vở kịch này.
Trong lòng ta rất loạn, hắn sờ đầu ta: "Lời ta nói là thật. Mỗi một câu nói đều xuất phát từ sự thành tâm, ta không ép nàng, nàng có thời gian từ từ suy nghĩ.
Đùng! Đùng! Đúng! Vài tiếng vang lớn, hàng loạt pháo hoa đốt cháy bầu trời đêm. Ta ngẩng đầu, pháo hoa nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta say lòng.
Bên tai truyền đến lời nói nhỏ của hắn: "Năm mới vui vẻ nhé, nương tử."
8.
Những lời đó hắn chỉ từng nói một lần vào đêm năm mới, ta cũng chỉ mê mang trong một khoảng thời gian ngắn, trong ngày tháng sau này, chúng ta vẫn duy trì dáng vẻ lúc trước.
Chỉ là lời đã nói thì nói rồi, chuyện mà trong lòng nghĩ thì không thể nào quên như vậy được, có nhiều thứ đối với ta mà nói đến cùng vẫn khác biệt.
Lưu Tô cười tủm tỉm đưa cho ta một phong thư, trên đó viết "Kiều Kiều thân khải*". Nàng ấy chỉ về phía thư phòng: "Vương gia đối với người thật sự là có lòng."
*亲启: lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài).
Trong thư nói, mùng một tháng sau hắn nghỉ, hẹn ta đi Địch La Tự sau núi. Rõ ràng là ngày ngày gặp mặt, hắn lại dùng thư để hẹn nhau, thật đúng là thú vị.
Đương nhiên ta không thể nào không đi đến nơi hẹn. Cái lạnh mùa xuân đột ngột dâng lên, Lưu Tô bao bọc ta kín kẽ đưa ta đi ra ngoài.
Địch La Tự sau núi có một cái hồ Địch La, trên đồ có đình giữa hồ. Đình giữa hồ được xây cực kỳ đẹp, chỉ có một cái hành lang nhỏ có thể chưa được một người đi về phía giữa hồ, cái đình nhỏ nhắn đứng ở mặt nước.
Lưu Tô đưa ta đến nơi vào của hành lang nhỏ, bèn cười khẽ đẩy ta: "Vương phi mau đi đi, vương gia đang chờ người đấy."
Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu đen. Đi vào mới nhìn thấy rõ là Thẩm Trí ngồi trên ghế dựa mềm cầm một quyển "Lịch Sử Tiền Triều".
Thấy ta tới, hắn đặt sách xuống, châm cho ta một chén trà: "Ngày xuân trời lạnh, uống chén trà nóng."
"Nàng còn nhớ rõ một năm trước không? Một năm trước cũng là ngày này, cũng ở nơi này, chúng ta đã định ra hôn sự." Hắn dịu dàng nhìn ta.
Đúng vậy, chính là ở đình giữa hồ vào ngày này năm ngoái.
Hôm đó ta đến lễ tạ thần, bái Phật xong thì đến đình giữa hồ đọc sách, cũng ngồi trên ghế dựa mềm này, đọc một quyển "Lịch Sử Tiền Triều". Thẩm Trí đột nhiên xuất hiện, nói với ta: "Năm đó cô nương đã cứu ta, bây giờ có điều gì cần ta làm, Thẩm mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Khi đó ta đang chọn rể, yêu cầu của ta rất cao. Một là không thể là người trong đảng phái của phụ thân ta, tốt nhất là đối lập với ông ấy; hai là phải quyền cao chức trọng, tốt nhất là có quyền tương tự ông ấy; ba là không thể thèm muốn quyền lực của phụ thân ta mà cưới ta, nếu như sau này tướng phủ xuống dốc, ta cũng phải là người thê tử duy nhất.
Phóng tầm mắt nhìn trong triều, đại khái không có người nào có thể làm được, ta gần như đều muốn từ bỏ rồi, nghĩ đến chi bằng gả cho vị phú hộ Giang Nam kia, rời xa Kinh Đô.
Nhưng Thẩm Trí xuất hiện, một người nắm giữ triều chính, xích mích với phụ thân ta, còn muốn báo ơn ta. Ta không do dự quá nhiều, bèn nói với hắn: "Cưới ta, lấy danh ái mộ để cưới ta."
Hắn đồng ý.
Ta bưng trà nóng nhớ lại chuyện cũ, không khỏi cảm thấy khi đó mình thực sự chủ động quá mức, đó không phải là lời mà nữ tử khuê các nên nói.
"Kiều Kiều, ta vẫn muốn hỏi nàng, rốt cuộc vì sao nàng muốn ta cưới nàng?" Thẩm Trí rất nghiêm túc mà hỏi: "Ta và phụ thân nàng là địch, lại có tiếng xấu ở bên ngoài, sao nàng lại muốn gả cho ta?"
"Vương gia như rồng như phượng anh tuấn hơn người, lại có quyền cao chức trọng, bên cạnh lại không có lấy một thiếp thất động phòng, quả thật là chàng rể tốt." Ta thuận miệng đáp.
"Kiều Kiều!" Hắn nghiêm nghị hiếm thấy: "Đừng bảo ta đoán, lỡ như ta đoán sai, làm ra chuyện trái với mong muốn của nàng, nàng không vui, ta cũng không dễ chịu."
Ta có chút kinh ngạc khi hắn nói chuyện với ta như vậy, ta chưa bao giờ thổ lộ tiếng lòng với ai, đây có lẽ là nguyên nhân ta vẫn còn lớp vỏ bọc đoan trang này.
Nhưng mà, hắn nói đúng.
Chúng ta có cùng chung mục tiêu thì nên nói rõ ràng, để tránh đến cuối cùng làm lỡ việc của hai người. Việc này đối với ta mà nói là trải nghiệm mới mẻ, dường như ta chưa từng nói với ai về chuyện này.
Ta cân nhắc hồi lâu, vẫn nói cho hắn biết đầu đuôi ngọn nguồn. Hắn hiểu lời ta nói, hắn đã sớm khám phá ra linh hồn xấu xí lại không trọn vẹn dưới vẻ đoan trang lương thiện này của ta. Sau khi nói xong, ta lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vốn dĩ đây cũng không phải là chuyện gì không thể nói được, chỉ là ta không quen lắm với việc nói ra lời trong lòng với người khác.
Rất lâu sau này, khi tất cả mọi thứ đều kết thúc, hắn nằm trong lòng ta nũng nịu, phàn nàn ta không nói sớm với hắn, hại hắn do dự xoắn xuýt mất mấy năm.