Bị Ép Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 1




1.

Ta bị ép gả cho kẻ thù chính trị của phụ thân - Nhiếp Chính Vương. Khi nghe được tin tức này, ta đang nằm nghiêng trên giường nhỏ, thả lỏng đọc sách.

"Biết rồi." Ta nhàn nhạt lên tiếng: "Ý của cha mẹ, lời của mai mối, hôn sự đều do phụ thân làm chủ, nữ nhi không hề có ý kiến."

"Vâng." Tin tức động trời này cũng không khiến ta và thị nữ của ta thay đổi sắc mặt, cho dù vị Nhiếp Chính Vương kia không chỉ là kẻ thù chính trị của vị phụ thân Việt tướng của ta, đó còn là Nhiếp Chính Vương có thể khiến trẻ con dừng khóc đêm, tàn bạo vô cùng trong truyền thuyết.

Ta biết rất rõ, cho dù ta là đại tiểu thư của tướng phủ, đệ nhất tài nữ danh tiếng chấn động Kinh Thành làm rất nhiều công tử hâm mộ, trong mắt phụ thân, ta chẳng qua chỉ là một tấm thẻ đánh bạc.

Trước khi gả, ta đi thăm mẫu thân bị trúng gió miệng không thể nói, tê liệt nửa người nằm trên giường, ta nói tin tức này cho bà biết, bà ưm a cũng không thể nói thành lời. Ta lau đi nước mắt của bà, nói với bà: "Yên tâm, cho dù con không ở trong phủ thì người cũng là đại phu nhân, không ai dám bắt nạt khinh thường người lấy nửa phần."

Ta quay người rời đi, chỉ cẩn thận dặn dò thuốc thang trong ngày bình thường của mẫu thân, đừng để vì ta không ở đây mà dừng thuốc.

2.

Ngày ta xuất giá, trống chiêng mạnh mẽ, hồng trang mười dặm. Người có chút thể diện thì sẽ biết giữa phụ thân ta và Nhiếp Chính Vương đâu thể nào chỉ hình dung bằng mấy chữ kẻ thù chính trị, thật sự là muốn là đối phương chết đi cho thống khoái. Dù là như thế, đám người cũng e ngại vương phủ và tướng phủ, chỉ có thể chắp tay chúc mừng.

Ta ngồi im trên giường hỉ, trong đầu còn nhớ lại lời phụ thân nói với ta.

Ông ấy nói Nhiếp Chính Vương hung tàn xảo trá, bảo ta tuyệt đối đừng nhiều lời về chuyện ở tướng phủ;

Ông ấy nói muốn ta lấy được sự tín nhiệm của Nhiếp Chính Vương, lấy được sự sủng ái của hắn;

Ông ấy nói muốn ta tùy thời mà hành động, thám thính việc cơ mật của phủ Nhiếp Chính Vương, tìm được điểm yếu của Nhiếp Chính Vương;

Ông ấy nói — ta còn chưa nhớ lại hết thì đã bị tiếng mở cửa cắt ngang, mấy hỉ bà chen chúc đi vào, vui vẻ nói lời may mắn, mặc dù ta đội khăn trùm đầu không nhìn thấy, nhưng cũng đoán được vị Nhiếp Chính Vương đang đứng cách đó không xa.

"Vương gia có thể vén khăn voan của vương phi rồi." Trước mặt ta đột nhiên sáng lên, ta híp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía tân lang quan.

Dáng vẻ thật là đẹp, khuôn mặt như quan ngọc, kinh động như gặp thần tiên, hiếm thấy hơn cả là sự dịu dàng khắp người chẳng hề được che giấu. Hỉ bào đỏ chót trên người không thấy dung tục, hoa văn hình rồng được thêu bằng chỉ vàng trên đó cũng không sánh bằng nửa phần phong hoa trong đôi mắt hắn.

"Nhìn xem, vương phi của chúng ta nhìn Nhiếp Chính Vương không dời nổi mắt rồi." Hỉ bà trêu ghẹo nói: "Vương gia cũng nhanh ngồi lên giường hỉ đi, nên uống rượu giao bôi rồi."

Ta thật kính phục sự bình tĩnh và sức chịu đựng của mấy hỉ bà này, đối mặt với Nhiếp Chính Vương mang tiếng xấu bên ngoài mà cũng có thể tự nhiên như thế, cầm chặt lấy chén rượu mà hỉ bà nhét vào tay ta, ta thận trọng nhìn vị Nhiếp Chính Vương kia.

Hắn giơ tay lên câu về phía ta, ta cũng nghênh đón lấy, hai tay quấn lấy nhau, chúng ta dựa vào nhau rất gần, ta có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, cùng với mùi rượu quấn quýt lấy nhau, khiến cho người ta không uống mà say.

Các hỉ bà rốt cuộc không dám làm ầm ĩ thật, sau khi thấy chúng ta uống rượu giao bôi xong thì đi ra ngoài.

Nhiếp Chính Vương đột nhiên nghiêng người ôm lấy ta, ta hơi sửng sốt, ngẫm lại đây dù sao cũng là đêm tân hôn, ta cũng không giãy giụa.

Hắn lại thả ra: "Vương phi đi rửa mặt đi." Nói xong thì sải bước rời khỏi phòng hỉ. Ta ngồi trên giường hồi lâu không trở lại bình thường, mãi đến khi Bích La bước vào đưa ta đi tắm rửa.

Tắm rửa xong rồi mà cũng không thấy Nhiếp Chính Vương đâu, cũng tốt, ta bèn tự mình đi ngủ.

3.

Từ nhỏ ta đã dậy sớm, vừa mở mắt ra phát hiện nửa phần giường còn lại hoàn toàn sạch sẽ, xem ra Nhiếp Chính Vương tân hôn thật sự không ngủ lại.

Ta có một thị nữ mới tên là Lưu Tô, sau khi nàng ta hầu hạ ta ăn sáng xong thì dẫn ta đi gặp Nhiếp Chính Vương.

Lúc đó hắn đang chờ ta ở hoa viên, một thân y phục đen, so với tối hôm qua thì nhiều thêm mấy phần trang nghiêm, thấy ta thì lại cười cười: "Vương phi dậy sớm quá, hôm nay phải vào cung bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu, đi thôi."

Hắn kéo tay ta, nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay của ta. Chúng ta đi bộ trong hoa viên nhỏ. Hắn khôi ngô phi phàm, ta cũng xinh đẹp nổi bật, có lẽ dáng vẻ hai chúng ta ân ái vẫn được xem như là đẹp mắt.

Hắn tự tay đỡ ta lên xe ngựa, có người đi đường nhìn thấy thì sợ hãi thán phục điều khác thường, hóa ra Nhiếp Chính Vương ăn thịt người không nhả xương còn có một mặt dịu dàng thắm thiết như thế.

Xe ngựa rất lớn, hắn ngồi đối diện ta, cũng không nói chuyện, chỉ dùng một loại ánh mắt khiến người ta nhìn không hiểu để nhìn ta. Ta có chút bứt rứt, xoắn lấy khăn thêu trong tay mới nghe thấy hắn nói: "Vương phi cố gắng nghỉ ngơi." Ta giương mắt nhìn hắn, lại phát hiện hắn đã nhắm mắt.

Hoàng đế chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo đẹp đẽ trắng trẻo, giống Nhiếp Chính Vương mấy phần, chỉ là dáng người gầy và thấp hơn một chút, làn da trắng hơn một chút. Tuổi tác Hoàng hậu càng nhỏ hơn, đoán chừng mười ba mười bốn, thân mang phượng bào đầu đội kim quan, cũng có mấy phần khí thế của Hoàng hậu.

Ta đang nói chuyện với Hoàng hậu, Nhiếp Chính Vương đột nhiên đến gần dán vào tai ta nói: "Ta đến thư phòng với Hoàng thượng, nàng ở lại đây nhé?"

Hắn cách quá gần, lại quay lưng về phía ánh sáng, ta có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ mịn của hắn, khiến ta nhớ tới hắn chẳng qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, là một nam tử trẻ tuổi.

Ta đột nhiên hơi đỏ mặt, nghiêng đầu đi khẽ đáp một tiếng, hắn lại đưa tay nhéo vành tai của ta: "Chờ ta quay lại."

Sau khi hắn đi thì tiểu Hoàng hậu cười nói với ta: "Bệ hạ từng nói với ta, ngài ấy muốn ban hôn cho hoàng huynh nhưng hoàng huynh không muốn. Vừa quay đầu lại đã chủ động cầu hôn tẩu với bệ hạ, có thể thấy hoàng huynh đối với tẩu tình sâu nghĩa nặng, phu thê hai người phải sống tốt đấy."

Ta cúi đầu xuống có chút ngượng ngùng cười cười: "Tạ nương nương, thần phụ nhất định sẽ hầu hạ hầu vương gia thật tốt."

4.

Ngày hôm sau ta phải về nhà. Nhiếp Chính Vương lại ngồi cùng với ta, đỡ ta lên xuống xe không nói, ngay cả khi vào tướng phủ cũng nắm tay ta, khẽ nắn đầu ngón tay ta.

Thậm chí hắn còn hành lễ vãn bối với phụ thân Việt tướng của ta, lần này ngay cả phụ thân ta cũng sửng sốt, có lẽ ông ấy không nghĩ tới đời này còn có lúc Nhiếp Chính Vương hành lễ vãn bối với ông ấy.

Phụ thân và hắn không hòa thuận, người bên ngoài lại sợ hắn, ta bèn dẫn hắn đến khuê phòng của ta. Ta ngồi trên giường nhỏ, hắn ngược lại rất hào hứng mà đi quanh vài vòng: "Hóa ra đây chính là khuê phòng của Kiều Kiều."

Ta sửng sốt hồi lâu mới ý thức được tiếng "Kiều Kiều" đó là gọi ta, tên thân mật đối với nữ tử như vậy, lần đầu tiên ta nghe người khác người ta như thế. Đầu óc ta có chút mơ màng, bàn tay đỡ nơi ngực, nhịp tim hơi nhanh. Hắn đột nhiên quỳ trước mặt ta ngẩng đầu nhìn ta: "Chi bằng ta cùng nàng đi thăm mẫu thân nàng?"

Nên thăm một chút.

Khi chúng ta đến, mẫu thân được được thay đồ, chải búi tóc, đeo trang sức, dùng gối chống đỡ nửa ngồi trên giường, vẫn xem như là có thể gặp khách.

Ta cười đến gần: "Mẫu thân, đây là phu quân của con, Nhiếp Chính Vương. Người xem, chàng tuấn tú lịch sự, cũng tốt với nữ nhi, chẳng hề giống như lời đồn bên ngoài. Người vui chứ?"

Bà ấy không thể nói chuyện, trong cổ họng phát ra tiếng kỳ quái. Ta dịch góc chăn cho bà ấy: "Con sống vô cùng tốt, có lẽ người cũng vui vẻ.".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng 2. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An 3. Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta, Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta Về 4. Thanh Xuân Rực Rỡ Nhưng Lỡ Lạc Mất Anh =====================================

Người nhất định rất vui, đúng không.

Nhiếp Chính Vương tiến lên bái một cái: "Vãn bối bái kiến nhạc mẫu. Người yên tâm, con nhất định sẽ tốt với Kiều Kiều, không làm người lo lắng."

Ta vui lắm, không nghĩ tới vì sao Nhiếp Chính Vương tốt với ta như vậy, tóm lại là tất cả đến bây giờ đều như ý.

Khi ra khỏi viện của mẫu thân, Nhiếp Chính Vương đột nhiên nói: "Kiều Kiều, chi bằng ta mời một ngự y đến trị cho nhạc mẫu nhé."

Ta không nghĩ tới hắn sẽ nhắc đến chuyện này, do dự nói: "Mẫu thân đã trúng gió nhiều năm, sợ là không dễ trị." Ta có chút căng thẳng mà nhìn hắn.

"Ta biết rất nhiều chuyện về mẫu thân nàng, trúng gió, lỡ như có ngày khỏi thì sao?" Hắn nhìn về nơi xa.

Đúng vậy, lỡ như có ngày khỏi thì sao? Lỡ như, bà ấy khỏi bệnh thì sao?

Ta cúi đầu cười: "Vậy thiếp thân đa tạ vương gia."