Một câu nói của đạo diễn Vạn Tương đã khơi dậy sự tranh luận sôi nổi giữa các khách mời.
"Đạo diễn quá tệ, báo trước ba ngày bảo chúng ta chuẩn bị, cuối cùng tất cả đều vô ích, đầy rẫy mưu mẹo." Đây là Thẩm Mính, dù bận rộn nhưng vẫn không quên trách móc đạo diễn.
"Hay là chúng ta gộp tất cả các đồ cùng loại lại với nhau, mỗi người chọn ba loại, như vậy sẽ mang được nhiều hơn." Đây là Ngu Bạch Đường, với bộ não đang hoạt động nhanh chóng cố tìm cách lách luật.
Đáng tiếc là bị đạo diễn từ chối.
"Tôi chọn xong rồi." Đây là Giản Nhiên, hành động nhanh nhẹn và dáng vẻ ấn tượng khiến mọi người cả lớn lẫn nhỏ ngỡ ngàng.
Ngu Bạch Đường liếc nhìn, thấy hắn cầm lấy áo khoác chống gió, thuốc men, và còn...
"Sao tự dưng cậu lại mang theo kem chống nắng làm gì?"
Giản Nhiên hừ một tiếng, "Cậu nghĩ tôi muốn mang à, nếu không phải quản lý của cậu dặn tôi, tôi cũng không muốn lãng phí một chỗ đâu."
Ngu Bạch Đường gật đầu, thông cảm nói, "Không sao, để tôi gọi điện cho chị ấy."
"......"
Không phải chứ, tôi chỉ nói vậy thôi, cậu lại tin thật à!
Giản Nhiên ngạc nhiên, giật lấy điện thoại, "Không được, lỡ tôi bị mắng thì sao? Hơn nữa, ở bờ biển tia cực tím rất mạnh, cậu không dùng nhưng tôi thì cần."
Ngu Bạch Đường: "......" Thôi được rồi.
Thực ra Kiều Tư Hạm từng đùa rằng dạo này không được để da đen đi, vì mấy ngày trước họ nhận được lời mời thử vai từ đạo diễn nổi tiếng Trinh Viễn Khanh, mời Ngu Bạch Đường thử vai một thái giám lừng danh.
Thái giám thì mặt phải trắng không râu, hơn nữa sử sách ghi chép rằng Tạ Tư Quân là người đẹp như hoa xuân, khí chất như bình minh, nếu bị cháy nắng thì hình tượng sẽ không phù hợp.
Ngu Bạch Đường vốn không dễ bị cháy nắng, đã chuẩn bị sẵn kem chống nắng vật lý, giờ Giản Nhiên đã mang theo thì cũng đành vậy =-=
Đội chương trình vốn định nhắc rằng đã chuẩn bị thuốc men nên không cần lãng phí chỗ trống, nhưng...
Thôi được, thấy hai người phối hợp ăn ý, chúng tôi cũng không nhiều lời nữa OvO
Sau khi sắp xếp lại hành lý xong, mọi người chuẩn bị lên máy bay. Khi gần hạ cánh vào buổi trưa, đạo diễn Vạn Tương đánh thức những khách mời đang ngái ngủ, "Giờ này chắc mọi người đều đói rồi nhỉ?"
Thẩm Mính không kìm được phá đám, lẩm bẩm, "Nhìn biểu cảm này, đạo diễn lại định làm trò rồi."
Giản Nhiên nhanh chóng nói thêm, "Tôi không đói, Ngu Bạch Đường, cậu đói không?"
Vạn Tương không để ý đến hai kẻ phá bĩnh này, tiếp tục nói, "Nhìn mọi người có vẻ mệt mỏi, sao không chơi một trò chơi để hoạt động cơ thể nhỉ?".
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
"Trò gì?" Ngu Bạch Đường hỏi.
Vạn Tương nói, "Tôi có năm tờ giấy nhỏ, trên đó ghi tên những món ăn vặt gần sân bay."
"Mỗi nhóm rút một tờ, yêu cầu trong 20 phút phải mua được món ăn đó và lên xe buýt chuyển tiếp, nếu thất bại thì tự tìm cách lên đảo."
Chu Mục ngạc nhiên, "Thật không, lần này chơi lớn vậy?"
Vạn Tương dùng giọng nói cực kỳ phóng đại, "Đã theo đuổi sự kích thích, thì phải theo đến cùng."
Mấy người lớn cười đồng loạt, các em nhỏ không hiểu gì, cứ hỏi bố mẹ tại sao lại cười.
"Được rồi", Vạn Tương nói, "còn vài phút nữa, mọi người chuẩn bị đi, ai cần buộc dây giày thì buộc, ai cần khởi động thì khởi động, nhanh lên."
Ngu Bạch Đường rút tờ giấy ghi món ăn vặt, là món Oden, hầu như cửa hàng tiện lợi nào cũng có, coi như là món dễ mua.
Xuống máy bay, ba người chạy thẳng đến cửa hàng tiện lợi gần nhất.
Lúc đầu, Ngu Bạch Đường nắm tay Giản Minh Hi chạy, còn Giản Nhiên xách túi, nhưng do chân bé ngắn không theo kịp bước chân người lớn, Giản Nhiên liền bế bé lên, chạy nhanh như trong cuộc thi điền kinh hồi cấp ba.
[Quáo, mạnh mẽ thế sao?? Thẩm Mính bế Chi Chi chạy một đoạn đã thở không ra hơi [mèo ngạc nhiên]]
[Haha tôi tuyên bố, hôm nay là ngày sếp Tiểu Giản đẹp trai nhất! [bạn là thần của tôi.gif]]
Dù phải mang vác nặng, Giản Nhiên vẫn có thể vào cửa hàng gần như cùng lúc với Ngu Bạch Đường, vội vàng hỏi, "Có Oden không?"
"Có, ở bên này", cô nhân viên buộc tóc đuôi ngựa chỉ tay, "Chúng tôi có túi phúc, cá viên, tôm viên..."
Giản Nhiên ngắt lời cô, "Không cần giới thiệu nữa, mỗi loại lấy hai, nhanh lên, chúng tôi đang gấp."
Ngu Bạch Đường bổ sung, "Làm ơn đóng gói kín giúp."
Khi cậu vừa mở miệng, cô nhân viên tóc ngắn bên cạnh liền nhìn chằm chằm, phấn khích rút điện thoại ra, "Bạch Đường, thật là anh sao? Có thể ký tên cho em không, em thích anh lâu lắm rồi!"
Ngu Bạch Đường chưa kịp trả lời, Giản Nhiên đã lạnh lùng từ chối thay cậu, "Thật sự xin lỗi, chúng tôi đang quay chương trình, bây giờ đang rất gấp, nếu có cơ hội lần sau sẽ ký và chụp ảnh cùng cô."
Tiếng hô của nhân viên cửa hàng tóc ngắn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có vài cô gái trẻ nhận ra Ngu Bạch Đường, rồi dần dần vây quanh họ.
"Đường Đường! Nhìn em này, a a a a——"
"Aiya, bây giờ không phải đang có thời gian sao? Có thể chụp chung tấm ảnh không?"
Đợi đến khi Giản Nhiên lấy xong món oden, cửa hàng tiện lợi đã chật kín người vây quanh, làm cho lối ra duy nhất bị bịt kín không còn lối thoát.
[Trời ơi, nguy hiểm quá, có chị em nào gần đó giúp Đường Đường không, hu hu hu [khóc]]
[Tưởng Đường Đường được giao nhiệm vụ đơn giản nhất, ai ngờ lại thành khó như địa ngục. Cô nhân viên đó hét cái gì mà hét, chỉ biết la hét thôi sao!]
[Thôi đừng cãi nhau nữa, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nghĩ xem có thể làm gì để giúp Đường Đường không.]
[Còn giúp thế nào nữa, bấm giữ màn hình để giúp Đường Đường thoát khỏi chỗ đó nhanh hơn à? [khóc gào]]
[Trời ạ, chị gái phía trước ơi, em tức giận chưa hết thì lại bị chị làm cho cười đây, bây giờ em không biết nên khóc hay cười nữa, như bị động kinh vậy...]
Không phải ai cũng tuân thủ lễ nghi khi quay chương trình thực tế, và những người này cũng không phải đều là Tiểu Hải Đường. Họ hứng thú vì tò mò, thấy người nổi tiếng như gặp gấu trúc, muốn chụp hình để khoe trên mạng xã hội.
Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi giày cao gót từ bên ngoài cửa hàng tiện lợi bước qua, đứng ở phía sau đám đông nhìn một lúc rồi vỗ vai người đàn ông gần đó, nhẹ nhàng hỏi, "Anh trai, bên trong đang có hoạt động gì mà sao đông người thế?"
"Hừ, làm gì có hoạt động nào, nghe nói có người nổi tiếng đến, mọi người đợi xin chữ ký đấy."
Người phụ nữ từ tốn "Ồ" một tiếng, rồi hỏi tiếp, "Là ngôi sao nào mà làm náo động thế?"
"Gọi là gì ấy nhỉ... Ngu, Ngu Bạch Đường, con gái tôi thích cậu ấy lắm."
Người phụ nữ tháo kính râm ra, để lộ đôi mắt long lanh, con ngươi màu hổ phách trong suốt, đuôi mắt hơi nhếch lên, vừa quyến rũ vừa linh hoạt. "Ngu? Anh trai... anh nói Ngu Bạch Đường, là ba chữ nào vậy?"
Họ Ngu này vừa hiếm vừa đặc biệt, trong ấn tượng của người phụ nữ, những người xung quanh bà chỉ có mỗi bà già đó mang họ Ngu.
Dĩ nhiên, nếu đứa con kéo chân sau của bà ta còn sống, có lẽ nó cũng sẽ mang họ Ngu.
Người đàn ông đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng khi quay lại nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ, cảm xúc đó lại bị kìm nén, ông ta nặn ra một nụ cười hòa nhã, "Tất nhiên là Ngu trong 'Ngu mỹ nhân', Bạch trong 'bạch tuyết', và Đường trong 'hải đường'."
"Tôi nói này chị đẹp, năm ngoái giải Kim Chi được chú ý cao như thế, Ngu Bạch Đường chính là nam diễn viên xuất sắc trẻ tuổi nhất, chị cũng không biết sao?"
Người phụ nữ vuốt mấy sợi tóc bên tai, che giấu biểu cảm không tự nhiên, "Trước đây tôi sống ở nước ngoài, vừa mới về nên không rành chuyện người nổi tiếng trong nước... Anh trai, anh có ảnh của cậu ấy không?"
Sống ở nước ngoài là thật, nhưng không phải bà không muốn tìm hiểu, mà là vì suốt ngày chìm trong xa hoa, không có tâm trí để quan tâm mấy chuyện tầm phào này.
"Để tôi tìm xem, ồ... chị đẹp, chờ một chút nhé."
Bà cô đứng bên cạnh nghe cả cuộc trò chuyện không thể chịu nổi nữa, nhắc nhở, "Này, cô không cần tìm nữa đâu, người ta ra rồi kìa."
Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào chàng thanh niên đẹp trai đang bị đám đông vây quanh, chỉ cần nhìn một cái, bà đã nhận ra đó chính là đứa con mình sinh ra.
Họ rất giống nhau, chỉ cần đứng cạnh nhau, người tinh mắt liếc qua cũng biết ngay là mẹ con.
"Người bên cạnh Ngu Bạch Đường là ai thế, vệ sĩ à?" Bà ta hỏi người đàn ông.
"Ôi trời, cậu hai của tập đoàn họ Giản mà chị cũng nhận thành vệ sĩ," Người đàn ông cười xong, giọng mang chút không chắc chắn nói, "Trên mạng nói hai người này đang yêu nhau đấy, con gái tôi mỗi ngày ở nhà cứ la hét gì mà 'ship chết đi được, ship chết đi được'... Dù sao tôi cũng không hiểu chuyện này, chàng trai tốt đẹp thế này, sao lại là đồng tính nhỉ."
*
Ngu Bạch Đường được Giản Nhiên và hai quay phim hộ tống thoát khỏi đám đông. Giản Nhiên chặn những fan hâm mộ phía trước, giục, “Cậu đi trước đi, đừng lo cho tôi.”
Ngu Bạch Đường không bước đi, chỉ nhìn hắn thật sâu.
Giản Nhiên nhướng mày, “Còn chưa đi à? Muốn cùng tôi chết chìm sao?”
“Báo trước nhé, đây là tôi tự nguyện, đừng đổ oan cho tôi.”
Ngu Bạch Đường nuốt lời định nói, ôm Giản Minh Hi quay đầu rời đi.
Đột nhiên, cậu cảm nhận được một ánh nhìn kỳ lạ, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy ai.
Giản Minh Hi vòng tay ôm chặt cổ Ngu Bạch Đường, nhỏ giọng hỏi, “Chú Ngu, chú sao vậy?”
Ngu Bạch Đường lắc đầu, “Không có gì.”
Hình như cậu đã thấy một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp ở phía sau đám đông, dù bà ấy đeo kính râm cỡ lớn cũng không che được nhan sắc của mình, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Ngu Bạch Đường nhìn lần cuối về phía Giản Nhiên đang bị đám đông bao vây, rồi chạy về hướng chiếc xe thương mại đang đậu.
Người phụ nữ đẩy nhẹ kính râm, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông vừa trả lời nhiều câu hỏi như chợt tỉnh ngộ, ngạc nhiên nói, “Ơ? Chị đẹp, nhìn kỹ thì chị và Ngu Bạch Đường thật sự có vài phần giống nhau... Chẳng lẽ người đẹp thường giống nhau?”
Người phụ nữ đạt được câu trả lời mình muốn, không muốn nói chuyện thêm với ông ta, mỉm cười, “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Người phụ nữ xinh đẹp quay lưng lại, mở khóa điện thoại tìm kiếm từ khóa 'Ngu Bạch Đường' trên Weibo, đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng rực rỡ, “Nam diễn viên xuất sắc... Tập đoàn Giản... Công ty giải trí Cụ Hưng, trời không tuyệt đường người... Mình thật sinh được đứa con tốt.”
“Ồ? Giản Từ đã kết hôn rồi à... Chậc.”
[A a a, hai người này làm sao vậy, đừng diễn cảnh sinh ly tử biệt lúc này chứ, buồn cười chết đi được.]
[Dbq, tôi rút lại lời nói đó, vừa nãy sếp Tiểu Giản còn đẹp trai hơn lúc trước, đẹp trai đến một tầm cao mới!]
[Tốt quá, Đường Đường lên xe rồi! Nhưng sếp Tiểu Giản thì sao đây, không lẽ bơi qua à...]
[Chị em nghĩ nhiều rồi, với tính khí của sếp Tiểu Giản, chắc tại chỗ mua trực thăng bay qua luôn (nói quá thôi).]
[Hahaha, các bạn bị sao vậy! Sếp Tiểu Giản đừng nhìn, toàn lời ác ý thôi!]
Giản Nhiên không lái trực thăng, hắn thuê ngay một chiếc ca nô theo sau chiếc phà, đeo kính râm đứng ngắm biển, xa xa cùng Ngu Bạch Đường nhìn nhau, cực kỳ phong độ.
Nhưng tiếc là đẹp trai không quá ba giây, gió biển quá lạnh, một lát sau hắn phải ngồi lại chỗ cũ.
Cuối cùng, Vạn Tương không thể nhìn nổi nữa, phá lệ đón hắn lên tàu.
Khoảng một giờ sau, chiếc tàu từ từ cập bến, các khách mời lần lượt xuống tàu, bước lên bãi cát mềm mại, bắt đầu một hành trình mới đầy thú vị.
- -------------
Editor:
Giải thích họ của công một chút: Họ của công là Ngu 虞, Ngu mỹ nhân ở đây là nhắc tới Ngu Cơ (chữ Hán: 虞姬, khoảng 230 TCN - 202 TCN), tên thật là Ngu Diệu Dặc (虞妙弋), thường được gọi là Ngu mỹ nhân (虞美人) - là người vợ duy nhất của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ – một vị tướng quân phiệt thời kỳ Hán Sở tranh hùng.
Tui đổi lại tên truyện "khoe yêu đương" => "khoe tình cảm". Để tên cũ đọc không thuận miệng lắm:))