Sau khi ăn trưa xong, cửa phòng của Ngu Bạch Đường vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Thư Vân nắm tay Thành Tuyên đứng ở ngoài. Khi cửa mở, Kiều Thư Vân đẩy vai Thành Tuyên về phía trước, "Đi nào, vừa nãy ở ký túc xá đã hứa với cậu như thế nào thì giờ nói lại như thế ấy."
Thành Tuyên mím môi, nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy đau khổ nhưng giọng nói lại rất nghiêm chỉnh, "Chú Ngu, con xin lỗi, sau này con sẽ không nghịch ngợm nữa. Đây là thư xin lỗi của con, mong chú tha thứ cho con."
Ngu Bạch Đường nhận lấy thư, mỉm cười nói, "Đôi khi người lớn không phải giận vì sự nghịch ngợm của con mà vì hành động của con rất nguy hiểm. Không chỉ là việc đánh vào người khác, ngay cả khi con không cẩn thận bị cây gậy đánh vào, có phải cũng rất đau không?"
"Nhìn tay của chú Giản mà xem, xanh tím hết cả rồi, đau lắm, không nhấc lên nổi nữa."
Giản Nhiên: "..."
Thành Tuyên mở to mắt, nước mắt rơi mà không thèm lau, lập tức xin Kiều Thư Vân đưa dầu đỏ, "Chú Giản, đây là thuốc cậu của con nhờ trợ lý mua giúp, buổi tối bôi lên, cơn đau sẽ bay đi ạ."
"Con sẽ nghe lời, chú đừng giận con nữa."
[A, vừa từ chỗ Kiều Thư Vân đi ra, tâm trạng tôi phức tạp quá...]
[Có chuyện gì thế? Tôi không xem, ai kể lại cho tôi nghe với?]
[Cảm giác Thành Tuyên không giống như tôi tưởng. Không phải nhóc ấy vừa khóc vừa chạy đi à, tôi nghĩ nhóc sẽ ở trong ký túc xá đập phá đồ đạc, nhưng mà nhóc ấy chỉ khóc, xong rồi Kiều Thư Vân hỏi là có biết lỗi không? Thành Tuyên gật đầu. Hỏi lần sau còn nghịch ngợm không? Nhóc lại lắc đầu.]
[Nói chung một người hỏi thật, một người đáp thật, xong lại tiếp tục khóc, khó mà đánh giá.]
[Haha nghe có vẻ buồn cười quá [cười]]
Sau khi Thành Tuyên nói xong, cậu nhóc quay đầu nhìn Kiều Thư Vân xin ý kiến.
Kiều Thư Vân xoa đầu nhóc, cười tít mắt nói, "Con trai nói lời phải giữ lời, vừa nãy nói gì cậu, với hai chú, và các dì trong phòng livestream đều nghe thấy, nếu không làm được, con tự nghĩ xem có xấu hổ không, lúc đó mọi người sẽ cười con."
Kiều Thư Vân lau nước mắt cho nhóc, ngón tay cái và ngón trỏ nhẹ nhàng véo má cậu nhóc.
Thành Tuyên ngoan ngoãn để cho anh véo, miệng nói không rõ, "Con biết rồi ạ."
Hai người vừa đi, Ngu Bạch Đường mở thư xin lỗi của Thành Tuyên.
Giữa tờ giấy A4 là hình một người đang khóc, bên cạnh mặt là một mũi tên đậm, bên phải viết: [Chú Ngu, con xin lỗi, con đã nhận ra sai lầm của mình, mong chú đừng ghét con. (biểu tượng mặt khóc)
Sau này con vẫn có thể chơi với chú được không? (chỗ trống vẽ nhiều trái tim hoa lá)
P/S: Xin chú thay con xin lỗi chú Giản, chúc chú mau chóng bình phục!]
Tờ giấy không quá sạch sẽ, nhiều chữ Thành Tuyên không biết viết, chỉ có thể dùng phiên âm thay thế, vài chữ còn bị nước mắt làm nhòe, chỉ có thể nhìn ra được hình dạng chính.
Không có kỹ thuật, toàn là tình cảm.
Giản Nhiên đứng sau lưng Ngu Bạch Đường nhìn lướt qua, hừ mạnh một tiếng, "Câu cuối mới là trọng điểm chứ gì?"
Hắn đã nhận ra từ lâu, Kiều Thư Vân và Thành Tuyên giống nhau, đều thích xoay quanh Ngu Bạch Đường.
Khi nhìn đến dòng cuối, Giản Nhiên không nhịn được bực tức, "Không phải chứ, tôi sống trong phần chú thích à?"
[Hahaha tiếng cười đầu tiên trong ngày lại là do sếp Tiểu Giản mang đến [vui]]
[Sếp Tiểu Giản lịch sự: Cô đang nói tôi đó hả??]
[Cảm giác Đường Đường có thể diễn nhiều vai mới rồi, có đạo diễn nào cân nhắc không [thèm]]
*
Có lẽ để phù hợp với chủ đề học đường, hoạt động buổi chiều là học chạy xe đạp.
Năm chiếc xe đạp trẻ em đều được điều chỉnh theo chiều cao của bọn trẻ, ngoài ra, chương trình còn chuẩn bị đầy đủ bộ dụng cụ bảo hộ.
Mặc dù vậy, những đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với xe đạp cũng cần một thời gian để làm quen.
Ví dụ như bây giờ, Giản Nhiên gọi Giản Minh Hi đang háo hức, "Chờ đã Minh Hi, con xuống trước, để chú điều chỉnh yên xe cho con."
"Xong rồi, ngồi lên thử xem."
Những ai đã học đi xe đạp đều biết rằng lần đầu tiên cần có người hỗ trợ bên cạnh - giữ yên sau giúp người đi xe giữ thăng bằng, sau đó khi đối phương không để ý thì từ từ buông tay.
Lặp đi lặp lại vài lần, gần như là có thể học được.
Giản Minh Hi thể hiện khả năng học tập xuất sắc, chỉ trong nửa giờ đã có thể đi xe mượt mà trên con đường xi măng, khiến Giản Nhiên dự định cùng Ngu Bạch Đường thay phiên nhau giữ yên sau, cảm thấy thất vọng.
Trẻ con quá giỏi cũng không hay, hoàn toàn không thể hiện được vai trò của phụ huynh!
Lúc hoàng hôn, không biết đứa trẻ nào đề nghị thi đua, năm đứa nhỏ đẩy xe đạp đứng thành hàng, Thẩm Mính ra lệnh một tiếng, chúng leo lên yên xe và bắt đầu đạp đi.
Ánh nắng ấm áp của hoàng hôn chiếu lên vai, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng hét vui vẻ của tụi nhỏ, làm người nghe cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Giản Nhiên rút tầm nhìn về, lấy một gói khăn giấy đưa cho Ngu Bạch Đường, "Này, cậu đang đổ mồ hôi đấy, không biết lau một chút sao?"
[Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi không cảm thấy trẻ con ồn ào [suy tư]]
[Cứu tôi với, càng xem càng thấy Đường Đường, sếp Tiểu Giản và bé Minh Hi giống một gia đình ba người...]
[Hả? Không phải sao? (nhầm)]
[Hahaha các bạn làm gì vậy, sếp Giản is watching you!]
Sáng sớm hôm sau, buổi ghi hình thứ tư kết thúc, các khách mời lên xe buýt rời khỏi tiểu học Chấn Hưng như lúc đến.
Đối với những người khác, lần này như mọi lần khác, là một cuộc chia tay bình thường, vài ngày sau họ lại sẽ tụ họp để đi đến địa điểm kế tiếp.
Nhưng đối với Tô Thường An và Biện Hoài Chu, không biết lần tới gặp lại sẽ là khi nào.
Chi Chi chưa hiểu rõ thế nào là chia ly, đôi mắt tròn xoe hỏi, "Chú Thường An, có phải chú rất bận cho nên không thể tham gia chuyến du lịch lần sau phải không?"
Tô Thường An cười nhẹ nói, "Đúng rồi, vì chú phải xử lý công việc khác, không thể đi chơi với con được."
Đó không phải là nói dối, sau khi ký hợp đồng với Giải trí Cụ Hưng, công ty đã sắp xếp cho cậu ta một quản lý mới, mấy ngày nay luôn bận rộn chọn kịch bản, chờ sau khi quay xong chương trình này, cậu ta sẽ ngay lập tức đi thử vai, vào đoàn phim.
Chi Chi dường như đã hiểu một chút, nhẹ nhàng nói, "Vậy được rồi, khi nào chú không bận nữa nhất định phải quay lại nhé."
"Được." Tô Thường An đáp, trong lòng không khỏi cảm thấy chút buồn bã.
Ngu Bạch Đường tinh tế, kịp thời đề nghị với đạo diễn, "Chương trình đã quay đến tập bốn rồi mà chúng ta chưa có một bức ảnh chung nào đúng không?"
Vạn Tương vỗ trán, "Tôi nói sao cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra quên mất chuyện này. Nào, cho các bạn ba mươi giây, ai cần chỉnh trang gì thì chỉnh, ai cần tạo dáng thì tạo dáng, nhiếp ảnh gia, chuẩn bị chụp ảnh."
Thẩm Mính xen vào, "Đạo diễn cũng lại đây đi, anh là linh hồn của chúng ta mà."
Vạn Tương cười tít mắt, bước vào giữa, nửa ngồi xuống, tạo dáng kiểu truyền thống, miệng không quên thúc giục, "Nhiếp ảnh nhanh lên, tay chân tôi sắp không chịu nổi rồi."
"Tách," hình ảnh được chụp lại.
Nhiếp ảnh gia chụp liên tiếp chín bức, rất nhanh đã gửi ảnh lên trang Weibo chính thức của DLCBC.
Vì vậy, những người hâm mộ không có chương trình trực tiếp để theo dõi đã hóa thân thành thám tử Holmes, [Ôi trời! Chín bức ảnh, có tám bức là sếp Tiểu Giản đang lén nhìn Đường Đường [đẩy kính]]
[Tập sau có khách mời mới không? Lần này không nghe thấy tiếng gió gì cả...]
[Không biết, nhưng tôi cảm thấy đạo diễn Vạn đang ấp ủ một kế hoạch lớn. Tôi quen một nhân viên nói rằng họ đã ở trên một hòn đảo nào đó ba ngày, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt [nói nhỏ]]
Sáng sớm năm ngày sau, chuông cửa của biệt thự Đan Đồng lại một lần nữa vang lên.
Khác với những ngày trước, lần này người mở cửa lại là Giản Nhiên. Hắn ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, khi thấy ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên của PD, hắn nheo mắt, đáp lại, "Gì thế, chưa từng thấy đàn ông dậy sớm à?"
Nói xong, hắn thay đổi sắc mặt, giọng dịu lại, "Đợi chút, tôi đi gọi Ngu Bạch Đường."
[Hả? Tôi vừa nghe thấy gì, Đường Đường chưa dậy?]
[A a a! Anh quay phim có thể vào trong được không! Tôi muốn xem, đừng bắt tôi quỳ xuống cầu xin!!]
Người quay phim dường như cảm nhận được tiếng lòng của hàng ngàn người hâm mộ, nhanh chóng theo bước Giản Nhiên lên lầu, rồi chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cửa phòng ngủ đóng lại trước ống kính.
Khi mở lại, xuất hiện một Ngu Bạch Đường đã ăn mặc chỉnh tề, còn Giản Nhiên giống như một vệ sĩ đi sau.
[Hừ, (đồ) đàn ông!]
[Có phải là ảo giác của tôi không, Đường Đường trông có vẻ không được khỏe lắm [nhíu mày]]
Mấy ngày không gặp, Ngu Bạch Đường gầy đi một chút so với kỳ trước, sắc mặt quá trắng, gần như không thấy máu, trông có vẻ mệt mỏi.
PD thấy vậy cũng không kìm được quan tâm, "Mấy hôm trước trời mưa, nhiệt độ thay đổi lớn, có phải cậu Ngu bị cảm không?"
Ngu Bạch Đường cười nhẹ, gật đầu nói, "Hôm đó mặc hơi ít, có lẽ bị lạnh."
Từ tuần trước, Ngu Bạch Đường đã nhắn riêng cho Kiều Tư Hạm nói rằng gần đây diễn xuất của cậu gặp trở ngại, muốn nhân dịp này tự nâng cao bản thân. Kiều Tư Hạm đã mời một giáo sư ở Học viện Điện ảnh, người từng dạy cậu nhiều năm trước.
Giáo sư có con mắt tinh tường, chỉ một cái nhìn đã nhận ra diễn xuất của cậu bị lùi bước, căn bản vẫn còn nhưng những chuyển biến cảm xúc nhỏ lại kém tự nhiên hơn trước, như khi mới ra mắt.
Cô giáo Mã không biết rằng linh hồn học trò trước mắt mình đã trẻ hơn năm tuổi, chỉ cảm thấy Ngu Bạch Đường quay show truyền hình làm việc chểnh mảng, coi thường sự nghiệp của mình. Bà vừa tức giận vừa yêu cầu Ngu Bạch Đường theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất, cả hai người ăn ở đều tại studio.
Dưới áp lực chưa từng có từ cô giáo, đúng lúc trời trở lạnh, hôm sau cậu đã bị ốm.
Giản Nhiên thầm bĩu môi, nghĩ bụng không chỉ có vậy, người ta tối qua sốt đến 38 độ, uống thuốc mới hạ sốt vào lúc nửa đêm.
Diễn xuất nâng cao được bao nhiêu thì hắn không biết, chỉ biết là khá mệt mỏi.
Giản Nhiên lấy cớ mang cơm qua thăm, ánh mắt cô giáo nhìn hắn giống như giáo viên chủ nhiệm thời học sinh nhìn thấy học sinh hư làm hỏng cậu học trò cưng của bà.
Một cái nồi đen từ trên trời rơi xuống, Giản Nhiên đành phải đội đến ổn định.
Thật là khổ không nói nên lời.
PD đưa thẻ nhiệm vụ, tiện thể dặn dò, "Vậy lát nữa thu xếp hành lý nhớ mang thêm nhiều quần áo, lần này chúng ta sẽ quay ở trên đảo, sóng gió rất lớn."
Chuyện ra khơi ba ngày trước, đạo diễn Vạn đã nói trong nhóm, yêu cầu các khách mời chuẩn bị sẵn lều trại và dụng cụ sinh tồn ngoài trời, nên lúc này không còn bối rối nữa.
So với lần quay đầu tiên, Giản Nhiên đã có thay đổi rất lớn, vali vẫn đầy ắp nhưng trông không còn như đang đi du lịch nhàn nhã nữa, mỗi món đồ đều có mục đích rõ ràng.
Hắn mang áo khoác chống gió, áo mưa, thuốc men, nước khoáng, thực phẩm giàu năng lượng, hoàn toàn là kiểu dáng sinh tồn ngoài trời.
Ngu Bạch Đường và Giản Minh Hi cũng mang theo những vật dụng tương tự.
Bảy giờ sáng, tất cả mọi người tập hợp chuẩn bị lên máy bay, đạo diễn Vạn thông báo một tin vui, "Mọi người đã biết địa điểm quay lần này ở đâu rồi chứ?"
"Sau khi máy bay hạ cánh, chúng ta sẽ đi xe đến bến cảng phía nam, từ đó đi thuyền đến một hòn đảo vô danh, ở đó hai ngày một đêm."
"Trước khi phát sóng trực tiếp, tôi và đội ngũ nhân viên đã lên đảo ở hai ngày, vấn đề an toàn có thể đảm bảo, xin quý khán giả yên tâm."
"Nếu vẫn chưa yên tâm cũng không sao, Thư Vân đã đặc biệt mời đến cho mọi người một chuyên gia sinh tồn ngoài trời, chúng ta hãy chào đón nhiệt liệt anh Nhiếp Giai Dương!"
Một người đàn ông trẻ mặc đồ ngụy trang, có làn da nâu bước ra trước mặt mọi người, "Chào mọi người, tôi là Nhiếp Giai Dương, tốt nghiệp chuyên ngành sinh tồn ngoài trời của Đại học Saint Daris, các bạn cứ gọi tôi là Tiểu Nhiếp hoặc Giai Dương, có gì không hiểu cứ hỏi, tôi sẽ giải đáp cho mọi người."
Chu Mục tích cực giơ tay, "Giai Dương, điều quan trọng nhất để sinh tồn trên đảo là gì?"
Nhiếp Giai Dương mỉm cười nói, "Tất nhiên là nước và thực phẩm, trên đảo, nước ngọt là tài nguyên quý giá nhất."
"Nói đến vật tư, tôi muốn kiểm tra hành lý của mọi người trước, xem mọi người đã mang những gì."
Các khách mời lần lượt trình bày, đạo diễn mỉm cười, "Có vẻ mọi người chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng tôi có yêu cầu mới, trừ lều trại ra, mỗi người chỉ được mang ba món đồ lên thuyền, cụ thể mang gì, mọi người tự bàn bạc."
"Những vật dụng khác sẽ do tổ chương trình giữ gìn, sau khi quay xong sẽ trả lại cho mọi người."