Chương 400: Sự sắp đặt của số phận
***
Tôi vừa vác cuốc ra khỏi cổng thì R9 đạp xe đến:
-Đi đâu đấy?
-Đi... đi... à không! Chẳng đi đâu cả!
-Đm thằng này dở người à.
-Thế mày lên có chuyện gì?
-Lên ăn ké cơm rồi đi học.
-Nhà mày hết gạo à?
-Hôm nay không nấu cơm vì có cỗ, bọn trẻ con đi học về sẽ qua ăn cỗ luôn.
-Thế sao mày không ăn cỗ?
-Tự nhiên không thích!
-Lắm chuyện. Thế vào nhà chờ tao một tí.
-Mày đi đâu?
-À ờ...
Chưa nghĩ ra được lý do nên tôi quay trở vào nhà, vứt cái cuốc cạnh ụ rơm. Tôi cũng định rủ R9 đi... đào vàng nhưng sẽ rất khó giải thích cho nó mọi chuyện, dù sao nó biết ít đi một chuyện cũng bớt đi nhiều rắc rối không đáng có.
R9 nằm ở võng đong đưa, nó cũng vớ đại một cuốn truyện đọc trong khi chờ ăn, bây giờ mới gần 11h giờ trưa. Tôi lảng vảng một lúc mới lên tiếng:
-Đi vệ sinh không mày?
-Không!
Tôi có lý do để chuồn ra khỏi nhà nhưng thay vì mang cuốc, tôi chỉ có thể mang theo một con dao dựa. Chính vì mang dao nên tôi hì hục rất lâu mới có thể đào thấy thứ mình cần, lại là một cái nhẫn trơn có lẽ khoảng hai chỉ vàng. Đang hí hửng với thành quả vừa tìm được tôi nghe tiếng R9 ý ới gọi vào ăn cơm, tôi ném vội con dao dựa vào bụi tre rồi đánh một vòng về đến cổng nhà.
-Mày đi vệ sinh sao lại hướng đấy?
-Tao đi xong lâu rồi.
-Mày... mày đi đào cái gì? Sao tay lại bẩn thế kia?
-À!... Tao... tao đi đào vàng.
-Toàn nghịch linh tinh, vào ăn cơm mau còn đi.
Tôi biết thừa nói thật nó sẽ chẳng tin, chẳng riêng nó mà những người khác sẽ không bao giờ tin. Trong khi rửa tay tôi tranh thủ rửa luôn cái nhẫn thật sạch sau đó cất kỹ, giá như hai chị mừng tuổi bằng tiền mặt thì tốt biết mấy, lần nào cũng cho vàng kiểu này lại phải mất công đạp xe lên tận phố Hồ để đổi ra tiền cũng bất tiện. Cái nhẫn này sau rồi tôi cũng chôn luôn xuống kho báu cá nhân ở sau vườn, đến nay cũng tích được kha khá.
Ngay buổi tối ngày hôm ấy tôi gặp chị Ma, chị ấy đã không còn đội nón quai thao hay đeo giải yếm đào nữa mà ăn bận như bình thường. Tôi vốn đã quen với hình ảnh một chị Ma năng động trong nhiều năm. Chị Ma đi ngay vào vấn đề chính:
-Thanh niên em gặp chính là người em đã gặp vài lần trong đêm trước đây nơi đầu làng, chị nghĩ rằng em đã nhận ra.
-Cũng phải rất lâu em mới nhận ra, ban đầu em ngờ ngợ vì không nghĩ trùng hợp đến vậy. Điều khiến em thắc mắc từ hôm gặp anh ấy đến bây giờ chính là... là vì sao chị lại bảo em đi nhận mặt? Chẳng lẽ chị biết trước được mọi chuyện sẽ xảy ra ư?
-Chị là ma, chị không phải thánh thần.
-Vậy tại sao...
-Bây giờ không phải lúc nói lại chuyện cũ. Chàng thanh niên em đã gặp không phải ngẫu nhiên đến nhà mình.
-Vậy là anh ấy cố ý?
-Cũng không! Tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều là sự sắp đặt của số phận. – Chị Ma nói với giọng tỉnh bơ. – Nó có nhận ra em không?
-Em nghĩ là không, em với anh ấy có quen biết gì đâu.
-Nhưng đã chạm trán một lần khi nó nửa tỉnh nửa mê. Nó có thể không nhận được mặt của em nhưng đã biết làng này, em phải tuyệt đối cẩn thận, đừng có khinh suất.
Tôi thở dài:
-Lần đấy cũng do chị Ngọc Khuê mải chơi. Tuy anh ấy không nhận ra em nhưng người này không đơn giản chị ạ, dường như... dường như anh ta cái gì cũng tường tận.
-Nó bây giờ đã là pháp sư cao tay. Chị không rõ nó có thể làm được những gì, biết được những gì nhưng như em đã từng nói với chị, em gặp nó một lần khi bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi, điều này chứng tỏ rằng nó có thể đi lại giữa hai nơi, việc đi đày đã xong.
-Chị nói em mới nhớ. Sao anh ấy lại phải đi đày, cái dáng đi vào ban đêm thật sự dọa người.
-Theo như chị biết, nó có số làm thầy khi mới lên 10. Cách đây chừng ba năm không biết do học được ở đâu hoặc được người khác chỉ dạy, nó đã chịu cảnh đọa đày đi chu du thiên hạ, khất thực khắp nơi, ở đâu là nhà, ngã đâu là giường. Có lẽ vì thế tuổi còn trẻ nhưng đã sớm tu luyện thành công.
-Thật sự em không để tâm việc này lắm. Chẳng phải chị từng nhiều lần nói với em rằng việc của người ta mình không nên nhúng tay vào hay sao?
Chị Ma lảng tránh cái nhìn của tôi, rảo bước đến bên cạnh bờ ao gần cây vối mới dừng lại:
-Đúng là chị đã dạy em như thế nhưng chuyện này không hẳn là không liên quan đến em.
-Em không hiểu. Anh ấy ở rất xa làng em, cũng chẳng có họ hàng hang hốc gì.
-Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Em từng nghe câu này chưa?
-Nhưng em không tin lắm.
Chị Ma khẽ cười:
-Cũng phải.
-Anh ta là pháp sư, là phù thủy thì đúng rồi. Tận mắt em thấy anh ta có thể tay không hô mưa gọi gió, cũng tận mắt em thấy rõ bàn tay trái của anh ấy có tận sáu ngón. Chị! Chị nghĩ anh ấy có phải người tốt không?
-Khó nói lắm! Dò sông dò biển nhưng không dò được lòng người em ạ. Hiện tại nó là người tốt, bằng chứng là nó chưa làm gì hại đến ai, thậm chí còn giúp nhiều người giải nghiệp.
-Em gặp anh này mấy lần, nói chung em thấy anh ta cũng dễ gần, là một người tốt.
-Chị cũng mong như thế.
-Anh ấy nói rằng ngay khi vừa vào đến cổng đã nhìn thấy chị, có đúng như thế không chị? Sao anh ta có thể nhìn thấy chị vào ban ngày ban mặt được cơ chứ?
-Nó nói không sai đâu, ngay khi nó đến chơi nhà chị đã để ý rồi. Nó không làm gì thì chị cũng không động tay. Bố em là người mời nó về giúp cũng là một việc tốt, em đừng để tâm nhiều.
-Không động tay mà tối cuối năm tát người ta một cái nổ đom đóm mắt. – Giọng tôi có chút mỉa mai.
-Chị đây không muốn ai gọi bằng bà, chị còn trẻ thế này. Nó nhìn thấy chị xinh đẹp mà gọi bằng bà là chị không ưng.
-Là người ta kính trọng thì sao? Em thấy chị làm thế có khi không đúng lắm.
-Cái gì? Từ bao giờ em dám lên giọng dạy đời chị vậy?
-À không, em chỉ nói ra suy nghĩ của mình chứ không có ý khác, chị đừng nghĩ xa quá như thế chứ.
-Tốt nhất em không nên có thái độ như thế! Dù sao cũng chỉ có tát một cái chứ mất mát gì đâu. Nếu đứa nào cũng ngoan và khéo miệng như em nhất định sẽ vô sự.
Tôi không nói gì mà đưa tay lên miệng... vuốt ria mép. Dạo này ria mép đã mọc lún phún, tôi sắp thành đàn ông tới nơi.
-Sao lại câm như hến thế? Dỗi à thanh niên?
-Không! Em hơi đâu mà dỗi. Em chỉ đang nghĩ.
-Thế thì tốt, dám dỗi với chị đây thì...
-Em không muốn bị tát như thế đâu. Chị mà tát em, em sẽ...
-Cứ ngoan thì muốn cái gì cũng được. Đừng có mang cái thứ tà ma kia ra để dọa chị đây. Thế đang nghĩ cái gì?
Tôi lưỡng lự trong giây lát, ngồi xổm bên cạnh bờ ao, bàn tay vớ được những cành khô nho nhỏ ném xuống ao:
-Hôm trước anh ấy đi cạnh mương Khoai lại còn chú ý đến cả ma da, không biết có ý định gì.
-Thật à? – Chị Ma cũng ngồi thụp xuống, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Tôi gật đầu.
-Thế con Mẹ Chẽ sắp tới số rồi. Bây giờ nó là một thầy tốt, lại còn trẻ, kiểu gì cũng mang những thứ đã học, đã biết ra trừ gian diệt bạo.
-Chị nghĩ anh ấy sẽ đánh mụ Mẹ Chẽ ư?
-Chị nghĩ nó sẽ không đánh. Nó sẽ diệt luôn ấy chứ, con mụ xấu xí ấy khó mà trốn.
Tôi thở dài:
-Sao cũng được, chỉ là mỗi khi gặp anh này em cảm thấy anh ta rất lạ, đôi mắt của anh ta như nhìn thấu tâm can của em. Em sợ những bí mật của mình sẽ bị anh ta biết.
-Đừng có lo, nếu nó biết nó đã không hỏi, vì không biết nó mới phải tìm hiểu. Nó còn trẻ, rất trẻ. Thầy cũng dăm bảy loại thầy, thầy trẻ cũng bốc đồng, cũng muốn khám phá mọi thứ. Làng này có thầy phù thủy hay không vẫn là một câu hỏi to tướng với nhiều người chứ không riêng gì nó đâu.
Tôi im lặng không nói thêm, thấy vậy chị Ma nói tiếp:
-Em đừng suy nghĩ nhiều. Em là một đứa trẻ bình thường, chẳng ai có thể nghĩ em biết được những gì nếu em không nói ra miệng. Nó tên là Ca phải không?
Tôi gật đầu:
-Sớm muộn gì nó cũng sẽ xuất hiện ở làng mình thường xuyên. Nếu nó rủ rê em làm gì em hãy cứ tham gia cho vui, chẳng mất gì. Dĩ nhiên sẽ có một số việc nó muốn giấu hoặc chẳng cần giấu vì người sống không nhìn thấy gì hết. Chưa đầy một tháng nữa em sẽ bước qua tuổi mười sáu, trò vui vì thế cũng bắt đầu.
-Em không hiểu ý của chị.
-Biết trước còn gì vui. Hai tuần nữa là đến hội làng, năm nay làng mình chẳng tổ chức nhưng nhất định dịp đó nó sẽ đến chơi.
-Hả? Anh ấy đến đây làm gì nhỉ? Chẳng lẽ... – Tôi giật mình – Chẳng lẽ cũng giống như Đường Thốc Tử, anh ấy... anh ấy đến dò la kho báu?
-Thằng này chị chưa thấy nó tham, chỉ là nó thật thà quá mà thôi. Nếu chị đoán không sai có lẽ hội làng dịp này sẽ đánh dấu chấm hết kiếp làm ma của Mẹ Chẽ ngoài mương Khoai.
-Mụ ấy có bị làm sao em cũng không để tâm, em nghĩ nếu mụ ấy bị diệt cũng là việc tốt, mương chảy qua làng sẽ bớt đi vài phần nguy hiểm cho trẻ nhỏ hay người hợp vía.
Chị Ma đứng dậy vặn mình vài cái, tôi cũng đứng dậy theo.
-Nhớ lời chị dặn, nó có rủ làm gì, rủ chơi gì thích thì chơi, vui thì làm, học được gì thì học nhưng không được hé răng nửa lời những gì em biết về chị hay cái Khuê. Cẩn thận không có họa sát thân.
-Úi! Sao lại thế?
-Họa không sát em thì sát người khác nhưng chị biết và hiểu em. Em không muốn vì mình mà người khác bị liên lụy phải không?
-Đúng như vậy! – Tôi gật đầu - Nhưng... nhưng nếu chị biết anh ấy có thể gây họa thì... thì sao không ngăn cản?
-Chị nói rồi, nó là người tốt hoặc hiện tại nó đang là một ông thầy tốt. Nó không làm gì hại đến chị, hại đến em thì lý do gì cản trở? Tự mang vạ vào thân làm gì?
Chị Ma nhìn tôi cười, tôi tưởng chị Ma định dùng tay xoa đầu tôi nhưng chị ấy đã không làm thế, hóa ra chị ấy đang đo thử xem tôi đã cao được bao nhiêu. Chị ấy buông một câu trước khi biến mất:
-Chậc! Vẫn còn thấp lắm, cố mà ăn cho nhiều vào.
Tôi nhớ lời chị Ma dặn cũng như để tâm thử xem những gì chị ấy nói có đúng hay là sai.
Bước sang đầu tháng 2 âm lịch, tôi gọi cho bố tôi hỏi xem hội làng bố tôi có về chơi hay không, câu trả lời của ông là không. Bố tôi cho biết trời đã bớt lạnh, sữa đậu nành bắt đầu bán mạnh trở lại nên công việc bận rộn hơn.
-Năm nay làm ăn có vẻ thuận lợi, sắp tới bố đi Lạng Sơn với Bắc Giang mở thị trường, nghe nói trên ấy rất tiềm năng.
-A! Bố có lên thăm lại chỗ hồi trước bố con mình ở không?
-Không! Chỗ ấy chẳng buôn bán được những thứ nhà mình làm. Bố chỉ lên đến thị xã Lạng Sơn là cùng.
-À bố! Hôm trước con có gặp anh Ca, con nghe nói anh ấy ra Hà Nội làm lễ đầu năm, bố gặp anh ấy chưa?
-Công việc xong rồi, hôm nay hoặc ngày mai anh Ca về ngay. Hôm qua nhằm ngày mùng Một, anh ấy cũng xem giúp bố nên bố mới nói năm nay làm ăn thuận lợi.
Tôi cười:
-Bố tin vào bói toán từ bao giờ thế?
-Tin cũng tốt, dù sao bố cũng muốn mở rộng chuyện làm ăn, người ta nói sẽ tốt mình tự tin hơn thì có mất cái gì đâu nào. Thành bại do mình chứ nếu ông thầy bảo được mà cứ nằm chơi thì được xuống hố.
Tôi nghe bố tôi nói như vậy cũng có lý, đúng là tin cũng chẳng mất gì.
Trước ngày hội làng một hôm thì cậu Út tôi về, điều làm tôi ngạc nhiên là anh Ca về cùng với cậu. Tôi không biết điều này. Buổi chiều hôm ấy lúc đi học về vô tình R9 nói với tôi là lúc trưa đạp xe lên rủ tôi đi học có thấy cậu tôi chở cái anh lần trước tôi gặp ở đầu làng.
-Mày chắc chứ?
-Lại chả chắc! Cậu mày chở, tao ra khỏi ngõ nhà tao vừa lúc cậu mày đi tới, tao còn chào đàng hoàng.
-Ông ấy đến làng mình làm gì nhỉ?
-Tao tưởng mày quen?
-Thì bố tao quen. Chắc tiện đường cậu tao chở anh ấy về.
Tôi tự trấn an mình nhưng để chắc chắn tôi phải đi hỏi việc này cho rõ. Chẳng lẽ anh Ca đang nhắm đến gò miếu của chị Đẹp? Dù chị Ma nói anh ấy đang là người tốt nhưng lại thòng một câu lòng người nông sâu khó dò khiến tôi chẳng biết đường nào mà lần.
***