Chương 343: Mèo mù vớ cá rán
Kế “Vây Nguỵ cứu Triệu” rồi sau đó là “Khích tướng” để dụ rắn ra khỏi hang xem như đã thành công! Mục tiêu ép cho âm binh nhà họ Đường phải rút vào trong vườn và mục đích dụ tướng thường hay thắng ra đánh tay đôi để tiêu diệt đã vẹn toàn. Chúng tôi dự tính rằng khi hạ Hoàng Khâu Nhất sẽ chỉ làm sĩ khí của đối phương giảm đi chứ không thể làm chúng tan rã bởi vì tổ tiên của Đường Thốc Tử vẫn còn. Đối với ông già ấy quả thật là tôi không có chút thông tin gì, và chính bởi vì thế mà chúng tôi chẳng thể đưa ra được một kế sách nào làm cho Đường lão tổ xuất đầu lộ diện. Cá nhân tôi nghĩ rằng muốn ông già ấy ra mặt thì chỉ cần đánh cho cháu của ông ta một trận lên bờ xuống ruộng nhất định ông ta sẽ nộ khí xung thiên, quyết ăn thua đủ với chúng tôi một trận, nhưng Đường Thốc Tử thật sự là một tay cáo già khó chơi. Điều này tôi chỉ nghĩ chứ không nói ra, bởi vì tôi cho rằng nếu tôi đưa ra ý tưởng này thì kẻ thực hiện chắc chắn sẽ là tôi chứ không ai khác. Chẳng phải vì tôi ngại việc mà bởi vì lúc này Đường Thốc Tử còn đang cúng bái trên gò miếu và theo dõi đám đàn em đào đất. Đích đến đã gần nên nhất định lão ta sẽ ở đó mà thôi.
-Chị giỏi quá! – Tôi không phải là kẻ tiết kiệm lời khen. –Em từng nhiều lần thấy chị một mình đánh bại nhiều người nhưng những kẻ vừa rồi đều dày dạn trận mạc mà chị có thể hạ gục được hết. Em ngưỡng mộ chị quá.
-Đừng nói những lời thừa, chị đây đã giỏi từ xưa rồi.
-Hề hề hề! Nhưng đây là lần em thấy chị giỏi nhất. Một ông tướng to, mười ông tướng nhỏ hơn một tí rồi thêm cả chục ông cốt đột. Bọn kia thật là hèn, giá như chúng nó có thêm lòng dũng cảm thêm hai chục đứa nữa ra thì chị cũng sẽ đá bay chúng nó.
Tôi vừa cười vừa xoa hai bàn tay vào nhau, tôi chẳng hiểu sao thi thoảng đứng trước bà chị kiêm sư phụ xinh đẹp và không hiền lành này thì lòng tự trọng của bản thân lại giảm đi mấy phần.
-Chỉ được mồm miệng là tài, nó ra có mười đứa chứ nếu hai chục đứa một lúc thì chị sẽ chạy trước để dành phần cho em.
-Chị nói thế, đời nào chị để thằng em bất tài này đối mặt với lũ ấy.
-Biết mình bất tài thế là tốt! – Chị Ma lừ mắt nhìn tôi. – Học cái hay không học, toàn học thói nịnh hót là nhanh.
-Em thấy hơi tiếc bởi vì mình không phải là người nói giỏi, nếu em mà học giỏi, nói hay thì nhất định sẽ có những từ hay hơn để mô tả về những việc vừa rồi.
Chị Ma quay sang nói với chị Đẹp:
-Đấy cô xem, họ Lý ta thấy hình như phát về đường văn chứ không phát đường võ. Thằng bé mồm miệng đỡ chân tay, còn cô chỉ chửi như hát hay. Ta mà là mấy đứa kia chắc cũng thổ huyết vì tức.
-Cô nói thế nào ấy chứ, ta đây cũng chỉ là góp chút công sức để hoàn thành đại cục mà thôi. Ta thấy mình cũng không phải người tài giỏi gì!
Chị Đẹp nói với giọng rất nhã nhặn, hình như những gì chị ấy vừa chứng kiến đã để lại ấn tượng mạnh. Lúc này nhìn chị Đẹp đúng là hiền lành, dịu dàng như dòng sông Đuống quê tôi thật. Tôi thấy ông Tam im lặng nên quay lại nhìn ông ấy, bởi vì tôi đứng gần nên nhận ra ông Tam đang cố gắng nhịn cười, khi thấy tôi nhìn ông ấy với ánh mắt lim dim thì ông ấy đằng hắng một tiếng rồi quay sang hướng khác. Hình như hai chị và tôi đang tấu hài thì phải, mà có khi chị Ma nói đúng, họ Lý phát về đường văn chắc do tổ tiên phát hết đường võ mất rồi.
-Chúng nó sẽ không chịu ra nữa, phải tìm cách khác! –Chị Ma nói đủ để những hồn ma đang đứng xung quanh nghe thấy. – Bên trong kia bọn nó chắc đã đào thông được cửa vòm rồi chứ cô Khuê?
-Ước lượng thời gian thì có vẻ là như vậy. Nếu muốn làm gì thì phải làm mau trước khi bọn nó biết đã bị lừa.
-Em muốn lá bùa đông cứng của lão trọc đầu.
-Ngươi có thể thích thứ khác được không? Tại sao cứ phải là cái thứ bùa yêu quái đó chứ?
-Ban nãy lão trọc bảo đàn em mang lá bùa ấy đặt ở lối ra, em chẳng biết là treo hay để ở đâu. – Tôi trình bày. – Nếu có thứ ấy thì bên mình khỏi lo việc bị hoá thành tượng, Thiên tử quân sẽ làm gỏi chúng nó.
-Ngươi không biết thứ bùa ngải ấy dùng như thế nào, lằng nhằng lại mang hoạ vào thân hoặc gây hoạ cho những vị đang đứng ở đây.
-Cái gì cũng có hai mặt mà chị. – Tôi cố vớt vát. – Hơn nữa bây giờ cũng chưa tìm ra cách nào, chẳng lẽ em lại đ·ốt p·háo hoa báo động cho người còn sống để bọn chúng bỏ chạy?
-Bây giờ mới bước sang đầu giờ Sửu, hãy còn sớm! Chúng ta nên vui chơi thêm một chút nữa. Nếu ngươi thích thứ ấy thì tìm cách lấy nhưng ngươi mang ra đây chả phải tất cả mọi người sẽ thành tượng hết hay sao?
-Em… em sẽ tìm chỗ chôn để sáng ngày ra em đi hỏi sư thầy. Thứ tốt như vậy nhất định phải trưng dụng làm của riêng biết đâu sau này cần dùng.
Chị Đẹp quay sang nhìn chị Ma, chị Ma nhún vai tỏ vẻ không ý kiến. Tôi biết chị Đẹp có vẻ sợ thứ bùa ngải này nên không muốn tôi đi lấy còn chị Ma thì hay chiều theo ý thích của tôi nên sẽ không ngăn cản. Hơn nữa lúc này cũng đang bí ý tưởng, chẳng lẽ cứ đứng chôn chân ở đây chờ trời sáng?
-Nếu em không tìm được lá bùa ấy thì em sẽ phá cái bát hương của lão trọc, cái bát hương phụ mà lão mang ra dùng là nơi trú ngụ của cả đống âm binh, phá đi chẳng phải cũng diệt được phân nửa đám ấy hay sao?
-Em thích thì làm cũng được nhưng phải cẩn thận, chú ý v·ũ k·hí mà bọn nó sử dụng, thứ ấy chị không rõ là gì nhưng dù là ma hay người cũng sẽ gặp nguy hiểm khi đối mặt. Em lại là trẻ con tay không tấc sắt.
-Em nhớ rồi. Vậy mọi người cứ ở đây bàn bạc thêm kế hoạch để em tính cách vào bên trong ấy tìm kiếm thử. Em tin là mình sẽ gặp may.
-Ở đâu ra mà nhiều may mắn thế? Đêm nay ngươi đã may mắn quá mức cần thiết rồi đấy!
-Vậy may mắn thêm một lần nữa là được rồi.
Tôi nói với chị Đẹp kèm theo nụ cười nham nhở. Chị Đẹp chỉ biết lắc đầu, do chị Ma không cản nên chị ấy cũng không quản tôi nữa.
Bỏ lá vối vào túi quần cẩn thận, tôi lom khom đi về hướng Bắc một đoạn thật dài trước khi rẽ phải nhắm thẳng hướng Đông mà bò như con thạch sùng. Chẳng thể biết được trong luỹ tre đen kịt kia có những kẻ nào đang ngồi rình nên tốt nhất không nên có sơ hở nào. Bọn họ ở trong tối còn tôi ở nơi thoáng đãng nên tôi sợ rằng cái bóng của mình sẽ in trên nền trời, mạng thì chỉ có một, thọ 86 tuổi nhưng phải lành lặn!
Tôi bò đến gần rãnh nước, đoạn này có nước chảy từ chỗ bụi rậm. Tôi nhẹ nhàng đặt chân xuống làn nước mát lạnh, nước chỉ đủ làm ngập bàn chân nhưng cảm giác thoải mái như lan tỏa khắp cơ thể. Bây giờ tôi mới nhận ra toàn thân mình cũng có đôi chỗ đau nhức, đặc biệt là phần đỉnh đầu vẫn còn sưng tấy. Ngón tay chạm vào chỗ đau làm tôi tỉnh người, tự nhiên máu nóng trong người muốn sôi lên. Một ý nghĩ trả thù thoáng qua trong đầu nhưng tôi mau chóng gạt đi, thật ra tôi cũng chẳng biết trả thù lão trọc đầu như thế nào, nếu có thể thì lão ta đứng im một chỗ để tôi cầm một cây gậy sắt đập lại một cái thật mạnh lên đầu là xong. Giả như lão trọc có thoát khỏi cửa tử giống như tôi thì trên đầu lão ấy cũng sẽ bị sưng một cục. Tôi có tóc còn lão trọc đầu, trọc đầu mà nổi một cục u to đùng trông sẽ rất buồn cười, nhìn chẳng khác gì mấy con yêu quái trong phim Tây Du Ký.
Tôi mon men từng bước nhỏ trong rãnh nước cố để không gây ra bất kỳ tiếng động nào, dù là nhỏ nhất. Từ chỗ tôi đặt chân xuống đến chỗ lối vào khu vườn sau nhà cũng phải hơn một trăm mét, một khoảng cách quá gần nhưng tôi đã mất đến hơn năm phút để di chuyển. Theo chiều di chuyển của tôi thì bên phải là bờ ruộng, bên trái là những lùm cây um tùm và lũy tre gai dày đặc. Khi khoảng cách đã gần lối ra vào thì tôi chọn cách di chuyển khác, thanh kiếm gỗ để vào sau cổ áo, túi vải nhỏ chẳng còn hạt gạo nào nhưng vẫn phải giữ cho khô nên tôi đã... bỏ lại ở góc một thửa ruộng. Tôi bò dưới rãnh nước, duy nhất từ phần cổ áo đến phía sau lưng là không bị ướt còn đâu chẳng thể tránh được. Hai khuỷu tay cùng hai đầu gối được sử dụng nhuần nhuyễn, nhẹ nhàng, giúp tôi nhích từng mét một về phía trước. Cho đến khi tôi trườn vào chỗ bụi cây rậm rạp ở góc vườn nhà bà ngoại mới cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Trong quá trình trườn bò, hai mắt tôi dùng để quan sát mọi động tĩnh phía trước còn trong đầu thì hình dung lại từng gốc cây, ngọn cỏ ở gần lối ra vào. Tôi cố phán đoán thử xem lá bùa mà tôi đang tìm sẽ được treo ở đâu, lá bùa ấy trông như thế nào mà có cái tên nghe kêu đến vậy.
Nằm im trong rãnh nước một lúc thấy không có động tĩnh gì thì tôi mới từ từ đứng lên chậm rãi lần mò trong bóng tối. Mọi thứ có thể đã dễ dàng hơn nếu tôi lấy thứ lá diệu kỳ cho vào miệng ngậm, thứ lá ấy sẽ giúp tôi nhìn rõ hơn trong bóng đêm đen kịt cũng như né tránh được những cặp mắt cú vọ của đám người đang ở bên trong kia. Nhưng ngay trước mặt tôi bây giờ - có thể là ngay bên cạnh – là đám âm binh mắt đỏ. Tôi không nhìn thấy nhưng cảm nhận được bọn chúng rất rõ. Đường Thốc Tử lúc này đang mải mê đứng trước cửa kho báu nên chẳng xuất hồn, mà lão ta có xuất hồn thì cũng chẳng làm gì được tôi. Không gian bốn bề đều tĩnh lặng, nếu như Đường Thốc Tử biết được tin tôi đang lần mò vào đây, ông ta sẽ lệnh cho đám tay chân tóm sống tôi ngay. Nếu có tiếng bước chân dồn dập thì tôi sẽ ẩn thân, với thanh kiếm gỗ Cuồng Phong trong tay thì tôi tự tin rằng mình đủ khả năng chống đỡ để chạy thoát.
Trong vườn sau nhà tối om. Từ bụi rậm tôi chỉ nhìn thấy rõ nhất hình thù của hai ngôi nhà và những bóng cây. Chỗ tôi đang nằm để quan sát lúc này rất gần vị trí mà trước đó có kẻ đã ẩn nấp và bị tôi ném gạch. Chắc do đã bị ăn gạch nên gã nào đó chẳng dám ngồi rình ở đây nữa. Tôi cũng trang bị được hai cục gạch để phòng thân, đối với một kẻ như tôi – cú đấm thì thiếu, cú đá thì thừa – thì củ đậu bay luôn là v·ũ k·hí thô sơ nhưng tỏ ra hiệu quả nhất. Lá bùa để ở đâu? Kẻ đang canh giữ nấp ở chỗ nào?... là những câu hỏi đang lởn vởn trong đầu tôi lúc này nhưng chưa có lời giải đáp.
Cách duy nhất mà tôi có thể làm chính là chờ đợi. Tôi biết trong những khoảng đen trước mặt kia có một đôi mắt nào đó đang quan sát nhưng đôi mắt ấy lại không biết tôi cũng dùng đôi mắt của mình tìm kiếm. Tôi thừa nhận mình không phải là một người kiên nhẫn nếu so với kẻ nào đó đang ngồi rình chờ tôi xuất hiện. Tôi là trẻ con, kẻ nào đó đang lẫn trong bóng đêm kia là người lớn. Trẻ con hay người lớn đều có những tật xấu, bình thường chẳng ai chú ý nhưng đôi khi một tật xấu lại mang đến hậu quả khó lường.
Đàn ông thường hay h·út t·huốc! Những kẻ đi đêm ngồi một mình buồn chán sẽ h·út t·huốc và tôi đang tìm kiếm điều ấy.
Và tôi may mắn! Lại may mắn.
-“Tanh”
Tiếng động nhỏ, trong veo vang lên, tiếp sau đó là một đốm lửa xuất hiện ở phía một bụi tre. Đốm lửa từ cái bật lửa chỉ cháy trong khoảng ba giây nhưng đủ giúp tôi xác định được vị trí của kẻ đang ngồi canh chừng lá bùa và bát hương. Lửa tắt nhưng đốm lửa từ điếu thuốc mỗi khi người kia rít sẽ rực lên.
-“Bát hương lão ấy vẫn để ở chỗ cũ.”
Tôi khẳng định điều này bởi vì từ chỗ người kia ngồi đến chỗ bát hương mà tôi đã lấy trộm là rất gần, chỉ khoảng hơn ba mét. Người đó ngồi cạnh một bụi tre, có một cái cây thấp che khuất. Nơi tôi chôn giấu ba bức tượng chứa linh hồn của ông Tam cũng không cách đó bao xa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua không biết là bao lâu - có thể là năm hoặc mười phút – sự kiên trì của tôi cũng có chút thành quả khi có thêm một bóng đen khác đi đến chỗ khi nãy có người h·út t·huốc. Họ nói nhỏ với nhau vài câu sau đó cả hai cùng châm thuốc lá đứng hút, hai người này rít được vài hơi thuốc thì phía gò miếu đằng xa có ánh sáng nhỏ của đèn pin chớp tắt mấy lần. Tôi không biết đó là ám hiệu gì nhưng hai người này vội ném điếu thuốc lá đang hút dở xuống đất, dùng chân dụi tắt. Ngay khi hai người này bước vội đi thì tôi nhận ra cơ hội của mình đã đến. Chỉ cần trườn qua một đoạn bụi rậm khoảng hơn nửa mét ngay trước mặt là tôi sẽ vào đến vườn nhà bà, chỉ thêm khoảng bốn mét nữa sẽ thó được cái bát hương sơ cua. Có như vậy thì công sức rình mò của tôi cũng xem như có chút thành quả, kể ra thì cũng không tệ.
Thân hình gầy gò là một lợi thế khi phải luồn lách trong bụi cây, hai khuỷu tay bởi vì chống xuống đất để nâng thân mình lên khi trườn bò nên tôi cũng đã cảm thấy đau nhưng mồi ngon trước mắt khiến tôi quên đi việc ấy. Bát hương nhỏ mà lão trọc đầu đã dùng để thay thế cái trước đó đã bị tôi nẫng đi vẫn còn một phần ba thân hương chưa cháy hết. Ba que hương này dĩ nhiên là bị rút ra dụi tắt rất nhanh. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu tôi không trúng xổ số! Chính là trong cái bát hương nhỏ ấy, khi tôi rút ba que hương lên thì thấy một thứ hình chữ nhật to bằng hai ngón tay bằng vải.
-“Cái này là cái gì?”
Tôi không có thời gian để xem xét thứ mình vừa phát hiện ra mà cầm luôn trong lòng bàn tay, ba ngón tay còn lại cầm luôn cái bát hương nhỏ rồi bò thật nhanh về lối ra cánh đồng. Ngay khi tôi cảm thấy những cây thấp và bụi tre che chắn được cho mình thì tôi không bò nữa mà nhổm người dậy lom khom chạy về hướng Bắc, dọc theo bờ ruộng cạnh rãnh nước. Tôi không dám chạy vì trời tối đen không nhìn rõ đường mà chỉ rảo bước thật nhanh, khi tôi thu hồi được cái túi vải nhỏ ban nãy giấu tạm ở góc ruộng thì bắt đầu băng qua những thửa ruộng chạy nhanh về hướng Tây Bắc mà không cần nhìn đường lối. Khoảng cách đủ xa thì tôi dừng lại để thở, khẽ xoa nhẹ khuỷu tay vài lần thì tôi bắt đầu tiến hành xử lý bát hương bằng cách đập vỡ thành mấy mảnh, mỗi mảnh bát hương vỡ tôi ném lung tung ra xung quanh, đống cốt dưới ruộng tôi cũng muốn dùng nước thánh để giải trừ nhưng chẳng sản xuất được giọt nào nên đành thôi.
-“Cái này là gì nhỉ?”
Tôi giơ miếng vải nhỏ hình chữ nhật lên cao để nhìn nhưng trời tối không thể thấy gì, dùng ngón tay cái sờ nhẹ hai mặt của miếng vải thì tôi cảm nhận được những đường chỉ khâu, có lẽ là chữ hoặc đại loại như vậy. Tôi định vứt đi nhưng nhớ đến cái lá bùa mình đang tìm kiếm nên giữ lại. Tôi nên mang lại hỏi chị Đẹp hoặc những hồn ma khác xem cái này là cái gì. Nhớ đến chị Đẹp, tôi đưa mắt nhìn quanh và thấy hơi lạ. Nếu như mọi lần trước khi tôi vừa thoát khỏi hiểm nguy hoặc đi trinh sát về nhất định hai chị - ít nhất là chị Ma – sẽ chạy đến để hỏi tình hình nhưng lần này lại không thấy ai. Tôi quay trở lại chỗ lúc nãy đã tạm biệt những hồn ma, không lâu sau đó tôi phát hiện ra thấp thoáng bóng lưng của Kim quân. Tôi rảo bước nhanh hơn nhưng kỳ lạ thay Kim quân lại bỏ chạy.
-“Kiểu này lại đánh nhau rồi ư?”
Nghĩ trong đầu như vậy nên tôi rút kiếm ra sẵn sàng ứng phó, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi chợt ngạc nhiên khi thấy mình đã chạy nhưng khoảng cánh với Kim quân không thu hẹp được. Quay đầu sang bên trái để nhìn, tôi nhận ra mình đã chạy ngang qua chỗ gò đất mà chị Ma mới khi nãy đã đứng để cà khịa đám âm binh.
-Ơ! Bát hương bị đập vỡ rồi, bọn âm binh bị giảm đi một nửa rồi thì sao lại rút quân nhỉ?
Đứng nhìn ngó xung quanh một lát tôi lại càng thấy ngạc nhiên hơn khi không còn bất cứ bóng dáng nào của phe mình. Lúc nãy chưa ngậm lá cũng không nhìn thấy hai chị, bây giờ ngậm lá rồi cũng chẳng thấy bóng dáng hai chị đâu, chuyện gì đã xảy ra?
-Cò Tý! Ngươi đừng có lại đây!
Tiếng chị Đẹp từ xa vọng đến bên tai, tiếng thì nghe mà hình thì không thấy.
-Ơ mọi người chạy đi đâu hết rồi? Em đã đập vỡ được bát hương chứa âm binh, chúng nó nhất định sẽ thua.
-Ngươi đứng yên ở đấy, ngươi muốn g·iết hết bọn ta có phải không?
-Sao lại thế? Em có làm gì đâu?
-Em đã lấy được lá bùa đó rồi hả?
Giọng chị Ma lên tiếng hỏi, tôi dựa vào âm thanh truyền đến thì đoán là hai chị ma đang đứng đâu đó ở phía Tây Nam, ở dưới gò đất Đầu Rùa có cái gì hay sao?
-Em chưa!
-Ngươi nói dối! – Chị Đẹp nói. – Ban nãy ngươi chạy từ trong vườn ra đi gần chỗ mấy ông đội khăn trắng thì các ông ấy lập tức bị hóa thành tượng.
-Ơ...! Vậy... vậy các ông ấy đâu ạ?
-Ngươi đi xa thì họ tự nhiên hết, ngươi đừng có lại gần. Ngươi mau vứt thứ bùa chú ấy đi.
-Em... em... – Tôi lúng túng. – Em đập vỡ bát hương rồi, em tìm thấy một thứ này định mang lại hỏi các chị, hình như có chữ Tàu thêu ở bên ngoài.
-Vậy chắc đấy là bùa, em mau vứt đi. – Chị Ma đề nghị.
-Sao... sao lại vứt đi?
Tôi hỏi lại nhưng đồng thời giơ miếng vải nhỏ hình chữ nhật, có chút cứng như đựng thứ gì đó bên trong lên cao để nhìn. Bây giờ tôi đã ẩn thân nên có nhiều ánh sáng hơn, tuy không rõ như ban ngày nhưng có thể nhận ra đó là một thứ được khâu tỉ mỉ giống kiểu lá bùa trước đây Đường Hi Hoa đã yểm chị Đẹp, mặt trước có hai chữ Hán, mặt sau có ba chữ Hán nhỏ hơn, bên trong chẳng biết đựng thứ gì. Tôi thử dùng mấy ngón tay sờ, nắn một hồi thì thấy bên trong giống như đựng cát hoặc đường.
-Cái... cái này là bùa thật à?
Tôi lầm bầm tự hỏi.
-Ta không biết rõ nhưng chỉ có thể là thứ ấy! Ngươi cầm đến gần là muốn dọa c·hết bọn ta có phải không?
-Em... em không có ý như thế.
-Vậy mau vứt đi.
-Sao lại vứt đi, thứ này... thứ này chắc là rất quý giá!
-Quý giá với ngươi nhưng sẽ làm ta c·hết kh·iếp! Sư phụ của ngươi còn chạy nhanh hơn cả ta nữa, chả lẽ ngươi muốn...
-Được rồi, được rồi! Bây giờ em sẽ mang thứ này đi chôn ở rìa khu vườn hàng xóm, mọi người tránh xa nơi đó là được.
Tôi không chờ hai chị ma đồng ý mà cầm lá bùa chạy đi tìm ba lô của mình, trong ba lô còn có lưỡi lê AK. Thứ này bọc vào túi bóng rồi chôn xuống đất là xong, để mai mang đi hỏi sư thầy, sư thầy chắc chắn sẽ biết.
Trong lúc hì hục đào đất, tôi có thể nhìn thấy chị Đẹp và chị Ma thấp thoáng đứng đằng xa, cách chỗ tôi đang quỳ gối dùng sức ấn lưỡi lê sắc lẹm xuống đất phải gần hai trăm mét. Đào đất thì rất mệt nhưng tôi cứ tủm tỉm cười một mình, có thứ này là tốt rồi, nếu biết dùng nữa thì mình sẽ vô địch luôn.
---
***