Chương 342: Vô địch cô nương
Hoàng Khâu Nhất lồm cồm bò dậy, ông ta định xông tới ăn thua đủ tiếp nhưng lại thôi. Tra kiếm vào vỏ bao, đứng thẳng người hất hàm hỏi chị Ma:
- Tại sao cô nương không nhân cơ hội tiêu diệt ta luôn?
- Ta có một đứa học trò bất tài! – Tôi nghe chị Ma nói vậy thì giật mình. – Nó rất thích đánh lén kẻ khác nhưng ta thì không. Ta có thể hạ gục ông lúc nào ta muốn thì tại sao ta phải làm như vậy? Ngài dù sao cũng là tướng quân, ta sẽ tiễn ngài một cách đường hoàng.
- Khá khen cho kiếm thuật của cô nương. Ta nhiều năm Nam chinh Bắc chiến từ Trung nguyên đến xứ man di này, cũng từng so tài với nhiều cao thủ nhưng chưa hề chiến bại. Đêm nay cũng sẽ như vậy, đa tạ cô nương đã không nhân cơ hội ta thất thế mà diệt ta nhưng cô nương sẽ phải ân hận.
- Cuộc đời ta chỉ ân hận một lần, một lần ân hận đã biến ta thành ma. Ta sẽ không ân hận vì bất cứ điều gì khác. – Chị Ma đáp lại với giọng thản nhiên. – Chẳng hay tướng quân thấy đàn bà con gái nước Nam ra sao?
- Nha đầu thối tha! Ngươi là phận đàn bà nên tướng quân đã nhường ngươi, ngươi đừng tưởng mình đủ tài năng mà lên giọng cao ngạo.
La Thượng đột nhiên xía vào, chị Ma quay sang nói với ông ta:
- Thằng Việt gian kia! Ngươi không nói thì không ai bảo ngươi bị câm. Ta đây chúa ghét những kẻ một dạ hai lòng, chờ ta giải quyết xong tướng quân của ngươi, ta nhất định sẽ tặng ngươi một đường kiếm thật ngọt để ngươi ra đi không đau đớn.
- Nha đầu thối! Mau giơ tay chịu trói, ta sẽ nói tướng quân cho ngươi một con đường sống, nhược bằng không hồn phách ngươi sẽ tiêu tán. Ta đây…
- Câm mồm! Bình sinh ta rất ghét ai mắng ta, đặc biệt là những kẻ như ngươi. Nếu ngươi còn chưa biết thân biết phận mình là thân khuyển mã thì ta sẽ không ngại gang họng ngươi ra.
- Con đàn bà thối tha! Mày nên trở về lo bếp núc đi.
- Mày đã chửi ta ba lần nên ta sẽ không thể để mày c·hết một cách dễ dàng được, mỗi lời mày vừa chửi thì ta đây sẽ cho ngươi biết nỗi đau thực sự là như thế nào. Phận làm trâu chó thì hãy yên lặng khi ta đang nói chuyện với chủ của mày, thói đời ở đâu chó nói thay chủ?
Ông Tam đứng bên cạnh thì thầm vào tai tôi:
- Không nên chọc giận đàn bà, chửi nhau với đàn bà lại càng không. Thằng kia cháu nói là tiên sinh mà ta thấy nó cũng chỉ là dạng thất phu.
- Cháu thông minh nên cháu cũng không dại gì gây thù chuốc oán với con gái, hậu quả chắc khôn lường. Lão kia e là khó thoát khỏi c·ái c·hết một lần nữa.
La Thượng im lặng, chẳng biết do sợ chị Ma hay do ông tướng quân kia ra hiệu. Tôi chỉ nhìn thấy sau đó ông tướng họ Hoàng vứt kiếm cho La Thượng rồi thủ thế sẵn sàng. Ông ta nói với chị Ma:
- Kiếm pháp của cô nương xem ra là khá, chẳng hay quyền pháp ra sao?
- Ồ! Ngài tướng quân lại muốn ăn đấm của ta ư? Ta xưa nay luôn chiều lòng người, nếu tướng quân đã muốn thì ta cũng không ngại cho ngài thấy nắm đấm của đàn bà nước Nam này cũng không tồi.
Chị Ma bỏ kiếm vào bao đang cầm bên tay trái, tay phải múa một vòng tròn, hạ thấp trọng tâm rồi đưa tay vẫy ra hiệu cho Hoàng Khâu Nhất.
- Cô nương lấy thủ làm công, nếu đã tự tin vào quyền pháp thì tại sao không lấy công làm thủ? Tại hạ đây sẵn lòng dạy cho cô nương biết thế nào gọi là quyền pháp Trung nguyên.
- Ta thấy các ông đều giống nhau ở chỗ thùng rỗng kêu to. Trong binh pháp kỵ nhất là khinh địch, ta không nghĩ một người được mệnh danh là Thường thắng tướng quân lại coi thường đàn bà con gái. Tuy nhiên, ngài cũng nên biết rằng ta đây cũng được người khác phong cho là vô địch.
Ông Tam lại ghé tai tôi hỏi:
- Vô địch mà Ngọc Hoa tiểu thư vừa nói có phải là vô địch thiên hạ không? Ai đã phong cho tiểu thư như vậy nhỉ?
Tôi không trả lời câu hỏi của ông Tam mà chỉ biết nhăn nhó cười. Tôi nhớ rằng mấy năm trước ở bên đầu hồi nhà, có lần tôi đã nói với chị Ma rằng chị ấy là vô địch, ai ngờ chị ấy vẫn còn nhớ câu nói nửa đùa nửa thật ấy của tôi.
- Vậy thì Vô địch cô nương tới đây, ta sẽ dạy dỗ cho cô trở nên ngoan hơn, nếu cô thua thì ta sẽ bắt cô về làm vợ.
- Được! Còn nếu ngài tướng quân hay thắng mà thua thì ta cũng chẳng cần yêu cầu ngài điều gì, bởi vì n·gười c·hết thì không biết nói chuyện, hồn tiêu tán thì không cần lên tiếng.
Chị Ma thét lên một tiếng lớn rồi chạy vài bước, ban đầu là những sải bước dài, đến gần Hoàng Khâu Nhất thì bước chân thu hẹp lại, đến một khoảng cách đủ gần đột nhiên chị ấy bật lên dùng hai chân liên tục đá vào phần ngực của Hoàng Khâu Nhất. Hoàng Khâu Nhất dùng hai tay liên tục đỡ những đòn đá này rồi bất ngờ ngả hẳn người ra phía sau đồng thời tung cước đá lên, có lẽ ông ta nhắm đến phần lưng của chị Ma. Chị Ma vung hai chân sang hai bên, cú đá của Hoàng Khâu Nhất vì thế mà bị hụt. Tiếp theo đó Hoàng Khâu Nhất lộn luôn một vòng ra phía sau, chân chống chân quỳ dùng tay hóa giải những cú đá liên tiếp của chị Ma vừa đá tới.
Tôi chú ý thấy những phút sau đó Hoàng Khâu Nhất dùng cả tay và chân để đánh và đỡ nhưng chị Ma chỉ dùng hai chân, khi thì co lên đỡ đòn, lúc thì duỗi ra tung liên hoàn cước vô cùng ảo diệu. Nếu Hoàng Khâu Nhất có sức mạnh như muốn nghiền nát đối thủ giống như Triệu Bát Nhất hay Triệu Đạt trước đây thì chị Ma lại có sự mềm mại, uyển chuyển. Đòn thế mà chị ấy tung ra nhìn rất nhẹ nhàng nhưng tôi nghĩ rằng nếu bị trúng một cú đá đó vào ngực hoặc đầu thì không hề nhẹ chút nào.
- Ta chưa thấy Ngọc Hoa tiểu thư dùng quyền đánh với hồn ma, cháu đã từng thấy chưa?
Tôi lắc đầu đáp:
- Trước đây chị ấy hẳn là đã dùng nắm đấm để tạo lập danh tiếng nhưng cháu không được thấy, từ khi chị ấy có thanh kiếm thì cháu nhiều lần thấy chị ấy hạ đối thủ bằng kiếm nên võ chị ấy có giỏi hay không, giỏi đến mức nào thì cháu không biết.
- Ta cũng mới học được một ít kiếm pháp chứ quyền cước kiểu này ta cũng chưa được học, lấy nhu chế cương thế này thì nếu đánh lâu dài ta e tay tướng quân kia sẽ thua.
- Cháu thấy đánh như này mất thời gian, sao không lừa ông ta rồi dùng kiếm chém cho một nhát là xong.
- Ngọc Hoa tiểu thư nói không sai, đệ tử chân truyền của tiêu thư quả nhiên chỉ thích tiêu diệt gọn đối thủ một cách dễ nhất, kể cả không quang minh chính đại.
- Cháu không phải là người trong giang hồ. Mỗi thời mỗi khác ông ạ, thời nay cháu thích dùng củ đậu bay, đánh không lại thì chạy, người chiến thắng là người sau cùng còn sống.
- Haiz… sau nhiều năm thì nhiều thứ đã thay đổi, cũng chẳng thể trách được. Nếu cháu mà học được cả kiếm pháp, quyền pháp của tiểu thư Ngọc Hoa thì thật nguy hiểm, nhiều kẻ sẽ không biết vì sao mình thành ma.
- Ta thấy đánh nhau mãi thế này cũng chẳng hay, nếu giỏi hơn hắn thì đá cho hắn một cước nằm lăn quay ra là được. – Chị Đẹp lên tiếng sau một lúc lâu chứng kiến màn so tài của chị Ma. – Ta thích suy nghĩ của cò Tý, rút súng bắn cho nó một cái là xong chuyện.
- Tiểu thư không biết đó thôi. – Ông Tam giải thích. – Nếu cô Ngọc Hoa muốn diệt tay kia thì đã có vài cơ hội rồi, cô ấy không muốn gã đó mất mặt trước ba quân tướng sĩ, thêm nữa cô ấy cũng muốn dạy cho đám âm binh đang theo dõi từ phía lũy tre thấy rằng cô ấy chỉ là phận nữ nhi mà tướng của chúng còn không đánh lại được thì nhuệ khí sẽ vì thế mà giảm.
- Đó là ông nghĩ, liệu… liệu cái Hoa có nghĩ như thế hay không? Ta thấy nó giống như đang cố tình đùa giỡn với thằng kia. Từ nãy giờ nó còn chưa dùng tay, chả lẽ nó chấp người ta cả hai tay ư? Lẽ nào võ nghệ của nó cao siêu đến vậy?
- Tiểu thư! – Ông Tam nói nhỏ. – Ta biết tiểu thư là một cô nương thông minh, sắc sảo. Hẳn tiểu thư cũng biết cô Ngọc Hoa cũng tài trí hơn người chứ?
- Ta thừa nhận điều ấy, nó không phải là đứa dễ để người ta bắt nạt.
- Ban nãy cô Ngọc Hoa nói rằng sẽ cho tay kia biết nắm đấm của đàn bà nước Nam!
Lời của ông Tam làm tôi như sực tỉnh.
- Vậy là… vậy là chị Ngọc Hoa định…
- Con này thật là… nó định đấm người ta thật hay sao ?
- Ta khẳng định cô Ngọc Hoa sẽ dùng nắm đấm để vũ nhục tay tướng thường hay thắng kia.
Ông Tam nói không sai! Chưa đầy nửa phút sau đó khi mà Hoàng Khâu Nhất lùi một bước và dùng một tay để đỡ đòn chân của chị Ma đồng thời định dùng tay còn lại tung một đòn chém bằng tay về phía cổ của chị Ma thì lập tức bị gạt văng ra. Bàn tay trái của chị Ma giống như một con rắn trườn tới đánh thẳng vào cằm của đối thủ. Khi Hoàng Khâu Nhất còn loạng choạng thì liên tục vài cái tát dội lên hai bên má của ông ta. Cuối cùng, chị Ma tung một cước đạp thẳng vào phần bụng của đối thủ, có thể nói hiệp hai của trận đánh tay đôi này cũng không khác gì hiệp một trước đó là bao.
Hoàng Khâu Nhất sau khi bị trúng đòn vào bụng tôi chẳng biết ông ta có đau hay không nhưng những cái tát tới tấp có lẽ đã làm ông ta điên máu. La Thượng chạy vụt đến gần ném thanh kiếm cho Hoàng Khâu Nhất, khi mà thanh kiếm vẫn còn đang bay trên không trung chưa đến tay của tướng quân họ Hoàng thì chẳng biết bằng cách nào chị Ma đã đứng rất gần La thượng. Tôi chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng lóe lên rồi cái bóng của La Thượng đổ sập xuống ruộng, ông ta không kịp kêu lên một tiếng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngay cả vị tướng quân thường hay thắng đứng gần đó cũng c·hết trân tại chỗ. Khi thanh kiếm đến tay ông ta và tuốt ra khỏi vỏ thì chị Ma đã trở lại vị trí trước đó đã đứng với khuôn mặt thản nhiên.
- Á!
Tiếng thét thê thảm của La Thượng bây giờ mới vang lên, chị Ma đã không hạ sát ông ta mà chỉ một đường kiếm khiến đôi chân của ông ta đã rời ra khỏi phần hồn.
- Đây mới chỉ là lần đầu tiên, ta phế đôi chân của mày để mày khỏi chạy rông. Niệm tình mày cũng là người Việt, câm mồm thì còn cái hồn mà đi đầu thai làm trâu ngựa, còn nếu như chửi rủa ta thêm một câu thì cái đầu của mày cũng rời khỏi cổ.
Ai cũng nghe thấy chị Ma nói, tôi cũng vậy. Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh khi nhìn thấy hành động vừa rồi của người chị, người bạn ma của mình – một hành động dứt khoát, lạnh lùng. Hàng trăm hồn ma nghĩa binh khăn trắng đã nhìn thấy chị Ma ra tay nhanh như chớp, bọn họ nhìn nhau lắc đầu, lè lưỡi, rụt cổ vì lạnh.
- Tiếp theo là ngài thường thay thắng. Như ta đã nói khi nãy thì đêm nay chỉ có một con ma rời khỏi chỗ này. Nếu không phải ta thì là ngài, chúng ta đùa vui thế là đủ rồi.
Chị Ma nói với giọng lạnh lùng rồi không chờ đối phương trả lời, chị ấy ào đến phía Hoàng Khâu Nhất nhanh như một cơn gió. Thanh kiếm trên tay của chị Ma biến ảo khôn lường, hư ảnh của kiếm để lại khiến tôi như nhìn thấy trên tay chị ấy có đến ba, bốn thanh kiếm khác nhau đang vây lấy thân hình của vị tướng quân họ Hoàng. Đột nhiên chị Ma dừng lại khiến tôi đang hồi hộp theo dõi chợt chưng hửng chẳng hiểu chuyện gì, đến khi chị ấy tra kiếm vào vỏ và quay lưng bước về phía gò đất thì tôi lại càng thấy khó hiểu. Tôi quay sang nhìn ông tướng kia, ông ấy đang đứng như một pho tượng và rồi… cái đầu không đội mũ của ông ấy rời ra khỏi cổ.
Tôi khẽ rùng mình.
Ông Tam đứng bên cạnh mắt mở to không chớp.
Chị Đẹp thậm chí còn đưa tay lên dụi mắt.
Những nghĩa binh khăn trắng đứng lẫn với Mễ quân thì mắt chữ O miệng chữ A.
Khoảnh khắc im lặng đến rợn người.
Chị Ma đứng trên gò đất chỉ tay về hướng lũy tre lúc này những bóng đen cũng đang lặng im rồi nói lớn:
- Lũ chuột trong lũy tre kia đã nhìn thấy chưa? Tướng của chúng mày, Thường thắng tướng quân của chúng mày đã bị một ma nữ nước Nam c·hặt đ·ầu. Ta nghe nói đàn ông nước Tàu đầu đội trời, chân đạp đất. Trong các ngươi nếu kẻ nào muốn trả thù cho chủ tướng thì cứ mạnh dạn bước ra đây ta sẽ tiếp. Là binh sĩ thì mười đứa một lượt, là tướng thì cứ năm đứa một lần, nếu không lại nói rằng ta bắt nạt kẻ yếu.
Chị Ma đưa ra lời khiêu khích mang tính sát thương cao, có lẽ đã chạm đến lòng tự ái của đấng mày râu. Ma cũng từng là người, ma cũng có lòng sĩ diện. Không lâu sau lời khích tướng của chị Ma thì năm hồn ma khác xuất hiện, bọn họ dừng chân phía trước mặt chị ma khoảng năm mươi mét, một trong số đó lên tiếng:
- Con đàn bà xấu xí kia! Chủ tướng của ta vì nương tay với ngươi mà bị diệt. Bọn ta đây sẽ báo thù, ngươi yêu cầu năm thì có năm. Bọn ta mà bắt được ngươi thì sẽ không diệt, bọn ta sẽ xé y phục của ngươi, làm nhục ngươi trước ba quân.
- Chúng mày đúng là một lũ đầu đất! – Chị Ma nói xong thì nhảy xuống ruộng. – Ta đây đã lâu chỉ đánh với mấy thằng âm binh ngu dốt, đêm nay các ngươi có bao nhiêu tướng, bao nhiêu tượng thì mang hết ra, một mình ta chấp hết! Cứ năm đứa một lượt, cần thì gọi cả lão già họ Đường đang chui rúc như con chuột cống trong kia ra đây ta cũng tiếp.
- Hỗn láo!
Năm hồn ma đồng loạt rút v·ũ k·hí, kẻ thì trường kiếm, kẻ thì dùng song đao, kẻ thì dùng trường mâu… chẳng ai giống ai. Cả năm hồn ma này tôi không biết chức vụ của họ nhưng qua trang phục mà họ mặc trên người chỉ chắc chắn không phải thuộc dạng tiểu tốt. Bọn họ cùng hét lớn rồi lao đến nơi chị Ma đang đứng. Chị Ma lại một lần nữa sải những bước chân dài, khi khoảng cách hai bên thu hẹp thì những bước chân của chị chợt ngắn lại. Thân hình mặc bộ trang phục màu đỏ nổi bật giữa đêm không trăng, thanh kiếm vung lên đỡ bên trái, gạt bên phải, thân thủ uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Ngay trong những chiêu thức đầu tiên thì một trong số năm đối thủ của chị Ma đã bị diệt mà hắn ta không kịp hiểu đã bị diệt ra sao. Tôi không thể nhìn kịp một phần do tốc độ của chị ấy quá nhanh, một phần thì bị những bóng ma mặc giáp trụ kia che khuất. Bốn hồn ma còn lại với v·ũ k·hí loang loáng trên tay vây lấy chị Ma nhưng chỉ ít giây sau đó thêm một, rồi lại thêm một kẻ nữa trúng sát chiêu, hồn tan biến thành những làn khói đậm nhạt khác nhau lẫn vào màn đêm u tịch. Hai kẻ cuối cùng còn lại tỏ ra hốt hoảng định quay lưng bỏ chạy nhưng đã không kịp, một kẻ bị đạp vào lưng ngã sấp mặt xuống ruộng, kẻ còn lại chạy trước vài bước chân thì lãnh trọn một đường kiếm bổ thẳng xuống bả vai. Kẻ bị ngã sấp mặt kia vừa ngẩng đầu lên định chạy tiếp thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Tôi lại một lần nữa rùng mình rồi quay sang hỏi ông Tam:
- Nếu ba ông cùng vây đánh chị Ngọc Hoa thì có thắng được chị ấy không?
- Bọn ta còn muốn làm ma. Làm ma thì không thích bằng làm người nhưng vẫn tuyệt vời hơn gấp vạn lần so với việc trở những làn khói mỏng, vạn kiếp không siêu sinh.
- À, vậy là ba ông vẫn đánh không lại được ư ?
- Cháu nhìn xem, thân thủ của tiểu thư Ngọc Hoa nhanh như thế kia, ta chỉ sợ rằng mình vừa mới rút kiếm ra khỏi vỏ thì đầu đã rơi xuống đất rồi. Tuổi trẻ mà võ nghệ siêu quần, đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Bái phục, bái phục.
- Ta liệu có học thứ võ thuật đó được không cò Tý ?
Chị Đẹp quay lại hỏi tôi. Tôi quay sang nhìn ông Tam, ông Tam lắc đầu đáp:
- Tiểu thư đừng cố học làm gì, mỗi người đều có sở trường riêng. Sinh thời đã vậy thì làm ma rồi cũng thế. Cô Ngọc Hoa là thiên tài võ học, ngay như ta đây có luyện võ hàng trăm năm nữa cũng khó mà địch lại cô ấy lúc này.
- Trước đây ta nghe nói và cũng vài lần thấy nó đánh kiếm với người ta nhưng chưa thấy tường tận như lần này. Ta xem mà cũng sợ, vậy ra từ trước đến nay ta vẫn hay đùa với hổ ư ?
- Tiểu thư sợ gì chứ. Cô Ngọc Hoa xuống tay lạnh lùng với giặc nhưng với bạn bè, người quen biết hoặc kẻ cô thế thì lại ra tay tương trợ.
- Cò Tý ! Ngươi nghĩ có khi nào cái Hoa nó nổi điên lên cho ta một kiếm hay không?
- Nếu chị ấy nổi điên lên rồi rút kiếm thì em chắc cũng được mấy giỗ rồi ấy chứ, chị nghĩ linh tinh rồi.
- Từ nay ta sẽ đối xử tốt với nó, ta sẽ không bắt nạt nó nữa.
- Chị sợ à?
- Ta không sợ nhưng ta còn muốn làm ma!
Năm kẻ địch đã bị diệt nhanh gọn, năm kẻ tiếp theo cũng cùng chung số phận và cuối cùng là mười. Tôi không nhầm, đúng là mười âm binh bước ra, kẻ nào kẻ nấy đều to cao bặm trợn. Bọn âm binh kể ra cũng còn chút chữ tín khi cử năm rồi mười kẻ ra đối chiến nhưng đó là điều tốt nhất mà bọn họ có thể làm được bởi vì mười kẻ bặm trợn cũng chẳng trụ được bao lâu.
- Còn kẻ nào đủ dũng khí thì bước ra đây đừng để ta phải chờ lâu! – Chị Ma nói lớn. – Chả lẽ trong lũy tre kia chỉ có chuột nhắt không có đàn ông ư? Ta nhắc lại cho các ngươi nhớ, tên ta là Trần Ngọc Hoa, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Lũ âm binh trộm chó các người nếu còn muốn làm ma thì hãy nói với chủ tướng của các người mau cút khỏi đây, nhược bằng không ta sẽ diệt đến đứa cuối cùng.
Từ rặng tre tối đen đằng xa im lặng trong phút chốc, sau đó thay vì có những kẻ xuất hiện tiếp tục nhận lời thách đấu của chị Ma thì chỉ có những đợt mưa tên bắn ra. Chị Ma nhanh chóng rút về phía gò đất, Mễ quân nhận lệnh sẵn sàng nhưng không nổ súng.
- Chúng nó đã sợ rồi, bây giờ có để cả núi vàng ra trước mặt thì chẳng có thằng ma nào chịu ra làm vật tế thần cả đâu. Ai cũng s·ợ c·hết, ma vì thế mà cũng… ham sống.
Ông Tam ra hiệu cho nghĩa binh khăn trắng lùi lại phía sau khoảng hai mươi bộ, Mễ quân cùng lùi theo thiết lập một hàng rào sẵn sàng hạ gục bất cứ kẻ nào có ý định đánh ra. Tuy nhiên không có bất cứ cuộc phá vây nào diễn ra sau đó, có vẻ như ông Tam đã nói đúng. Chúng tôi đã diệt hàng nghìn quân trước đó vẫn không làm chúng sợ hãi nhưng chị Ma chỉ hạ gục một tướng quân hay thắng ngay trước mặt ba quân tướng sĩ của ông ta thực sự là một đòn tâm lý hiệu quả.
Trước đây tôi từng nói chị Ma là vô địch chỉ là nịnh hót thì bây giờ tôi phải thừa nhận rằng cái chị xinh đẹp mặc bộ quần áo màu đỏ, mái tóc dài đang phất phơ bay trong gió kia thực sự là bất bại. Chị ấy không làm những người có lòng tin vào chị ấy phải thất vọng. Lúc này tôi cũng nhận ra một việc trước đây bản thân mình thấy có chút vô lý nhưng chưa bao giờ hỏi, ấy là việc trước đây ở biệt phủ, chỉ có chị ấy cộng thêm khoảng mười lính nha môn trấn giữ chân cầu thang mà hàng trăm âm binh hạt đậu mãi không thể đi qua được.
Tuy vậy tôi vẫn không học được võ nghệ của chị ấy, cuộc sống luôn có những nghịch lý như vậy tồn tại một cách hiển nhiên.
---
***