Chương 337: Của ông tất
Chị Ma cúi người xuống ghé vào tai tôi nói thầm.
-Chị nói không sai! Già đầu rồi nhưng tính cách không bằng thằng bé mười lăm tuổi, đáng ra cô ta phải làm em út mới đúng.
-Ta nghe thấy cô nói gì đấy nhé, tai ta rất thính. Cô đừng có dạy hư em ta.
Chị Ma nhịn cười không nói thêm, tôi cũng nhịn cười, tự nhiên tôi nghĩ chị Ma nói cũng có phần nào đó đúng. Thêm hơn chục bước chân nữa tôi thấy phía trước loáng thoáng những vong hồn, có vẻ khá đông, nơi này rất gần gò đất Đầu Rùa. Chị Đẹp đi trước dừng bước nên đội Kim quân hộ vệ với hai hàng dọc thẳng tắp cũng dừng lại, tôi đi vọt lên, chị Ma đi bên phải tôi, cách khoảng hai sải tay hơi lùi về phía sau. Tôi không hiểu tại sao chị ấy lại lùi lại như thế trong khi vừa mới trước đó hai chị em đang đi ngang hàng. Tôi ngoái lại nhìn với ánh mắt như muốn hỏi thì chị Ma hất hàm ra hiệu cho tôi cứ bước tiếp về phía trước.
Khoảng hơn mười nghĩa binh khăn trắng đứng gần nhau, đối diện với họ là ông Phùng Huy, phía sau ông ấy là đội lính của nha môn, cờ quạt vẫn đầy đủ, trông như chưa từng trải qua trận đánh nào. Mặc dù tôi chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng đoán chừng là những nghĩa binh đang cố gắng thuyết phục ông Phùng Huy không dẫn quân xung trận vì đã được cảnh báo trước đó. Câu đầu tiên mà tôi nghe rõ là của một nghĩa binh khăn trắng, ông ấy nói:
-Chúng tôi đã giải thích với ngài rồi, nhất định không được tiến lên hướng ấy, lệnh này thằng Tý nó vừa mới nói khi nãy.
-Các ông ơi! Có chuyện gì vậy ạ?
Tôi cất tiếng hỏi rồi bước nhanh như chạy đến chỗ đám vong hồn.
-A nó ra đây rồi. Ngài hỏi rõ nó xem sao.
-Tại sao ta phải hỏi nó?
Ông Phùng Huy cúi xuống nhìn tôi, tôi hơi cúi đầu và nhoẻn miệng cười thay cho lời chào. Ông họ Phùng này như tôi đã kể, tôi không có thiện cảm với ông ta nhưng cũng chẳng có gì ghét bỏ, nhưng phải nói thật là trông ông ấy không thích hợp đánh trận. Tôi cảm giác ông ấy thích ra oai cũng như thích sạch sẽ, đặc biệt ông ấy sở hữu cái nhìn của kẻ bề trên.
-Có việc gì thế ạ? – Tôi hỏi lại.
-Bọn ta sau khi đối đầu với địch quân quá mạnh phải rút lui, nay ta dẫn binh trở lại để ứng cứu các người nhưng mấy gã nông dân này chặn đường nói rằng ta không nên tham gia, không được tham gia vì có lệnh của ngươi. Có đúng như vậy hay không?
-Lệnh gì ạ? – Tôi thắc mắc.
-Bọn họ nói ngươi ra lệnh chỉ lính dùng hỏa khí kia mới được xung trận, thêm cái đám âm binh từ đâu mới đến kia nữa.
-À... quả thật là cháu không có ra lệnh cho các ông ở đây. Cháu chỉ cung cấp thông tin để các ông ấy biết phía trước có nguy hiểm cần phải tránh xa thôi ạ.
-Hừ! Ngươi còn ít tuổi không thể biết được sự tàn khốc của c·hiến t·ranh. Ta không hiểu tại sao bao nhiêu ma, già trẻ lớn bé đủ cả lại nghe theo lời của một đứa trẻ con? Có phải các ngươi quá coi trọng nó hay không?
Không ai trả lời câu hỏi của ông Phùng Huy. Những nghĩa binh khăn trắng quay sang nhìn tôi, tôi nhìn họ với nét mặt tươi cười, chị Ma và chị Đẹp đứng hai bên nhưng hơi lùi về phía sau cũng chẳng lên tiếng.
-Từ đầu ta thấy việc đánh trận mà có trẻ con là ta không hài lòng rồi, ta không hiểu tại sao toàn những kẻ già đầu, thậm chí cả tướng trận mà lại phải nghe theo sự sắp xếp của một thằng bé. Nào, sao không ai trả lời ta?
-Ông muốn cháu trả lời cái gì ạ?
Tôi thấp thoáng thấy bóng dáng ông Tam lẫn trong mấy nghĩa binh, một nghĩa binh ghé vào tai ông Tam nói điều gì đó, ông Tam gật đầu mấy cái rồi cũng khoanh tay đứng nhìn.
-Thứ nhất, ta muốn biết ở đây ai là chỉ huy, đánh trận phải có chỉ huy!
-Vâng! Ông cứ hỏi hết một lượt ạ, mọi người không trả lời thì cái gì cháu biết cháu sẽ trả lời cho ông ngay.
Ông Phùng Huy hơi nhếch miệng cười nhạt rồi nói tiếp:
-Thứ hai, tại sao những vong hồn lớn tuổi ở đây phải nghe lời nhà ngươi và điều cuối cùng ta muốn biết chính là đám âm binh kia từ đâu đến?
-Thật sự thì ông và các ông lính đây cũng tham gia từ đầu trận đánh, các ông cũng biết là thật sự không có ai là chỉ huy, tất cả đều vì việc chung mà xắn tay vào thôi ạ. Việc tại sao các ông đeo khăn trắng ở đây nghe lời cháu thì cháu nghĩ ông dùng từ chưa đúng. Cháu không ra lệnh nên các ông ấy không phải nghe lời, cháu chỉ cung cấp một số thông tin giúp các ông ấy đánh trận. Còn những âm binh kia thì... khi bị vỡ trận họ đã đến giúp chúng ta.
-Bọn chúng là ai?
-Cháu nghĩ họ là những hồn ma tốt bụng ạ.
-Ta hỏi ngươi gốc tích của bọn chúng chứ không hỏi ngươi chúng có tốt bụng hay không.
-Tất cả các ông ma ở đây đều không biết họ từ đâu đến. Có đúng không ạ?
-Đúng rồi, bọn họ tự nhiên đến giúp chứ chúng tôi có biết đâu, chúng tôi thậm chí còn chẳng dám đến gần họ. – Một hồn ma nào đó lên tiếng trả lời tôi.
-Các ông ở đây phần lớn là nông dân không có kinh nghiệm đánh trận, bây giờ ta đã trở lại với số quân đến ba trăm. Đây là việc nhà quan, các ông cảm thấy run sợ lũ âm binh kia thì tránh ra một bên, ta đây sẽ dẹp bọn nó.
Mấy nghĩa binh lại nhìn tôi, tất cả bọn họ đều biết tin hai chị ma đã vì trúng bùa của phù thủy mà bị đông cứng, đứng bất động cả canh giờ. Lúc này hai chị lại xuất hiện bên cạnh tôi tất nhiên tất cả đều hiểu rằng tôi, bằng cách nào đó đã hóa giải phép của phù thủy (thật ra cũng chẳng đúng nhưng tội gì giải thích). Lời cảnh báo của tôi về việc hóa tượng bởi vì thế lan truyền rất nhanh, tôi tin rằng những hồn ma tham gia từ đầu đến giờ đều không sợ hồn phách bị tiêu tán nhưng bị đóng băng rồi để lũ âm binh tiêu diệt thì đúng là không cam lòng.
-Ngài nên suy nghĩ thiệt hơn. – Một nghĩa binh đưa ra lời khuyên.
-Ta đây tự biết thiệt hơn. Nhìn thái độ của các ông ở đây là nhất nhất nghe theo lời của thằng bé kia, đúng là lũ chuột nhắt, thật là buồn cười. Các ông định chặn đường quan sai làm công vụ hay sao?
Những vong hồn có mặt đều quay sang nhìn tôi, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại không lúng túng khi ấy, tôi cũng không quay đầu lại nhìn hai chị ma vì lúc này tôi đã hiểu ra rằng hai chị ấy làm như thế là có lý do. Các chị ấy là phụ nữ trong khi đàn ông chẳng ai lên tiếng thì các chị ấy cũng không lên tiếng, nhưng lý do quan trọng nhất tôi tự hiểu được chính là hai chị và những hồn ma khác đang chờ quyết định của tôi.
-Nếu các quan thi hành công vụ thì chúng ta không cản được, phải để ông Huy làm việc, không được gây khó dễ cho ông ấy, cháu nghĩ như vậy.
Tất cả dạt sang hai bên để nhường đường. Tôi hỏi lại ông chỉ huy của đội quân công vụ:
-Ông có cần cháu hỗ trợ gì không ạ?
-Ta không, chỉ một lũ nhãi nhép thì quân ta đủ để đánh dẹp.
Tôi thở dài quay sang bên nói, tôi cũng chẳng biết mình nói cụ thể với ai:
-Ông nào chạy đi nhắn với ông Nhạn, ông Ba ngưng bắn, cẩn thận không bắn lẫn vào quan quân trên huyện ạ.
Có tiếng ai đó hô lớn đáp lời.
-Vậy đội binh lính lạ mặt kia có cần lùi đi không ạ?
-Bọn họ có bao nhiêu?
-Cháu nghĩ cũng ít, chắc hai ba trăm quân.
Điều này tôi đã nói láo! Từ chỗ đang đứng bây giờ nhìn được có một số Thần Sách quân (vì nhìn ngang) nên chẳng thể nhận ra được con số hàng nghìn, trừ khi nhìn từ phía sau lưng mới thấy đông.
-Chỉ có chừng ấy thôi à? Nếu ngươi có cách thì bảo họ lui đi, đây không phải là việc của họ.
Tôi khá ngạc nhiên khi nghe câu này, tôi không lạ về thái độ của ông quan chỉ huy mà lạ bởi vì một vị tướng chuẩn bị dẫn lính xung trận nhưng lại không nắm được tình hình binh lực đối phương hay lực lượng lạ, như thế chẳng khác nào dẫn binh vào cửa tử.
Tôi thở dài khấn gọi ông Trần Phúc Khoát cùng các vị đô trưởng. Họ xuất hiện rất nhanh - có tất cả mười hai vị - vị nào cũng toát ra sát khí khi họ đang vừa đi ra từ trong trận đánh.
-Các ông có thể cho toàn quân lui để nghỉ ngơi ạ. Nếu cần cháu sẽ nhờ đến các ông.
-Bọn ta đang đánh tại sao lại lui? Cậu nghi ngờ năng lực của bọn ta ư?
Một vị đô trưởng lên tiếng hỏi.
-Thưa không ạ! Chẳng là các quan đây muốn xông pha để bảo vệ trị an, làm việc công. Cháu thấy các ông giao chiến cũng đã lâu nên cũng cần nghỉ ngơi một lúc.
-Được, bọn ta đã hiểu. Bọn ta sẽ cho lui quân ngay.
Mười hai vị đô trưởng quay lưng lướt nhanh đi như một cơn gió, bỏ lại phía sau sự im lặng đến rợn người.
-Ngươi quen bọn họ sao?
-Họ đến giúp nên cháu mới quen ạ.
-Tại sao ngươi lại gọi mười hai vong? Ta nhìn bộ dạng của họ đều là có vẻ là chỉ huy.
-Vâng, đúng ạ. Các vị ấy đều là đô trưởng.
-Đô trưởng?
-Vậy... vậy bọn họ có bao nhiêu quân?
-Họ có bao nhiêu quân ông Tam nhỉ?
-À, mỗi đô này theo ta biết thì có một trăm.
Ông Tam nói với giọng đều đều nhưng mang tính sát thương rất cao, sự im lặng kéo dài đến mười lăm giây là ít.
-Tại sao khi nãy ngươi nói là họ có khoảng ba trăm?
-Tại cháu không biết nên cháu đoán bừa ạ, lời trẻ con ông tin làm gì.
-Ta... ta...
-Bây giờ chiến trường là của ông tất ạ. – Tôi quay sang nói với ông Tam và các hồn ma nghĩa binh. – Các ông cũng mệt rồi tranh thủ nghỉ ngơi để quan quân làm việc.
Chẳng hồn ma nào lên tiếng đáp lời tôi, cả nhóm nghĩa binh khăn trắng và ông Tam đi lướt qua chỗ tôi đang đứng để trở về hướng lũy tre. Tôi nhận ra cả ông Tam cũng đang cố nhịn cười còn tôi vẫn tỉnh bơ. Ông Phùng Huy có vẻ như lưỡng lự khi những hồn ma rời đi hết chỉ còn lại tôi và hai chị ma ở lại. Vị chỉ huy của đội lính ma trên huyện nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi chẳng hiểu ông ấy muốn nói gì, sau cùng ông ấy vẫn phải ra hiệu cho binh lính đang chờ sẵn tiến lên. Tôi lùi lại phía sau mấy bước yên lặng nhìn đội quân đi qua. Đội quân này ban đầu có một trăm lính, không biết khi rút đi còn lại bao nhiêu nhưng nay đã tăng cường lên gấp ba. Những người lính ma đi qua trước mặt tôi, tôi chợt nhận một gương mặt đã giúp tôi khi giải cứu chị Ma trên biệt phủ, chính là ông Phùng Cương. Ngay khi nhìn thấy ông Cương tôi vội quay lại cắt ra mười lăm Kim quân hộ vệ chị Đẹp chỉ định họ đi theo bảo vệ ông ấy. Ông Cương nhìn tôi không nói gì, thật ra cũng chẳng cần phải nói. Tôi mặc kệ ông chỉ huy họ Phùng kia làm việc của ông ta nhưng tôi không thể bỏ mặc những người đã giúp tôi trước đây. Mười lăm Kim quân chia thành hai hàng dọc đi bên cạnh đội lính ma huyện. Số Kim quân còn lại bảo vệ chị Đẹp tôi cũng thay đổi lệnh, yêu cầu họ đi theo bảo vệ một hồn ma khác mà tôi quen mặt, ấy là người lính nha môn tên Vũ Đình Sinh. Ông Sinh định nói gì đó với tôi thì tôi vội nói trước:
-Cần giúp đỡ thì cháu ở đằng kia, ông nhớ giữ mình nhé!
Tôi nhìn theo bóng lưng những Kim quân đi gần ông Vũ Đình Sinh cho tới khi không còn nhìn rõ, tất cả họ chỉ còn là những bóng đen mờ nhạt.
-Ngươi muốn dạy cho lão chỉ huy kia một trận ư? – Chị Đẹp hỏi tôi trên đường quay trở lại lũy tre.
-Chẳng giấu gì chị, em đã không thích ông này từ đầu. Lần này ở trên cao chắc chị biết ông ấy rút quân chứ?
-Chị... à ta biết.
-Em không nhớ chính xác nhưng ông ấy đi đâu cả canh giờ nay mới quay lại, có lẽ ông ấy nghĩ trận đánh đã tàn cuộc nên đến dọn chiến trường.
-Ý ngươi nói ông ta là một kẻ cơ hội hay sao?
-Đấy là chị nói chứ em có nói đâu.
-Ngươi cũng thật biết cách gắp lửa bỏ tay người. Ngươi dạy cho lão ta một bài học ta không ý kiến nhưng sao lại giúp lính của lão ta?
-Hai người đó em quen, trước đây họ đã giúp em giải cứu chị Hoa.
-Ta xem chừng đám nam nhân kia đang bị một tay cố chấp dẫn vào con đường c·hết.
-Em không thể lo hết được mọi việc, họ là lính, họ cũng là hồn ma, tự khắc họ biết sẽ phải làm thế nào cho phải.
-Sao cô không có ý kiến gì?
Chị Đẹp quay sang hỏi chị Ma vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
-Cô thấy thằng bé sắp xếp như vậy thì ta còn ý kiến gì nữa ngoài việc hài lòng?
-Thì cô cũng phải nói một câu gì đó chứ?
-À ta hài lòng. Ta cũng không ưa gã chỉ huy ấy, việc của hắn cứ để hắn làm.
-Sao vừa nãy hai chị lại im lặng thế? Chẳng giống mọi khi, những ông kia cũng thế.
-Ngươi dù sao cũng còn nhỏ nên nhiều thứ ngươi không biết phép tắc cũng chẳng thể trách được. Bọn ta đâu có câm, bọn ta cũng chẳng sợ gì quan quân vì có làm gì sai đâu mà sợ, có điều chủ tướng không lên tiếng thì những người khác nhất định sẽ không nói gì đâu.
-Chủ tướng nào ạ?
-Ngươi giả ngu hay ngươi ngu thật thế? Trước đây ta chả phải đã đề cử ngươi làm tướng quân sao? Có thể ngươi nghĩ đó chỉ là một cái danh hão cho vui nhưng thời gian qua ngươi hành động đều tính toán trước sau. Chẳng ai gọi ngươi là tướng quân nhưng ai cũng yêu quý ngươi, đều xem ngươi là con cháu của mình thì họ cũng muốn con cháu họ nở mày nở mặt. Dân không ưa quan từ xưa rồi, ta là con quan nên ta hiểu phần nào.
Ba chị em lại vào trong khu vườn, phía lũy tre vẫn lác đác tiếng súng nổ mãi không thôi. Ông Tam cùng những hồn ma khác đều tập trung ở mấy mảnh ruộng nằm giữa lũy tre với đội Hỏa binh. Toàn bộ đội Hỏa binh hơn một nghìn quân ở ngoài cánh đồng đã ngưng bắn nhưng ở trong tư thế sẵn sàng, trước khi chui qua rào tôi đã nói với ông Nhạn để thu hồi một đội Hỏa binh khoảng một trăm tay súng làm quân dự phòng.
-Ta nghe ngươi đã bị Hắc Bạch Vô Thường câu hồn đi mất, ta đã nghĩ sẽ gặp lại ngươi trong bộ dạng một hồn ma thật sự.
Chị Đẹp cất giọng hỏi khi tôi vừa ngồi dựa lưng vào gốc cây xoan.
-Nhờ thế mà em có cơ hội đi qua nơi mà hai chị đã từng đi qua, một nơi buồn tẻ, ảm đạm và lạnh lẽo.
-Ngươi có thể trở về thật là kỳ tích.
-Cũng nhờ chị Ngọc Hoa chỉ cho em trước đây chứ không bây giờ em đang ở nơi nào đó rồi. Em chỉ thắc mắc một điều là tại sao hai chị lại dự cảm được việc em sẽ...
Chị Đẹp quay sang nhìn chị Ma, tôi thấy hành động này rất lạ. Chắc chắn hai người này đang cố giấu điều gì đó nhưng nếu hai chị muốn giấu thì tôi cũng sẽ không hỏi thêm. Chị Ma có vẻ lưỡng lự, tôi không muốn chị ấy khó xử nên chuyển ngay sang chủ đề khác.
-Người đập vào đầu em là lão trọc đầu. – Tôi đưa tay sờ lên đầu. – Đầu em vẫn còn sưng và hơi đau.
-Còn có dính một ít máu. – Chị Đẹp nói với giọng đầy thương cảm. – Ta thật muốn vặn thằng đó.
-Thằng trọc đấy không c·hết đâm thì sẽ c·hết chém, nó nhất định sẽ thảm hơn thằng cháu. Thù này ta nhất định sẽ trả bằng bất cứ giá nào.
-Em có hẹn với ông quan dưới tâm ty là nội trong ba ngày thì lão trọc này trình diện.
-Cái gì? Ngươi... ngươi còn hẹn cả quan dưới... dưới âm phủ ư?
-Thật ra thì em cũng có làm loạn một tí. Nếu em không trở về được thì em sẽ gọi cả nghìn Thiên tử quân xuống dưới ấy làm loạn.
-Ngươi... từ bao giờ ngươi có cái lá gan to như vậy?
-À, tại em lo cho ai đó đứng bất động ở trong vườn này nên cũng đành.
-Ngươi...
-So với việc ta làm loạn trên huyện thì ta thấy mình chẳng bằng một móng tay của nó, chắc ở Quỷ Môn Quan nó đã làm loạn rồi chạy về đây. Gan cóc tía, đúng là gan cóc tía.
-Chính cô đã dạy cho nó nên nó mới liều như thế, nếu nay mai quan tra việc này thì nó cũng sẽ thành ma mà thôi.
-Cô khéo lo, nó không làm như thế thì bây giờ sao ngồi lù lù ở đây để nói chuyện với cô. Mà cô xem, cả một đội quân Thần Sách hàng nghìn hồn ma ngoài kia chỉ sợ thiên hạ không loạn thì nó còn sợ gì mấy ông ở Quỷ Môn Quan.
-Cô đang dạy hư nó.
-Ta đang dạy nó những gì ta biết còn hư hay không là do lựa chọn của nó. Ta chỉ quan tâm duy nhất một việc là nó sống đến số tuổi mà nó đáng được sống, những việc khác đối với ta đều không quan trọng.
-Cô như thế bảo sao nó lại cả gan, ôi trời ơi là trời! Làm loạn cửa quan là không có dễ gì được bỏ qua đâu.
-Thật ra thì lúc đầu em định đâm hai ông Hắc Bạch Vô Thường bằng thanh kiếm này. – Tôi giơ thanh kiếm gỗ lên. – Nhưng nếu đâm hai ông ấy em lại chẳng biết đường về nên đành nhịn.
Hai chị ma nhìn tôi trân trân như nhìn sinh vật lạ, dường như cả hai ngạc nhiên không thốt được thành lời.
-Thanh kiếm gỗ này ẩn chứa những bí mật gì em không biết nhưng nghe hai ông mặt trắng mặt đen bảo là nó giúp em định thần gì đấy. Trước khi về em còn xin ông quan ba hũ tiền, một hũ em trả ông lái đò vì lúc đi em đã ném hũ tiền của ông ấy xuống sông. Hai hũ còn lại em cho Hắc Bạch Vô Thường mỗi ông một hũ, họ vui lắm.
Hồn ma hai chị xinh đẹp đang đứng chợt lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất, chị Ma còn làm rơi cả kiếm. Hai chị nhìn tôi với ánh mắt có phần sợ hãi, sau cùng chị Đẹp lắp bắp nói:
-Ngươi... người còn trấn... t·rấn l·ột cả tiền của quan ư? Ngươi... ngươi không muốn sống nữa phải không?
-Em xin đàng hoàng, xin hai hũ mà ông ấy cho ba hũ luôn chứ em t·rấn l·ột bao giờ. Mấy ông ấy mà không thả cho em về thì nhất định em sẽ cho Hỏa binh bắn.
-Em... không phải là ma nữa, em chắc chắn là quỷ rồi, là quỷ mất rồi. Không... Không... cả quỷ cũng không phải. Chị chưa nghe thấy quỷ nào ghê gớm đến thế.
Hai chị nhìn nhau sau đó nhìn tôi. Tôi nhìn hai chị với ánh mắt thản nhiên như không, có sao thì tôi kể như vậy chứ có thêm thắt gì đâu mà hai chị lại sợ như thế?
---
***