Chương 336: Giọng ngọt bên tai
Tôi đứng chờ để xem ai đang trèo tường, ngoái nhìn A Bân thì gã ta đã lồm cồm ngồi dậy, mắt đang dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm bóng ma nào đó trong khu vườn. Người quay trở lại vẫn là Cội, gã ta không trèo hẳn qua mà cứ kẹp nách trên thành tường. Tôi lúc mười lăm tuổi chắc cao khoảng một mét năm mươi, một chiều cao cộng với sải tay thì dư sức để làm gì đấy. Đầu tiên là tôi đưa bàn tay phải lên đo... gò má trái của gã Cội, tôi đo và nhìn mặt gã ta rất cẩn thận do sợ rằng mình sẽ tát hụt.
-Đại ca bảo...
Câu nói của gã Cội bị ngắt quãng bởi cái tát mà tôi dùng hết sức, tát xong tôi còn cảm thấy tay mình hơi ê. Tôi không nhớ là có tiếng “tét” nào không nhưng tiếng ối của gã Cội thì có, gã vội rời bức tường ngay sau đó, A Bân cũng chạy đến thì thầm hỏi vọng sang:
-Sao thế anh, sao thế?
-Đm nó, tao... tao vừa bị tát!
-Bị... bị tát á? Em... em vừa bị đạp vào đầu cắm mặt xuống đất.
-Chó... chó má!
-Đạ... đại... đại ca bảo gì, mau... mau lên.
-Mang bát hương về, mang về.
-Anh lấy... lấy cho em cái đao, đao đâu?
-Đm! Đao cái đéo gì nữa, đưa bát hương đây rồi trèo sang bên này, mày định dùng đao đánh nhau với không khí à?
-Ờ ờ!
A Bân vội vàng cúi xuống bê cái bát hương nhỏ lên để đưa sang bên kia tường, gã Cội nén đau nói:
-Cẩn thận, đm bên này tường cao.
Hai tay của A Bân cẩn thận cầm bát hương, gã có vẻ rất cung kính, cẩn thận quá cũng không phải là tốt. Nếu là tôi thì tôi chỉ cần một tay cầm cái bát hương rồi thò tay đưa sang bên kia tường là xong thôi, cần gì phải bê bằng hai tay cho phức tạp ra. Tôi đu nhẹ lên tường để nhìn sang bên vườn bưởi, loáng thoáng thấy có thêm bóng người đi đến nên tôi tụt xuống luôn, nhỡ đâu bọn họ có cái đao gì đó chém lung tung thì tôi ăn đủ. Tôi vòng ra sau lưng của A Bân lấy đà và sút mạnh vào háng của anh ta rồi chạy hẳn về phía sau.
-Á!
-Đm cái gì mà kêu? Rơi mẹ bát hương rồi thằng đần.
Tay trái của A Bân vịn trên thành tường, đầu của anh ta gục lên tay, hai chân khép chặt lại, tay phải chắc bận làm gì đó trong quần.
-Mày... mày làm sao mà ú ớ thế?
Gã Cội từ bên kia hỏi nhỏ, A Bân không thể trả lời được vì anh ta đang có dấu hiệu đau đến quỵ xuống đất. Cùng là đàn ông con trai với nhau nên tôi hiểu, lúc này làm sao mà nói được, nói được mới tài. Trên thành tường xuất hiện một người khác, anh ta cúi xuống phía bên kia, trên tay anh ta có một thanh đoản đao sáng loáng. Tôi nhìn thấy thanh đao thì biết ngay đó không phải là một thanh đao bình thường, thứ v·ũ k·hí này mang lại cảm giác lạnh lẽo, có lẽ đó là thứ v·ũ k·hí mà Đường Thốc Tử đã nói lúc nãy – thứ v·ũ k·hí có thể chém được cả ma.
-Sao thế người anh em?
Người này nhảy tót xuống vườn, đưa mắt nhìn quanh, tay lăm lăm thanh đoản đao rồi hỏi A Bân, phải một lúc sau A Bân mới có thể nói được, giọng anh ta đứt quãng:
-Bị... bị... bị đá! Thọ... thọt mẹ lên... lên cổ rồ... rồi.
-Sao? Bị đá vào chỗ hiểm à?
A Bân gật đầu không nói thành lời, anh ta vẫn cúi đầu vào tường chịu đau. Người đàn ông mới xuất hiện cùng thanh đao vung chém lung tung ra xung quanh. Tôi quay lưng đi hẳn về chỗ giấu kiếm rồi đứng dựa vào gốc cây chỉ cách chỗ A Bân đang đau đớn hơn hai chục mét, một khoảng cách đủ an toàn.
-Đỡ chưa? Cố trèo qua tường về bên kia nằm, ở đây không an toàn đâu, đất này là đất nghịch.
Nói xong người này dìu A Bân, giúp anh ta leo lên tường để xuống vườn bưởi, ngay khi A Bân leo tường thì tôi đã thu hẹp khoảng cách với bọn họ. A Bân rên rỉ tụt xuống bên kia thì tôi đã đứng gần mấy cục gạch. Tôi chờ người đàn ông cầm thanh đao vừa nhảy lên thành tường thì tôi cũng cúi xuống nhặt gạch nhắm vào người anh ta mà ném. Tôi chưa bao giờ là một tay ném đá thiện xạ, là do khoảng cách quá gần, chỉ ba mét thì ném trượt làm sao được.
-Bịch! Cốp!
Hai âm thanh khác nhau, một cục gạch vào người, cục còn lại hình như ném vào gò má. Bóng dáng người đàn ông như có phép, ông ta biến mất khỏi bức tường ngã xuống vườn bưởi bên kia.
-Lại... lại thằng này nữa, mày sao thế?
-Ma... ma quỷ! Em bị ném gạch! Đau quá!
-Chạy về miếu mau, để tao bảo anh Dực.
Tôi không buông tha cho ba người này, tôi đứng từ bên vườn tung mấy cục gạch sang bên đấy, chắc là chẳng trúng nhưng những tiếng bịch bịch khi cục gạch rơi xuống đất hay lá khô khiến ba người đàn ông ù té chạy.
-Mấy ông này nhát gan thật, đi đào mộ lại còn sợ ma.
Tôi lẩm nhẩm nói một mình rồi tự cười. Đột nhiên tôi nghe thấy phía sau mình có giọng nói đầy ngọt ngào.
-Nhà ngươi chơi ác như thế bọn nó không sợ thì ta cũng lạ.
Tôi quay ngoắt người lại và mừng rỡ. Cái giọng nói thân quen cứ ngươi ngươi, ta ta này còn của ai khác ngoài chị Đẹp cơ chứ. Mặc dù chỉ khoảng một canh giờ hai chị bị ma bị á khẩu nhưng thật sự quá dài.
-Nhìn mặt thằng bé cũng lành mà nó đạp vào đầu người ta, tát vào mặt người ta rồi còn ném gạch vỡ đầu nữa, chả hiểu nó có thật sự là hiền lành hay là nó giả vờ nữa.
Tôi vui không nói được thành lời, hai chị ma đã được giải thoát tự bao giờ, chỉ có vậy thì hai chị mới thấy rõ mọi hành động của tôi từ lúc đầu.
-Em vẫn đang tìm cách giải bùa cho hai chị mà chưa được, hai chị tự giải được ạ?
-Ta thấy ngươi có nhã ý tìm cách giải bùa cho bọn ta đâu? Ngươi còn bận ném gạch rồi nhân cơ hội bọn ta bị hóa thành đá mà châm chọc. Ngươi... ngươi có phải là một đấng nam nhi đại trượng phu không hả?
-Em... em còn nhỏ mà. – Tôi vặn vẹo hai bàn tay vào nhau.
-Nhỏ? Nhỏ mà ăn móc nói mỉa còn hơn người lớn. Bọn ta bất động, cấm khẩu nhưng ta nghe hết, ngươi đã lợi dụng khi bọn ta b·ị n·ạn mà châm chọc, ngươi dám đưa tiểu thư ta đây ra thành trò đùa của ngươi.
-Đêm nay trăng đẹp chị nhờ?
Tôi ngó đầu lên trời rồi hỏi chị Ma, chị Ma phì cười không đáp.
-Ngươi đừng đánh trống lảng, đêm nay đầu tháng làm gì có trăng. Bây giờ ta đã không còn bị hóa đá nữa, ta sẽ b·óp c·ổ ngươi, à không, ta sẽ cắt lưỡi ngươi cho bớt lẻo mép đi. Đời thuở nhà ai mới tí tuổi đầu đã tập đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
-Em... em trêu hoa ghẹo nguyệt bao giờ?
-Chính là ta đây!
-Úi dời, em có nói gì sai đâu, em chỉ nói lại nỗi lòng thầm kín của các hồn ma trong làng thôi. Mà em đã giải thoát được cho chị rồi, chị cứ ta ta ngươi ngươi kiểu này em sẽ hóa chị thành đá sau đấy sẽ lấy nhọ nồi quệt lên mặt cho chị xấu đi.
-Ngọc Hoa ngươi nghe chưa? Bây giờ nó còn dọa cả ta, rồi sẽ có ngày nó sẽ dọa cả cô, rồi...
-Em có bùa khiến ma phải đứng bất động đấy nhé, chị có muốn thử không?
-Hả?
Chị Đẹp nhảy tót ra sau lưng chị Ma, vẻ mặt hốt hoảng. Đúng là đứng bất động trong cả canh giờ đã làm chị ấy sợ.
-Thôi không cãi nhau nữa. Em có bùa đó thật sao? – Chị Ma hỏi tôi.
-Hiện tại thì chưa nhưng em sẽ có! – Tôi đáp một cách tự tin. – Lá bùa ấy sẽ làm cho ma quỷ trong một khoảng cách nào đó bị bất động, tên của nó là kim bài Bát lộ băng gì đó, nghe hay không chị?
-Hừ! Thì ra ngươi chưa có, vậy mà dám dọa ta.
Chị Đẹp lại nhảy ra đứng trước mặt tôi, phong thái thay đổi còn nhanh hơn người ta trở bàn tay.
-Vậy cái thứ ghê tởm ấy đang ở đâu.
Tôi nói ngắn gọn cho hai chị ma những gì tôi đã nghe lỏm được về lá bùa ấy, có lẽ ngay khi lá bùa được di chuyển đi ra vị trí khác thì hai chị ngay lập tức được giải thoát. Tôi chợt giật mình sực nhớ ra một việc buột miệng nói:
-Thôi c·hết rồi!
Tôi vùng chạy thật nhanh, tiếng chị Đẹp gọi í ới đằng sau:
-Đang nói dở ngươi bỏ đi đâu?
Chui qua rào gặp người nghĩa binh, tôi chỉ nói ngắn gọn:
-Ông báo cho tất cả các hồn ma không được đến gần lối ra vào khu vườn, cách xa nơi đó ít nhất là ba trăm bước chân giúp cháu, mau lên không muộn.
Hồn ma nghĩa binh không chút thắc mắc, ông ta nhảy xuống đất chạy đi như một cơn gió. Tôi lẩm khẩm trong miệng khấn gọi ông Lý Kế Nghiệp, ông ấy xuất hiện rất nhanh, tôi cũng nói một cách gấp gáp:
-Gần lối vào khu vườn đã được yểm bùa, bùa ấy làm cho các hồn ma bị bất động, ông nói với các ông khác tuyệt đối không lại gần, có thể chúng nó sẽ giả vờ thua để dụ các ông đấy ạ.
-Ta làm sao có quyền, cậu phải gọi đô trưởng để nói chứ.
Tôi khấn gọi ông Trần Phúc Khoát cùng các ông khác rất nhanh, sợ không kịp nên tôi chỉ nói rằng có bùa làm hồn ma bất động yểm ở lối vào khu vườn, phải cách xa ít nhất ba trăm bước chân (đây là tôi tự nghĩ ra chứ không biết cụ thể khoảng cách hiệu nghiệm của lá bùa ấy là bao xa). Nhờ thông tin kịp thời của tôi, chỉ ít lâu sau đó toàn bộ đội hình của Thần Sách quân đột nhiên lùi hẳn về hướng Tây khoảng vài chục mét, họ giả vờ thua, đám âm binh cũng nhân cơ hội đó truy kích.
-Thì ra là vậy, ngươi sợ những binh lính đó sẽ bị đông cứng như ta sao?
Giọng chị Đẹp thì thầm bên tai, tuy nhiên tôi chưa kịp đáp lời chị ấy thì ông Nhạn và ông Tam đã đi đến hỏi tôi về thông tin vừa rồi. Tôi giải thích cho mọi người, thứ bùa ngải ấy không có tác dụng với binh gạo, điều này thì tôi chắc chắn bởi vì hai chị ma bị đông cứng nhưng các Hỏa binh vẫn bắn ì xèo trong vườn đó thôi.
-Tý ơi, Tý ơi! – Ông An gọi tôi.
-Dạ?
-Bọn nó chắc đã biết mày phá bát hương nên lũ âm binh đang tìm cách sang bên này.
Tôi không kịp chào ông Tam và ông Nhạn mà chui tọt vào bên trong khu vườn, tất cả gạo còn trong túi được tôi dốc hết ra sử dụng. Tôi không nhớ chính xác số quân nhưng không ít hơn hai trăm, tất cả nhận lệnh trấn giữ khu vườn, đội quân này tôi nhờ luôn ông An theo dõi giúp. Chị Ma chẳng nói chẳng rằng rút kiếm định đi theo đội Hỏa binh thì tôi ngăn lại:
-Bọn nó dùng súng và cung nỏ, mình tạm thời chỉ bảo vệ không cho nó sang bên này thôi chị ạ. Chị ra đấy sẽ gặp khó khăn.
-Nhưng chị tức!
-Nãy em bảo rồi, bọn họ có một gã chỉ huy được gọi là Thường thắng tướng quân, kẻ đó mới xứng là đối thủ của chị, đám cắc ké ấy chị đi làm gì.
-Được, vậy chị nghe em. Em phải chỉ cho chị thằng ấy nó đang ở đâu.
-Được mà, được mà. – Tôi gật đầu liên tục.
-Cò Tý ơi!
Ngoài hàng rào lại có tiếng gọi tôi í ới, tôi lại phải chui ra, hồn ma vừa gọi tôi là anh Nẫm.
-Có chuyện gì hả anh?
-Đội lính của huyện quay lại.
-Ơ, họ quay lại làm gì nữa nhỉ?
-Tao đâu biết. Mấy ông nghĩa binh bảo là không được tiến lên vì lệnh của mày.
-Em đâu có ra lệnh gì, em chỉ báo tin thôi mà.
-Tao chịu. Mày ra đó mà xem đi, đang lộn xộn đấy.
-Vâng! Em ra ngay.
-Tý!
Tiếng hét chói tai ngay bên cạnh làm tôi giật nảy mình nhìn sang, chị Đẹp cao hơn tôi, chị ấy đang phùng má trợn mắt nhìn tôi, tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì nên hỏi:
-Dạ! Có chuyện gì thế chị?
-Ban nãy ta đang nói chuyện dở với ngươi, vừa rồi ta nói ngươi không thèm đáp lời, ngươi coi thường ta phải không?
-Đâu có, sao lại thế được.
-Ngươi...
-Chị thấy đấy, em đang bận mà, nhiều việc đến cùng một lúc ạ.
-Trong mắt nhà ngươi còn có ta hay không?
-Có! Có mà, có mà.
Tôi lặp lại mấy lần câu nói đó rồi định nhảy xuống rãnh nước cạn thì chợt nhớ ra điều gì đó nên quay lại nhìn chị Đẹp lúc này nét mặt vẫn bực dọc:
-Chị giận làm gì, phụ nữ giận sẽ mau già đấy ạ. Nãy em bảo rồi, chị em với nhau mà cứ ngươi với ta, chị cũng phải thay đổi đi thôi, thời nay khác thời trước rồi.
Tôi nói dứt lời thì cười rồi nhảy xuống rãnh nước đi theo anh Nẫm, anh Nẫm lúc này vẫn đang đứng ngây ra nhìn chị Đẹp nên tôi phải giục:
-Đi thôi anh, người đẹp còn ở làng, còn nhiều cơ hội để ngắm.
-Ờ ờ... ờ đi.
Chị Ma dĩ nhiên cũng đi cùng tôi. Tôi biết chị ấy còn rất nhiều điều muốn hỏi và tôi cũng vậy nhưng lúc này thời gian chưa cho phép, thật may chị ấy đã quen tôi từ lâu, ở cùng trên một mảnh đất nên hiểu tính tôi rất rõ. Trừ khi cần kíp chứ không thì về nhà kiểu gì tôi cũng sẽ nói hết với chị ấy.
-Chờ ta với, chờ ta với!
-Ngọc Khuê tiểu thư bảo chờ kìa! – Ma Nẫm quay lại nói với tôi.
-Thì anh đứng chờ chị ấy đi.
Tôi nháy mắt với ma Nẫm, tủm tỉm cười nhưng không dừng bước.
-Chị thấy em đã thay đổi đấy.
-Em á?
-Ừ!
-Em thay đổi gì ạ?
-Từ cõi c·hết trở về đã có chút thay đổi, có chút khí khái của bậc trượng phu rồi.
-Em vẫn là em thôi, nếu không có những gì chị dạy thì giờ này chắc em đã thành ma âm phủ.
-Đừng cứ mở miệng ra là nói nhờ chị, đều là do em cả. Nhưng chị rất vui khi nghe những lời như thế.
-Em nói thật mà.
-Chị biết khi nào em nói thật, khi nào em lươn lẹo, không phải giải thích.
-Cò Tý, cò Tý! – Chị Đẹp chạy lên phía trước tôi vài bước rồi nói. – Ta gọi ngươi không nghe sao, sao ngươi không chờ ta?
-Em vừa bảo anh Nẫm chờ chị mà. – Tôi nói và cố không cười.
-Không, ta gọi ngươi, ta muốn ngươi chờ ta.
-Được rồi, bây giờ chả phải chị còn đi trước em hay sao.
Phía sau chị Ma và chị Đẹp vẫn có Kim quân đi theo bảo vệ, lúc nãy tôi loáng thoáng nghe chị Ma lệnh cho nhóm Kim quân lẽo đẽo theo phía sau dồn sang bảo vệ cho chị Đẹp –nhóm hơn ba mươi Kim quân này tôi đã gọi ra từ lúc phát hiện hai chị bị đông cứng.
-Ta sẽ thay đổi cách xưng hô nhưng phải từ từ, sao mà một sớm một chiều ngay được.
-Thì em có bảo phải thay đổi ngay đâu mà, chỉ cần chị có ý định như vậy là em thấy mừng lắm rồi.
-Đây là vì ngươi đã cứu ta nên ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Ta không muốn mang nợ ai.
-Khổ nhờ, là chị em rồi sao lại tính mang nợ, chị toàn nghĩ đâu đâu ấy.
-Thằng bé nói đúng đấy, cô đừng có bắt nạt nó. Ta cũng còn bao chuyện muốn hỏi nó mà có nói tiếng nào đâu.
-Ta có bắt nạt nó đâu, tại nó chẳng chú ý đến ta, mất công khi nãy ta tốn bao nhiêu nước mắt vì nó.
-Nó là con trai đâu dễ nói mấy câu tình cảm như đàn bà con gái, thôi thôi thôi...
Chị Ma phẩy tay ý nói bỏ qua những chuyện này đi.
-Hừ...
Chị Đẹp có vẻ vẫn chưa hài lòng, ma Nẫm thì cứ đi gần ở bên mắt không rời người đẹp. Tôi chẳng hiểu anh này từ bao giờ đã có tình cảm với chị Đẹp nữa, có thể là từ mấy đêm học võ với chị Ma ngoài cánh đồng phía Đông.
-Em không chú ý đến chị thì chú ý đến ai, chị xem... cả cánh đồng này có mỗi chị là đẹp nhất, kia kìa, mấy ông đeo khăn trắng cũng nhìn trộm chị đấy.
-Ngươi... ngươi lại đánh trống lảng.
-Em có mỗi một bà chị kết nghĩa, em không quan tâm chị thì quan tâm ai.
Tôi vừa nói vừa tủm tỉm cười, tôi nghĩ không sai. Chị Đẹp nghe tôi nói như thế thì lúng túng thấy rõ vội quay mặt bước về phía trước không nhìn thèm lại, cũng không nói gì thêm.
---
***