Chương 329: Nước giải và rắn độc
Tôi đã ở cùng bà Già được khoảng gần 5 năm, tôi cũng quen biết chị Ma chừng ấy thời gian. Tôi không biết 5 năm có phải là một khoảng thời gian dài hay không nhưng đó thời niên thiếu đã đi qua hơn một nửa, trong suốt những năm vừa qua tôi cũng có một vài lần nhìn thấy con gái khóc, lần gần nhất là hôm chia tay các bạn cấp II trước khi bước vào kỳ thi tốt nghiệp. Nước mắt của con gái là một thứ v·ũ k·hí lợi hại, nếu nước mắt đó lại do những người con gái đẹp thì tôi xin khẳng định rằng không có bất cứ người đàn ông nào hay chàng trai nào mà không mềm lòng. Thật may tôi vẫn chưa thực sự được gọi là một chàng trai bởi vì thế việc tôi dỗ dành hai chị ma xinh đẹp này không khác gì dỗ dành đứa em gái út của tôi vừa mới học hết lớp 4 mỗi khi nó khóc, kinh nghiệm dỗ dành con gái của tôi khi tôi 15 tuổi chỉ có những câu lặp đi lặp lại “Ngoan nào, đừng khóc!” ngoài ra tôi không tìm được câu nào hay hơn.
Chị Đẹp khóc thì tôi không phàn nàn gì vì tôi luôn nghĩ chị ấy thuộc nhóm con gái liễu yếu đào tơ nhưng chị Ma cũng cứ khóc mãi không thôi làm tôi cảm thấy có chút luống cuống. Vừa lúc này, vong hồn nghĩa binh còn lại đã lấy từ đâu về hai tấm khăn trắng còn rất mới, ông ta ngây người ra khi nhìn thấy tôi sau đó cũng tỏ ra vui mừng hỏi thăm dăm ba câu. Tôi cầm hai mảnh khăn trắng trên hai tay rồi nói:
-Hai chị cứ đứng đây khóc mãi thế này thì lấy đâu ra khăn để lau nước mắt nữa. Đây nhé, có hai cái khăn, một cái dùng để lau nước mắt cho chị Khuê, cái còn lại lau nước mắt cho chị Hoa. Em sẽ thử lau nước mắt cho hai chị, chẳng biết có được hay không nhưng em thử nhé.
Tôi nhìn xuống hai mảnh khăn được gấp gọn gàng, hai mảnh khăn này tôi đã lưỡng lự nhận từ tay hồn ma của ông nghĩa binh nhưng khi tôi thấy chúng được đặt trên lòng bàn tay mình thì tôi ngạc nhiên thật sự. Chính vì điều này tôi cũng muốn thử một lần, mấy năm qua hai chị này vài lần cốc đầu tôi hoặc đã cứu tôi thoát nạn bằng cách xô đẩy tôi ngã nên tôi cũng muốn thử xem mình có thể tự lau nước mắt cho hai chị được không. Lúc này điều làm tôi băn khoăn là lau cho ai trước để tránh việc tị nạnh, tôi rất sợ việc phụ nữ tị nạnh với nhau khi mà cả hai đều cùng chơi với mình. Sau khi đã nghĩ cách thì tôi nói:
-Hai chị đều học bảng chữ cái của chữ Quốc ngữ thì hai chị đều biết vần H đứng trước vần K, bởi vậy em sẽ lau nước mắt giúp chị Hoa trước.
Tôi nói xong thì thấy rằng lý do này quá ư là hợp lý, thế nên tôi tự tin nói tiếp:
-Tình hình lúc này đang căng thẳng, chỉ một chốc nữa thôi ông Tam sẽ dẫn khoảng một trăm kỵ binh đánh vào hậu quân của đám kia nên em không còn nhiều thời gian. Hai chị đừng có khóc nữa, em đã trở về rồi, em còn xem được cả sổ sinh tử của làng này trong tháng. – Tôi ngưng lại nhìn hai chị ma, quả nhiên tôi nói điều này ra khiến hai chị ma cũng như hai ông ma đứng cạnh bên ngạc nhiên không nói thành lời. – Tháng này làng mình chỉ có hai người lớn tuổi mất sau ngày rằm mà thôi. Em sẽ sống đến tận 86 tuổi một cách lành lặn, ông quan bảo thế.
Tôi cẩn thận giơ cao mảnh khăn trắng trên tay phải chấm vào một bên gò má của chị Ma, dĩ nhiên là tôi chẳng cảm thấy ngón tay của mình chạm vào làn da nào cả, việc tôi dùng khăn lau nước mắt cho hai chị ma không khác gì sau này một số người có cơ hội chạm tay vào hình ảnh không gian ba chiều hay bốn chiều của một đồ vật nào đó, rất hồi hộp, hồi hộp vì kỳ lạ. Điều kỳ lạ hơn nữa chính là nước mắt thấm vào mảnh khăn trắng thật. Sau khi chấm vài chấm ở hai bên gò má của chị Ma thì tôi nói:
-Chị nhắm mắt vào, nước mắt đầy trên mí thế kia, cần phải chấm vào đó thì nhìn mới rõ được chứ.
Chị Ma ngoan ngoãn làm theo nên tôi không gặp khó khăn gì, công việc được tiến hành tương tự với chị Đẹp.
-Hai chị đừng có khóc nữa, mắt mà sưng húp lên như bọn con gái hay khóc thì nhìn sẽ xấu đấy. Thêm nữa khóc nhiều thì sẽ trôi hết cả lớp trang điểm.
-Hai tiểu thư đây không trang điểm, chỉ tô son thôi.
-Sao hai ông biết? – Tôi hỏi lại.
-Lúc nghe tin mày b·ị đ·ánh vỡ đầu rồi sau đấy hồn bị hai ông Hắc Bạch Vô Thường câu đi thì hai tiểu thư đây khóc như mưa, bọn tao lau hết cả mấy cái khăn rồi. – Hồn ma nghĩa binh vừa mới đi lấy khăn về cho biết. – Tìm được cái khăn mới đội trên đầu của mấy đứa khác có phải dễ đâu.
-Đúng rồi, lau từ lúc mày còn chưa bị làm sao ấy chứ, làm gì có đánh phấn, chỉ có tô son thôi. Mày đúng là trẻ con chẳng biết cái gì, thế này thì làm sao mà có đứa con gái nào nó chịu thích mày.
-Thì cháu thấy trên tivi những cô đẹp đều có trang điểm cả nên cháu nghĩ như thế ấy mà. – Tôi quay lại nhìn kỹ hai chị ma thêm một lần nữa. – Ơ thế hai chị không trang điểm mà đã đẹp như thế này rồi thì trang điểm xong sẽ như thế nào nhỉ?
Hai chị chẳng đáp lời, chỉ thấy liếc mắt nhìn nhau, hình như nhìn nhau xem lời tôi nói có đúng không thì phải.
-Hai chị đứng ở đây thêm một lúc nữa nhé, em phải đi lo mấy việc nhưng nhất định em sẽ cẩn thận hơn. Em sẽ tìm cách nào đó giải trừ cái thứ bùa yêu ma quỷ quái này, lúc ấy hai chị tha hồ mà đánh chửi lũ rác rưởi kia.
Tôi đưa lại hai tấm khăn cho hồn ma nghĩa binh rồi nói với ông ta:
-Hai ông cứ ở đây canh chừng hai chị giúp cháu với nhé, hai chị ấy không cử động được thì hai ông tường thuật lại mọi thứ hai ông nhìn thấy cho hai chị ấy nghe cho đỡ buồn.
-Bọn tao vẫn làm thế từ lúc đầu, mày không phải dặn.
-Mày mới có 15 tuổi mà già dặn như thằng 51 ấy nhờ. – Ông còn lại vừa nói vừa cười.
Tôi cũng cười lại rồi lấy túi vải thu lại một nửa Kim quân, chỉ để lại khoảng ba mươi Kim quân bảo vệ hai chị. Tôi vừa thu binh vừa giải thích:
-Cháu sắp hết vốn rồi, bọn nó rất đông nên gom bớt một số lính lại để tí nữa phối hợp với kỵ binh của ông Tam.
-À, mày dặn mấy thằng kia đi dụ rắn, chúng nó dụ vào vườn được mấy con cạp nia rồi đấy, rất độc, mày phải cẩn thận. – Một ông dặn dò tôi.
-Vâng! – Tôi đáp lời. – Cháu nghe ông Tam nói là họ còn đang tìm thêm về phải không ạ?
-Ừ, chắc là về ngay bây giờ đấy, chúng nó đi cũng được một lúc rồi.
-Hai chị chịu khó thêm một tí nhé, em đi lo công việc rồi em quay lại.
Tôi đi về phía rặng tre được chừng hơn ba chục bước chân thì nấp sau thân một cái cây có tán thấp rồi lẩm bẩm trong miệng khấn xin ông Thổ Địa của mảnh đất rộng này. Tôi cầu khấn ông ấy nếu có linh thiêng thì đừng để mấy con rắn... cắn tôi. Số tôi chưa tận nhưng nếu bị cụt tay như lão Dực thì tôi không muốn chút nào. Cầu khấn xong tôi mới lom khom di chuyển từ cây nọ sang cây kia để tránh tên bay đạn lạc. Trở lại gốc cây xoan mà khoảng hơn nửa giờ trước tôi đã nấp, khoảng cách đủ gần để tôi có thể nhìn thấy một vài mũi tên vẫn bắn lấy lệ vào vườn. Việc đầu tiên tôi làm là thu bớt một nửa Hỏa binh nhằm đề phòng nhóm này sẽ hết đạn, khi tôi định tung một nắm gạo xuống đất thì tôi thay đổi ý định. Từ từ ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây và lắng tai nghe trong vài giây, tôi ra ra lệnh cho những Hỏa binh đang ẩn nấp ở gần lũy tre ngừng bắn.
Tiếng súng im hẳn! Có nghĩa là bên kia cũng chẳng bắn lại, chỉ lác đác có vài mũi tên được bắn vọt qua ngọn tre rơi xuống. Tôi suy nghĩ nhanh bởi vì điều này là rất lạ, nếu như hai phe đang say sưa bắn nhau như thế mà tự dưng một phe trở nên im lặng, không có bất kỳ động tĩnh gì thì nhất định là có chuyện.
-“Bọn họ định làm gì?”
Đúng lúc này, hồn ma nghĩa binh mà tôi đã nhờ đi tìm rắn độc đã trở lại, ông ta cẩn thận di chuyển qua lại giữa các thân cây trong vườn, khi khoảng cách đã đủ gần với tôi, ông ta nói:
-Tìm thêm được ba con nữa, có tất cả chín con rắn độc đang lóp ngóp bò trong vườn đấy nhé.
-Ông có thấy gì lạ không? – Tôi hỏi.
-Sao bọn nó không bắn sang bên này nữa?
-Ừ nhỉ, bọn nó ngừng bắn rồi.
-Nếu tự nhiên ngừng bắn như thế này hẳn là bọn chúng đã có ý định nào đó khác, cháu không biết việc bọn chúng ngừng bắn như thế này đã lâu chưa.
-Mày phúc lớn mạng lớn ghê đấy, bị hai ông Hắc Bạch dẫn đi rồi mà vẫn còn trở về được, chúc mừng mày nhé Tý.
-Cháu làm sao mà “đi” sớm thế được. – Tôi vừa đáp lời vừa cười.
-Mày có nghĩ mấy thằng người kia nó có bò qua bên này hay không?
-Cháu đang suy nghĩ đến khả năng này. – Tôi giơ ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
Đôi tai của tôi hoạt động hết công suất nhưng ngoài việc nghe thấy tiếng gió thổi làm những cây tre lay động thì tôi không còn nghe thấy gì thêm ngoài âm thanh vọng vào từ ngoài cánh đồng. Nghĩ một hồi thì tôi áp sát tai xuống đất lắng nghe, vẫn im ắng.
-Ông ngồi ở đây, cháu bò lại gần hơn một tí để nghe thử.
Tôi bò nhanh như một con thằn lằn về phía lũy tre, ghé tai xuống đất để lắng nghe âm thanh vọng lên từ lòng đất nhưng tuyệt nhiên không thể nghe thấy gì. Có hai khả năng đã xảy ra, một là do bùa yểm, hai là đám người bên gò miếu đang tạm ngưng việc đào đất. Tôi vẫy tay ra lệnh cho mấy Hỏa binh di chuyển từ vị trí họ đang ẩn nấp bò gần lại chỗ tôi đang nằm, nhiệm vụ mà tôi giao cho họ là bảo vệ tôi, đề phòng có kẻ đánh lén.
Lá vối được bỏ ra khỏi miệng nhưng vẫn cầm trên tay, tôi hé mắt nhìn qua những khoảng trống nho nhỏ giữa những cành tre gai, lá tre... Tôi phải chớp mở mắt vài lần để quen dần với bóng đêm, nhờ việc trở thành một người bình thường thì thính giác của tôi đã làm tốt nhiệm vụ của nó. Phía bên kia – nơi gò miếu – vẫn có vài bóng đen thấp thoáng ngồi, thi thoảng đốm lửa của một điếu thuốc lá rực sáng trong đêm, thoảng trong gió có mùi khét của khói thuốc, có lẽ là Vinataba bởi thứ thuốc này phổ biến với những kẻ gọi là có tiền đang ngồi cách chỗ tôi đang nằm chắc chỉ hai mươi mét. Ngoài tiếng thì thầm, rõ ràng là tôi nghe thấy tiếng đào đất nhưng không phải dùng xà beng hay thuổng, dường như họ đang cào đất bằng xẻng, cái tiếng lẹt xẹt rất khó diễn tả.
Sự kiên trì của tôi cuối cùng cũng ít nhiều có kết quả, khoảng hai phút sau dưới hố lóp ngóp bò lên ba bóng đen, thêm hai bóng đen ngồi trên miệng hố nữa là năm, rồi sau đó là gần đủ số người ban đầu. Hóa ra một số tên ngồi ở phía trước miếu nên tôi không thể nhìn thấy được, bọn họ đổi ca cho nhau.
-“Cái hố bọn họ đào rộng bao nhiêu mà tận ba người xuống?”
Ngay sau đó thắc mắc của tôi đã được giải đáp. Một giọng nói rất nhỏ, nghe câu được câu mất nhưng đại ý là:
-Thêm một mét nữa rồi móc sang phía chính Bắc, nhanh cái tay lên! Đại ca dặn phải cẩn thận hơn vì thằng ôn con kia nó đang theo dõi bọn mình.
-Nó c·hết con mẹ nói rồi.
-Thôi bọn mày im miệng đi, xuống tay với một đứa trẻ con cũng không phải là điều nên nói, bọn mày không thấy áy náy à?
Im lặng một lúc.
-Lúc nãy đại ca dặn mang thứ kia đi đâu?
-Bát hương với hình nộm để ra chỗ kia như đã dặn rồi, còn cái vườn đằng kia chẳng biết sang kiểu gì, trèo tường à?
-Cái này là ngoài dự tính, nhà đó có chó hay không?
-Biết làm sao được, khả năng cao là có.
-Mẹ khỉ, tự nhiên rước thêm cái việc vớ vẩn vào người.
-Thôi mày nín, nói linh tinh đến tai ông ấy lại phiền ra.
-Ngủ c·hết giấc rồi thì còn biết mẹ gì nữa. Ông ấy xuất hồn đi đánh nhau với hồn ma của cái làng này, thật đéo thể tin được. Tao sống bằng này tuổi đầu rồi chưa bao giờ nghe đến việc một thằng trẻ con hỉ mũi chưa sạch lại huy động hàng nghìn âm binh làm khó ông trọc. Có khi ông ấy... bốc phét.
-Mẹ cái thằng này, mày cứ liệu liệu cái mồm đấy. Chờ anh Dực quay lại thì mang cái đấy sang bên vườn bên kia, sợ chó sủa thì buộc dây rồi thả từ trên bờ tường xuống là xong. Nói thật là tao cũng thấy cũng ớn ớn, à, bọn mày có ngửi thấy mùi gì không?
-Mùi gì?
-Hình như là mùi diêm thì phải.
-Ừ, thi thoảng tao cũng ngửi thấy.
Nghe lỏm những câu chuyện vô bổ nếu biết chắt lọc lại thông tin thì cũng khối thứ giá trị, quả nhiên đám người này đã có kế hoạch thả cái gì đấy xuống khu vườn bên này nhưng đang sợ chó sủa. Lão Dực cụt đang đi đâu đó, hình nhân cùng bát hương đã di chuyển đi chỗ khác và quan trọng hơn chính là gã trọc đầu đã tỉnh lại dặn dò rồi lại... đi ngủ tiếp.
Tôi ngồi bó gối, cho lá vối lên miệng rồi chuồn về phía sau khi câu chuyện của bọn họ bắt đầu chuyển hướng sang chủ đề phụ nữ, những điều mà trẻ con chưa nên nghe mặc dù nghe thì cũng thích, toàn những thứ hay ho không thể đọc trong bất kỳ cuốn sách nào.
-Bọn nó đang có âm mưu gì ấy ông ạ, chúng nó đã rút hết âm binh ở phía bên kia bụi tre đi đâu rồi.
-Mày cần biết đúng không?
Tôi gật đầu và nói:
-Nắm thông tin càng rõ thì ông cháu mình mới có thể thắng được bọn họ.
-Mày ngồi đây chờ một tí, tao đi đến góc vườn đằng kia nhìn xem thế nào, chỗ ấy có mấy cây xoài, trèo lên có thể nhìn sang vườn bưởi nhà bà mày, chỉ sợ là nhìn không được rõ vì cây cối um tùm quá.
-Cứ phải thử ông ạ.
-Được, mày ở đây chờ tao.
Hồn ma nghĩa binh rời đi thì tôi cũng rời khỏi gốc xoan, tất tả đi qua chỗ hai chị đang đứng bất động rồi chui rào ra bên ngoài để xem tình hình bên ngoài cánh đồng, hai bên vẫn đang chơi trò mèo vờn chuột.
-“Lão trọc này với cái tay tướng quân kia chắc đã có mưu kế, bọn chúng muốn kéo dài thời gian, hoặc để tăng cường binh lực hoặc là thay đổi cách đánh... – Tôi thầm nghĩ trong đầu rồi thở dài. – Phải dứt điểm bằng được đám âm binh này khỏi cho bọn chúng có cơ hội đầu thai.”
Tôi nhờ một nghĩa binh đứng nấp gần bụi tre đi báo với tất cả những vong hồn khác đang có mặt ở ngoài cánh đồng, ấy là phải để ý trong khu vườn nơi tôi đang đứng chân.
-Mày có chắc bọn nó sẽ làm như thế? – Hồn ma nghĩa binh hỏi lại tôi.
-Cháu không chắc hoàn toàn nhưng khả năng rất cao, bọn họ thả âm binh vào vườn này thì đánh úp hoặc đánh bên sườn đội Hỏa binh được ngay mà.
-Tao hiểu rồi, để tao đi nói với mọi người.
Thật sự tôi không hoàn toàn tin vào nhận định của mình nhưng nếu tôi là lão trọc đầu thì tôi cũng sẽ tìm cách cho một đạo âm binh xâm nhập vào khu vườn này sau đó dùng hỏa khí bắn vào sườn đội hình của Hỏa binh, như thế đội hỏa khí do mấy ông như ông Nhạn, ông Ba... chỉ huy sẽ bị thiệt hại nặng và tôi sẽ hết vốn.
Tôi đi qua đi lại trước mặt hai chị ma vài lần, lần nào khi đi lướt qua trước mặt hai chị tôi cũng cố nặn ra một nụ cười mà phần nhiều là nham nhở nhằm che giấu những băn khoăn trong lòng mình lúc này.
-Tao không quan sát được toàn bộ nhưng tao thấy một đội âm binh ẩn nấp từ cổng vào đến sân nhà bà ngoại mày.
-Có đông không ông?
-Bọn nó nấp nên tao không rõ được số lượng cụ thể, loáng thoáng thấy bóng lưng của bọn nó mà thôi.
-Trong sân nhà cũng có ạ?
-Cái này thì tao không chắc, tán cây trứng gà và cả vườn bưởi đã che khuất hết nhưng tao đoán là có thậm chí nhiều ấy chứ. Mà ở khoảng sân trước nhà hình như có ánh đèn, tao thấy một thằng đi từ gò miếu vào hướng sân giếng đấy.
-Thông tin của ông tốt quá, cháu khẳng định bọn này sẽ thả bát hương xuống vườn, nơi thả chỉ có thể là đoạn tường kia mà thôi.
Tôi chỉ tay về bức tường mà bà ngoại tôi xây để giữ đất, phần đầu của bức tường tiếp giáp với bụi tre cũng như vài bụi cây chính là chỗ tôi dùng để chui qua, chui lại.
-Ông tìm cách dẫn dụ rắn đến cái lỗ chó mà cháu hay chui qua ở đằng kia.
Hồn ma nghĩa binh gật đầu đồng ý, tôi nói tiếp:
-Cháu với ông sẽ đi ra hướng ấy, ông ở trên cây xoài xem có đúng bọn chúng mang bát hương thả sang bên này hay không, thả chính xác ở đoạn nào rồi chỉ cho cháu. Một bãi nước giải có thể diệt trăm quân địch.
-Nói chuyện với những thằng như mày thật tốt, nói ít hiểu nhiều. Để tao đi ngay.
-Vâng!
Tôi quay ra thu hồi toàn hộ Hỏa binh còn lại đang ẩn nấp cạnh lũy tre sau đó qua trở lại nói ngắn gọn cho hai chị ma cùng hai ông nghĩa binh đang canh chừng bên cạnh tình hình thực tế cũng như dự định của tôi.
Nếu đúng như tôi nghĩ thì trước tiên tôi cần phải... tìm cái gì đựng nước giải mới được! Cái balo chẳng còn chai nước nào, chả lẽ dùng túi bóng để đựng ư?
---
***