Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 328: Binh lực phân tán, hỏa lực tập trung




Chương 328: Binh lực phân tán, hỏa lực tập trung

Tôi không thể biết mình đã mất bao nhiêu lâu quay cuồng trong không gian tối đen như mực ấy, có lẽ tôi đã ngất đi trong một khoảng thời gian ngắn nhưng ngay khi hồn vía trở lại thì thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là mùi. Mùi ngai ngái của đất ruộng, của cỏ dại mọc ven bờ thửa, mặc dù mắt chưa mở ra nhưng tôi nghĩ hồn vía mình đã thật sự trở về bởi vì ma không thể ngửi được mùi một cách chân thật như thế này, có lẽ họ chỉ ngửi được mùi hương mà thôi. Tôi mở mắt ra không có khó khăn gì nhưng mọi thứ vẫn tối đen, phải vài giây sau đó tôi mới nhận ra được rằng mình đang nằm sấp mặt dưới ruộng, thật may mắn - tôi nghĩ thực sự là may mắn – khi tôi ngã sấp mặt ngay góc tiếp giáp giữa bờ ruộng và mặt ruộng. Mặt tôi nằm úp vào đó vì vậy tôi đã thở bình thường, nếu như vắn số mà c·hết ngạt một cách lãng nhách thì thật là buồn cười. Sau khi mắt đã mở được thì tôi bắt đầu nghe, đầu tiên bên tai là tiếng vo ve như có đàn ong đang bay ở bên trong, tiếng vo ve giảm dần thay vào đó là những tiếng động, tiếng la hét, tiếng súng nổ đì đùng không ngớt.

Tôi động đậy định trở mình nằm ngửa cũng là lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông Tam, tuy nhiên giọng của ông ấy không bình thường như mọi lần, chính xác thì đó là giọng kiểu xúc động, có vẻ như ông ấy đã khóc trong khoảng thời gian tôi đi du lịch với hai ông Hắc Bạch kia.

-Tý! Thằng... thằng Tý! Nó không c·hết, nó... nó tỉnh rồi!

Tôi không đáp lời ông Tam vì khi nằm ngửa thì đôi mắt của tôi đã không còn tối đen nữa. Tôi đã nhìn thấy bầu trời cao chót vót, bầu trời của đêm đầu tháng không trăng nhưng có sao. Tôi chưa bao giờ thấy bầu trời tối, màu xanh nhạt lại đẹp như lúc này, bầu trời đầy sao đẹp gấp tỷ lần so với bầu trời xám ngắt, lạnh lẽo ở một nơi xa nào đó.

-Tý! Tý! Nhận ra ông không? Ông Tam đây!

Hồn ma của ông Tam ngồi thụp xuống gần bên cạnh tôi, ông ấy lấy tay chỉ vào mặt nhìn giống như sợ rằng tôi không nhận ra ông ấy. Tôi nhìn khuôn mặt thân thuộc, bình thường nghiêm nghị, ít khi cười nhưng lúc này khác hẳn, ông ấy đang vui và tôi cũng vậy. Tôi nhoẻn miệng cười chưa kịp đáp lời thì thêm hai hồn ma nghĩa binh đầu chít khăn trắng cũng ngồi xuống gần bên chỗ ông Tam, một hồn ma nói:

-Đấy, tôi đã nói với tướng quân rồi mà ông không nghe. Nếu nó c·hết thì binh lính của nó sẽ c·hết theo chứ sao vẫn bắn nhau bùm bùm cho được.

-Thằng bé phúc lớn, mạng lớn. Nó không thể c·hết một cách dễ dàng như thế, thằng khốn kia nhất định sẽ phải đền tội.

Tôi nhổm người dậy, hai khuỷu tay chống xuống đất cười một lượt với ba vong hồn thân quen rồi nhìn ra xung quanh. Tôi đã nhìn thấy những bộ áo giáp của Kim quân, nhóm này đang quay lưng về phía tôi che chắn nên tôi không thể nhìn được những gì đang diễn ra ở phía trước mặt những binh gạo này.

-Cháu có b·ị đ·au ở chỗ nào nữa không? Thằng già mất nết nó đã dùng một cái gậy vụt vào đầu cháu, ta... ta tưởng cháu đã vỡ đầu và... và mất rồi.

Ông Tam nói, giọng ông ấy vẫn run run vì quá vui mừng. Tôi quay người sang trái rồi quay sang phải nhưng không cảm thấy thân mình đau chỗ nào, đưa tay sờ lên đầu mới thấy ê.

-Hít thở không khí thật là tuyệt ông ạ, cháu vừa trở về từ nơi mà các ông đã từng đến. – Tôi nói nửa đùa nửa thật. – Lão trọc muốn biến cháu thành ma nhưng chưa đủ khả năng, quan quân dưới ấy đang chờ lão ấy. Cháu trở lại đây để tiễn lão ta xuống dưới ấy theo lệnh của các quan.

Ba vong hồn nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi họ nhìn nhau phá lên cười, ông Tam nói:

-Đúng là thằng cò Tý rồi các ông ơi! Nó vẫn bình thường, vẫn vui tính ngay cả khi vừa từ cõi c·hết trở về.

Tôi đứng dậy, cúi người phủi quần áo vì dính đất, thanh kiếm gỗ vẫn không rời tay. Tôi giơ thanh kiếm lên nhìn trong giây lát rồi mỉm cười, chính thứ giống như đồ chơi này đã giúp tôi tai qua nạn khỏi, chính thứ này đã mang lại may mắn cho tôi, nhờ nó mà tôi có thể tìm đường sống trong cõi c·hết. Như hai ông Hắc Bạch Vô Thường đã nói thì chẳng biết điều gì sẽ xảy ra nếu tinh thần tôi bấn loạn trên đường đi hay trước cửa quan.

-Cháu nghỉ ngơi có lâu không các ông nhỉ?

-Chừng một khắc. – Một nghĩa binh trả lời.

-Còn lão đầu trọc kia đâu ạ?

-Thằng khốn đó rất tinh ranh, ta xua quân đuổi theo nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của nó.

-Cháu nghĩ ra rồi, trước đây cháu đã từng thấy cháu của lão ta ném một cái gì đó xuống đất sau đó biến mất ngay trước mặt cháu, lão này hẳn cũng có phép che mắt vong hồn.

-Có việc đó sao? – Ông Tam hỏi lại tôi.

-Vâng, cháu tận mắt nhìn thấy mà, cháu nghĩ cái phép ấy chỉ giúp lão ta biến mất trong một khoảng thời gian nhất định. Ông có nhớ lần ở biệt phủ không?

-Cháu nói đi, ta chưa hiểu ý cháu.

-Hồn của gã thầy phù thủy đêm ấy trốn giữa đám quân, chúng ta đã tìm rất lâu mới thấy. Ngay cả cái hộp vô tri cũng vô hình cho đến khi sai nha dò được.

-À, ta nhớ rồi. Cháu nói có lý, bảo sao nó bất thình lình xuất hiện ngay phía sau làm ta phản ứng không kịp để cháu phải chịu đau đớn, thật may là...



-Bây giờ như thế này ạ. – Mặc dù tôi chưa nắm được tình hình xung quanh nhưng có những việc cần phải làm ngay. – Ông cắt cử nghĩa binh chốt chặn vài nơi để lão ta không lọt đi được.

-Cháu nghĩ nó sẽ bỏ chạy ư? Lúc này quân của nó vừa đông vừa mạnh.

-Cháu cần một đội chốt ở cầu Đình, một đội chốt ở cầu Khoai, thêm một đội chốt gần cầu Thường Vũ, giả như lão ta có lẩn trốn ra hướng đó thì cứ tiện tay mà hạ gục thôi.

-Nhưng hồn ma không làm gì được nếu nó là người, kiểu gì nó cũng bùa chú.

-Cháu biết nhưng cháu không muốn “giá như” việc đã đến nước này thì phải làm đến cùng. Cháu và ông ta khó mà hít chung một bầu không khí, hơn nữa cháu có hẹn với quan quân dưới Quỷ Môn Quan là nội trong ba ngày kiểu gì lão ta cũng trình diện.

-Quỷ... Quỷ Môn Quan?! Nơi... nơi đấy đi dễ khó về, chả lẽ cháu đã đến nơi đó thật ư?

-Cháu kết bạn được với vài gương mặt mới, bọn họ đều mong ngóng gặp Đường Thốc Tử để trút nỗi bực dọc.

-Sao thế? Thằng khốn ấy còn chọc tức các quan nữa sao?

Tôi nhe răng cười và gật đầu chứ không trả lời câu hỏi của ông Tam, chả lẽ tôi lại nói với ông Tam rằng tôi đã vừa đấm vừa xoa một trận ở dưới ấy rồi đổ hết tội cho lão trọc đầu.

-Được, ta sẽ cho bố trí mỗi chốt mười nghĩa binh, nếu gặp vong hồn của lão trọc đầu thì cắt gân, chặt tay không hối tiếc, miễn nó không c·hết luôn là được.

-Tình hình hiện nay thế nào rồi ạ? Chúng ta có chống đỡ nổi bọn âm binh quỷ kia không hả ông?

Ông Tam tóm tắt lại cho tôi những diễn biến trong khi tôi nằm úp mặt dưới ruộng. Theo như lời ông Tam thì việc Thần Sách quân xuất hiện đã ít nhiều làm thay đổi cục diện, với hàng nghìn binh lính thiện chiến t·ấn c·ông bất ngờ vào sườn của lũ âm binh quỷ đã làm bọn chúng lúng túng. Tuy vậy, Hoàng Khâu Nhất đã chứng minh rằng lúc sinh thời binh lính gọi gã là Thường thắng tướng quân không phải là gọi đùa, đó không phải là một cái danh hão. Binh lính của tướng quân họ Hoàng đã rất nhanh chóng chuyển đổi đội hình từ bên sườn thành chính diện, cùng một lúc bọn chúng chống hai mặt giáp công không hề nao núng. Nhờ tin tức của tôi về việc đối phương có đại bác cùng với kỵ binh, trước tình hình nguy cấp thì ông già gân Trịnh Phi Nhạn đã bàn bạc với ma Vành, ma Nẫm và hai ông Lê Ba, Lê Tam Ba để thay đổi đội hình của Hỏa binh theo cách gọi là “hỏa lực tập trung, binh lực phân tán” như vài chục năm trước lớp con cháu của ông già gân đã làm nên chiến thắng danh chấn địa cầu. Theo phương án này thì toàn bộ đại quân Hỏa binh lên đến gần một nghìn năm trăm quân được chia thành khoảng ba mươi đội bố trí theo hình rẻ quạt, khi đại bác của đối phương bắn thì tất cả nhanh chóng tản sang hai bên hoặc áp sát tiền quân của đối phương. Do đại bác không có tính cơ động nhanh nên chỉ sau vài loạt bắn thì bắt buộc phải ngưng bởi vì toàn bắn vào khoảng trống phía sau lưng mà Hỏa binh vừa bỏ lại. Tôi chưa thể tưởng tượng hết cách mà ông Nhạn cùng những hồn ma chỉ huy đã làm nhưng tôi thán phục ông ấy, thán phục thật sự.

-Nhờ phương án mà mấy ông ấy bàn nhau phát huy tác dụng nên lũ âm binh không tiến cũng chẳng lùi được. – Ông Tam nói tiếp. – Thằng Vành bằng cách nào đó đã bố trí một đội Hỏa binh đứng trên những bờ rào đằng kia để chiếm vị trí cao dội đạn xuống đầu địch nên bọn nó bắt buộc phải lùi ra xa.

-Đại bác bắn vào nơi đó thì bị vướng bụi tre, mà đại bác vừa nổ thì cả đội quân đã nhảy xuống ruộng chạy mất. – Một nghĩa binh bổ sung cho câu chuyện của ông Tam.

-Tôi nghĩ lợi thế chúng ta có mà bọn kia không có chính là việc quân của thằng cò Tý nhất nhất nghe lệnh, tiến hay lui đều rất nhanh. Giao chiến giáp lá cà mà quân không loạn thì rất khó thua, kể cả chúng ta ít hơn. – Nghĩa binh còn lại lên tiếng.

-Vậy chỉ có Thần Sách quân gặp khó khăn ạ? – Tôi hỏi.

-Nói khó khăn thì không phải nhưng bọn họ đánh cận chiến. – Ông Tam nhận xét. – Ta đã theo dõi họ nhiều lần và cả lần này, nếu cận chiến thì âm binh quỷ không thể chống chọi được. Cháu có hiểu từ khát máu không?

Tôi lắc đầu, ông Tam nói tiếp:

-Những vong hồn này không khát máu nhưng hiếu chiến, họ chiến đấu hăng say và... đầy sát khí! Sát khi chứ không phải là âm khí như lũ kia. Thứ sát khí khiến lũ quỷ khi đối mặt cũng có ba phần sợ hãi. Sở dĩ ta dùng từ khát máu để cháu hiểu độ máu chiến của họ. – Ông Tam cười. – Có họ giúp đỡ chứ không bung hết cả rồi, nhờ họ cháu nằm ở đây từ nãy đến giờ lũ âm kia cũng không tiến ra được đến đây.

-Chính bởi vì thế cháu rất hiếm khi gọi họ đến trừ khi thật sự cần thiết. – Tôi nói. – Nhưng họ có bị đại bác bắn không ông?

-Không! Đánh gần như thế thì bọn nó bắn cũng chẳng được, bắn thì lẫn vào quân chúng nó luôn. Bây giờ cháu định làm gì?

-Cháu phải gặp chị Ngọc Hoa với...

-À ta quên khuấy đi mất, chắc hai cô gái lúc này đang khóc hết nước mắt mất rồi.

-Hai chị biết chuyện xảy ra với cháu rồi ạ?

-Ừ! Ta không giấu được, có muốn giấu cũng chẳng được vì tin này tất cả các hồn ma đang giao chiến đều biết, ai cũng buồn nhưng bọn ta cũng không biết phải làm gì. Ta đây chỉ biết đứng nhìn hai ông Hắc Bạch đến dẫn hồn cháu đi, có muốn cũng chẳng ngăn được.



-Vậy cháu vào gặp để hai chị ấy đỡ lo, chẳng biết rắn đã được thả vào trong vườn hay chưa nữa.

-Bọn ta đã thả vào trong ấy mấy con rắn độc và vẫn đang tìm thêm.

Tôi nhìn xung quanh rồi hỏi ông Tam:

-Số Kim quân này ông vẫn còn ạ?

-Ta còn hơn một trăm quân, sau khi chia lại một nửa cho thằng Nẫm thì giữ lại một nửa để bảo vệ cháu.

-Cháu cảm ơn ông và mọi người. Tình hình cháu đã nắm được rồi, bây giờ việc trước tiên là phải đi đổi quân cho ông Nhạn.

-Sao vậy?

-Hỏa binh bắn mãi cũng sẽ hết đạn mà ông.

-Ừ nhỉ, vậy chúng ta mau đi thôi.

Trước mặt tôi mở ra một lối đi, Lê Tam tướng quân cùng với hai nghĩa binh cầm v·ũ k·hí bước về hướng Nam, đội Kim quân đi vây quanh tôi theo hình chữ U theo sự sắp xếp của ông Tam, tôi không có ý kiến. Sau sự việc thập tử nhất sinh vừa xảy ra với mình và trước một kẻ địch đầy thâm hiểm thì cẩn thận là cần thiết, tuy nhiên một điều quan trọng mà tôi biết được sau chuyến đi không mong muốn vừa rồi ấy là đêm nay nhất định tôi sẽ không trở thành ma, trong tháng này cũng như vậy. Bất kỳ ai ở vào hoàn cảnh của tôi cũng sẽ cảm thấy mình... mạnh vô địch, không mạnh sao được khi mà bước vào một trận chiến lại biết rõ rằng mình không thành ma, như thế thì tả đột hữu xung tha hồ mà không phải lo lắng an nguy cho bản thân.

Tôi gặp lại những gương mặt thân thuộc như ông già gân Trịnh Phi Nhạn, mấy anh tuần binh của làng, một số nghĩa binh khăn trắng mà tôi không hỏi tên... họ đều vui mừng khi gặp lại tôi và tôi cũng vậy. Họ đều là ma, và bởi vì họ đang là ma nên họ hiểu cuộc sống quý giá đến mức nào. Gặp lại nhau vui mừng là vậy nhưng không có cảnh tay bắt mặt mừng, chỉ có đôi ba câu hỏi han rồi bông đùa, tính hài hước của tôi vì thế mà có dịp phát huy.

Tôi không mất nhiều thời gian để thu hồi từng đội quân nhỏ của ông Nhạn rồi trả lại ông ấy số quân tương đương, ma Vành hay ông Lê Ba, Lê Tam Ba cũng được đổi quân y như vậy, họ tha hồ sử dụng mà không lo hết đạn.

Nơi tôi đứng lúc này là dưới rãnh nước cạn, ngay chân lũy tre, phía sau những phân đội Hỏa binh được xếp theo hình rẻ quạt so le với nhau. Một phân đội Hỏa binh do ma Vành chỉ huy quả thật là đứng trên bờ rào tre cao hơn mặt ruộng khoảng một mét, một mét không phải là điểm cao lý tưởng gì nhưng trên một địa hình bằng phẳng thì như vậy là tạm đủ.

-Đùng! Đùng! Đùng!

Tôi bất ngờ nghe t·iếng n·ổ to từ hướng Bắc vọng lại, cùng lúc đó đội quân Hỏa binh dày đặc đang đứng ở phía trước mặt tôi di chuyển nhanh sang bên phía trái, một nhóm lớn lao lên phía trước, chỉ có một nhóm nhỏ di chuyển sang bên phải – hướng lũy tre.

-Đại bác bắn đấy! – Ông Tam giải thích cho tôi. – Chỗ chúng ta đang đứng ngoài tầm bắn của đại bác, nếu có viên đạn nào quá tầm cũng sẽ khó mà trúng vào chúng ta được, lũy tre thật là nhiều tác dụng.

-Chúng ta phải tìm cách làm cho những khẩu đại bác đó câm họng lại ông ạ. – Tôi nói với ông Tam. – Kế sách các ông đang thực hiện thật sự rất hay nhưng nếu cứ làm đi làm lại trước một kẻ dày dạn kinh nghiệm chiến trận như gã Thường thắng tướng quân thì kiểu gì hắn ta cũng có cách đối phó.

-Điều này dĩ nhiên ta cũng biết nhưng thực sự là bọn ta chưa nghĩ ra cách nào cả, một phần vì khi nãy cháu gặp chuyện nên mấy người thân quen đều bị ảnh hưởng tâm lý, ít nhiều đều bị ảnh hưởng. Bọn ta cũng lo việc cháu gặp chuyện thì toàn bộ quân sẽ biến mất và như thế thì...

-Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, nhất định phải tìm cách tiêu diệt những khẩu đại bác ấy.

-Sau khi cháu diệt đội kỵ binh thì đại bác được bảo vệ rất nghiêm, có lẽ chúng đã cho quân canh giữ cẩn mật.

-Ông nhắc kỵ binh cháu mới nhớ. – Tôi chợt nhớ ra một điều. – Ngựa chiến của chúng ta đâu rồi?

-Ngựa chiến không dùng tới nên vẫn để ngoài cánh đồng phía Đông.

-Chúng ta phải mang hết ngựa chiến lại đây, bọn nó có kỵ binh thì mình cũng có kỵ binh. – Tôi nói với giọng hồ hởi. – Ông có thể biến Kim quân thành kỵ binh và đánh tập kích bọn chúng từ phía sau được mà.

-Tuyệt vời! – Ông Tam và mấy vong hồn khác reo lên. – Có thế mà ta không nghĩ ra.

-Chúng ta còn bao nhiêu ngựa ạ?



-Khoảng hơn một trăm con.

Thay vì đáp lời ông Tam thì tôi gọi ra thêm Kim quân giao cho ông Tam, hơn một trăm Kim quân bao gồm cả nhóm mà ông ấy đang chỉ huy để thành lập một đội kỵ binh.

-Liệu bọn chúng có còn kỵ binh không ông?

-Thời bọn ta ngựa không nhiều đến vậy, cháu đã diệt một đội thì cùng lắm bọn chúng còn một đội nữa mà thôi.

-Bọn chúng hẳn là không nghĩ ta có kỵ binh, trăm sự đều nhờ vào ông cả.

-Được, vậy chúng ta tạm biệt ở đây. Ta với mấy vị đây sẽ dẫn Kim quân đi lấy ngựa sau đó vòng ra sau làng đánh thẳng vào hậu quân của chúng nó.

-Để ông bớt khó thì cháu sẽ trợ giúp, hiện tại thì cháu chỉ còn hơn một trăm hạt gạo nhưng nếu ông đánh vào hậu quân của chúng thì cháu sẽ xông vào tiền quân làm chúng r·ối l·oạn. Mục tiêu của kỵ binh là phá đại bác, cháu không biết cách phá những khẩu đại bác đó như thế nào.

-Bọn ta tự biết phải làm sao, hãy yên tâm.

Ông Tam nhanh chóng rời đi cùng với khoảng mười nghĩa binh khăn trắng cùng với đội Kim quân hơn một trăm lính. Như sau này tôi biết thì ông Tam chia đội kỵ binh thành những phân đội nhỏ, mỗi đội gồm mười Kim quân do một nghĩa binh chỉ huy, có tất cả mười phân đội như thế trong đêm đầu tháng ở trên cánh đồng làng.

Tôi đã rất lo lắng khi trở lại nhưng nhìn vào thực tế đang diễn ra trước mắt thì tôi lại thấy mình lo lắng bằng thừa khi mà những hồn ma lớn tuổi, đã và đang phát huy hết khả năng của họ cho công cuộc chống lại lũ âm binh quỷ kia. Đây thật sự là một trận đại chiến xét trên số quân mà hai bên đang có, bởi vì số lượng hồn ma nói chung của cả hai bên quá đông nên tôi nhớ rằng không gian của trận chiến này rất rộng, bề ngang kéo dài khoảng gần bốn trăm mét còn bề dài không ít hơn sáu trăm, tôi chẳng thể nào nắm rõ hết được, chỉ biết rằng trận chiến ngày một lan rộng trong khi vốn của tôi cũng đã cạn.

Thêm một loạt đạn đại bác nữa bắn đến, chẳng có bất kỳ phân đội nào bị trúng đạn, nhìn Hỏa binh di chuyển qua lại mà tôi chóng hết cả mặt. Chờ cho tiếng rào rào ngớt thì tôi men theo rãnh nước cạnh rặng tre, lom khom đi một đoạn dài chừng hai trăm mét thì đến nơi cần đến, chính là bờ rào nhà hàng xóm.

Một đội Kim quân vẫn đứng xung quanh để bảo vệ hai chị, chỉ còn một ông nghĩa binh khăn trắng đứng... lau nước mắt hộ hai người đẹp. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào, chỉ biết đứng c·hết trân nhìn hai chị ma đang nước mắt ngắn nước mắt dài. Hai chị ma nhìn thấy tôi thì nước mắt còn rơi ra nhiều hơn, tôi cũng cảm thấy bùi ngùi, bản thân tôi cũng là một đứa sống tình cảm và dễ bị xúc động, sống mũi cay cay nhưng tôi cố không để nước mắt chảy ra bằng cách ngó lơ đi chỗ khác.

-Sao ở đây chỉ còn một ông thế ạ?

Tôi hỏi ông nghĩa binh đang trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Những vong hồn ở trong vườn này chưa biết tôi đã quay lại do khi nãy gặp những vong hồn họp bàn với nhau cách nơi này mấy trăm mét, lại giữa tiếng súng liên tục nổ vang.

-Lão kia đi... đi mượn cái khăn khác, hai cô này khóc nhiều quá nên... khăn ướt hết.

-Cháu cảm ơn ông nhiều. – Tôi nặn ra một nụ cười với hồn ma nghĩa binh.

-Bọn... bọn tao tưởng mày đ·ã c·hết rồi... Họ nói hai ông Hắc Bạch đã dẫn hồn mày đi.

-À đúng là như thế ạ, hai ông ấy dẫn cháu đi nửa đường cháu tỉnh lại nên... nên đã tiễn hai ông ấy về miền cực lạc rồi.

-Mày... mày... mày cả gan s·át h·ại cả... cả quan sai hay... hay sao?

-Cháu đòi về không cho, chỉ là tiện tay thôi ạ.

Tôi nhìn hai chị, hai gương mặt xinh đẹp lúc này toàn nước mắt là nước mắt, tôi bước lại gần ngó lên để nhìn cho rõ rồi bất giác nhoẻn miệng cười:

-Hai chị lớn rồi còn khóc nhè như này không sợ người khác chê cười hay sao? Nín đi, nín đi, em không bị làm sao cả. Em bị dẫn xuống Quỷ Môn Quan và làm loạn ở đó đòi về đây, quan quân dưới ấy đang điên tiết đòi Đường Thốc Tử xuống trình diện đấy. Thôi... hai chị ngoan đừng có khóc nữa. Em ít tuổi hơn em còn chẳng khóc.

Tôi nhờ ông nghĩa binh lau nước mắt hộ để hai chị nhìn cho rõ, tuy thế tôi vẫn nhìn thấy trên những hàng lông mi cong v·út vẫn nhòe lệ.

-Một là chị, một là sư phụ, cả hai đều lớn rồi, em đã bảo không được khóc nhè nữa, chỉ có bọn trẻ con mới khóc nhè thôi. Em về rồi đây, có làm sao đâu mà khóc, ngoan đi, ngoan đi nào. Mai em mua cho hai chị mỗi người một bộ váy mới, thôi đừng khóc nữa nhé.

Dỗ dành con gái là một công việc cần sự kiên trì, nhẫn nại, giọng phải thật nhẹ nhàng mới được, tại sao không ai dạy cho tôi mấy điều này cơ chứ.

---

***