Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 313: Cấm khẩu và bất động




Chương 313: Cấm khẩu và bất động

Tôi phải tạm thời dùng hai ngón tay bịt hai lỗ tai vì tiếng súng nổ liên tục làm giảm thính giác của tôi đi rất nhiều, có một sự thật mà bản thân tôi đã trải qua và tôi tin rằng nếu ai trải qua cũng sẽ hiểu. Cầm súng rất thích, nổ súng vài lần cũng rất phấn khích nhưng sau đó phấn khích sẽ giảm dần khi mà những t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc cứ bắn liên tục như vậy và khói súng dày đặc khiến cho tầm nhìn của tôi cũng hạn chế đi rất nhiều. Thêm vài loạt súng nữa thì tôi ra lệnh cho Hỏa binh lùi lại hàng chục mét bởi vì không còn nhìn thấy gì nữa, một khẩu đại liên thời hiện đại có vẻ sẽ ổn hơn nhiều so với hàng nghìn khẩu súng cùng khai hỏa liên tục không ngừng.

Đội Hỏa binh số lượng lớn ép được lũ âm binh lùi lại, những âm binh xuất hiện từ phép thuật thì không chịu lùi nên số này bị hạ rất nhiều, ngược lại, lũ âm binh mà tôi muốn diệt nhất là lũ mắt đỏ quỷ dị thì thông minh hơn nhiều, bọn chúng đều lùi ra xa cũng như tôi còn thấp thoáng thấy có những tên đã cúi thấp xuống tránh đạn. Tôi ngồi xếp bằng tròn trên một thửa ruộng nhìn phía trước mặt, sở dĩ phải ngồi như vậy là để tầm nhìn... thoáng hơn, quan sát được hành động của quân đối phương.

-Này! Này!

Tôi quay sang bên phải nhìn có chút ngạc nhiên khi thấy chị Ma đang bò tới, dường như chị ấy nói rất lớn, giống như hét vào tai tôi vậy, tuy nhiên tiếng súng tôi nghĩ vẫn nổ lớn hơn tiếng la hét của chị ấy.

-Cái gì thế chị?

Chị Ma nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ, lặp lại vài lần tôi cũng chưa hiểu nên chị ấy dùng tay ra hiệu cho tôi... bò theo chị ấy về hướng lũy tre. Cứ như thế hai chị em bò hơn một trăm mét về phía lũy tre, dưới những họng súng vẫn thi nhau nổ không ngớt. Tôi ngồi sát chân lũy tre, dùng lòng bàn tay bịt vào tai rồi lại bỏ ra giống như kiểu đẩy không khí vào, tôi nghĩ mình đã bị điếc tạm thời nên phải làm như vậy mấy lần cộng với... há miệng thật to ra để ngáp. Sau này khi trưởng thành, một vài lần đi máy bay khi sức khỏe có vấn đề thì tôi hay bị buốt tai khi máy bay cất hoặc hạ cánh do áp suất thay đổi, tôi thường phải há miệng làm hành động ngáp ngủ liên tục cho đến khi tai không còn ê buốt và hành động này thực sự có hiệu quả.

-Sao em lại gọi nhiều lính bắn súng như thế?

Sau cùng thì tôi cũng nghe được một câu hỏi của chị Ma.

-Chị thấy hiệu quả chứ? – Tôi hỏi lại.

-Ừ! Chị cũng bất ngờ nhưng tiếp theo thì sao?

-À thì...

-Thằng đầu trọc nó đang làm phép trong kia kìa, nếu đội Hỏa binh đông như thế này thì bọn nó không thể làm gì được, em phải vào bên trong này.

-Có việc gì thế ạ?

-Em cũng thấy rồi đấy, đám âm binh các cụ nó lùi hết về phía sau, chỉ có bọn binh phép bị diệt là chủ yếu thôi. Đầu sỏ của lũ âm binh kia ở trên gò!

-Hử? Sao lại ở trên gò ạ?

-Chị đứng trên cao nhìn bao quát được, chị sẽ nói sau.

Tôi suy nghĩ trong giây lát rồi nói:

-Vậy chị em mình phải trở lại cánh đồng, em thu lại một đội Hỏa binh, chị biết vị trí thì tìm ông Nhạn giúp em, chị em mình gặp nhau ở phía đằng xa kia, em sẽ thu đội bắn súng ở ngoài cùng.

Chị Ma ngay lập tức bò ra trận địa phía trước mặt, dưới những họng súng vẫn đang thi nhau nổ, tôi toan bò theo thì nghe giọng chị Đẹp ở ngay trên đầu nói vọng xuống:

-Cò Tý cố lên, ngươi thật tuyệt vời, ta đứng trên này nhìn thật là thích, toàn bộ địch hướng Nam đã bị ngươi ép lui, ngươi cố lên.



Tôi đáp lại lời của chị Đẹp với một nụ cười cùng một cái gật đầu rồi bò thật nhanh về phía bên kia của đội Hỏa binh, bò được một đoạn tôi cảm thấy đau đầu gối nên quyết định lom khom, cố gắng cúi thật thấp xuống để tránh đạn lạc, vừa đi như vậy vừa phải bịt tai vì những họng súng nổ ngay trên đầu.

Tôi thu lại đội Hỏa binh số 11 cũng là lúc ông Trịnh Phi Nhạn chạy đến, ngay phía sau ông ấy là chị Ma và đội Kim quân mà ông Nhạn đang chỉ huy. Ông Nhạn đứng sững trong vài giây khi nhìn thấy một hàng dài Hỏa binh thẳng tắp vẫn thay nhau nổ súng, tôi cười tít mắt bước đến trước mặt ông ấy và hỏi:

-Ông thấy thích không?

-Mày... mày chơi lớn quá thể! Sinh thời tao cũng chưa bao giờ thấy một đội hùng hậu như thế này. – Ông Nhạn nói mà như hét lên đầy phấn khích.

-Bây giờ cháu có việc khác nên giao lại cho ông đội Hỏa binh khổng lồ này.

Tôi nói lại tình hình với ông Nhạn, bao gồm cả việc đối phương bị hạ phần lớn là binh phép chứ không phải binh quỷ cũng như việc tôi không dám dồn ép lên vì lo các hướng khác sẽ bị vỡ trận. Ông Nhạn vừa nghe vừa gật đầu, ngay sau khi tôi chuyển giao quyền chỉ huy thì ông Nhạn ra lệnh ngừng bắn, tôi không có ý kiến gì bởi vì tôi tin rằng ông ấy có nhiều kinh nghiệm chỉ huy hơn mình. Tôi là trẻ con, nói gì thì nói vẫn đầy tính háo thắng, khi có được chút chiến thắng thì tôi... không biết phải làm gì tiếp theo, đấy là nhược điểm nói chung của người trẻ, tôi nghĩ như vậy. Hiểu bản thân mình và không tự mãn sẽ giúp tôi đi được xa hơn, nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn.

Tôi thu hồi lại đội Kim quân của ông Nhạn, tôi lại có khoảng hơn hai trăm hạt gạo, tuy nhiên con số này tăng thêm khoảng một trăm hạt nữa khi anh Vành trả lại đội Kim quân để cùng với ông Nhạn chỉ huy đội Hỏa binh. Ma Nẫm cũng định trả nhưng sau đó lại thôi, toàn hộ hơn một trăm Kim quân thuộc đội của ma Nẫm theo bài cũ, đội này được bố trí ngồi trước đội Hỏa binh để bảo vệ khi có biến cố, nhưng sau trận chiến, các vong đều thừa nhận rằng ý tưởng dùng một đội bắn súng đông đảo của tôi đã giúp họ trong lúc yếu thế. Tôi là người đã đưa ra ý tưởng, thực hiện ý tưởng nhưng để biến ý tưởng đó đi đến thành công thì lại do ông già gân Trịnh Phi Nhạn.

-Ông Lê Tam đâu rồi ạ? – Trước khi rời đi tôi hỏi ông Nhạn.

-Tướng quân đang chỉ huy ở cánh Tây Bắc, hỗ trợ đội của ngài Phùng Huy! – Ma Nẫm trả lời thay cho ông Nhạn, có lẽ anh ấy nắm rõ thông tin.

-À! Đội của ông Phùng ổn không ạ?

-Nói ra mất lòng nhưng Kim quân chiến ác hơn bọn họ, đội của họ quân ít, đánh hay lùi hơn tiến.

Tôi chỉ nghe đến đó rồi lom khom theo chị Ma trở lại lũy tre, đội Hỏa binh lúc này đã giảm tần suất bắn, giữ nguyên vị trí sẵn sàng khi bất kỳ âm binh nào di chuyển vào tầm bắn hiệu quả.

-Ba mặt mới lo được một, hai mặt còn lại đành trông chờ vào sức chiến đấu của Mễ quân vậy.

Chị Ma đứng cạnh hàng rào, tay chống nạnh nhìn về hướng Tây nói, tôi cũng hiểu chị ấy đang lo lắng.

-Chị xem, ông Nhạn đang sắp xếp lại đội hình, nếu em đoán không nhầm thì ông ấy đang tính toán khoảng thời gian giữa các loạt bắn, khoảng cách của địch.

-Để làm gì chứ?

-Ông ấy sẽ giãn cách đội hình rộng ra thêm, kiểu gì cũng chuyển khoảng hai đội sang góc Tây Nam. Thôi thì giải quyết được một mặt rồi mình tính tiếp chị ạ.

Tôi chui qua rào vào lại khu vườn nhà hàng xóm, đội Hỏa binh do chị Đẹp chỉ huy vẫn ngồi nguyên tại vị trí trước đó do chưa có lệnh nào được ban ra. Chị Ma đi trước, tôi bám ngay theo sau, len lỏi giữa những cây thấp trong vườn mau chóng tiếp cận lũy tre.

-Cẩn thận trước... !



Lời chị Đẹp cảnh báo văng vẳng bên tai nhưng không thấy thân ảnh, ngay lúc đó chị Ma tuốt gươm ra khỏi vỏ nhìn trái, nhìn phải đầy cảnh giác, tôi thấy như vậy cũng cầm chắc thanh kiếm gỗ đầy cảnh giác nhưng gần nửa phút trôi qua vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì. Tôi thử bỏ lá vối ra khỏi miệng để không nghe thấy tiếng súng nổ nữa, lắng tai nghe chỉ có tiếng đào đất thùm thụp vọng đến. Tôi bước gần đến lũy tre, một lần nữa tôi cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của nhiệt độ, chỉ vài chục mét mà nhiệt độ từ khoảng hai mươi lăm độ giảm xuống còn khoảng mười độ, cây cối lặng yên, tuyệt nhiên không hề có gió. Đã lâu tôi không có cảm giác lạnh như vậy vào mùa hè, cái lạnh thấu xương như đang trong mùa đông rét buốt, tôi cẩn thận đưa mu bàn tay thử chạm vào má, cái lạnh làm da mặt có chút căng và khô hơn.

-Tao cần yên tĩnh trong khoảng mười phút, chúng mày tạm nghỉ tay uống nước, h·út t·huốc và nhớ chia nhau đi tuần cẩn thận. Mặc dù bốn bề tao đã làm phép ẩn thanh, cấm khẩu, âm khí dày đặc, ma quỷ không dám lại gần song phải đề phòng đám hàng xóm. Khi tao ngủ thì chúng mày càng phải đề cao cảnh giác, có việc nguy cấp thì hãy đánh thức tao dậy.

-Bọn em nhớ rồi, đại ca yên tâm.

-Hương ở gốc cây mà cháy hết hai phần ba thì nhớ đốt tiếp ba nén khác, đừng có để bị tắt. Thằng Xi mày lấy giúp tao cái chiếu với gối, thằng Dực trong lúc tao ngủ chỉ huy anh em cũng phải chú ý đến tao, nếu tay tao lạnh cóng hoặc trán tao nóng bất thường thì bằng mọi cách gọi tao dậy.

-Nếu gọi đại ca không dậy thì làm thế nào ạ? Mấy việc này trước đây chúng ta chưa gặp bao giờ.

-Ba cây hương tao châm bên cạnh rút lên trở ngược đầu cắm xuống đất là được thôi, ấn thêm vào mấy chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa, nhớ chưa?

-Đại ca xuất hồn thật đấy à? Thằng Canh, thằng Đan...

-Chúng nó là đệ tử của tao, xuất hồn có gì là khó. Cái tao đang muốn biết là âm phần làng này đang có cái gì, đang có chuyện gì mà binh của tao dẫn vào làng đã không còn tăm tích.

-Đại ca phải cẩn thận.

-Chúng mày không phải lo, cụ tổ tao đã hiển linh bảo vệ rồi, không việc gì phải lo! Chiếu đâu?

Tôi nhẹ nhàng lùi hẳn ra phía sau hơn ba mươi mét vì lạnh, nhìn quanh tôi có chút ngạc nhiên khi không nhìn thấy chị Ma, nhìn lên ngọn tre cũng không thấy đâu. Tôi lùi lại phía sau thêm hơn một chục mét nữa để không còn cảm thấy lạnh, khi nhìn thấy đội Hỏa binh vẫn ngồi ở vị trí cũ thì tôi mới yên tâm cho lá vối lên miệng ngậm rồi đứng lên ngó quanh tìm kiếm chị Ma và chị Đẹp.

-Hai chị đi đâu nhỉ?

Tôi đi đi lại lại gần vị trí đội Hỏa binh, tìm khắp nơi mãi rồi cũng thấy chị Đẹp và chị Ma đứng cạnh bờ rào gần cánh đồng, tôi bước lại gần hơn để xem thì ngạc nhiên khi hai chị không nói gì cả, đầu cứ lắc qua lắc lại nên tôi ngay lập tức đề phòng.

-Đội Hỏa binh sẵn sàng chiến đấu!

Tôi dùng kiếm chỉ vào đội Hỏa binh đang ngồi chờ trong khu vườn, tất cả đồng loạt đứng dậy trong tư thế sẵn sàng.

Tôi cẩn thận bước thêm vài bước về chỗ chị Đẹp và chị Ma, khoảng cách gần hơn giúp tôi quan sát rõ, hai chị dường như bị đứng chôn chân một chỗ, miệng không nói được gì, chỉ còn đầu có thể cử động. Tôi có thể nhận ra sự lo lắng tột độ trong đôi mắt của hai chị. Tôi không hỏi gì thêm bởi vì tình cảnh này chỉ có thể là dính bùa phép hoặc đại loại như thế, tôi đề cao cảnh giác bằng cách đi vòng quanh chỗ các chị đứng một vòng. Từ tư thế bất động của hai chị thì tôi tạm đoán rằng chị Đẹp dường như vừa nhảy từ trên ngọn tre xuống còn chị Ma giống như đang muốn giúp đỡ chị Đẹp. Tôi chưa biết nguyên nhân tại sao cũng không thể nghe hai chị nói nên sau một lúc tôi cũng phải lên tiếng:

-Hai chị chắc bị dính bùa rồi, đừng lo, có em ở đây nhất định em sẽ tìm cách giải bùa. Vừa nãy em đến gần lũy tre thì cảm thấy rất lạnh, em có nghe thấy lão trọc đầu nói là đã có bùa cấm khẩu gì đó nên các chị tạm thời chưa nói được mà thôi.

Tôi tung ra khoảng gần bốn chục Kim quân vây quanh chỗ hai chị đang đứng để bảo vệ.

-Hai chị nghỉ ngơi một tí, em sẽ quay lại, đừng quá lo lắng cho em.

Tôi rời khỏi chỗ đội Kim quân đang quây kín hai chị đẹp gần bờ rào găng cùng vài cây nhãn thấp để trở lại với đội Hỏa binh. Tôi suy nghĩ một lúc và nhận ra rằng cái phép cấm khẩu, ẩn thanh hay gì gì đó đều là tác dụng với các vong hồn chứ không có tác dụng với binh gạo, bằng chứng là đội Hỏa binh này vẫn đang nghe lệnh bình thường. Tôi chợt giật mình khi nghĩ đến những vong đang ở ngoài cánh đồng nên vội vàng chạy lại chui qua rào ngồi nhìn thử, tuy nhiên tôi chỉ có thể thấy đội Hỏa binh cũng như một số Kim quân trước mặt. Tôi lẩm nhẩm trong miệng gọi thử:

-Bớ ba hồn bảy vía ông Trịnh Phi Nhạn có ở đằng trước hay không?



Tôi gọi như vậy ba lần và chờ đợi thêm, tôi không phải chờ đợi lâu vì ngay sau đó ông già gân xuất hiện hỏi tôi:

-Có việc gì mà giọng mày không bình thường thế?

Tôi nói lại với ông Nhạn những gì mình vừa trải qua một cách ngắn gọn, đặc biệt là việc hai chị đứng bất động như tượng, ông Nhạn hứa sẽ bảo ma Nẫm đi thông báo một loạt cho các vong hồn.

-Nếu được thì ông nói với Lê Tam tướng quân cho khoảng ba nghĩa binh đứng gần chỗ này chờ cháu, giả như có việc cần thì...

-Ta hiểu rồi, nên như vậy, nếu hai tiểu thư gặp nguy hiểm như thế thì...

-Ông đừng lo, phép của bọn nó không ảnh hưởng đến binh gạo.

-Nhưng thằng kia nó xuất hồn thì tao nghĩ cục diện có thể sẽ xấu đi.

-Còn khoảng một khắc nữa, thời gian đó đủ để ông và mọi người làm được nhiều việc. Thêm nữa cháu vẫn còn lá bài tẩy chưa lật cơ mà, ông nói tất cả hãy yên tâm.

-Ý mày là Thiên tử quân?

-Đúng rồi! - Tôi gật đầu xác nhận.

-Bọn nó đông thế kia, nếu thằng trọc đầu nó gọi thêm binh quỷ nữa thì liệu Thiên tử quân có chống lại được không? Tao biết là Thiên tử quân thì thiện chiến nhưng...

-Ông lo số lượng ít phải không?

-Ừ!

-Lần nhiều nhất cháu đã gọi được đến ba trăm, cháu cũng chưa biết là một đạo Thiên tử quân thì có bao nhiêu nhưng ba trăm có thể địch được sáu trăm âm binh ấy chứ.

-Tao hiểu biết hạn hẹp nhưng nghe nói Thiên tử quân của mày thuộc Lý triều, số lượng không thể có vài trăm được, ít nhất cũng phải hàng nghìn.

-Nếu là hàng nghìn thì ông còn lo cái gì, bảo với các vị khác là yên tâm, chị Ngọc Hoa bảo rằng khi bình minh lên chắc chắn sẽ không thiếu mặt vong nào, cháu cũng chưa có mùa hè nên hãy nhìn vào tương lai ngày mai cùng cố gắng. Trước mắt trăm sự nhờ ông chỉ huy đội Hỏa binh cho tốt là tạm yên, nếu gã trọc đầu xuất hiện thì dựa theo tình hình cháu sẽ tính tiếp.

Tôi quay trở lại vườn còn ông Nhạn rời đi, bây giờ mới khoảng 9 giờ rưỡi tối, tôi ngó thử trong sân nhà thấy cửa ngôi nhà nhỏ vẫn mở, tiếng tivi nho nhỏ đang chiếu phim, nhìn qua ô cửa sổ thì thấy mấy người phụ nữ đang ngồi trên hai cái giường chăm chú xem phim, hình như là phim Bao Công.

Tôi bước nhanh về phía rặng tre cuối vườn mà bên kia là gò miếu, càng đến gần lũy tre thì tôi càng thận trọng nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh như khi hiện thân nữa mà mọi thứ đều tương đối bình thường. Tuy nhiên tôi cũng nhận ra có vài sự bất thường, ấy chính là môi tôi có vẻ lạnh, nó hơi cứng lại một chút, toàn thân cũng hơi ê ẩm giống như lúc mới vừa ốm dậy. Những biểu hiện này làm tôi liên tưởng đến những gì đã xảy ra với hai chị ở đằng sau, có lẽ tôi chỉ là một con ma nửa mùa nên bùa phép của g·ã đ·ầu t·rọc chỉ có tác dụng đến vậy.

Tôi nhất định phải đến gần lũy tre để nhìn xem, lão trọc đầu bảo rằng cụ tổ của hắn hiển linh bởi vậy tôi muốn xem cụ tổ của hắn là người như thế nào, cụ tổ của lão ta chắc chắn là chỉ huy cao nhất của lũ âm binh quỷ kia.

---

***