Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 312: Đội Hỏa binh khổng lồ




Chương 312: Đội Hỏa binh khổng lồ

Hai gã đàn ông cùng với đèn pin một lần nữa cẩn thận sục sạo trong các bụi cây ở gần chỗ bụi tre. Tôi ra khỏi rãnh nước, chị Ma cũng rời khỏi ngọn cây sung đi cùng với tôi ra tận ngoài ngõ nhỏ, hai chị em đứng ngay chỗ lối rẽ trong xóm nhỏ.

-Bọn âm binh hạt đỗ chỗ vừa rồi em hắt nước bị thiệt hại nhiều, tính cả Hỏa binh tiêu diệt trong gần một khắc qua thì cũng phải đến hơn hai trăm đứa. – Chị Ma nói. – Nhưng bọn nó thật sự rất đông.

-Lão đầu trọc càng lúc càng khẳng định người đang cố tình phá bọn họ chính là em, em không hiểu sao lão ta lại có nhận định như vậy.

-Nó là người thông minh, từng trải nên nếu nó có phán đoán như vậy thì cũng không lấy gì làm lạ cả, em không cần phải lo lắng.

-Bọn họ đang đi tìm em đấy, tìm được nhất định vặn cổ em cho hả giận.

-Thế à? – Chị Ma nhếch mép cười nhạt. – Nực cười, em cứ ẩn thân thế này thì đố chúng nó làm gì được, chị đoán lúc này bọn nó đã bắt đầu đào bới, tội đã bắt đầu được ghi, thằng nào bảo vặn cổ em thế?

-Em nghe như là lão đầu trọc.

-Chị cũng chưa được vặn cổ ai, chắc nó sẽ là đứa đầu tiên, diệt nó trước mới được.

-Mà chị em mình ở đây không biết ngoài cánh đồng hiện nay như thế nào? Hơn nữa, em cũng nghe được lão trọc đầu ấy sẽ xuất hồn đấy chị, xuất hồn giống như cái ông Canh đợt trước.

-Vậy thì phải tìm cách báo tin cho những nơi khác, nó xuất hồn thì tình hình sẽ căng hơn bởi nó sẽ thấy rõ thế trận.

Chị Ma lướt nhanh đi về phía cây mít nhỏ, nơi có ba vong hồn khăn trắng đang ẩn nấp theo dõi phía sau vườn nhà bà ngoại tôi. Ngay sau đó hai vong hồn nhảy xuống đất rồi họ chạy thật nhanh qua chỗ tôi đang đứng, lối mà họ đi sẽ là qua cổng chùa, rẽ qua mả của Mẹ Sư rồi vòng lên cánh đồng sau chùa, với tốc độ của họ thì chả mấy mà những vong hồn khác sẽ nhận được tin.

-Em ngồi nghỉ một lúc trong khi chờ chị. – Chị Ma dặn dò tôi.

-Chị đi đâu?

-Chị phải trở lại ngọn cây sung vì chỗ ấy cao có thể nhìn được cờ hiệu của cái Khuê, nhìn cờ hiệu có thể đoán biết được phần nào tình hình ngoài cánh đồng mà.

-Vâng.

Chị Ma chạy đi xem tình hình còn tôi ngồi dựa vào một bức tường gạch để chờ chị ấy quay lại, tôi ngồi chờ như vậy trong khoảng ba đến năm phút.

-Tình hình ngoài cánh đồng có vẻ không ổn lắm đâu em, thằng cụt cùng một thằng nữa vừa ra ngoài ấy có lẽ ném thêm đỗ.

-Còn lão đầu trọc thì sao chị?

-Không nhìn được nó đâu cả nhưng chắc nó đang ở trên gò miếu.

-Chị em mình phải tận mắt thấy hành động của ông ta mới được.

-Em định làm gì?

Tôi đứng dậy bỏ ba lô đang đeo ra và nói:

-Em còn gạo, thứ này vẫn là thứ hữu hiệu nhất cho đến hiện tại để chống lại ông ta. Nếu không làm gì đó lúc này thì nếu như trời mưa thì... trời mưa thì...

-Chị hiểu rồi, chị sẽ đi cùng với em. Em định đi theo lối nào?

-Chị em mình vào bằng lối nào thì sẽ ra bằng lối ấy ạ.

-Được, để chị đi trước.



Tôi chỉ mang theo kiếm, túi gạo rang và bỏ lại ba lô để đi theo chị Ma, tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng vì việc này giúp tôi nhìn thấy những gã đàn ông kia rõ ràng hơn không bị che khuất bởi âm binh hoặc Kim quân, điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi cũng dễ dàng bị phát hiện hơn. Chị Ma đứng trên ngọn cây sung quan sát trong chốc lát rồi từ ngọn cây sung nhảy xuống mấy cành thấp hơn rồi đứng trên nóc chuồng trâu, quan sát trong vài giây trước khi nhảy xuống đất đi vào lối nhỏ giữa đầu hồi nhà và bếp.

Tôi lom khom băng qua khu vườn sau nhà bà ngoại khi nhìn thấy chị Ma đứng trước cửa chuồng trâu hất tay ra hiệu cho tôi mau mau di chuyển. Tôi ngồi nấp ở thành giếng trong khoảng mười giây trong khi chị Ma thám thính lối ra cổng cũng như khu vườn bưởi trước nhà, tôi tiếp tục di chuyển một cách cẩn thận, tuyệt nhiên không gây ra bất cứ một tiếng động nào. Bò sát theo dãy tường hoa một đoạn dài ra đến gần cổng nhà thì tôi mới nhẹ nhàng đặt chân vào vườn bưởi, men theo một đoạn tường gạch ngăn cách với nhà hàng xóm, đích đến là cái lỗ nhỏ ở bụi cây. Trong quá trình di chuyển ở trong vườn bưởi, khi cúi thấp người xuống tôi có thể thấp thoáng thấy ánh đèn pin thi thoảng bật, tắt liên hồi, ánh sáng của những cái đèn này được bọc bằng vải tối màu nên phải chú ý quan sát mới thấy được. Trước khi chui qua vườn nhà hàng xóm, tôi lắng tai có thể nghe thấy rõ tiếng xà beng cắm phầm phập vào đất từng tiếng rõ ràng.

Quá trình di chuyển đều êm thấm, khi đã yên vị trong khu vườn nhà hàng xóm thì tôi mới lấy lá vối ra cẩn thận cho lên miệng ngậm, đêm nay có chút khác biệt khi sử dụng lá vối so với mọi lần ấy chính là tôi đã cắt lá làm hai phần, một nửa vẫn dùng từ lúc nãy và một nửa để dành phòng khi hữu sự, sở dĩ phải làm như vậy bởi vì lần này ai cũng cảm thấy là đại sự cả.

-Bọn nó đang đào rồi, mới bắt đầu đào chưa được bao nhiêu.

Chị Ma thông báo tình hình cho tôi trong khi tôi vẫn chưa tiến lại chỗ lũy tre để quan sát.

-Chắc tên Hoa trước đây đã chỉ điểm cho lão trọc nên lão ta sẽ không tốn thời gian để dò tìm hướng đào chị ạ.

-Chị cũng nghĩ như thế.

-Chị có nhìn thấy lão đầu trọc ấy chưa?

-Thấy rồi, nó đang lúi húi làm cái gì đấy, giống như lại chuẩn bị làm lễ hoặc làm phép.

-Ở chỗ nào hả chị?

-Ngay gốc cây duối luôn, đám đệ tử vẫn đào ở vị trí trước đây thằng vắn số kia đào.

Tôi cẩn thận bò ngồi về phía rặng tre, tôi phải di chuyển rất chậm và cẩn thận bởi vì trong vườn có nhiều cành củi nhỏ cũng như lá cây khô – những thứ dễ dàng gây ra tiếng động. Càng đến gần bụi tre thì tôi nghe tiếng động của việc đào đất ngày một rõ hơn, tuy nhiên trời quá tối không thể quan sát được hết, bởi vậy chị Ma liên tục cập nhật tình hình cho tôi, điều này làm tôi yên tâm hơn rất nhiều. Đặc biệt trên gò chưa có bất kỳ bóng dáng âm binh nào nhưng tôi cảm nhận thấy chỗ tôi đang ngồi cạnh bụi tre lúc này lạnh hơn vài độ so với phía sau vài mét, tôi đã thử trước khi đưa ra nhận định này.

Đường Thốc Tử đang làm phép gì đó mà tôi không thể biết, có thể lão ta sẽ triệu thêm âm binh mạnh hơn hoặc yểm bùa chẳng hạn... tôi nghiêng về khả năng lão này sẽ gọi âm binh hơn là yểm bùa, lão ta đang rất bực tức vì bị phá đám. Mấy người đang bực tức mà quyết định làm điều gì thì đều rất đáng sợ, tuy nhiên chỉ là đáng sợ thôi chứ tôi cho rằng mình sợ mấy người tẩm ngẩm tầm ngầm làm mà không nói lời nào.

Nhưng mà nếu là tôi thì sao? Nếu tôi lớn tuổi và đoán biết mình đang bị một thằng ôn con chơi khăm trong lúc quan trọng thì tôi cũng dễ nổi điên lắm, tôi cũng thông cảm với ông đầu trọc này, rất thông cảm.

-Chị Khuê vẫn ở trên ngọn tre hả chị?

-Ừ, nó vẫn đang làm việc một cách nghiêm túc, thái độ rất nghiêm túc. – Giọng chị Ma truyền từ trên ngọn tre xuống.

-Ta làm việc gì cũng nghiêm túc như vậy chứ không riêng gì việc cỏn con này.

Chị Đẹp lên tiếng, như vậy là chị ấy cũng nghe được lời tôi nói, tôi có chút vui mừng liền hỏi:

-Tình hình bên ngoài cánh đồng ra sao hả chị? Em thấy chị Ngọc Hoa bảo là không ổn nên em ra ứng cứu.

-Bọn nó mới được tiếp thêm binh lực, dựa theo quan sát của ta thì hiện tại bọn chúng có nửa phần là âm binh, nửa phần là đám hạt đỗ hóa phép mà thành.

-Chị có thấy bên bọn họ có khoảng bao nhiêu quân không? – Tôi hỏi tiếp.

-Điều này... ta chỉ biết là nhiều thôi chứ...

-Cô xem kìa, âm binh được triệu hồi có cả cờ, bọn hóa phép mà thành không có cờ. – Chị Ma lên tiếng. – Cô nhìn thấy chưa?

-À, quả nhiên là thế thật.

-Bên bọn nó chị ước tính khoảng một nghìn, không ít hơn đâu.

Tôi nghe con số này cũng phải giật mình.



-Lối ra cánh đồng đã bị bít rồi. – Chị Đẹp nói. – Ta có thể thấy ở cánh ấy có hai ông Tam.

-Lối em vào ấy ạ?

-Ừ!

-Ơ, thế còn đội dự bị rất đông của ông Tam Ba đâu? em nhớ là ông ấy bố trí quân ở phía trước mặt chị cơ mà.

-Bị đẩy lui về hướng Tây Nam rồi.

-Bọn nó ước chừng khoảng một nghìn đó em, đặc biệt đám âm binh quỷ dị kia rất thiện chiến, chị nghĩ rằng khi quân số cân bằng thì... – Chị Ma bỏ lửng câu nói nhưng tôi có thể đoán được phần sau chị ấy muốn nhắn nhủ điều gì.

-Vậy em sẽ ra ngoài ấy ứng cứu.

-Còn thằng đầu trọc dưới kia thì sao? Nó đang làm cái gì kia?

Chị Đẹp hỏi, dĩ nhiên tôi chẳng thể trả lời được, hai chị đứng trên ngọn tre nên tầm nhìn tốt hơn tôi rất nhiều.

-Em nghĩ ông ta sẽ triệu thêm âm binh, chắc chỉ vài phút nữa trên gò sẽ có cả một đống ma quỷ. – Tôi đưa ra nhận định của mình.

-Sau đó nó sẽ xuất hồn, nhất định là như vậy, chị thấy nó mới lấy ra một hình nhân nhỏ bằng... hình như bằng vải. – Chị Ma bổ sung thêm.

-Để em ra ngoài cánh đồng tăng thêm quân sau đó trở lại đây. Gò đất Đầu Rùa vẫn trống chứ ạ?

-Chưa đánh nhau lan đến đó đâu mà.

Chị Ma trả lời rồi ngay sau đó xuất hiện trước mặt tôi, chị nói thêm:

-Lối ra toàn là âm binh của nó, không giống như lúc chị em mình vào đâu.

-Không sao ạ, em tự khắc có cách, quan trọng là chỗ ấy không có người nào là được.

-Không có! Hai thằng cảnh giới kia đang ở hướng Bắc, còn lại đều trên gò cả.

-Vậy để em đi luôn. Hai chị ở trên cao thì chỉ hướng cho em với.

-Được, chị sẽ theo dõi em và chỉ hướng, cái Khuê còn lo cờ hiệu cho toàn bộ các đội. Nhưng em định làm gì?

-Nếu cận chiến mà yếu thế hơn bọn chúng thì cách duy nhất vẫn là... dùng súng!

-Nhưng súng bắn cắc bụp như thế chị lo không ăn thua đâu.

-Em hiểu! – Tôi gật đầu đáp lời kèm theo một nụ cười tinh quái. – Nhưng nếu nhiều súng thì kết quả sẽ khác, chị chờ mà xem.

-Nghe bí hiểm quá nhỉ, thôi được, chị có thể giúp gì nữa nào?

-Súng bắn thì cần khoảng trống, em không muốn bắn lẫn vào quân mình.

-Chị hiểu rồi, em đi nhớ cẩn thận.

-Vâng. Em đi nhé chị Khuê!



Chị Khuê không đáp lại lời chào tạm biệt của tôi, tôi lại lom khom đi về chỗ ban nãy đã chui vào, chị Ma dẫn tôi đến đấy rồi quay trở lại lũy tre để theo dõi sát sao mọi diễn biến trên gò miếu.

Sau khi bỏ lá vối ra khỏi miệng, tôi hít một hơi thật sâu rồi chui qua rào, ngay khi đặt chân xuống rãnh nước cạn thì tôi lần mò tìm lại găng tay cao su, túi nilon đựng nước giải với hơn chục quả lựu đạn vải đang ngâm trong thứ nước màu vàng với mùi khai nồng nặc. Thanh gươm được nhét vào cổ áo, những quả lựu đạn sũng nước được tôi ném hết về phía bên tay phải mình – nơi mà tôi áng chừng là đoạn trước mặt chị Ngọc Khuê - còn túi nước lõng bõng trên tay cũng được tôi quăng mạnh theo hướng ấy.

Tôi đi mà như chạy men theo rãnh nước cạn, một đoạn sau đấy thì ném luôn cái găng tay vào lũy tre bên tay trái mình, đích đến của tôi sẽ là gò đất Đầu Rùa. Từ chỗ chui rào đến gò đất Đầu Rùa đường thẳng có lẽ khoảng bốn đến năm trăm mét, trời sáng sao chứ không có trăng, tuy nhiên địa hình không có gì phức tạp nên tôi chỉ mất khoảng vài phút ngắn ngủi là đã đến nơi mình muốn.

Trước khi cho lá vối lên miệng, tôi dùng kiếm quét một vòng xung quanh đề phòng bất trắc, mặc dù hành động này là thừa thãi nhưng nó giúp tôi cảm thấy yên tâm hơn. Lá vối cho vào miệng thì khung cảnh trước mặt tôi lúc này hoàn toàn khác biệt so với khoảng gần nửa tiếng trước khi tôi từ cánh đồng vào trong vườn. Tuy tôi không nhìn thấy rõ nhưng có thể tưởng tượng được cảnh gươm giáo tua tủa trên những thửa ruộng trước mặt, từ chỗ gò đất tôi đang đứng đến Kim quân gần nhất có lẽ là xa, chừng hơn một trăm mét nên tôi chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng màu sáng kim loại từ áo giáp mà họ mặc.

Tôi quay mặt về hướng Nam và ném một nắm gạo lớn ra phía trước mặt, một đội Hỏa binh hơn một trăm tay súng xuất hiện và một lần nữa tôi đặt cho họ cái tên rất đơn giản: Đội 1. Những nắm gạo tiếp theo đó là Đội 2, Đội 3, Đội 4... từ Đội 5 trở đi là tôi phải di chuyển thêm vài chục mét để ném thật xa. Tôi gọi ra tất cả đều là Hỏa binh, tôi không biết con số chính xác nhưng có tất cả là mười một đội như vậy, nếu mỗi đội hơn một trăm tay súng thì con số cũng xấp xỉ một nghìn năm trăm lính! Một con số khổng lồ, tôi chưa bao giờ từng nghĩ mình có thể làm như thế này nhưng tình hình thực tế khiến tôi quyết định sẽ đánh lớn, tiêu diệt nhanh lũ âm binh ở ngoài này trước khi tập trung vào đối thủ chính của mình.

Đội hình Hỏa binh trải rộng từ sát lũy tre cho đến qua gò Đầu Rùa khoảng hơn năm mươi mét, đứng trước một đội quân hùng hậu với súng trên vai khiến tôi phải mất đến gần một phút mới định thần được. Tôi nảy ra ý tưởng sử dụng tất cả Hỏa binh cùng một lúc cũng chẳng có gì cao siêu cả, mỗi khẩu súng chỉ bắn được một lần và lần tiếp theo phải mất từ hai mươi đến ba mươi giây mới có thể bắn tiếp bao gồm cả thời gian di chuyển lên xuống. Nếu tôi có hàng nghìn khẩu súng thì chẳng khác gì đại liên, cho dù đối phương có mạnh cỡ nào cũng không thể chống lại được.

Tôi thuộc thế hệ biết rõ sự lợi hại của súng đạn cơ mà, đối phương mạnh đao kiếm đến mấy cũng chỉ còn cách là bị tiêu diệt hoặc bỏ chạy mà thôi.

Tôi nhảy xuống ruộng ngoái đầu nhìn bên trái rồi bên phải, đội hình Hỏa binh dàn hàng ngang phải đến hơn hai trăm mét, mỗi lính cách nhau khoảng ba mươi phân – một khoảng không gian đủ để lính phía sau chen lên phía trước bắn và lính phía trước lùi về sau.

-Toàn bộ Hỏa binh nghe lệnh, tiến lên!

Tôi vung kiếm một cách rất... dũng mãnh (đấy là tôi tưởng tượng thế thôi) rồi rảo bước về phía trước, đi được một đoạn lại ngó nhìn về phía sau, thấy đội hình rất nghiêm chỉnh nên tôi vững bụng thêm mấy phần. Tôi đoán rằng ở trên ngọn những cây tre đằng kia - chếch phía bên tay phải tôi lúc này – thì chị Ma cũng như chị Đẹp chắc cũng đang há hốc miệng ra nhìn, họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy một đội Hỏa binh đông đảo đến như vậy.

Tôi chỉ dừng bước khi nhìn thấy rõ bóng lưng của những Kim quân, nếu theo lời chị Đẹp nói ban nãy thì đội dự bị của ông Tam Ba b·ị đ·ánh lùi về hướng Tây Nam nghĩa là họ sẽ ở bên phía tay trái tôi lúc này, còn nhóm bên tay phải chưa biết là do ai chỉ huy. Tôi đứng lưỡng lự trong giây lát rồi quay lại ra lệnh:

-Các đội từ Đội 7 đến đội 11 bước lên năm bước chuẩn bị sẵn sàng bắn khi có lệnh!

Những đội này bước lên, nòng súng đã được chỉa thẳng về phía trước chỉ còn mỗi việc châm lửa và khoảng ba giây sau sẽ “đoàng”.

Tôi quay đầu nhìn về phía ngọn tre, bóng y phục màu đỏ, màu xanh thấp thoáng trên nền trời, cờ trên tay chị Lý Ngọc Khuê đã thay đổi, chị ấy lặp đi lặp lại liên tục các động tác giống nhau trong khoảng ba mươi giây thì tôi bắt đầu thấy đội Kim quân ở chếch phía bên tay trái mình có dấu hiệu lùi về hướng Tây, những giây tiếp theo đó đội này lùi nhanh hơn và có dấu hiệu rút chạy, thấp thoáng tôi nhìn thấy bóng ông Tam Ba trong đội quân này, có lẽ ông ấy cũng đã nhìn thấy tôi cũng như những gì đang ở phía sau tôi chờ đợi nên thúc quân bỏ chạy rất nhanh.

-Đội 7 đến Đội 11 tiến thêm ba bước, bắn vào lũ âm binh kia mau lên, bắn đến khi nào có lệnh ngưng!

Nói xong thì tôi nhanh chân chạy sang phía bên phải vài mét rồi hô tiếp:

-Đội 5 và đội 6 tiến lên năm bước sẵn sàng!

Năm đội Hỏa binh đầu tiên nhận lệnh cùng nổ súng, hàng đầu tiên ngồi bắn và hàng sau đứng bắn, khoảng một trăm khẩu súng đồng loạt nổ vang trời, vài giây sau đó tiếp tục là một loạt nữa. Tiếng súng nổ cứ lặp đi lặp lại như vậy, cách chừng ba giây lại có một loạt, k·hói m·ù m·ịt khiến tôi có khó nhìn nhưng tôi không thay đổi mệnh lệnh của mình.

Những loạt súng nổ liên hồi và rất lớn vang lên, đội Kim quân ở trước mặt và phía bên tay phải tôi lúc này cũng có dấu hiệu lui quân, hẳn là vị chỉ huy của đội này nghe tiếng súng nổ liên hồi đã phần nào đoán được sự việc, cũng như trên ngọn tre đằng xa kia chị Đẹp liên tục phất cờ chỉ về hướng tôi đang đứng.

-Đội 1 đến Đội 4 tiến lên năm bước sẵn sàng bắn khi có lệnh.

Tôi nói xong thì ngồi thụp xuống vì sợ... đạn lạc, sau đó thấy hơi vô lý nên có ngoái nhìn lại phía sau, tôi nhận ra lính Hỏa binh đứng ngay phía sau mình không có ý định s·ử d·ụng s·úng, đúng là tôi cản tầm bắn của bọn họ thật. Một lính không bắn nghĩa là những lính đứng chung hàng với lính này cũng sẽ án binh bất động, bỗng dưng tôi nhận ra mình quan trọng.

Đột nhiên toàn bộ Kim quân đang quay lưng về phía tôi nhất loạt nằm xuống đất, tiếng súng nổ khiến tôi không thể nghe thấy được cái gì khác nhưng tôi đoán rằng những vị từng tham gia cùng với tôi trong những trận đánh trước là biết trò này (về sau tôi biết là mình đoán đúng vì nhóm Kim quân này do anh Vành, anh Nẫm chỉ huy). Tôi chỉ sững người mất ba giây là cùng trước khi ra khẩu lệnh cho Hỏa binh tiến thêm vài bước bắn đồng loạt, phải nói rằng âm binh địch dù là mắt đỏ hay hạt đậu bị diệt rất nhiều, cứ sau mỗi loạt súng là nhóm Hỏa binh phía sau tiến lên được một bước, mười loạt súng thì bằng mười bước chân. Với số Hỏa binh đông đảo và tập trung tại một chỗ, âm binh đối phương không có cách nào tiếp cận, tôi cũng chẳng cần phải dùng đến thanh kiếm gỗ quét qua quét lại cho mỏi tay, việc của tôi là... bò trong tư thế ngồi từng bước chậm rãi. Cho dù bên kia có gọi thêm binh mà không có binh bắn súng hay cung nỏ thì tôi cho rằng có bao nhiêu tôi cũng luộc hết.

Súng là vô địch, nếu có đại bác thì thật là tốt quá đi.

Đội Hỏa binh khổng lồ mà tôi dẫn tham chiến sau khoảng hai phút đã dồn ép âm binh ở hướng Nam này về phía sau. Đội Kim quân ban nãy nằm rạp hết cả xuống nay theo lệnh của người chỉ huy đã bò dưới làn đạn sang hướng Tây hội quân cùng với ông Tam Ba.

Thời gian trôi qua thêm khoảng ba phút nữa thì toàn bộ hướng Nam của trận đánh bao vây âm binh này đã được dọn dẹp, mười một đội Hỏa binh dàn hàng ngang, mỗi đội cách nhau hai mét, đứng thay nhau bắn từ chân lũy tre trở ra phía cánh đồng khoảng hơn ba trăm mét tạo thành một bức tường thép kiên cố. Tôi không cho đội Hỏa binh này tiến thêm bởi vì còn chờ đợi thông tin ở các hướng khác, nếu tôi dồn ép đám này thì hướng Bắc, hướng Tây, Tây Bắc sẽ chịu áp lực rất lớn khi địch đổ về phía ấy đánh.

Tình thế chiến trường thay đổi rất nhanh, tính ra chỉ có mấy phút đồng hồ, đội Hỏa binh bắt đầu bắn cầm chừng, bước thêm vài bước chân nữa thì bức tường thép toàn t·iếng n·ổ mà tôi đang chỉ huy này tiến đến chỗ lúc nãy tôi vừa mới chui ra. Chị Đẹp nhảy từ ngọn tre này sang ngọn tre khác rồi sau đó là cả hai chị đứng trên một ngọn tre ngang chỗ tôi đang ngồi, tiếng súng nổ và khoảng cách hơn một trăm mét nên tôi không thể nghe rõ hai chị nói gì nhưng nhìn điệu bộ của chị Đẹp đang tỏ ra vui mừng thì tôi biết, hai chị đang rất phấn khích, phấn khích đến nỗi bỏ cả vị trí được phân công cơ mà.

Tự nhiên tôi nghĩ là tốn bao thời gian bày binh bố trận làm gì cho mệt người, có khi mình dùng một lúc ba nghìn Hỏa binh thì nướng chín hết lũ âm binh các cụ này.

---

***