Chương 302: Rút lui
Từ bên kia đường có ánh đèn pin từ trong ngôi nhà lia ra, theo phản xạ tự nhiên tôi ngồi thụp xuống nhưng sau đấy nhanh chóng nhận ra hành động của mình là thừa thãi. Tuy nhiên, tôi cũng cẩn thận bỏ cái ba lô đang đeo trên lưng xuống bụi cây trước mặt, đề phòng bị họ phát hiện dù tôi đứng cách họ cả một con mương, cẩn thận không bao giờ là thừa.
Từ trong ngôi nhà hai tầng sáng ánh đèn điện, ba người đàn ông đi ra cổng, hai cái đèn pin soi dọc, soi ngang hai bên hông của ngôi nhà. Tôi đứng nhìn và thắc mắc xem bọn họ sẽ làm gì. Chỉ còn một người đứng lại trước cổng nhà, tôi nhận ra người này là Đường Thốc Tử bởi cái đầu trọc lóc không một sợi tóc, hai thuộc hạ của ông ta dùng đèn pin soi kỹ hai bên hông nhà rồi chia nhau đi xuống phía sau. Tôi cho rằng Đường Thốc Tử đã cảm nhận được điều gì đó bất thường nên mới bảo đàn em đi kiểm tra xung quanh, còn đích thân lão đứng phía trước ngôi nhà bật đèn pin lên rồi đi ra đường cái. Đường Thốc Tử đi về hướng cầu Đình vài chục mét, dùng đèn pin soi rất kỹ các gốc cây, bụi cỏ ở hai bên đường như đang tìm kiếm cái gì đó.
-“Chả lẽ ông ta tìm mình à?”
Tôi nghĩ như vậy rồi quay lại bụi tre định tìm gạch, ngói hay bất cứ thứ gì có thể ném được.
-Mày tìm cái gì? – Một anh tuần binh hỏi tôi.
-Em tìm gạch, đá hoặc bất cứ thứ gì vừa tay để ném.
-Ném?
-Lão ở bên đường kia là đầu sỏ, chắc lão ta đang tìm ai đó. Em muốn nhân cơ hội...
-Kia kìa. – Anh tuần binh chỉ cho tôi. – Gạch vỡ đúng không? Đấy, mấy viên ngay gốc tre kia kìa.
Tôi nhặt lấy bốn cục gạch nhỏ, vừa lòng bàn tay rồi nhanh chân bước về phía cầu Đình, đi được vài chục mét, Đường Thốc Tử ở bên kia nhưng ông ta đang dùng đèn pin tìm kiếm ở cổng mấy ngôi nhà đang tối đen.
-Ngươi định ném nó hả?
Chị Đẹp từ trên ngọn tre đã nhảy xuống đi theo tôi tự bao giờ.
-Vừa tầm tay mà chị. – Tôi đáp.
-Đúng, rất vừa tầm, mày ném đi, tao và những vong ở đây sẽ phù hộ cho mày ném trúng cho vỡ đầu. – Anh tuần binh hồ hởi lên tiếng.
-Đúng, mày ném kiểu gì cũng sẽ trúng. – Một anh tuần binh khác động viên tôi.
-Ngươi phải tìm cách dụ nó sang mép mương bên này sẽ gần hơn.
Chị Đẹp đưa ra gợi ý, thật ra tôi cũng đã nghĩ ra cách dụ lão ấy đến bờ mương để khoảng cách gần hơn, khoảng mười lăm mét nếu tính từ chỗ tôi đang đứng. Tôi chọn cục gạch mà tôi cảm thấy to nhất nhắm vào một lùm cây ở bờ mương bên kia rồi ném mạnh, mục đích của tôi là gây ra tiếng động mạnh để thu hút sự chú ý của Đường Thốc Tử.
-Soạt!
Âm thanh được tạo ra từ cục gạch đã làm Đường Thốc Tử chú ý, ông ta ngay lập tức quay đèn pin về phía bên này rồi bước sang đường, ánh đèn pin soi kỹ vào lùm cây – nơi vừa có tiếng động phát ra. Tôi đứng từ bên này, dùng tay phải đang cầm một cục gạch giơ lên phía trước và nheo mắt lại để ngắm sau đó hơi ngả người về phía sau lấy đà rồi ném mạnh cục gạch về phía lùm cây bên kia. Hai cục gạch còn lại cũng mau chóng được chuyền sang tay phải và tôi tiếp tục ném về phía lùm cây bên kia bờ mương. Tôi không biết cục gạch nào đã trúng đích, chỉ biết rằng khi cục gạch thứ ba rời khỏi tay tôi chưa đến hai giây sau thì tiếng la oai oái vang lên y như lợn bị chọc tiết.
Tôi ngồi xuống, nấp sau lùm cây nhỏ ven đường để nhìn, tiếng kêu la của Đường Thốc Tử khiến tôi cảm thấy phấn khởi, ông ta ôm đầu máu (Tôi nghĩ như thế) bước nhanh về cổng nhà sau khi ánh đèn pin lia lấy lệ ra xung quanh. Tiếng kêu oai oái của ông ta cũng làm những gã đàn em ở trong và phía sau nhà chạy dồn ra trước cổng.
-Đại... đại ca có chuyện gì thế ạ? – Một người nào đó lên tiếng hỏi.
-Cái đm thằng nào ném tao, ở bên kia bờ mương.
-Đại ca... đại ca có sao không?
-Sao cái đm nhà mày, soi thử lên đầu tao mau lên, tìm thằng chó đẻ kia cho taooooo!
Đường Thốc Tử rống lên, mấy gã đàn em luống cuống cầm đèn pin chạy ra tìm kiếm dọc bờ mương nhưng vô ích, kể cả bọn họ soi sang bờ bên này cũng chỉ nhìn thấy bụi tre và các lùm cây dại ven mương mà thôi.
-Ông ta bị trúng vào đầu hả chị Khuê?
-Ừ, đáng đời! Thật tiếc là chỉ trúng có một lần, nếu cả ba lần cùng trúng thì hay biết mấy.
Tôi nhe răng cười, một lần trúng cũng là tốt lắm rồi, ngày mai mà gặp không biết bộ dạng ông ta trông như thế nào, chắc là rất đáng thương. Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, mấy tay đàn em của Đường Thốc Tử để lại vài lời chửi đổng rồi quay trở vào trong nhà để an ủi, động viên đại ca của bọn họ.
Tiếng súng vẫn nổ vang trời, trong không khí phảng phất lẫn cả mùi thuốc súng lẫn mùi tanh nồng. Chị Đẹp một lần nữa lại nhảy tót lên trên ngọn tre để quan sát tình hình trận đánh vẫn đang diễn ra ở phía bên kia. Trước khi trở lại vị trí cũ để quan sát, tôi tìm được thêm vài cục gạch nữa dưới sự chỉ dẫn của mấy anh tuần binh. Nếu mấy người đó có ý định ra tìm kiếm thêm một lần nữa thì tôi phải thu hút sự chú ý của bọn họ về hướng cầu Đình thay vì hướng dưới Cống Đoan, nơi ấy có cầu vải liệm, để bọn họ phát hiện ra sẽ rất phiền phức, thậm chí khi cần sử dụng lại không có.
-Tình hình có gì thay đổi không chị Khuê? Chị Ngọc Hoa có tiến thêm được mét nào nữa không?
-Căng lắm, ta thấy chẳng tiến thêm vào được bao nhiêu đâu, thậm chí Mễ quân của ngươi hình như còn phải lui lại phía sau chừng vài mét.
-Chúng... bọn chúng mạnh đến vậy sao? – Tôi cảm thấy lo lắng.
-Bọn nó có thêm một đứa chỉ huy nữa. – Chị Đẹp nói tiếp. – Mấy anh tuần binh có thể lên trên đây để xem cho rõ, đứng ở dưới đó làm gì. Cả mấy vị kia nữa.
-Thêm chỉ huy à? Sao lắm chỉ huy thế nhỉ?
Tôi thắc mắc nhưng dĩ nhiên chẳng ai có thể giải đáp cho tôi cả. Tôi đứng khoanh tay suy nghĩ, phía trong nhà lại có hai gã đàn ông mang theo đèn pin đi ra cổng, dường như Đường Thốc Tử ra lệnh cho bọn họ phải tìm kiếm bằng được kẻ đã ném gạch vào đầu lão ta. Hai gã đàn ông sục sạo những lùm cây ven đường và soi đèn sang cả nơi tôi đang đứng nhìn, tôi nhặt bốn cục gạch đang để dưới chân lên rồi chạy đến chỗ ban nãy đã đứng ném. Hai anh tuần binh cũng chạy theo tôi thay vì đứng trên ngọn tre theo dõi trận đánh. Tôi dùng hết sức ném mạnh một cục gạch về phía hai gã đàn ông, tiếng động một lần nữa thu hút bọn họ đi về hướng cầu Đình. Tôi di chuyển thêm khoảng mười mét nữa rồi ngồi thụp xuống đằng sau một lùm cây nhỏ để chờ đợi.
-Đm thằng chó đẻ nào ra mặt đi, đồ khốn nạn, ai dạy chúng mày chơi cái trò tiểu nhân núp lùm ném đá?
-Đừng để bố mày bắt được, bố mày đập c·hết cha mày luôn!
Tôi ngồi thản nhiên như không, rõ ràng là bọn họ đang chửi ai ấy chứ không phải chửi tôi, mà kể cả chửi tôi thì cũng chẳng sao cả. Chửi không làm người ta sứt đầu mẻ trán.
-Hai anh có biết đường đi lối lại bên cạnh ngôi nhà kia không?
Tôi hỏi hai anh tuần binh đang đứng phía sau lưng mình.
-Bọn tao ở đây cả trăm năm rồi, có gì mà lạ đâu. – Một anh đáp lời tôi.
-Mày cần hỏi gì?
Tôi đứng dậy ném hú họa thêm một cục gạch nữa về phía bờ mương bên kia rồi mới nói:
-Các anh đứng trên cao nhìn hẳn đã thấy cục diện của trận đánh rồi chứ? – Tôi hỏi.
Hai anh tuần binh gật đầu.
-Hiện nay bọn chúng đã đẩy lui Mễ quân về phía sau, lại có thêm cả tướng mới xuất hiện. Em chẳng biết như thế nào nhưng em nghĩ nếu có một đội đánh tập hậu từ phía sau và một đội đánh tạt sườn từ phía Tây thì sẽ giảm áp lực cho mấy đội kia.
-Bọn tao hiểu ý của mày. – Một anh tuần binh nói. – Tao sẽ dẫn một đội từ đường cái quan xuống khoảng trống kia, đánh vào sau lưng bọn nó phải không?
-Đúng ạ! – Tôi gật đầu. – Một đội nữa đi theo lối xuống bãi Mã Đình rồi rẽ trái sang cánh đồng Bã Mía, đánh vào sườn của bọn nó. Như thế là bao vây tứ phía.
-Đồng ý, bọn tao cũng muốn chơi một trận. Lẽ nào lại thua bọn thằng Vành, thằng Nẫm được.
Tôi lom khom bước thêm vài bước về dọc theo con đường nhỏ rồi ném liên tục hai cục gạch về phía bên kia mương để dẫn dụ hai gã đàn ông tìm kiếm, văng vẳng bên tai tiếng văng tục chửi bậy của hai người đàn ông này.
Tôi giao cho hai anh tuần binh mỗi người một đội khoảng năm mươi Kim quân và thống nhất rằng khi rút lui thì từ trên ngọn tre, chị Đẹp sẽ dùng hai tay khua liên tục lên trời, tiến theo lối nào thì rút theo lối ấy. Để đảm bảo an toàn, tôi nhờ thêm một tuần binh nữa chỉ huy khoảng ba mươi Hỏa binh chốt ngay đầu cầu Đình để chặn đường truy kích của đối phương. Ba anh tuần binh này ngay lập tức dẫn quân đi. Tôi mặc kệ hai gã đàn ông vẫn đang mải mê tìm kiếm bóng ma vô hình để trở lại chỗ đứng quen thuộc.
-Ngươi lại tăng thêm quân nữa ư? – Chị Đẹp hỏi vọng xuống.
-Vâng! Thêm một trăm quân nữa, một nhóm đánh vào từ hướng Tây, nhóm còn lại từ đường cái quan đi xuống khoảng trống giữa hai ngôi nhà, đánh vào sau lưng bọn chúng chị ạ.
-Xem ra ngươi cũng là đứa thích ăn thua đủ đấy nhỉ?
-Có gì đâu mà ăn thua đủ, binh còn thì xuất tiếp, đằng nào bọn họ cũng có thêm cả tướng, cả âm binh mới cơ mà.
-Đông và thiện chiến! Ta nghĩ bọn này sinh thời là tinh binh chứ không phải dạng vừa.
-Chỗ chị đứng có nhìn thấy được phía sau cây nhãn không chị? Cây nhãn ở sau ngôi nhà đằng kia.
-Có, có thấy nhưng nếu quân của ngươi đánh gần mấy bức tường phía sau mấy ngôi nhà ấy thì bị khuất, chẳng thấy được đâu.
-Em đã thống nhất với mấy anh ấy, nếu có hiệu lệnh rút lui thì nhờ chị đứng trên ấy khua hai tay lên trời liên tục nhé?
-Từ bao giờ ta trở thành tay sai của ngươi thế?
-Chị cứ đùa, bây giờ chỉ có chị mới giúp được em, em cảm ơn không hết sao lại gọi là tay sai được chứ?
-Ta trêu ngươi vậy thôi, đừng có cuống lên như thế.
-Chị cũng thật biết đùa.
-Làm vậy cho ngươi bớt căng thẳng. Ta biết ngươi đang lo lắng cho Mễ quân và cả cái Hoa nhưng ngươi bây giờ không khác gì người đang chơi cờ, muốn thắng thì tâm ngươi phải tĩnh để tính toán đường đi nước bước. Đừng có cuống lên. Một quyết định nóng vội của ngươi sẽ gây ra hậu quả rất lớn đấy, có biết không?
-Vâng! Em biết ạ.
-Bọn nó mạnh hơn thật, ta thấy cận chiến như này Hỏa binh không phát huy nhiều tác dụng. – Chị Đẹp nhận định. – Trừ phía trước mặt đây Hỏa binh quá dày cộng với cự mã để phía trước nên bọn nó không có cách nào áp sát, chúng nó chỉ có thể làm bia tập bắn mà thôi.
-Chị xem hộ em, Kim quân có tác dụng nhiều không, nếu không thì em rút bớt Kim quân mặt này hỗ trợ cho cánh phía Nam hoặc Đông Nam.
-Kim quân ở phía trước mặt đây có bao nhiêu đâu, chỉ vài chục quân, tốt nhất nên giữ lại đề phòng trường hợp xấu. Tính ngươi hay lo xa mà lại quên à?
-À... à vâng!
-Ta là thân đàn bà con gái, chẳng biết về chiến trận, chỉ có thể quan sát và thông báo cho ngươi mà thôi. Mục đích ban đầu như ngươi nói là đánh bọn nó để thăm dò nhưng ta thấy lúc này dường như mục đích đó đã thay đổi.
Chị Đẹp nói đúng, mục đích ban đầu là thăm dò nhưng tôi nghĩ bây giờ đang ở thế cân bằng, nếu có cơ hội chiến thắng thì chẳng tội gì. Bên cạnh đó, những tuần binh của làng cũng có dịp xông pha trận mạc là điều tốt. Tôi rồi cũng sẽ rời làng đi xa, nếu các anh tuần binh này kinh qua các trận đánh từ nhỏ đến lớn thì sau này nhất định sẽ có ích, rất có ích là đằng khác. Tôi cũng ngẫm nghĩ thêm và cho rằng Đường Thốc Tử nhất định đã ít nhiều phán đoán kẻ phá bĩnh nhóm của ông ta đang lẩn khuất đâu đó quanh đây, nếu những đàn em đã kể hết lại mọi chuyện thì tôi tin rằng ông ta sớm muộn sẽ tìm cách đào vàng cùng với một đội quân âm binh hùng hậu phía sau.
Nhóm Kim quân do một anh tuần binh dẫn dắt đã từ đường cái đi xuống thửa ruộng nằm giữa hai ngôi nhà và xông trận ngay sau đó. Chị Đẹp cũng nói với tôi rằng đội quân còn lại cũng đã nhập cuộc, nhóm khoảng năm mươi Kim quân từ hướng Tây đánh thẳng và bên sườn đội âm binh. Kết quả đúng như tôi dự tính, chị Đẹp nói rằng lũ âm binh ở hướng ấy quay ra chống đỡ nên áp lực với hướng chính Nam của ông Nhạn đã giảm đi ít nhiều.
-Thằng tướng của nó có đội mũ trụ, trên mũ trụ phất phơ cái gì như cờ lông công ấy. Thằng đó chắc chắn là chỉ huy cao nhất, một võ tướng.
-Tức là có bốn chỉ huy hả chị?
-Ta nghĩ thằng đó là chỉ huy to nhất, nó đang chỉ chỏ ra lệnh cho ba thằng trước đó.
-Có khi đó chính là tổ tiên của gã Đường Thốc Tử. Em nghe nói tổ tiên của ông ta từng là một vị tướng quân.
-Tổ tiên của nó sẽ hổ thẹn vì có loại cháu như thế. Ta mà biết con cháu ta trở thành kẻ đi đào mồ trộm mả thì ta sẽ tự vặn cổ nó để khỏi có nghiệp chướng sau này.
Vài phút nữa trôi qua, tôi lại nhờ thêm một anh tuần binh nữa và cấp cho anh ấy khoảng ba mươi Hỏa binh để anh ấy dẫn ra cầu vải liệm, chia mỗi bên khoảng mười lăm Hỏa binh để bảo vệ đường rút lui của Mễ quân.
-Ngươi đã tính đường rút rồi sao?
-Bây giờ em cũng chưa biết phải làm gì nên chuẩn bị như vậy, cầu Đình và cầu vải liệm này em cho Hỏa binh chốt giữ.
Chị Đẹp không nói gì thêm, chúng tôi lại im lặng. Tôi tranh thủ nghĩ thêm những tình huống xấu có thể xảy ra, nếu như rút lui thì cự mã phải bỏ lại ư?
-Các ông ơi! – Tôi gọi với lên ngọn tre. – Chúng ta bố trí khoảng hai mươi vong đi lấy thêm cự mã, cháu cần khoảng mười cái cự mã nữa.
Khoảng mười vong và cùng hai tuần binh từ trên ngọn tre nhảy xuống đất, tôi giữ một anh tuần binh ở lại còn những vong khác báo cho những vong đang đứng ở bên cánh đồng đi lấy thêm mười cự mã nữa. Nếu không thắng được thì rút lui phải an toàn, tuyệt đối không được hoảng loạn và lộn xộn, tôi nghĩ như vậy.
Mùi thuốc súng và mùi tanh hôi ngày càng nồng nặc, tôi phải lấy mũ len từ trong ba lô ra trùm kín mặt.
-Cự mã mang đến rồi, mày định làm gì? – Anh tuần binh đứng ở khúc cua cách tôi vài chục mét chạy lại hỏi.
-Anh nói với mọi người mang cự mã qua cầu vải liệm, đặt mỗi bên một nửa, chỉ chừa lối đi đủ cho khoảng ba người là được rồi.
Khoảng hai phút sau, anh tuần binh đã trở lại với một cái gật đầu, như vậy là cự mã đã sắp đặt xong, tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút.
-Đội ngươi vừa cử đi đánh úp phía sau có vẻ không ăn thua rồi, ít quá. Bọn nó đang đẩy lui nhóm này về phía sau.
-Thiệt... thiệt hại nhiều không chị?
-Chắc... khoảng một phần ba.
Như vậy là yếu tố bất ngờ không còn nữa, nếu đối phương phản kích thì năm mươi Kim quân xem ra không chống đỡ được bao lâu.
-Chị, chị ra hiệu đi, khua tay liên tục để nhóm ấy rút lui bảo toàn lực lượng.
Khoảng gần một phút sau tôi mới thấy nhóm quân đánh tập hậu này được anh tuần binh dẫn rút lên đường cái quan và nhanh chóng chạy về hướng cầu Đình, phía sau quả nhiên có một nhóm âm binh truy đuổi.
-Còn nhóm ở phía cây nhãn, họ rút chưa chị?
-Bắt đầu rút, chắc bây giờ mới nhìn thấy ta.
-Còn chị Ngọc Hoa thì sao ạ?
-Ngươi muốn báo cho tất cả rút quân hay sao thế?
-Nếu đánh mãi không thắng được và có dấu hiệu thua thì... nên rút. Mục đích thăm dò lực lượng đã đạt được rồi thì lui thôi ạ, đánh nữa cũng khó mà thắng.
-Vậy ngươi tính sao? Ta thấy cái Hoa vẫn đang say sưa lắm.
-Đánh còn dài, không phải ngày một ngày hai, phải rút thôi, em sợ...
-Tùy ngươi, ngươi là chỉ huy của Mễ quân cơ mà. Ngươi phải tự quyết định, nếu ngươi thấy rút lui lúc này là cần thiết thì nên làm, ta nghĩ như vậy, ngươi phải quyết đoán lên! Họ Lý vì yếu lòng mà giang sơn rơi vào tay kẻ khác, ngươi phải lấy đó làm bài học chứ.
Tôi lại suy nghĩ thêm khoảng hơn một phút nữa thì đi đến quyết định là cần phải rút lui, trận đánh như thế này sẽ chỉ kết thúc khi tôi hết gạo hoặc bên kia hết âm binh, nếu thế thì có thể là... đến sáng không chừng.
-Mấy anh tuần binh ơi! – Tôi lên tiếng gọi. – Em cần chuyển lời đến anh Vành, anh Nẫm, anh Sông... và những hồn ma đang chỉ huy Mễ quân là rút lui theo hướng cầu vải liệm. Nhờ các anh nói với ông Nhạn ở hướng Nam của ngôi nhà là rút theo kiểu cuốn chiếu, vừa đánh vừa lui, Hỏa binh rút về đứng chặn hậu ở bên kia cầu, ông ấy cần phải rút đầu tiên.
Tôi nói và giải thích ý định của mình với mấy anh tuần binh để họ hiểu rõ, tôi muốn rút lui trong trật tự. Việc này cũng đã bàn tính từ đầu rồi nhưng thực chiến tôi nhận ra một điều là... mình không có cách nào truyền mệnh lệnh hoặc lời nói đi xa, có lẽ lần sau phải dùng cờ hiệu, nhất định phải có cờ hiệu. Điều này phải hỏi ông Tam và những người khác. Hiện tại quy mô của một trận đánh đã lên đến gần một nghìn quân chứ đâu phải một nhóm lẻ tẻ nữa, phải học tập và thay đổi để thích ứng với hoàn cảnh thực tế.
-Em phải ra chỗ cầu kia, có vấn đề gì lạ chị báo cho em với nhé.
-Được rồi! Nhóm quân từ cầu Đình đang chạy về đây, ngươi thu binh đi đã.
Ba anh tuần binh dẫn quân về, Hỏa binh còn nguyên nhưng Kim quân chỉ còn khoảng sáu mươi, như thế là mười phần thiệt hại mất bốn phần trong khi mới tham chiến chưa được bao lâu.
Tôi nhảy qua mương dẫn nước vào cánh đồng không có gì khó khăn, ba lô đeo trên lưng và kiếm cầm trên tay đứng cạnh một gốc cây bạch đàn chờ đợi, những vong hồn khác kẻ đứng dưới ruộng, kẻ đứng trên dải dất dọc theo bờ mương. Phía trước mặt tôi là hai nhóm Hỏa binh đứng hai bên sẵn sàng chờ lệnh. Tôi cảm ơn anh tuần binh và nhờ anh ấy đi qua cầu gặp ông Thao tuần đinh và ông Côn thông báo về việc rút quân, nhóm của họ sẽ chặn hậu và rút lui sau cùng.
---
***