Chương 301: Màn đêm không yên tĩnh
Ngài tuần binh sau khi hỏi cấp dưới của mình đã đến nói với chúng tôi:
-Trong nhà có tất thảy sáu người, bao gồm cả tay đầu trọc lóc. Trong số sáu người này, chỉ có hai tên trước đây đã quen mặt.
-Như vậy là có bốn gã mới đến, tuần binh có nhận mặt được bọn chúng chưa? – Chị Ma hỏi lại.
-Chưa nhận được hết mặt nhưng ta nghĩ chỉ ngày mai thôi là sẽ biết rõ. Thật tiếc là không thể hỏi ông Thổ Địa được chút thông tin nào, từ hồi bọn chúng chuyển đến ngôi nhà này thì...
-Bọn nó có bùa phép nên điều này không lạ, hẳn là chúng đã có cách nào đó khống chế ông ấy nhưng không sao, khi nào chúng rời đi ta hỏi cặn kẽ cũng chưa muộn. Ta tin rằng ông Thổ Địa đã bị thuật ẩn thanh và những thuật khác của bọn chúng làm khó giống như những lần trước.
-Nhưng chúng ta đã có cách! – Chị Đẹp chen lời, giọng rất hồ hởi. – Chỉ quá nửa đêm nay thôi sẽ có nhiều hồn ma sinh thời bị điếc sẽ được trên huyện gửi xuống đây. Ngài tuần đinh tiếp nhận và cho phép họ vào nhé.
-Sao... sao lại có những vong hồn ấy, bọn họ từ đâu tới?
Chị Đẹp nói lại với ông tuần đinh đầu đuôi câu chuyện, sau khi nghe xong thì ông tuần đinh nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ của mình truyền đạt lệnh tới những tuần binh khác để cắt cử người đứng đón ở cầu Đình và hướng dẫn cho những vong hồn đến chỗ trú ẩn. Tuần binh của làng có khoảng hơn hai mươi hồn ma, nay thì bảy ma đang tham gia đánh trận nên số tuần binh cơ hữu chỉ còn khoảng mười lăm. Từ hồi huy động thêm các vong hồn của làng cảnh giới mạn phía Bắc và Tây Bắc thì những tuần binh chủ yếu lập các chốt gác đơn lẻ như đầu làng, mả của Mẹ Sư và gần cổng nhà của Chắc Gạo... Tôi nghe chị Ma trao đổi với ông tuần đinh rằng dựa vào số ma thực tế đến giúp đỡ sẽ chia họ thành nhiều nhóm, mỗi nhóm khoảng mười vong hồn cùng một tuần binh theo dõi ngôi nhà hoặc bám theo những người đàn ông trong ngôi nhà kia khi họ đi ra ngoài. Những vong hồn sinh thời bị điếc sẽ giúp đọc khẩu hình, tuần đinh sẽ ghi chép hoặc ghi nhớ lại để tập hợp thành tin tức phổ biến cho tất cả các vong trong làng, nghĩa binh và cả Phùng Huy - đội trưởng lính huyện – để cùng biết. Chỉ qua ngày hôm sau tôi biết là có đến hơn bốn mươi ma, chủ yếu là ma lớn tuổi đã đến để giúp đỡ, tôi nghĩ rằng bản thân những vong hồn ấy cũng không nghĩ rằng những khiếm khuyết của họ khi còn sống lại giúp đỡ cho âm phần làng Bưởi Cuốc rất nhiều trong cuộc chiến chống lại Đường Thốc Tử và đám tay sai. Sau này số vong đọc khẩu hình này được chia thành tám nhóm luân phiên nhau cảnh giới cùng một tuần binh và một vong người làng đi cùng, cách bố trí theo tôi như vậy là rất chặt chẽ. Cá nhân tôi cũng tin rằng khi thu lượm thêm được nhiều thông tin của đối phương chắc chắn sẽ có lợi hơn cho tôi. Ban đầu các vị cốt cán dự định cho các nhóm ma đọc khẩu hình tiếp cận ngôi nhà nhưng sau đêm nay, dự định ấy phải thay đổi, chỉ cảnh giới và đi theo khi họ rời ngôi nhà mà thôi, tuyệt đối không được đến gần trong phạm vi ít nhất là năm mươi mét.
-Khi nào thì Mễ quân sẽ t·ấn c·ông? – Chị Đẹp hỏi tôi.
-Đêm còn dài, theo kế hoạch thì ông Nhạn sẽ cho quân áp sát để xem thử bọn họ có cho âm binh cảnh giới sẵn như lần trước hay không, trận chiến sẽ bắt đầu khi âm binh xuất hiện.
-Xuất hiện giống như đêm trước ta và ngươi chống lại ư?
-Em nghĩ như vậy! – Tôi đáp lời chị Đẹp rồi quay sang nói với chị Ma. – Chị có tính tham gia trận này không?
-Để xem bọn chúng có gì hay không đã.
Chúng tôi cùng chờ đợi, vài phút trôi qua trong im lặng nhưng không căng thẳng bởi vì chúng tôi không lo sợ mà thay vào đó là sự tò mò, tôi nghĩ rằng tôi và chị Ma có suy nghĩ giống nhau, hai chúng tôi đều muốn biết âm binh của Đường Thốc Tử mạnh yếu ra sao.
Cuối cùng thì điều chúng tôi chờ đợi cũng xuất hiện!
Từ chỗ đứng của mình, tôi có thể thấy những mảng giống một đám mây xuất hiện từ phía sau, bay lơ lửng ra phía bên trái ngôi nhà, khối đen kịt ấy nổi rất rõ trên nền trời và từ đó xuất hiện một nhóm âm binh, rồi hai nhóm, ba nhóm... lần lượt từ những mảng đen như mây khói ấy hạ xuống đất và nhanh chóng t·ấn c·ông Mễ quân. Tiếng súng của Hỏa binh nổ râm ran, từ chỗ đứng của mình tôi không thể biết do đội nào đã bắn và bắn có trúng hay không nhưng cũng phải thừa nhận rằng tiếng súng làm cho tôi cảm thấy rạo rực và nhấp nhổm. Chị Ma, chị Đẹp và những ma khác im lặng theo dõi diễn biến, còn tôi thì cố gắng hình dung mọi thứ ở trong đầu.
-Không có gì khác những lần trước thì phải. – Chị Ma lên tiếng sau một hồi quan sát, tiếng súng vẫn nổ đều nhưng đã giảm đi so với một phút trước đó, có lẽ hai bên đã cận chiến.
-Chị nhìn rõ hơn em, âm binh của bọn họ xuất hiện có nhiều không chị?
-Để chị lên cao nhìn sẽ rõ hơn, chờ một chút.
Chị Ma nhảy lên ngọn tre, chị Đẹp và cả những người khác cũng làm theo như vậy, chỉ còn lại riêng tôi một mình khoanh tay, mắt nheo lại đứng nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Tôi chỉ có thể nhìn được một phần diễn biến ở bên trái của ngôi nhà – tức là hướng Đông – nơi Đại đội 1 với khoảng hai trăm quân đang giao chiến. Tôi nghĩ cần phải tăng cường thêm Kim quân cho nơi ấy khi mà hiệu quả của Hỏa binh bị giảm đi khi cận chiến.
-Bọn nó xuất binh t·ấn c·ông theo hình rẻ quạt, Mễ quân của em tạo lập hình cánh cung. – Chị Ma đứng ở trên cao nói vọng xuống, âm thanh nhẹ nhàng văng vẳng bên tai tôi, thông tin này giúp tôi hình dung trận đánh một cách rõ nét hơn. Binh nó xuất hiện nhiều rồi đấy, trông có vẻ như hai bên cân bằng lực lượng, lũ âm binh này dùng nhiều loại v·ũ k·hí, bao gồm cả giáo, mác.
-Ông tuần đinh ơi, ông tuần đinh ơi! – Tôi ngẩng đầu lên gọi. – Ông Tam ơi!
Hai ông nhảy từ trên ngọn tre xuống rất nhanh.
-Các ông có thể giúp cháu lấy cự mã đặt dọc theo ven đường cái quan, từ chỗ cửa ngôi nhà kéo dài khoảng một trăm mét xuôi về hướng Đông kia được chứ?
Hai ông nhìn tôi và nhìn nhau gật đầu, một tuần binh cũng đang ở trên ngọn tre được gọi xuống, anh ấy chạy biến đi, rất nhanh chóng lẫn vào màn đêm.
-Có sự khác lạ rồi em ơi! – Chị Ma lên tiếng.
-Có gì hả chị? – Tôi ngẩng đầu lên hỏi.
-Chúng nó có tướng, tướng thật đấy!
-Đâu, đâu? Sao em không thấy?
-Phía sau ngôi nhà, nó đang thét lệnh chỉ huy.
Đúng là lạ rồi, đây chính là điều tôi và chị Ma đang chờ đợi, bao lâu nay chạm trán với âm binh cùng lắm chỉ nghe tiếng gào thét đến chói tai của lũ mắt đỏ hoặc câm như hến làm theo lệnh của thầy phù thủy như lũ âm binh xuất hiện từ phép thuật. Trên tầng hai của ngôi nhà mới có ánh sáng điện, tôi không nhìn thấy người vì các cánh cửa đều đóng kín nhưng gian phía trước này làm gian thờ, rất có thể vấn đề nằm ở đấy.
Từ chỗ đang đứng, tôi chạy về hướng cánh đồng, lấy đà nhảy qua mương nhỏ sau đó chạy lên dải đất có những cây bạch đàn khẳng khiu để đến gần đầu cầu vải liệm, bên kia cầu đội dự bị của ma Bồ vẫn nằm dọc hai bên đường chờ lệnh hỗ trợ.
-Anh Bồ! Anh Bồ ơi!
-Tao đây!
-Cần cho Kim quân hỗ trợ Đại đội 1 và Đại đội 2!
-Còn Hỏa binh?
-Hỏa binh chờ thêm một ít nữa, cự mã sẽ được mang đến, Hỏa binh sẽ t·ấn c·ông dọc theo đường cái quan để đánh vào bên sườn của bọn nó.
-Được! Vậy tao giao lại đội Hỏa binh cho ông Côn nhé?
Tôi gật đầu và lấy ra thêm hơn hai chục Kim quân nữa giao cho ma Bồ, anh ta chia lại Kim quân thành hai đội mau chóng đi tiếp ứng. Ven đường chỉ còn đội Hỏa binh nằm phục, số này giao luôn cho ông Côn chỉ huy, tôi giao thêm cho ông Côn hơn ba mươi Hỏa binh và khoảng hơn bốn mươi Kim quân nữa. Ông Côn là người đã tham gia và chỉ huy nhiều trận đánh trước đây nên tôi rất yên tâm, ông ấy cũng là người biết cự mã dùng để làm gì nên tôi không phải nói ra ý định của mình. Giao quân xong tôi lại chạy trở lại chỗ ban nãy đứng để theo dõi tình hình.
-Chị sẽ sang bên ấy hỗ trợ khi cần thiết. – Chị Ma từ trên ngọn tre đã nhảy xuống đất. – Cái Khuê sẽ giúp em quan sát từ trên cao, em cũng cần phải có người liên lạc.
-Chúng ta cũng sang bên đó cùng tiểu thư. – Ba ông Tam cũng rời ngọn tre, dường như họ chỉ chờ đợi việc ai đó khơi mào, tôi cũng không có ý định ngăn cản gì họ.
-Ta sẽ ở lại, chờ những vong mang cự mã đến. – Ông tuần đinh lên tiếng.
-Ông nên sắp xếp cho mấy vong đứng từ chỗ thằng bé đến cầu để truyền lệnh của nó, nhìn nó chạy đi chạy lại rất khó khăn. – Chị Ma đưa ra ý kiến.
-Công chúa yên tâm, ta sẽ cho bố trí ngay. – Ông tuần binh đáp lời.
Chị Ma nhìn tôi trong vài giây rồi gật đầu trước khi quay đi, ba ông Tam nối gót phía sau. Khoảng một phút sau khi chị Ma rời đi thì cự mã đã được mang đến, cả nghĩa binh và vong hồn trong làng cùng xuất hiện, số cự mã này tập hợp ngoài cánh đồng gần đầu cầu để chờ lệnh, ngay khi ông tuần đinh nói với tôi rằng cự mã đã mang đến, tôi liền chạy ra phía cánh đồng cùng với ông tuần đinh.
Lần lượt từng cự mã được đưa qua cầu sang bên đường cái quan, hai vong hồn khiêng một cái, khoảng hơn năm chục cái cự mã như thế đã được đưa qua cầu, chúng nhanh chóng đặt dọc một bên đường tạo thành một bức tường rào kéo dài từ đoạn cầu vải liệm tới gần cửa ngôi nhà hai tầng. Cự mã đặt đến đâu thì Hỏa binh đứng đến đó, súng ống sẵn sàng bắn.
-Từng ấy đủ chưa hả cháu?
-Vậy là đủ rồi ông ạ, ông nói giúp cháu là di chuyển mấy cái ở gần cầu đặt sang đầu bên kia, gần cổng ngôi nhà. Cháu không muốn bọn âm binh này nống lên đường cái quan.
-Ta hiểu ý cháu.
Ngay sau đó, khoảng gần mười cái cự mã được di chuyển từ đoạn đầu cầu vải liệm sang phía gần cổng ngôi nhà hai tầng, một vài cái được đặt chắn ngang đường cái quan, tạo thành hình chữ L. Tôi gọi ra thêm đến hơn tám mươi Hỏa binh và chia số này thành hai đội, tuy nhiên chưa biết giao cho ai chỉ huy bởi vì những người tôi quen biết đã sang bên kia hết cả rồi.
-Ta có thể chỉ huy được đội Hỏa binh, tuy không thành thục nhưng ta có biết chút ít. – Ông tuần đinh nói. – Nếu cháu tin tưởng...
-Cháu tin ạ. Cháu đã chia thành hai đội, ông chỉ cần cho họ bắn so le với nhau là được rồi ạ.
-Vậy bên này ta giao cho cháu. Ta là Hoàng Văn Thao.
-Giao cái gì cho cháu ạ?
Tôi quay lại sau lưng nhìn, có mấy anh tuần binh, một số vong hồn của làng và cả nghĩa binh khăn trắng, tất cả đều đang đứng trên cánh đồng, ở phía sau nơi tôi đang đứng.
-Tuần binh của làng và những vong hồn đang bảo vệ làng nghe đây, tạm thời các ông nghe theo sự sắp xếp của thằng bé này, ta phải qua bên kia đánh lũ âm binh.
Nói xong ông tuần binh chạy trước qua cầu vải liệm, Hỏa binh lần lượt theo sau, chỉ một loáng sau phía bên kia đường cái quan đã có một hàng dài Mễ quân đứng cạnh nhau. Dựa vào tình hình thực tế, ông tuần đinh và ông Côn đã cho Hỏa binh dồn về hướng ngôi nhà hai tầng nhiều hơn, tiếng súng nổ râm ran báo hiệu đội này đã nhập cuộc.
Tôi muốn chạy luôn về gần cổng nhà Chắc Gạo để quan sát nhưng chưa biết nên giao nhiệm vụ gì cho những vong hồn đang đứng phía sau. Binh lính từ hạt gạo rang thì tôi đã quen chỉ huy nhưng những hồn ma đứng trước mặt tôi bây giờ ai cũng hơn tuổi tôi cả, thậm chí còn là tổ tiên của ai đó nên tôi có chút ngập ngừng, sau cùng tôi cũng phải nói ra mệnh lệnh của mình:
-Bên kia đang gay cấn lắm ạ. Các ông, các anh có thể đứng ở đây để theo dõi. Cháu phải đi lại đằng kia để quan sát tình hình, nếu được thì mọi người đứng dọc theo dải đất này, nếu có gì cần cháu sẽ nhờ. Mấy anh tuần binh đi theo em sang bên kia nhé.
Nói rồi không đợi mọi người có đồng ý hay không, tôi bước nhanh đi một đoạn, lấy đà nhảy qua mương dẫn nước nhỏ và trở lại nơi tôi cần. Bóng hình của chị Đẹp in rõ trên nền trời, chị ấy có vẻ rất thích thú với việc đứng trên ngọn tre xem trận đánh, tôi cũng thích đứng trên cao như vậy, chỉ tiếc là tôi không thể.
Tiếng súng vẫn nổ theo từng loạt không ngớt, hàng cự mã tỏ ra có tác dụng thật sự khi âm binh không thể tiếp cập lại gần, Hỏa binh cứ thế mà bắn và Kim quân đứng xen kẽ để bảo vệ, bất kỳ tên âm binh nào có ý định vượt rào tiếp cận Hỏa binh đều bị b·ắn h·ạ hoặc bị tiêu diệt. Tôi vừa dừng chân thì mấy anh tuần binh và một số vong hồn cũng chạy đến, các vong hồn đứng im lặng xem trận chiến diễn ra bên kia đường cái quan, chỉ cách một con mương Khoai, chỉ hơn mười mét phía trước mặt, tiếng súng nổ không ngớt. Tôi đã có thể ngửi thấy mùi thuốc súng thoảng trong gió.
-Chị Ngọc Hoa đâu rồi chị Khuê ơi?
-Nó hả? Nó với mấy ông kia đang ở góc Đông Nam của ngôi nhà, hình như đang tìm cách chen vào để đánh với tướng của lũ âm binh. – Chị Đẹp ở trên ngọn tre nói vọng xuống.
-Tướng bên kia có nhiều không chị?
-Trông bộ dạng thì có hai đứa lúc ẩn lúc hiện phía sau lũ âm binh.
-Trông... trông mấy tướng ấy có nguy hiểm không chị Khuê?
-Ta... ta không biết, chắc chúng nó đánh không lại cái Hoa đâu mà ngươi lo. Ngươi nên lo việc khác đi.
-Em chỉ nhìn được mỗi phía trước mặt đây, bên hướng Nam của ngôi nhà em chẳng thấy gì, tình hình bên đó ra sao ạ?
-Cánh đó ông Nhạn chỉ huy đúng không?
-Vâng!
-Ta nghĩ ngươi nên cấp thêm binh cận chiến để chống đỡ cho ông ta. Hỏa binh ở hướng ấy đông nhưng không hiệu quả rồi.
-Có anh nào ở đây xung phong dẫn binh đi không ạ?
Tôi quay sang hỏi mấy anh tuần binh đang đứng phía bên tay trái.
-Để tao! – Một anh xung phong ngay.
-Em muốn nhờ anh dẫn hai đội lính vòng ra phía chính Nam của ngôi nhà, tìm cách liên lạc với ông Trịnh Phi Nhạn, anh nói ông ấy đổi hai đội Hỏa binh cho anh. – Tôi tạm ngưng lại nhìn về phía trước mặt, nơi ông Côn và ông Thao tuần đinh. – Rồi anh dẫn luôn hai đội Hỏa binh ấy tiếp ứng mặt này anh nhé.
Anh tuần binh gật đầu.
-Anh tên gì ạ?
-Tao tên Gia.
-Vậy em nhờ anh Gia nhé. Hai đội Hỏa binh đó anh nhớ đặt tên cho họ để chỉ huy cho dễ, cho bọn bắn xen kẽ với nhau. Nếu phải rút lui thì anh giao Hỏa binh cho ông Côn hoặc dẫn binh chốt ở đầu cầu đằng kia. – Tôi chỉ tay về hướng cầu vải liệm. - Tốt nhất là sau khi rút nên trải quân hai bên cầu để yểm trợ cho các đội phía sau rút, trường hợp bị bọn nó đuổi theo nhé anh?
-Đã hiểu.
Tôi gọi ra hơn bảy mươi Kim quân giao luôn cho anh tuần binh ma tên là Gia vừa mới biết tên, anh ta ngay lập tức dẫn binh lên hướng mả của Mẹ Sư để qua cánh đồng phía Đông rồi qua cầu vải liệm. Chị Đẹp đứng trên ngọn tre thông báo tình hình cho tôi kể từ khi ma Gia dẫn binh xuống cánh đồng Bã Mía, đi vòng ra phía sau lưng Mễ quân.
-Ta đã thấy binh được đổi rồi, hai đội Hỏa binh đã lùi hẳn lại phía sau.
Nghe chị Đẹp nói vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng gần ba phút vừa qua tôi tỏ ra căng thẳng vì phải chờ đợi.
-Chị Ngọc Hoa của ngươi và ba ông tướng kia đang đánh trực diện với một nhóm âm binh ở góc Đông Nam, kh·iếp thật, đánh rất là hăng. Tự nhiên ta cũng muốn đi học võ để dạy cho lũ âm binh kia một trận ra trò.
-Chị Ngọc Hoa muốn đụng mặt chỉ huy của đối phương thật hả chị? Khoảng cách từ chỗ chị ấy đến chỗ ngôi nhà còn bao xa?
-Khoảng bốn mươi mét, nhưng không dễ đâu. Bọn âm binh này ta thấy chúng thiện chiến và tổ chức quy củ, nếu không cẩn thận thì bọn nó sẽ chọc thủng đội hình của ngươi đấy.
Tôi khẽ thở dài.
-Đằng trước mặt này ổn chứ chị?
-Hướng này ngươi quá mạnh rồi, hàng trăm khẩu súng nã đạn, bọn nó không lại gần được thì làm gì có cơ hội thắng ngươi. Ta thấy phía đằng này là khả thi nhất đấy, nhờ có mấy cái hàng rào cự mã kia và đội quân ở phía Đông cũng được hưởng lợi.
Điều này là tất nhiên rồi, khi Hỏa binh ở đường cái quan bắn vào bên sườn đội hình của lũ âm binh đang giao chiến với Đại đội 1 của ma Vành, ma Nẫm và ma Sông thì cùng lúc bọn chúng phải chống đỡ hai mặt, vì thế thế thượng phong thuộc về phe Mễ quân là điều hiển nhiên.
-Những khu vực khác đội Hỏa binh có phát huy hiệu quả không chị Khuê?
Tôi lại ngẩng đầu lên ngọn tre hỏi.
-Cũng không đến nỗi đâu, giá như phía ấy có cự mã thì tốt biết mấy. Ngươi chỉ có hai loại lính này thôi à?
-Em còn có quân đánh dưới nước nữa nhưng chưa mấy khi có cơ hội để dùng.
-Chị Ngọc Hoa của ngươi với ba ông tướng kia xem chừng là muốn đánh tràn qua lũ âm binh để bắt tướng, ta e là khó đấy, từ nãy đến giờ tiến không được bao nhiêu, thậm chí còn bị ép ngược trở lại.
-Bọn nó còn xuất hiện thêm quân không chị?
-Ừm... từng ít một chứ không nhiều như lúc ban đầu nữa, không có chỗ mà đứng ấy chứ.
Một lần nữa, trong đầu tôi lại cố tưởng tượng lại toàn bộ diễn biến của trận đánh dựa vào những thông báo của chị Đẹp, chị ấy liên tục tường thuật cho tôi mọi biến động bên địch, bên ta ở cả ba hướng. Qua lời của chị Đẹp, tôi nhận định rằng đám âm binh lần này thực sự mạnh hơn, có tổ chức hơn những lần trước.
Tầng hai của ngôi nhà vẫn sáng ánh đèn, tôi thực sự muốn tham gia trực tiếp vào trận đánh này, trong ba lô có hơn chục quả lựu đạn vải, hai chai nước giải, một chai nước lọc và cả Cuồng Phong kiếm.
Nhưng tôi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Đường Thốc Tử, chả lẽ giờ này ông ta đang ngồi xem bóng đá ư?
---
***