Chương 264: Thủy quân xuất trận
Chưa đặt chân lên đến đường cái quan tôi đã phải dừng lại vì phía trước đang đánh nhau rất ác liệt, không biết từ lúc nào mà quy mô của trận đánh đã lớn dần lên, đám âm binh mắt đỏ với những hình dáng màu đen dường như xuất hiện ngày một nhiều hơn. Tôi nhớ lúc mình ngồi nhìn từ bên kia mương Khoai thì chỉ thấy một đám đông ở đoạn cầu Đình mà bây giờ đã đã kéo dài ra gần đến đoạn khúc cua bên hướng tay trái tôi lúc này, có thể là Dực phù thủy đã làm gì đó để tăng cường thêm âm binh trên đường trở về nhà. Nếu trận đánh trải dài thì cũng tốt, không gian trận chiến sẽ rộng hơn và tôi nghĩ sẽ thoải mái hơn khi gọi Thiên tử quân, liên tục năm mươi Thiên tử quân xuất hiện sau khi tôi đọc khẩu quyết, đặc điểm nhận dạng duy nhất để phân biệt địch ta là đối phương đều có đôi mắt màu đỏ như hai cục than hồng. Ba đội thiên tử quân tương đương với ba mươi vị ngay khi xuất hiện đã cực kỳ hào hứng, tôi nhờ các vị này đánh trực diện vào nhóm phía trước mặt tôi để chia cắt âm binh thành hai phần. Tôi không phải là một người có kỹ năng hay kinh nghiệm chỉ huy gì, cũng không được ai chỉ dạy, tôi liên tưởng đến việc con giun bị chặt đôi ở giữa thì hai đầu vẫn ngọ nguậy cũng như việc học lịch sử vẫn thấy trong sách hay viết đến chiến thuật bao vây, chia cắt, đánh tạt sườn, t·ấn c·ông trực diện, đánh vu hồi... những câu từ chuyên môn này có rất ít trong sách lịch sử từ lớp 6 đến lớp 12. Tôi chủ yếu đọc được ở hai cuốn sách lịch sử Việt Nam đã mua được ở cửa hàng Tụ Sâm. Tôi không nhớ chính xác tên của cuốn sách nhưng tôi nhớ nó dày và to đúng bằng tờ A4, hai cuốn này tôi đọc có ích đến khi đi thi đại học, nhờ hai cuốn này mà tôi biết nhiều hơn, rõ hơn về lịch sử nước nhà, dĩ nhiên vẫn chỉ là những nét cơ bản mà thôi. Từ việc đọc, tưởng tượng cho đến nhìn và thực nghiệm là một quá trình dài và luôn có những sai sót cần khắc phục, nhưng tôi tin ở vào tình hình hiện tại thì việc chia cắt đội hình của đối phương thành hai phần sẽ dễ hạ gục bọn chúng hơn rất nhiều. Ba đội Thiên tử quân tôi thấy không đủ nên cấp thêm hai đội nữa, năm mươi vị Thiên tử quân thực sự rất hùng hậu, chưa biết họ đánh đấm ra sao nhưng chỉ cần nhìn cái tác phong khi họ xuất hiện thôi là đã thấy chiến thắng đến bảy phần rồi. Mười vị như một, ai cũng đội mũ trụ, áo giáp sắt cùng gươm đao sáng loáng, lúc xuất hiện chẳng nói nửa lời chỉ gật đầu và tiến hành công việc một cách cần mẫn.
Vì không thể trở lại được chỗ chị Ma nên tôi chỉ còn cách duy nhất là băng chéo qua đường để chạy về cầu Đình, lúc này đèn điện ở quán nước đã tắt nên an toàn hơn cho tôi, trong khi chạy tôi dành chút thời gian để quan sát, chị Ma vẫn ngay gần vị trí ban đầu khiến tôi tạm yên tâm. Tôi đứng trên cầu Đình và suy nghĩ, thấp thoáng từ đằng xa vẫn có ánh đèn pin chiếu ra, nếu bây giờ tôi chạy dọc con đường và tìm kiếm những nơi yểm bùa thì thật mạo hiểm vì không có vật cản nào để ẩn nấp.
Nghĩ chưa ra cách nào thì tôi cũng đành đi qua cầu Đình và lại ẩn thân, tôi muốn quan sát trận đánh từ góc bên này, sau khi xác định được rằng ở âm binh mắt đỏ không có kẻ nào khu vực đầu cầu bên kia thì tôi lại lấy một ít gạo rang ra rồi ẩn thân chạy qua cầu rồi ném chếch về bên trái, ngay giữa đường. Tôi hi vọng nhúm gạo ấy sẽ lại làm r·ối l·oạn đám âm binh đang túm tụm ở đấy, ném xong tôi lại chạy ngược trở vào, nói chung là rất bí ý tưởng, thanh kiếm gỗ trên tay cũng khó phát huy tác dụng khi hai phe quần chiến với nhau (sau này mới biết rằng nơi này là trước cửa đình làng nên chúng không vào được). Bởi vì bí ý tưởng nên tôi lại phải ngồi nấp ở gốc cây si bên mố trái cầu, hướng từ trong làng đi ra, sở dĩ tôi không ẩn thân là vì muốn nhìn thấy chị Ma. Suy cho cùng chị ấy vẫn là mối bận tâm duy nhất của tôi, phần vì chị ấy đang ở giữa vòng vây của địch, phần vì tôi cũng chưa biết phải làm sao trước tình huống này, chả lẽ cứ ngồi chờ đám người kia đi ngủ? Có khi cũng phải nửa đêm, đến lúc ấy thì thiệt hại sẽ rất nặng nề.
Thiên tử quân đã gọi ra cả trăm người, gọi nữa cũng chẳng biết nên đưa họ vào đâu để đánh, đoạn đường từ chỗ gần ngôi nhà đến khúc cua tử thần dài chừng hai trăm năm mươi mét nhưng lại hẹp bề ngang. Cầu Đình là lối đi độc đạo từ trong làng ra trong khi lòng mương Khoai đoạn này lại rộng nhất... những khó khăn này thật sự là thử thách đối với tôi. Tôi nấp bên gốc cây để suy nghĩ cách giải quyết tình hình trong khi mùi tanh hôi vẫn lẩn khuất đâu đó quanh đây.
Tôi nghĩ đến phương án chạy ngược lại lối đã vào đây, nghĩa là đi vào con đường đất dẫn ra bãi Mã Đình rồi rẽ trái đi về hướng bãi Bã Mía nhưng lại thôi, điều này rất nguy hiểm vì đám người kia có thể dành một cái bẫy nào đó cho tôi mà tôi chưa biết. Thêm nữa, ở hướng ấy cũng không coi là yếu khi hàng trăm nghĩa binh đang vây đánh vòng ngoài còn mấy chục vị Thiên tử quân đánh ở phía trong. Tôi nghĩ nơi cần giải quyết nhất chính là đám âm binh ở phía bờ mương, từ lúc đầu khi bị mật phục cho đến khi tôi rút đi thì có thể nhận thấy nơi đó âm binh là mỏng nhất, vì lý do gì thì tôi chưa biết. Tôi cầm túi gạo rang trên tay và định ẩn thân thêm một lần nữa để xem tình hình ra sao thì vô tình khuỷu tay đè lên cái chìa khóa xe máy - chìa khóa của xe Win - để trong túi quần bên trái. Chống tạm thanh kiếm gỗ vào gốc cây, tôi móc cái chìa khóa ra và ném luôn xuống mương, dù sao thì cái xe ấy bây giờ cũng vô giá trị, thời điểm 1998 này để có một chiếc xe Win xịn sò như thế thì phải bỏ ra số tiền đâu đó khoảng ba mươi mốt triệu đồng, tôi nhớ mang máng như vậy. Tôi thương hại cho đám thầy phù thủy nửa mùa đang ở trong ngôi nhà hai tầng có ánh điện đằng kia, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào khi cả ba cái xe máy đều bị đổ cát? Trong số những người đó tôi nhớ còn có người tên Cội, chả phải gã đó cũng đã bị một lần rồi hay sao? Trong số sáu người thì có bốn người tôi đã biết tên gồm có: Dực – Cội – Mộc – Xi, hai người còn lại thì tôi chưa nghe gọi tên nhau bao giờ nên không biết, mà biết cũng chẳng để làm gì cả.
- “Tõm!”
Tiếng động từ mặt nước vọng lên khi tôi ném chìa khóa xuống, âm thanh không lớn nhưng tôi nghe rõ vì lúc này không gian yên tĩnh lạ thường. Một cái chìa khóa dùng để mở ổ khóa điện xe máy còn âm thanh do nó tạo ra lại mở ra cho tôi một ý tưởng mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới nhiều. Nước là thủy và trên tay tôi là một túi gạo có thể xuất ra ngũ binh, tôi mới dùng Mộc, Kim và Hỏa binh chứ Thủy và Thổ binh không hiểu là cái gì, hôm rồi gặp sư thầy thì tôi định bụng hỏi việc này nhưng chả hiểu sao lại quên khuấy đi mất.
- “Thủy binh có biết bơi không nhỉ? Bơi thì làm được cái gì? Đang đánh nhau trên bờ thì bơi dưới mương có tác dụng gì cho trận đánh?”
Vài câu hỏi nhanh chóng được tôi tự liệt kê và để tìm câu trả lời thì cách duy nhất là phải thử giống như mấy lần trước vậy. Từ chỗ ẩn nấp, tôi cho lá vối lên miệng, kéo mũ len trùm kín mặt và chạy qua cầu ném thêm khoảng gần ba mươi Kim quân hỗ trợ cho các vị võ tướng nước Tàu rồi sau đó tôi mới chạy về phía bến nước gần chỗ cây phượng, tôi thoáng nghĩ đến trận đánh ở cạnh lũy tre làng bên cạnh, lũ âm binh từ hạt đậu không dám xuống nước thì binh gạo của mình chắc cũng không khá khẩm gì hơn, đều từ ngũ cốc mà ra cả, gặp nước thì vô dụng cả.
Tôi chạy ngang qua chỗ bụi cây ban nãy mình giấu ba lô thì cảm thấy lạnh khác thường, tuy đang mải suy nghĩ nhưng đã mấy lần gặp phải cảm giác này rồi nên tôi cũng ít nhiều có kinh nghiệm, kinh nghiệm biến thành phản xạ. Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng tôi vẫn dùng tay phải vung mạnh thanh kiếm về bên phải đồng thời quay đầu nhìn sang, quả nhiên có bất thường. Ngay gốc cây phượng lù lù xuất hiện một bóng đen với đôi mắt đỏ lừ cùng hàm răng trắng nhởn khiến gai ốc khắp người tôi nổi lên một loạt, tôi chạy thêm được hai bước thì dừng lại giơ kiếm thủ thế, đầu ngó nhìn xung quanh xem còn vong hồn nào khác hay không.
Tôi lùi thêm một bước nữa thì âm binh mắt đỏ này lao đến như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, chân trái lùi thêm một bước nữa còn tay phải quét một đường kiếm thuận theo chiều từ trên xuống dưới theo chiều dọc rồi tiếp theo đấy là tung thêm một đường kiếm chém ngang nữa. Khoảng cách quá gần khiến âm binh này mau chóng bị hạ gục, cái bóng của nó tan đi rất nhanh và mùi tanh hôi lại phảng phất. Lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ban nãy đám người kia đã tiện tay để thứ gì đó lại đây để bẫy tôi, tôi không lường trước được việc này, tôi vẫn còn nghĩ mọi việc quá đơn giản. Tôi bẫy đối phương thì đối phương cũng bẫy tôi, từ tối đến bây giờ vẫn là như vậy, chỉ là cách thức của hai bên khác nhau mà thôi. Tôi vẫn ở thế bị động và dựa vào tình hình thực tế để ứng phó chứ chưa dẫn dụ được đối phương, chỉ có may mắn mới giúp tôi thoát hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác.
Diệt được âm binh thứ nhất thì âm binh thứ hai hiện lên từ gốc cây, tôi lập tức hiểu ra rằng bùa yểm ở chỗ đó và chúng sẽ liên tục hiện ra, dám vào làng tôi đặt thứ này cơ đấy. Tự nhiên tôi cảm thấy nóng máu và lao đến hạ một đường kiếm dứt khóat xẻ đôi bóng đen còn chưa thành hình hoàn chỉnh. Tôi tung ra hơn mười Kim quân về phía gốc cây nhưng không vội hiện thân mà chạy tiếp đến bụi cây khi nãy đã nấp, khi đã bị mai phục hụt đến hai lần trong một tối thì tốt nhất không nên để đến thứ ba bị động được, có câu “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí” tuy không phù hợp với tình hình hiện tại của tôi nhưng tôi muốn mô tả việc hiếm khi may mắn diễn ra hai lần cùng một nơi.
Không ngoài dự đoán của tôi, ngay khi tôi chạy đến bụi cây ấy thì hơi lạnh phả vào hai mắt rất mạnh, tôi vội lùi lại phía sau vài bước và chờ đợi, tôi không phải chờ đợi lâu khi chỉ vài giây sau đó, một bóng đen lù lù hiện ra với đôi mắt đỏ rực cùng hàm răng trắng nhởn, khí lạnh có vẻ mạnh hơn ở gốc cây phượng. Không một giây chậm trễ, tôi t·ấn c·ông luôn gã âm binh ấy trước khi gã kịp t·ấn c·ông tôi, máu nóng bốc lên làm tôi cảm thấy một gã âm binh như này là chưa đủ. Tuy vậy tôi vẫn biết rằng lúc này đại cục quan trọng hơn, hơn mười Kim quân được ném vào ngay chỗ gã âm binh vừa hiện lên.
Để chắc ăn hơn nữa, tôi chạy lăng xăng vào ngõ rồi lại chạy ngược ra nhưng không thấy thêm nhóm âm binh nào xuất hiện, như vậy là dấu đất từ dép của tôi lưu lại ở hai nơi nhiều nhất và gã thầy phù thủy nào đó đã tiện tay yểm hai đạo bùa hòng đánh úp tôi. Sau khi chắc chắn rằng không còn âm binh nào mai phục cũng như không có người nào ngồi rình tôi thì tôi mới hiện thân, việc đầu tiên dĩ nhiên là chạy ngay đến chỗ bụi cây để lần bùa yểm, nhưng tôi không phải tìm bởi vì ba nén hương vẫn chưa tàn. Tôi chỉ mất chút thời gian lần mò để tìm một cái que, bụi cây nhiều nên que cũng không phải là thứ khó tìm. Mấy nén hương tôi không vội rút lên mà dùng nó làm mốc để đào, không mất nhiều thời gian bởi vì họ chỉ vùi xuống đất chứ không phải chôn giấu, mùi h·ôi t·hối và khí lạnh buốt chỉ tan đi khi tôi gắp thứ bẩn thỉu đó ném xuống mương. Gốc cây phượng cũng còn ba nén hương cháy dở được cắm kín đáo về phía bụi cây, đám này cũng lạ thật, mà kể ra thì cũng không lạ, tôi cũng vậy thôi. Dụng cụ để đào thì không mang theo nhưng hương lúc nào cũng có một thẻ trong ba lô. Sau kỳ này tôi sẽ phải mua một con dao xếp đa năng, loại dao này tôi đã thấy vài lần khi ở Hà Nội lúc người ta đi bán rong, rất có ích cho công việc của tôi.
Cái túi có thứ mùi kinh khủng thứ hai cũng được tôi moi lên dưới đống đất ngay gốc cây rồi ném luôn xuống mương cùng với hai cái que, xung quanh ngay lập tức không còn ngửi thấy mùi lạ cũng như gió lạnh. Tôi tranh thủ nhìn về phía bên kia đường - bên đó không quá tối – nơi lũ âm binh ma quỷ chắc vẫn ken đặc cả đoạn đường, liếc nhìn về phía bên trái thì ngôi nhà hai tầng đằng xa kia đang sáng đèn. Tôi kéo mũ len lên để thở hắt ra và nhồm nhoàm miệng như đang nhai thứ gì đó, vài phút chịu cái lạnh tê người khiến cho miệng như muốn cứng lại, thể dục miệng chừng mười giây đồng hồ thì tôi mới ẩn thân. Hơn hai mươi Kim quân vây quanh tôi nên không việc gì phải sợ, lần sau rút kinh nghiệm những tình huống như thế này, tốt nhất là dùng một đội nhỏ Kim quân đi bảo vệ cho chắc, mình thông minh nhưng đối phương cũng không phải những kẻ ngốc.
Tôi đứng trên bậc thềm dẫn xuống mương nước và lấy thử ra một hạt gạo, lẩm bẩm trong miệng khấn gọi thủy quân rồi ném thử xuống mương nước trước mặt. Vài giây trôi qua và chẳng thấy gì cả.
- “Vô lý nhỉ? Thủy không phải là nước thì là cái gì? Tốn mất một hạt gạo của mình.”
Tôi thở dài ngao ngán nên thử thêm một lần nữa bằng cách khấn gọi Thủy quân nhưng ném ra đất, chờ đợi vài giây cũng không thấy một binh từ gạo nào xuất hiện, thế là lại tốn thêm một hạt gạo vô bổ nữa.
- “Không thể như thế được, làm gì có chuyện không gọi được chứ, vừa gọi Kim quân được cơ mà?”
Tôi cảm thấy có chút hoang mang và sốt ruột nên thử tiếp lần thứ ba, người ta bảo quá tam ba bận cơ mà. Tôi lấy ra một nhúm gạo chừng mười hạt, cẩn thận khấn gọi Thủy quân đến ba lần rồi ném xuống dưới mương nước trước mặt một lần nữa. Vài giây trôi qua, trước khi tôi kịp thất vọng một lần nữa thì có thứ gì đó hiện ra, hiện không nhanh bằng Kim quân hay Mộc quân nhưng tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm!
Trước mặt tôi, ngay dưới mép nước dần hiện ra một cái thuyền, tôi há hốc miệng ngạc nhiên, chút nữa thì bị rơi lá ra khỏi miệng. Tôi phải dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm, đúng là tôi không nhìn nhầm thật, đúng là một cái thuyền gỗ, trên thuyền cho bốn mái chèo nhỏ với bốn người lính ngồi, bốn người lính khác đứng trên lòng thuyền và... họ dùng cung, kiếm. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra điều này, sau khi đứng ngây ra như phỗng vì ngạc nhiên thì tôi cũng muốn thử thêm một lần nữa, lần này lấy nhiều gấp đôi gạo để xem có thuyền lớn hơn không.
Nắm gạo nhỏ ném xuống mương và rồi một cái thuyền tương tự xuất hiện, vẫn có bốn người ngồi chèo ở hai bên nhưng có tới tám binh đứng, có cả súng y như Hỏa binh!
- “Tu... tuyệt vời! Thật là tuyệt vời!”
Vì phát hiện quá tuyệt vời của mình nên tôi ném tiếp xuống mương Khoai thêm ba nắm gạo nhỏ nữa, đều là lính bắn súng, bắn cung. Bốn binh trèo thuyền cũng có v·ũ k·hí, nhìn qua đã thấy khí thế ngút trời.
- “Tấn... Tấn công! Bắn vào những âm binh mắt đỏ đằng kia, không được bắn vào cô gái áo đỏ và những người nào đội khăn trắng trên đầu, cũng... cũng không được bắn những vị đội mũ trụ, mặc áo giáp. Nói chung là... bắn những thằng màu đen mắt đỏ!
Tôi phấn khích đến mức nói lắp, cái gì lần đầu tiên nhìn thấy hay sử dụng ai cũng lóng ngóng cả mà, có gì lạ đâu. Thủy quân dưới mương sau khi nhận lệnh thì bơi vèo một cái qua bên gần bờ mương bên kia và dùng cung tên bắn vào đám âm binh đang quay lưng về phía tôi, ngoài cung tên còn có tiếng súng nổ vang. Tôi quay lại nhìn số Kim quân đứng sau lưng mình từ đầu đến chân rồi thu hồi họ, thu hồi xong thì lại ném xuống mương Khoai thêm mấy nhúm gạo nữa, toàn thuyền chở binh lính cầm súng bắn.
- Thế này mình có vô địch không? – Tôi tự lẩm nhẩm nói một mình.
Những thuyền chở quân mới xuất hiện cũng nhanh chóng bơi qua gần bờ bên kia, chỉ tầm hai phút sau khi mùi thuốc súng nồng nặc một khúc mương thì thế trận đã thay đổi hoàn toàn ở mé này, để đảm bảo chắc ăn và làm kẻ thù kinh sợ cộng thêm việc quá phấn khích khi quân của mình bắn mà địch chỉ làm bia.
Tôi dùng hết luôn số gạo trong cái túi trên tay, chả mấy chốc mà đoạn mương Khoai dài chừng hơn hai trăm mét vang lên tiếng súng liên tục, không bắn theo loạt nhưng t·iếng n·ổ không ngừng. Âm binh xuất hiện từ mép con mương chỉ vài phút đã vãn đi và cứ xuất hiện là bị ăn đạn.
Tôi đứng vỗ tay đầy thích thú, tôi muốn hét lên mà không được.
---