Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 263: Như trò cút bắt




Chương 263: Như trò cút bắt

Với chỉ số IQ là 130 có được từ việc làm bài kiểm tra trên internet, tôi nghĩ con số này không có gì đặc biệt, nhưng nếu có chỉ số nào đó đo khả năng suy luận thì chắc tôi cũng thuộc loại trung bình tiên tiến, còn nếu có chỉ số đo sự láu cá thì không cần, tôi tự nhận mình điểm cao để không phải kiểm tra làm gì cho mệt.

Sau khi vứt được cái túi vải có mùi chuột c·hết khăm khẳm ấy xuống dưới mương thì tôi thở ra liền mấy hơi nhưng hàm răng vẫn cắn chặt vào nhau vì lạnh, đêm tối tháng Năm mà lạnh y như đang ở giữa mùa đông, cảm tưởng như lúc này vây quanh tôi là những cơn gió lạnh vần vũ. Tôi biết rằng chỉ cần mình đưa lá vối lên miệng thì chắc chắn tôi đang đứng giữa những trận chiến của âm binh mắt đỏ và những vong hồn nghĩa hiệp. Tôi chạy nhanh về phía một cái cây khác ven đường, cây này đã gần cổng nhà thằng Việt và gần đối diện với cầu Đình. Ánh đèn điện từ cửa hàng nhà cô Giang hắt ra ngoài đường, cách chỗ gốc cây khoảng chừng hơn mười mét về hướng Tây. Tôi không muốn ai phát hiện ra mình nên sử dụng đèn pin rất cẩn thận và không khó để tôi tìm ra mấy chân hương cắm ngay dưới gốc cây, đút đèn pin vào túi quần và trong bóng tối, tôi dùng tay lần sờ để rút mấy chân hương đó lên, sau đó dùng que cào đất tại vị trí đó. Do đã có kinh nghiệm đào từ gốc cây thứ nhất, tôi dùng cái que chọc nhẹ xuống, chỗ nào đất mềm hoặc tơi thì gẩy lên, dễ dàng hơn rất nhiều, khi bấm nhẹ đèn pin chớp lóe rồi tắt thì tôi đã thấy thứ mình đang tìm.

-“Mấy người này chơi bẩn thật, sao toàn mùi thum thủm, khăm khẳm như mùi chuột c·hết thế nhỉ? Ngửi chỉ muốn nôn.”

Tôi khịt khịt mũi mấy lần, mặc dù có mũ len che mặt nhưng không thể giảm đi được bao nhiêu cái thứ mùi kinh khủng kh·iếp ấy. Đám âm binh trên cây lại lộn cổ xuống đất và tan biến vào bóng tối giống như đám vừa nãy, dĩ nhiên, cảm giác lạnh chẳng giảm đi được chút ít nào.

Xử lý xong thứ bùa yêu ma quỷ quái ở gốc cây thì tôi chưa biết phải làm gì tiếp theo bởi vì hai cái cây ở cầu Đình có ánh đèn điện hắt ra, đang đứng loay hoay bên bờ mương Khoai thì tôi thấy ở phía khúc cua đằng xa có mấy xe máy đi đến, linh tính mách bảo tôi nên ẩn nấp nhưng mà nhìn xung quanh chẳng có chỗ nào phù hợp. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành ngồi thụp xuống và chậm rãi lùi về phía sau một cách cẩn thận, khi mấy cái xe máy đến đi gần đến cửa quán của cô Giang thì tôi nhận ra những người đi xe máy là ai. Bởi vậy tôi đành liều mình tụt xuống bờ mương, điều mà tôi sợ nhất trước đây bây giờ đã tụt xuống sợ hạng nhìn bởi vì sáu người đàn ông trên ba chiếc xe máy đã dừng lại ngay chỗ ánh điện. Một người đi vào cửa hàng để mua cái gì đó, một người khác xuống xe và đi lại chỗ gốc cây, tôi không dám thở mạnh.

-“Hóa ra các ông không ở nhà.”

Tôi tụt xuống thêm một chút nữa, hai chân nhẵm lên cỏ, tay trái bấu víu vào một bụi cây mọc sát mờ mương. Tôi tự trấn an bản thân mình rằng sẽ không sao, tôi sợ mình sẽ trượt chân ngã xuống nước hoặc cái cây nhỏ mà tôi đang nắm sẽ bật gốc và kết quả cũng là ngã xuống nước, ngã xuống có thể không c·hết đ·uối nhưng khó mà sống với đám người đang đứng ngay bên kia đường, cách nhau chỉ có vài mét.

-Anh Dực, anh Dực!

Tôi vệnh tai lên hồi hộp nghe.



-Sao, đm, bị moi lên rồi à?

-Vâng, bị moi lên rồi anh ạ, chân hương còn vứt ở đây.

-Đm, mày nói nhỏ thôi, con mụ chủ quán chú ý, về nhà cất xe rồi quay lại kiểm tra lại. Chó đẻ, đúng là có bọn nhắm đến mình. Mau lên.

Tôi rướn người lên quan sát, ba cái xe máy rồ ga phóng đi. Tôi vội vàng bò lên, tụt xuống thì dễ chứ bò lên bao giờ cũng khó gấp đôi, phần vì tay và chân bị mỏi, phần vì luống cuống, nhưng may mắn thì sau cùng tôi cũng an toàn. Ngay khi đã leo lên được rìa đường, tôi lom khom chạy về phía cái cây gần cầu Đình, nhìn vào quán bên kia đường xem có ai đi ra hay không, khi chắc chắn rằng không có ai thì tôi chạy vọt vào cầu cách cái cây chỉ chừng năm mét. Đi qua cầu, đã đặt chân lên phần đất của làng thì tôi không chạy nữa mà rẽ tay phải, bước thật nhanh qua quán của bà cụ Kh. lúc này đã đóng cửa, chỉ còn ánh đèn dầu yếu ớt lọt qua khe cùng tiếng đài bán dẫn. Đến chỗ mấy phiến đá dẫn xuống mương, gần gốc cây phượng nhỏ, nơi mà mụ Mẹ Chẽ đã từng kéo chân một đứa bé mấy năm trước thì tôi dừng lại để thở, bây giờ mới có thời gian để thở. Chỉ mới trôi qua hai ba phút mà tôi cảm giác như dài hàng thế kỷ, thở được vài hơi thì tôi hạ ba lô xuống dúi nhanh vào một bụi cây gần gốc phượng và đưa lá vối lên miệng, tay vẫn cầm kiếm gỗ không rời.

Ngay phía bên kia mương Khoai là dày đặc những bóng đen lẫn với những bóng trắng kim loại của Kim quân, góc nhìn từ chỗ này giúp tôi thấy đám âm binh trải dài từ đoạn đầu cầu Đình đến mãi ngôi nhà xa xa đằng kia. Bề ngang của mương từ chỗ tôi đứng đến chỗ âm binh mắt đỏ bên mép mương bên kia rất xa, có lẽ phải mười mét hơn, đoạn mương chỗ này rộng gần gấp đôi so với đoạn từ cầu Khoai đến cầu Thường Vũ, qua cầu Thường Vũ thì mương có xu hướng hẹp dần lại. Tôi quét thử mấy đường kiếm nhưng khoảng cách xa không mang lại nhiều tác dụng, gió rít lên dù mạnh nhưng để hạ gục đám âm binh từ phía sau thì rất khó. Cái cảm giác đối phương trước mặt mà không làm gì được khiến tôi khó chịu, cộng với việc lúc này chị Ma có thể đã bị vây kín làm tôi sốt ruột, quay lại giúp sức thì không được bởi vì ngay đầu cầu Đình đang hỗn chiến giữa hai bên, không ẩn thân thì lại gặp đám người kia.

Nhắc đến đám người kia tôi nhớ ra ban nãy họ nói sẽ quay lại “kiểm tra tất cả” vậy tất cả là ở đâu? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi vội chạy theo con đường trước mặt thêm khoảng hơn hai chục mét nữa để nấp vào một bụi rậm nhìn qua bên đường cái rất rõ. Tôi không ẩn thân nữa, ánh đèn pin từ phía ngôi nhà bắt đầu đi ra, ít nhất có tới bốn ánh đèn soi rộng ra xung quanh.

-Nào, đi kiểm tra những chỗ cái ông đã chôn cái gì đó đi.

Đầu tiên nhóm người này đi men theo đường cái ở phía bên cánh đồng, một đoạn sau đó thì chia ra, hai hoặc ba người cầm đèn pin băng qua đường và soi vào các lùm cây cạnh mương Khoai, tôi cố ghi nhớ những chỗ mà họ dừng lại hồi lâu trước khi đi tiếp về hướng cầu Đình. Ở phía lề đường bên kia, ánh đèn pin dừng một lúc ở đoạn lối đi vào cánh đồng rồi sau đó là những chỗ tôi đã thấy âm binh xuất hiện, không hiểu sao nhóm ấy lại bỏ qua việc tìm kiếm ở cái cây nơi tôi hạ lệnh cho Hỏa binh triệt hạ âm binh đầu tiên. Nhóm này dừng ở cái cây thứ hai một hồi lâu, soi đèn ra xung quanh tìm kiếm thứ gì đó rồi đi tiếp về cái cây thứ ba gần chỗ cửa hàng vẫn còn ánh điện. Tôi ở bên này con mương cũng cần thận di chuyển từng đoạn nhỏ và cuối cùng trở lại chỗ giấu ba lô ngồi nhìn. Hai nhóm sau khi đi dọc hai bên thì tụ lại ngay gốc cây gần quán, bọn họ không soi đèn tìm cái gì ở cây gần cầu cả, khả năng gốc cây đó không có chôn bùa. Ánh đèn pin của họ đã gây sự chú ý cho ai đấy, tôi nghe tiếng nói vọng đến:

-Bọn em làm rơi chìa khóa xe bác ạ, tìm không thấy!



Lý do thật là hợp lý, giá như ngoài cầu Đình còn có cái cầu khác thì tôi sẽ tranh thủ đột nhập vào nhà của những người này, rút dây dẫn xăng của xe máy ra và tặng một mồi lửa, tha hồ mà dập. Bọn họ đứng cạnh gốc cây nói chuyện gì đó vì người mới ra hỏi chuyện vẫn chưa rời đi, tôi muốn biết họ đang bàn luận cái gì nên lom khom chạy về phía cầu, dĩ nhiên là ẩn thân. Tôi ngồi sát mố đầu cầu, thanh kiếm gỗ phải để sát xuống đất đề phòng bị soi thấy, chỉ ngay đầu cầu bên kia thôi, trận đánh đang diễn ra ác liệt.

-Mày thấy lạnh không?

-Có, lạnh run đây.

-Này, lại đây, lại đây.

-Cái gì thế?

-Đại ca nhìn này. – Ánh đèn soi xuống ngay chỗ ban nãy tôi vừa tụt xuống trốn họ. – Cái que này còn dính cả đống đất.

-Đm thằng chó nào chơi mình thế này?

-Bé bé cái mồm thôi, chúng mày đừng có gây chú ý, lão già kia vừa mới rời đi.

-Anh! Hình như... nhìn này, có vết leo lên từ mương nước, cỏ dính bùn ướt.



Tôi tờ xuống chân mình, đúng là đôi dép xăng – đan có dính bùn đất thật.

-“Thôi bỏ mẹ!”

Tôi ngay lập tức quay lưng đi về phía sau, đến cửa quán của bà cụ Kh. thì tôi vừa đi vừa cởi dép ra để cầm lên tay, lúc tôi cúi người xuống để lấy ba lô thì ánh đèn pin rọi ngay đoạn cầu Đình. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, tôi quay lưng chạy vào ngõ đối diện Si, cái ngõ ngoằn nghoèo sẽ đi qua cổng nhà ông cụ phù thủy thời xưa trong câu chuyện một triệu đồng của tôi. Tôi không chạy theo con đường đất bởi vì một điều cơ bản mà thằng trẻ con nào cũng biết hoặc là do tôi đi phá người ta nhiều nên biết, đó là khi bị đối phương tìm kiếm thì trốn vào những chỗ tối, những khúc rẽ và tuyệt đối không nên chạy theo hướng về nhà để tránh tình huống lạy ông tôi ở bụi này.

Tôi chạy chân đất vào ngõ nhỏ này khoảng gần một trăn mét thì đến đoạn rẽ vuông góc nên dừng lại chờ đợi xem bọn họ có theo mình hay không, chưa đầy một phút sau thì hai ánh đèn pin đi vào ngõ.

-“Như vậy là bọn họ thấy dấu bùn đất và dép của mình ở chỗ bụi cây rồi.”

Họ đi vào thì tôi chạy, chạy được vài bước thì lại nghĩ ra một trò hay, vào đây thì không đời nào bắt được tôi nên không vội, tôi dùng một cái dép gõ nhẹ xuống đất và chạy lom khom về gõ liên tục xuống để bùn đất rơi hết ra. Lúc nãy là non kinh nghiệm sơ suất để lại dấu vết còn bây giờ là già kinh nghiệm cố tình để lại, tha hồ cho các ông suy luận. Từ chỗ khúc cua vuông góc đầu tiên đi khoảng gần một trăm mét thì nhà ông cụ từng là thầy phù thủy ở bên tay trái, ngay góc cua thứ hai và tôi gõ mạnh cùng lúc hai cái dép xuống đất rồi mau chóng rẽ phải, chỉ hơn ba mươi mét là đến cái miếu âm u lạnh lẽo có cây xi già cổ thụ và cuối đường là nhà chồng của cô tôi. Có tiếng chó sủa vang nhưng tôi không sợ, tôi quay lại nhìn thì thấy thấp thoáng ánh đèn pin từ xa chiếu lướt qua bức tường chỗ đoạn rẽ, hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, tôi bước chân vào khoảng tối trước mặt gần cái miếu. Tôi không sợ âm hồn, miếu này có đáng sợ và âm u thật nhưng so với miếu của chị Đẹp thì cũng chỉ tương đương là cùng, hơn nữa mặt tôi chắc đã nhẵn. Thứ tôi sợ chính là trên cái lối đi chỉ khoảng nửa mét nằm giữa đầu hồi một ngôi nhà và mấy bụi tre, những bụi tre mà tôi đã từng ít nhất một lần thấy “ai đó” vít ngọn sà xuống để hóng chuyện từ những người phụ nữ ngồi rửa bát bên giếng nước. Nếu lối đi có gai, mà tôi chắc chắn là có gai nhưng đây là đường thoát duy nhất, chỉ cần can đảm đi chân đất qua lối đi dài khoảng hai mươi mét trước mặt là tôi sẽ đặt chân lên đường làng, nhờ trời phù hộ tôi đã không nhẵm phải gai tre, bàn thân bé nhỏ và không có vết chai nào của tôi đã được an toàn. Ngay khi đứng hai chân trên đường làng thì tôi ngay lập tức chạy ngược về đầu làng, tôi chạy nhanh làm ba lô phát ra tiếng kêu lọc xọc nên phải tạm dừng lại hạ ba lô xuống đất, xỏ nhanh đôi dép vào chân và cài quai. Tôi vẫn nhớ đêm ấy mình đi đôi dép xăng – đan màu đen đế mềm, xỏ được dép xong thì tay trái cầm ba lô, tay phải cầm kiếm gỗ, lá vối cho lên miệng và ngẩng đầu lên nhìn trời mà chạy. Cơ hội ngàn năm có một nên phải tận dụng triệt để, một lần nữa tôi tin rằng mình chạy nhanh hơn cả nữ hoàng điền kinh của Việt Nam vì chỉ một loáng sau tôi đã đến đình làng. Tôi chạy chậm lại và thở gấp gáp bằng miệng, bằng tai, bằng mũi... cái gì có lỗ ở trên đầu đều dùng để thở, kể cả mắt. Tôi không nhìn thấy ánh đèn pin khi đặt chân lên đầu cầu, lá vối lại bỏ ra và tôi liều mình chạy vụt đi, băng qua ánh điện, nếu ai ở trong làng chắc chắn sẽ nhìn thấy tôi nhưng tôi mặc kệ, liều ăn nhiều. Tôi vẫn cứ xách ba lô chạy ven đường cái về hướng ngôi nhà, chưa được nửa đường thì thấy bên kia đã thấp thoáng ánh đèn pin, hai ánh đèn từ trong ngõ Si đi ra và hai ánh đèn xa xa từ hướng nhà Chắc Gạo, kiểu gì bọn họ cũng phải chờ nhau ở chỗ cây phượng rồi mới đi ngược về nhà sau khi không tìm được gì hữu ích. Tôi lom khom chạy dạt xuống vệ đường phía cánh đồng đề phòng ánh đèn pin vu vơ soi qua đường, đến gần cổng nhà thì tôi tranh thủ thở trong vài giây rồi đi tiếp, ban nãy tôi đã nhìn thấy đủ sáu người đứng ở mép con mương nên không sợ trong nhà còn có người. Ngôi nhà vẫn tối đen, ba cái xe máy vẫn dựng ngay ngoài sân một cách vội vã, một xe Win 100 mà tôi nhớ là có cái bình xăng màu tím, một cái xe Cub và một cái xe hình như là 82 – 50. Nhanh chóng và chuyên nghiệp, túi cát mịn được lấy ra trong khi tay đã mở nắp bình xăng xe Win rồi, đổ chừng một nửa cái túi cát nhỏ thì tôi vặn nắp lại, dùng miệng thổi phù phù vì sợ cát dính trên bình sau đó dùng ống tay áo cẩn thận lau thêm vài cái. Hai chiếc xe máy còn lại cũng chung số phận, tổng thời gian vặn nắp đổ cát của ba xe chắc chỉ chừng hai phút, tôi chạy ngược ra cổng nhà nhìn về hướng cầu Đình, hai ánh đèn pin đi dọc đường cái về hướng này, còn khoảng hơn một trăm mét nữa. Tôi vội quay trở vào sân rồi tiện tay rút luôn cái chìa khóa xe Win vẫn cắm trên ổ khóa trước khi đi ra bằng lối cửa sau. Để chắc ăn nhất, tôi chạy thẳng về hướng Nam trên những bờ thửa nhỏ vừa chạy vừa lấy lá vối trong túi quần sau ra cho lên miệng và mắt nhìn dáo dác phía sau. Chạy được khoảng năm chục mét thì tôi rẽ tay phải chạy về hướng Tây, đích đến là đường đất dẫn ra bãi Mã Đình.

Trò đuổi bắt diễn ra trong đêm như vậy và tôi nhanh chân hơn bọn họ tối đa là hai phút.

Sau khi nhảy qua rãnh nước và đứng chân trên con đường đất thì tôi ngồi phệt xuống đất để thở vì mệt, chạy nhanh trong đoạn ngắn cộng với thần kinh căng thẳng khiến tôi cảm thấy người mình như muốn rời ra từng mảnh nhỏ.

Phía trước còn nhiều việc để giải quyết, cùng lắm thì gọi thêm Thiên tử quân áp chế đám âm binh mắt đỏ ấy là xong, tôi sẽ phải tính toán cách phá vây cho chị Ma và nếu tiện tay thì tìm kiếm những chỗ bùa yểm để phá đi.

----

***