Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 189: Nỗi buồn chiến thắng




Chương 189: Nỗi buồn chiến thắng

“Sái đậu thành binh” là một trong ba mươi sáu phép thần thông mà tôi nhớ là Trư Bát Giới sở hữu trong phim Tây Du Ký và cũng chính là binh phép của nhiều Đạo Gia ở Trung Quốc trước đây. “Sái đậu thành binh” hiểu một cách đơn giản chính là những hạt đậu được yểm phép, sau khi rơi xuống đất thì lập tức biến thành binh lính, tùy việc thầy sai mà binh này có thể biến thành Kim binh, Mộc binh, Thủy binh, Hỏa binh hoặc Thổ binh. Theo các ghi chép tôi đọc trong sách và vài nguồn tài liệu khác cũng có đề cập rằng chỉ có các bậc đại sư mới có thể thi triển phép này, khi sử dụng phải có cờ hiệu, đấy là những điều tôi đã nghe và đọc được. Sư thầy trên chùa làng có phải là một bậc đại sư hay không thì tôi không đủ khả năng để đánh giá, chỉ biết rằng những thứ sư thầy đưa cho tôi sử dụng đều rất... Thuần Việt và cực kỳ hiệu quả, có khi nào sư thầy hoặc là sư phụ của sư thầy hay một người bạn nào đó đã cho ông hay không? Điều này mãi mãi là một bí mật mà tôi không bao giờ có thể lý giải được, việc của tôi là sử dụng chúng đúng lúc, đúng nơi và đúng chỗ.

Nửa đêm, trăng treo trên đỉnh đầu, mùi tanh hôi lợm giọng lẫn trong những cơn gió lạnh và ấm, tiếng hò hét, tiếng kêu thất thanh ré lên từng hồi, tiếng binh khí v·a c·hạm vào nhau leng keng, tiếng ngựa hí... Tất cả tạo nên một bầu không khí đặc quánh mùi c·hết chóc, không thể gọi nơi đây "giống như bãi chiến trường" nữa mà bây giờ nó đích thị là chiến trường và tôi là một phần trong đó.

Tôi đứng ở giữa.

Bên trái hay bên phải đều là những người tôi gọi đến bằng khẩu quyết hoặc bằng cách ném những hạt gì đấy xuống đất.

Đằng xa kia, mạn phía Đông, có vẻ ác liệt nhất bởi vì Kinh Bắc quân t·ấn c·ông rất rát, đám kỵ binh ban đầu quây lấy chị Ma nay đã phải quay ra chống cự với Kinh Bắc quân và cả binh cầm trường côn. Thế trận xem ra đã đổi chiều, đoàn âm binh ở phía này đang bị giáp công hai mặt, đường lui của bọn họ chính là phải vượt qua được hai vong linh võ tướng mà tôi đã gọi đến, cùng với những bóng người cầm trường côn. Một vài bóng người trong số này đã b·ị đ·ánh tan nên tôi quyết định sử dụng thêm một quyền trợ giúp nữa, ấy là triệu hồi vong linh võ tướng thứ 12 để trám vào vị trí những binh lính xuất hiện từ hạt gạo rang kia vừa bỏ trống.

Lần đầu tiên tôi gọi một lượt và thấy đủ 12 vong linh võ tướng mà Lê tướng quân bảo đấy từng là thân vệ quân hay “Thiên tử quân” thôi thì tôi cứ gọi họ là thân vệ quân cho dễ bởi vì chắc chắn tôi không có diễm phúc kiếp trước từng là Thiên tử, chả có vị Thiên tử nào lại đầu thai làm một thằng bé tầm thường như tôi cả, tôi nghĩ như thế. Mười hai là một tá, tôi nghĩ là một số đẹp vì tôi cũng sinh ngày 12, mười hai người cũng đủ chuẩn lập thành một tiểu đội thời hiện đại nên tôi quyết định chỉ nên gọi như thế mà thôi, dùng mà không hiểu chỉ sợ phản ứng ngược sẽ tự rước họa vào thân. Vị thân vệ thứ 12 này hơi khác biệt so với 11 vị xuất hiện trước đó bởi vì ông ta dùng một cây trường mâu, thi thoảng xoay tít ở trên đầu giống như cánh quạt máy bay trực thăng hoặc tạo những vòng tròn xung quanh phần thắt lưng khiến đối thủ đều b·ị đ·ánh dạt ra, mỗi khi ông ta xỉa cây trường mâu về phía trước nhanh như cắt thì một vài vong hồn sẽ tan biến dưới ánh trăng.

- “Ông này là chỉ huy hay sao nhỉ? Nhìn oai quá!”

Trong phút chốc tôi quên mất nhiệm vụ của mình là phải tìm cách hỗ trợ cho bọn họ thay vì đứng nhìn và khen ngợi. Ưu tiên hàng đầu của tôi là tìm cách giải cứu chị Ma, xem chừng áp lực của địch quân đã giảm đi nhưng chúng có lẽ đã được lệnh tiêu diệt bằng được chị Ma nên vẫn không ngừng bu vào góc ấy, tôi không dám vung kiếm lên để chém vì “quân ta” đang lẫn vào quân địch. Cách duy nhất tôi có thể tiếp cận chị Ma là đi xuống mép nước của mương Khoai, vượt qua nỗi sợ nước ám ảnh. Từ vệ cỏ ven đường thoai thoải xuống mép nước là cỏ dại và đất, mặc dù nguy cơ ngã xuống mương là rất cao nhưng tôi không còn cách nào khác cả, thôi đành tìm sinh trong tử và cầu trời khấn phật cho đoạn mương khoảng hơn 20m trước mặt sẽ không có ma da nào kéo chân xuống, điệu cười ma quỷ của mụ Mẹ Chẽ như đang lẩn khuất đâu đây lúc này, liệu dưới làn nước tối đen kia bất thình lình sẽ.có một đôi tay nhớp nháp thò lên kéo chân tôi xuống hay không?

Tôi đổi kiếm gỗ sang tay trái để đề phòng nếu có bị kéo chân thì chém đứt tay con ma nào dám nhân cơ hội này rủ tôi xuống đáy mương, cứ thế, tôi lần mò từng bước đi sát bờ mương, tay phải nắm vào những vạt cỏ hoặc những cây dại nhỏ mọc ven bờ, tshôi thì vẫn phải đề phòng trên đầu mình, nếu âm binh đối phương có tiện tay cho tôi một kiếm. Kể ra là cũng nguy hiểm nhưng đám âm binh kia chẳng có thời gian để chú ý đến một vong hồn nửa người nửa ma đang dò dẫm từng bước dưới bờ mương.

Tôi lọ dọ ước chừng hơn mười mét, tức là khoảng một nửa đoạn đường, thì tôi đã nhìn thấy thấp thoáng bóng váy đỏ lúc ẩn lúc hiện lẫn vào đám âm binh, bọn chúng vây chặt chị Ma ba phía, duy nhất phía bên mặt mương là chúng không vây được, có lẽ chính chị Ma đã tính toán đến tình huống này để tránh phải bốn bề thọ địch. Tình huống này giống trong bộ môn bóng đá, nếu khi một cầu thủ đi bóng sát đường biên thì ít nhất anh ta đã đỡ được một hướng. Trong trường hợp đối phương có tranh vào c·ướp bóng thì nếu bóng ra khỏi đường biên ngang thì lúc này quyền kiểm soát sau đó vẫn thuộc về đội của anh ta, trên lý thuyết là như vậy. Trong chiến trận, nếu lọt vào thế dựa lưng vào núi thì khó chạy nhưng dựa lưng vào sông, hồ thì còn ít nhất một đường thoát, chỉ là chị Ma có xuống nước được hay không thì tôi không thể biết được, từ trước đến nay tôi cũng chưa thấy bao giờ.

Tôi bước thêm được chừng dăm bước nữa thì đã nhìn thấy rõ hơn tình hình của chị Ma, chị ấy đang tả đột hữu xung, những đường kiếm múa liên tục tạo thành một quầng khí tròn quanh thân như một tấm khiên bảo vệ được tạo thành bởi những tàn ảnh của mũi kiếm. Tôi đỡ lo hơn một chút bởi vì ít nhất là chị ấy vẫn còn an toàn, nhưng những bóng người cầm trường côn chỉ còn chừng năm người và họ tập trung đánh ở phía mạn Đông, vậy là chị Ma chống đỡ hai mặt còn lại. Trận đánh ở trên đường lúc này như thế nào tôi hoàn toàn không biết bởi vì đã khuất toàn bộ tầm nhìn, nhưng tôi tin vào những thân vệ quân do tôi gọi đến, họ dũng mãnh như vậy nhất định sẽ không b·ị đ·ánh tan hồn bạt vía.

Thêm khoảng dăm bước chân nữa thì tôi dừng lại vì đã nhìn thấy rõ hơn rồi, vấn đề là tôi thuận tay phải nhưng tay phải mới tìm được một lùm cây làm chỗ vịn chắc chắn, tay trái không thuận mà vung linh tinh sợ làm chị Ma b·ị t·hương, tôi nhớ là chị ấy cũng kị cái kiếm gỗ này lắm. Sau cùng, chẳng còn cách nào khác tôi đành phải dùng tay trái để quét một đường kiếm bởi vì nếu chuyển sang tay phải sẽ không thể làm gì được. Tôi dùng tay trái vạch một đường kiếm chéo theo hướng từ 2g xuống 8g, mục đích của tôi chính là chém cụt chân những âm binh đang đứng sát vệ đường và đang quay lưng về phía tôi, dù không có nhiều lực nhưng tiếng gió rít lên và hai âm binh đứng gần nhất không kịp kêu lên một tiếng nào, vong hồn của họ nhanh chóng lẫn vào ánh trăng. Tôi quét thêm hai đường kiếm như thế nữa và đánh tan thêm được ít nhất là hai vong hồn... Tôi vẫn chưa bị phát hiện, đánh lén thật sự là tuyệt vời, tôi thích như thế này.

Đổi kiếm sang tay phải cho tự tin, dùng tay trái bám vào những vạt cỏ, mũi chân trái mò mẫm những chỗ đất sát mép nước để có thể đặt chân một cách chắc chắn, tôi tiến thêm được khoảng ba bước nữa nhưng lại không có chỗ bám víu, lúc này chính xác thì tôi đang nép mình vào bờ mương.

- “Mình có thể đâm được không nhỉ? Mình chưa bao giờ đâm...”

Nghĩ sao thì làm vậy, co tay về phía sau và tôi chọc mạnh thanh kiếm gỗ lên trước, tôi nhắm đến phần nách của một âm binh gần nhất.

Chỉ hai giây sau hắn ta đã hòa vào ánh trăng!

Việc đâm như vậy, không! Chính xác hơn là chọc mũi kiếm đã có hiệu quả nên tôi không ngại ngần gì mà chọc liên tiếp thêm hơn mười mũi kiếm lên phía trên một cách loạn xạ, vài âm binh nữa tan biến và một số nữa chắc là b·ị t·hương nhưng hẳn là bọn chúng không hiểu vì sao, tôi đoán như thế.

Chúng không hiểu nhưng chị Ma dĩ nhiên hiểu, tôi không biết chị ấy phát hiện ra tôi từ lúc nào nhưng tôi nhận ra việc chị ấy t·ấn c·ông mạnh vào những âm binh đang đứng phía trên đầu tôi, tôi không dám chọc kiếm gỗ lên nữa.

- Leo lên!

Tôi nghe rõ âm thanh ra lệnh cho mình nên vội vàng tìm chỗ bám víu và nhanh chóng trườn lên vệ đường. Tuy chưa kịp đứng dậy nhưng chân trái đã đặt được lên lề đường, tôi cũng tranh thủ đâm vài mũi kiếm về phía đám âm binh, chúng không tài nào đỡ được nên vòng vây nhanh chóng giãn ra. Bây giờ thì tôi hiểu ra một việc, ấy chính là càng gần thì mức độ sát thương của thanh kiếm gỗ này càng mạnh, nếu quét những đường kiếm ngang dọc sợ phạm phải “quân ta” thì tôi sẽ đâm từng đứa một, việc này dĩ nhiên chẳng có gì là khó.

Vòng vây lúc này thật sự đã giãn ra đôi phần, chị Ma có thể ngơi tay một chút còn tôi thì tranh thủ chọc thêm hàng chục mũi kiếm gỗ về phía trước, kết quả tức thời là không khó để nhận ra là số lượng địch quân nhanh chóng giảm đi, còn tác dụng vô hình chính là âm binh cũng phải kiêng dè, đ·ã c·hết rồi thì sẽ hiểu cảm giác c·hết đi sẽ ra sao, bởi nên chúng bèn lui lại phía sau. Kinh Bắc quân lúc này đã đánh tới, những âm binh mặt lạnh như tiền, không biến sắc nhưng dựa trên cách bọn chúng cầm v·ũ k·hí trên tay đã tố cáo một việc rằng chúng đang phân vân việc nên chăng quay lại phía sau chống lại Kinh Bắc Quân hay là lao tới cảm tử với chị Ma, hay với tôi? Sau cùng, một số bọn chúng vẫn quyết định lao vào đánh tiếp với chị Ma, một số quay ngược ra sau đánh với Kinh Bắc quân, số quay ngược ra đánh này thì hồn vía tan rất nhanh bởi vì tôi cứ nhằm vào lưng bọn họ mà đâm, việc phát hiện ra một chiêu thức mới khiến tôi rất hăng say với trò chơi này. Chỉ hơn một phút sau thì vòng vây đã được phá giải, hầu như không còn bao nhiêu âm binh phe địch, thấp thoáng tôi đã nhìn thấy thân vệ quân thứ 12 múa trường mâu đánh tới phía tôi, đằng sau ông ta là hai vị thân vệ quân khác cùng mấy binh lính cầm trường côn mà tôi dùng hạt gì đó triệu đến.

- Em... Em gọi ở đâu mà có những người này?

Chị Ma hỏi tôi về những bóng người đang cầm trường côn đứng bên cạnh, chỉ còn lại có ba, nghĩa là họ đã b·ị đ·ánh tan đi khá nhiều.

- Từ trong ba lô của em. – Tôi đáp.



Kinh Bắc quân đã đánh tới và gặp được chị Ma, ba vị thân vệ quân cũng đánh được tới, xem như đã hội quân được một cánh.

- Tập trung binh diệt đám còn lại ở chỗ này, không được để đứa nào thoát, phần còn lại theo ta tới đằng kia!

Chị Ma vung kiếm chỉ về phía đằng Tây, nơi ấy đang có chín vị thân vệ quân đang đánh hai đầu, chưa biết tình hình như thế nào.

- Những người mặc giáp trụ màu bạc này là bên ta, mau đi giúp họ!

Bóng hình màu đỏ của chị Ma nhanh chóng lướt đi về phía dưới dốc, đoạn qua cầu Khoai, Kinh Bắc quân lũ lượt lao lên theo, trên tay là gươm đao sáng loáng, đầu ai cũng chít khăn trắng có viết ba chữ Hán tự màu đen. Số tàn quân còn sót lại của đoàn âm binh ở vị trí gần nơi tôi đứng nhanh chóng b·ị đ·ánh tan, hồn vía tan lẫn vào đêm, những vong hồn thuộc Kinh Bắc quân sau khi giải quyết được đối thủ cũng nhanh chóng tiến về trước. Ba vị thân vệ quân và khoảng mười bóng người cầm trường côn không nghe theo hiệu lệnh của chị Ma, họ đứng gần tôi như chờ đợi tôi bảo họ đánh tiếp, tôi không dám ra lệnh.

- Đằng kia còn đông lắm, đánh tiếp đi, đang vui!

Vị thân vệ quân thứ 12 cất giọng nói với tôi.

- Trừ cô gái áo đỏ và những ai đội khăn trắng, còn lại thì diệt không còn mống nào ạ!

- Được!

- A! Còn... Còn cả những người này, họ cũng đang giúp cháu.

Ba vị thân vệ quân không nói thêm lời nào, cũng chẳng gật đầu, họ quay lưng và nhanh chóng lao tới phía trước nhanh như một cơn gió.

- Các... Các anh có muốn đánh nhau tiếp không?

Tôi lên tiếng hỏi những bóng người cầm trường côn, họ chẳng đáp, cũng không gật đầu mà mặt nghệt ra như phỗng.

- Vậy... Vậy các anh tới giúp bọn họ một tay, tránh mấy ông tướng vừa rồi và những người trên đầu chít khăn trắng.

Họ gật đầu và nhanh chóng xoay lưng chạy về phía trận đánh còn đang diễn ra. Tôi đứng một mình trên vệ đường, chợt nghĩ không biết mình nên làm gì tiếp theo nên dành nửa phút để thở, đến lúc này thì tôi mới bắt đầu thấy sợ, tôi nhận ra hai chân mình đang run run muốn đứng không vững nên tôi bèn ngồi xổm xuống thở, miệng khát khô.

Đằng kia, cách tôi khoảng chừng hơn 50m, những tiếng la hét vẫn vọng đến, lẫn trong gió. Ngó trước nhìn sau, tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng, lững thững đi về phía bãi tha ma Cầu Khoai ở bên kia đường, vừa đi vừa mở ba lô lấy ra một chai Coca và cái bật nắp, tôi tránh xa mùi tử khí, mùi tanh hôi và đứng ở rìa Cầu Khoai uống nước một cách ngon lành, giá như có đá thì tốt hơn bao nhiêu. Uống hết chai Coca thì tôi bỏ vỏ vào ba lô và cho lá vối lên miệng, lặng yên ngồi nhìn khung cảnh trước mặt, chẳng có một xác c·hết nào nhưng có thể nhìn thấy lờ mờ những làn khói mỏng dưới ánh trăng, âm khí quá nhiều, không biết đã có bao nhiêu vong hồn của cả hai bên đã tan biến.

Tôi ngồi yên ở đó, thời gian có lẽ là gần tàn một nén hương thì thấy lác đác có một vài vong hồn xuất hiện ở phía dưới dốc đi lên, tôi đứng dậy và chờ đợi kết quả, tôi không muốn đi ra đường cái quan lúc này vì âm khí hãy còn nhiều. Một vài phút sau đó, những vong hồn đầu chít khăn trắng xuất hiện nhiều hơn, họ đi qua trước mặt tôi và tôi đoán chừng trận đánh đã kết thúc.

Trong số những vong hồn lặng lẽ lướt, tôi nhìn thấy Lê Tam tướng quân lẫn trong số ấy, ông ta giơ thanh kiếm lên nhìn về phía tôi, giống như tín hiệu báo chiến thắng. Tôi đứng vẫy tay với Lê Tam tướng quân nhưng mắt nhìn về phía dưới dốc, tôi đợi chị Ma quay lại, hy vọng chị ấy bình an.

Mãi rồi chị Ma cũng xuất hiện ở phía sau cùng của đội Kinh Bắc quân, tay dắt ngựa, bộ váy đỏ tả tơi. Tôi đi men theo rìa bãi Cầu Khoai về hướng cái cây ở chỗ cổng vào, chị Ma cũng dắt ngựa đi men theo vệ cỏ và gặp tôi ở đấy, phía sau chị ấy là ma Nẫm, ma Vành và một vong hồn khác trong đội cảnh giới.

- Các anh chỉ còn lại từng này người hay sao?

- Thưa Công chúa, còn hai đứa trong đội tuần binh nữa đã rút về làng cùng với Kinh Bắc quân rồi!

- Nghĩa là đội các anh chỉ lại có 5?

- Thưa, đúng ạ.



- Các anh sao không rút về mà lại rẽ vào đây?

- Chúng tôi từng đi lính nên chúng tôi phải chia nhau canh gác, đề phòng địch quân có thể kéo đến đánh úp lần nữa. Tôi và thằng Vành này ở lại, hai đứa kia về, đến giờ Dần ra đổi nhau.

Chị Ma không nói gì thêm, tôi cũng không biết phản ứng như thế nào, mới buổi tối còn đủ 16 vong hồn nay chỉ còn có 5.

- Ta nợ các anh lần này...

- Công chúa đừng nói thế, chúng tôi thân làm nhiệm vụ, đây là việc chung.

- Mấy ông thân vệ quân em gọi đến đã đi rồi hả chị?

Tôi lên tiếng hỏi chị Ma, tôi vốn là người không thích mấy cảnh ủy mị.

- Đủ 12 người không thiếu ai, xong việc là họ đi thôi, nhờ có họ bịt đường rút mà không có một đứa nào trong đoàn âm binh ấy thoát.

- Mà... Mà sao chị lại bị truy đuổi như vậy?

- Chị bị phục kích, đêm qua chúng nó không đến quấy phá, đêm nay chị phải về làng để xem xét một số việc, đặc biệt là việc mượn cây đa làm tháp canh, quan tri huyện có giấy gửi về trưng dụng cây đa làm tháp canh trong khoảng thời gian này. Bọn nó phục chị ở đoạn ngã tư gần Quán Dê. Chúng nó như từ dưới đất chui lên vậy, nếu chị không phát hiện sớm chắc giờ này khó mà đứng đây nói chuyện được.

- Bọn họ có cả kỵ binh, xem chừng...

- Đúng, một đám rất hung hãn và thiện chiến. Chị không giỏi về giao chiến trên lưng ngựa mà đấy là sở trường của bọn nó, lấy sở đoản của mình đấu với sở trường của đối phương chỉ có một con đường thua không còn manh giáp nào.

- Nhưng mà làm sao bọn chúng biết được chị hay qua lại đoạn đó mà phục chị nhỉ?

- Nếu trong đám tướng ấy có thằng Triệu Đạt thì không có gì lạ, nhất định chị sẽ phải lùng thằng này và tiêu diệt nó. Chỉ có nó mới thông thuộc địa hình, biết bố phòng của nha môn và có thể biết mối liên hệ của chị với nha môn hiện tại.

- Sao chị không hỏi quan huyện nơi chôn cất của hắn?

- Chị... Chị không muốn như vậy, chị muốn mặt đối mặt cho đàng hoàng.

- Nhưng… Hôm nay chẳng phải hắn đã phục chị, chút xíu nữa thì chị không còn cơ hội trả thù hay sao?

Chị Ma không trả lời tôi mà thở dài sau đó quay sang nói với ma Nẫm.

- Các anh chịu khó canh gác, từ đêm mai sẽ đứng trên ngọn cây đa, không cần bố trí bốt gác tại đây nữa. Thù của các anh với đám âm binh kia, nay mai nếu có cơ hội tôi sẽ cho các anh đi cùng để đòi lại.

- Đa tạ Công chúa!

Tôi và chị Ma chào tạm biệt ba vong hồn, trước khi rời đi, tôi nói với ma Nẫm.

- Tối mai em sẽ mang thêm đồ ăn thức uống cho mấy anh, cố gắng lên!

- Đêm nay mày khá lắm nhóc! Đêm mai gặp nhá!

Tôi đi ven đường, chị Ma cưỡi ngựa đi song song với tôi ở giữa đường cái quan, hai chị em im lặng một đoạn không nói lời nào, tôi không biết chị ấy nghĩ gì, còn tôi thì có chút man mác buồn vì đội cảnh giới bị thiệt hại gần hết, mãi đến khi đi qua cây đa cổ thụ thì tôi mới lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng.

- Kinh Bắc quân thiệt hại nhiều không chị?



- Cũng phải một phần ba, nếu không có số vong em gọi đến và thân vệ quân giúp đỡ thì đêm nay e là lành ít dữ nhiều.

- Ô, chị nhắc em mới nhớ, mấy cái vong cầm trường côn đâu hết rồi ạ?

- Chẳng còn ai đâu, lần này chị nợ em một mạng.

- Chị đừng nói thế!

- Đúng lúc nguy cấp nhất thì tự nhiên có đến cả hai mươi g·ã đ·ầu t·rọc, tay cầm trường côn xuất hiện bên cạnh, chị tưởng là mình tiêu rồi, ai ngờ đám đấy lại giúp chị, chị cũng không biết họ là ai cho đến khi nhìn thấy thân vệ quân, chị tưởng đấy là lính của những võ tướng ấy.

- Trong ba lô em còn! – Tôi chỉ vào ba lô đang đeo phía sau.

- Hả? Ở trong ba lô của em?

- Vâng, sư thầy cho em một cái túi vải đựng toàn hạt gì đấy em chẳng rõ, ném ra tự nhiên thấy xuất hiện những binh lính cầm trường côn.

- “Sái đậu thành binh”? – Chị Ma hỏi.

- Em không biết!

- Chắc chắn là phép ấy, sư làng này quả nhiên là cao thủ ẩn mình.

- Chị! Ngoài lời chị dặn về mua v·ũ k·hí, em có mua thêm cả giáo nữa, em tính cung cấp cho những vong hồn còn lại trong làng, bất kể ai có khả năng và muốn đánh nhau.

- Ừ, sau tối nay thì có nhiều thứ phải sắp xếp lại, phải có cách khác. Chống lại đám kỵ binh có lẽ cần phải có giáo, em hay đọc sách, em thử tìm hiểu xem chống kỵ binh thì nên dùng cái gì để khắc chế nhé!

- Vâng!

Tôi cũng nói với chị Ma về việc đã “dựng một số đoạn tường thành” ở phía Bắc của làng và tính thêm việc đặt bẫy để đánh lừa đối phương, chị Ma nghe rất chăm chú và bổ sung cho tôi thêm một số ý kiến khác nữa.

- Đã quá nửa đêm rồi, em về nghỉ đi, chị phải gặp Lê tướng quân bàn việc và kiểm đếm lại quân số rồi còn phải quay trở lên nha môn.

- Chị... Chị phải cẩn thận nhé!

- Yên tâm, chị sẽ đi lên đó bằng đường khác, lỗi của chị chủ quan nên đã làm em lo lắng, về nghỉ đi. Nếu ở nhà còn mật ong thì uống nhiều vào, đêm nay em đã hít nhiều âm khí quá rồi!

Tôi gật đầu rồi rẽ vào đường nhỏ về nhà, đi được vài bước thì chị Ma gọi giật tôi lại.

- Này! Nếu có thời gian rảnh thì mua hộ chị một bộ váy mới.

- Một bộ thật đẹp! – Tôi cười đáp lời.

Chị Ma cười lại với tôi rồi giục ngựa chạy về hướng mả Mẹ Sư, đúng là bộ váy đỏ ấy cũng nên thay rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì sau cùng chị Ma vẫn bình an, còn gã Triệu Đạt kia tôi sẽ tìm cách trừ khử hắn, nhất định!

---

***