Chương 187: Chị Ma bị phục kích
Đao và kiếm được làm bằng giấy có vẻ nhanh nên tôi đã có đủ số lượng mình cần là 100 cái, một nửa là đao, nửa còn lại là kiếm, tất cả những thứ này được cho vào một cái bao tải dứa để đảm bảo kín đáo. Mặc dù tôi chẳng làm gì phi pháp nhưng giải thích như thế nào với người khác khi tôi đặt những thứ này là một câu trả lời khó bởi thế tôi đành phải giấu đi là như vậy.
- Chú làm giúp cháu thêm 50 ngọn giáo, không, hẳn 100 ngọn giáo đi chú.
- Mai cháu lấy hả?
- Vâng, nếu tối nay kịp được ít nào chú cứ giao cùng với mấy con ngựa, liệu đến tối thì có kịp 10 con không chú?
- Cốt xong rồi nên đang dán giấy dở, chiều phơi một lúc cho nó khô thì tối chắc chắn là có 10 con, ngày mai có thể giao đủ. Nhưng mà tối nay giao cho cháu kiểu gì, mà sao lại phải giao buổi tối?
- Cháu cũng có nhiều cái khó giải thích, chú nghĩ xem, tự nhiên nhà cháu mua một đống những thứ như này về hàng xóm láng giềng người ta hỏi thì biết giải thích như thế nào được, quê mình thì chú còn lạ gì nữa.
- Ừ, cũng phải.
- Vậy để cho tiện, khoảng 7g30 tối cháu chờ chú ở cái trạm bơm thủy lợi ngay chỗ cầu Khoai được không chú?
Tôi vừa nói vừa đưa tiền, tôi cố ý làm như vậy bởi vì tôi biết, khi nhận tiền dù là công sức của mình cực khổ kiếm được thì ai cũng trở nên dễ tính trong những giây phút ấy, tạm gọi là “thời điểm vàng” biết nắm lấy thì dễ đạt được điều mình mong muốn, kinh nghiệm của tôi là như vậy, sau này tôi áp dụng với cả vợ mình và hầu như chưa bao giờ tôi thất bại cả.
- Được, được thôi, giờ ấy hãy còn sớm.
- Ngựa và giáo chú nhé, phiền chú ạ.
- Có gì đâu mà phiền, cũng là tiện cho cả hai bên.
Thật ra là chỉ tiện cho tôi thôi, tôi đã tính toán rằng nhận số ngựa ấy là phải tìm cách đốt ngay, cái trạm bơm ấy không có cửa nên tôi có thể giấu tạm vào và tìm cách đốt hết những thứ đã mua ngay trong đêm, có v·ũ k·hí sẽ làm người ta cảm thấy yên tâm và phấn chấn hơn nhiều, tôi nghĩ như vậy.
Tôi đạp xe chở đống đao, kiếm về và khá vui bởi vì công việc được giao tôi đã hoàn thành tương đối thuận lợi, nếu là đao với kiếm bằng sắt thép thì chắc là tôi từ chối ngay lúc đầu bởi vì nếu có đồng ý cũng chẳng có chỗ mà mua, muốn mua cũng phải ra tận Hà Nội thì may ra mới có những thứ hàng độc và lạnh như vậy. Chỗ pháo hoa tôi mới nhận hôm qua thì khó khăn trong việc sử dụng bởi vì ma không đốt lửa được, có lẽ tôi sẽ dùng để báo hiệu khi cần, ba lô dư sức để những thứ ấy mà không phải bận tâm, dù sao nó cũng không nặng.
Ăn cơm trưa xong tôi định đi ngủ thì lại thấy bà Già khép cửa nên tôi hỏi.
- Bà đi đâu giờ này, nắng chang chang mà?
- Tao xuống khu Tây thăm người ốm, tí tao về bây giờ.
- Vâng, cháu mà ngủ quên thì 5g30 bà gọi cháu dậy nhá?
- Ừ!
Bà Già vừa khép cổng đi thì tôi cũng hé cửa chạy tót ra vườn lấy cái bao tải đựng chỗ đao, kiếm bằng giấy ở trong bụi tre và mang ra sau nhà, quá lý tưởng để đốt, tối còn bao nhiêu việc phải làm. Số lượng 100 đao và kiếm nói ra là tương đương với 100 nan tre, tuy kiếm với đao trông ọp ẹp nhưng về hình dáng thì nhìn tương đối là giống kích thước thật, trước khi đốt tôi có thắp một nén hương khấn gửi chị Ma và tiện thể lấy trong nhà ra mấy củ khoai tây để nướng, đỡ lãng phí lửa. Tôi không dám đốt ồ ạt vì sợ khói nhiều nên công việc đốt lửa cũng tiêu tốn của tôi mất khoảng 20 phút, sau khi đốt hết thì lấy một ít rượu rải lên đống tro, ngồi chờ một lúc rồi dùng xẻng hất hết xuống ao, khoai tây sợ chưa chín nên tôi mang vào bếp vùi, chiều bà nấu cơm thì tự khắc nó chín, đêm đi “làm việc” còn có cái lót dạ.
Hàng trang đi đêm gói gọn trong ba lô, tôi không mang theo chiếu nữa mà đã mang theo tất cả là ba cái áo mưa, bao gồm một cái áo mưa dạng cánh dơi giống kiểu bộ đội rất đắt đỏ, nếu mưa thì tôi mới bỏ ra dùng, hai cái áo mưa còn lại là loại mà bà già hay dùng, dạng hình chữ nhật và màu xanh, một cái làm chiếu và một cái làm chăn, nếu phải ngủ thì dùng cái áo mưa cánh dơi kia làm gối, kể ra cũng là tươm tất. Ngoài những thứ cần thiết, trong ba lô còn có 6 cây pháo hoa và 7 quả pháo cối, đề phòng có biến thì sử dụng, pháo cối tôi sẽ chỉ sử dụng để đối mặt với người nhưng tôi không muốn phải sử dụng thứ pháo nổ đinh tai nhức óc này một chút nào, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc tôi phải chạm mặt với những người lạ.
Ông chú giao ngựa giấy xem ra rất đúng giờ, nhận xong đống ngựa giấy và tầm 20 ngọn giáo thì tôi tạm thời giấu ngựa vào sau mấy lùm cây gần gốc cây gạo cô đơn, những ngọn giáo thì tôi băng qua cầu Khoai và nhanh chóng đi vào nghĩa địa, tôi lo lắng nhất là khi vượt qua cầu Khoai, cái cầu tạm bằng gỗ này cứ mang cho tôi cảm giác ọp ẹp và ngã ùm xuống mương, cảm giác sợ hãi làm tim tôi đập nhanh hơn gấp mấy lần. Những ngọn giáo bằng vàng mã nhìn có vẻ cứng cáp hơn những thanh đao, tôi phải mang xuống tận cái hố sâu mà người ta lấy đất làm gạch và hóa, công việc nhìn chung là thuận lợi vô cùng, chắc là do âm phần hỗ trợ.
Công việc mà tôi cho là khó nhất chính là mang những con ngựa từ gốc cây gạo cô đơn sang bãi tha ma, tôi không sợ người đi đường phát hiện bởi vì hơn 8g tối đường rất vắng, cộng thêm trăng chưa lên nhưng khó là bởi vì đi lại qua cái cầu tạm khiến tôi ớn lạnh. Sau cùng tôi quyết định sẽ chờ đến giờ Hợi, khi đội cảnh giới của ma Nẫm xuất hiện thì tôi sẽ nhờ họ cảnh giới cho tôi, nếu có con ma da nào muốn kéo chân tôi chắc cũng phải nể mặt mấy cựu tuần binh làng mấy phần. Thật ra tôi cũng nghĩ ma da chắc cũng sợ kiếm của tôi, có khi nó bỏ chạy luôn khi thấy nhưng mà tôi c·hết đ·uối dưới mương vì không biết bơi là có thật, thôi thì không nhờ được người giúp đành nhờ ma giúp, cũng cùng là giúp đỡ cả, chẳng khác nhau là mấy.
Nấp trong nghĩa trang và ăn hết một củ khoai tây thì ma Nẫm và đội của anh ta xuất hiện, điều này đồng nghĩa với việc nhiều con ma khác ở trong bãi Cầu Khoai cũng hiện hồn, so với mấy hôm trước hình như cũng vơi đi phần nào, chắc là một số đã được trưng tập vào bảo vệ ven làng hoặc đang luyện tập cùng với Kinh Bắc quân.
- Hôm nay chú mày tới sớm thế?
- Chờ các anh được một lúc rồi, hôm nay phải đi lấy v·ũ k·hí và gửi xuống nên xem ra cũng bận rộn.
- Thảo nào trước khi đi tao thấy tuần đinh bảo mấy thằng đi gọi vong trong làng ra nhận v·ũ k·hí, chú mày trang bị đao với kiếm khá đấy, trông khí thế hẳn ra.
- Em mới gửi thêm chừng 20 ngọn giáo nữa, chắc chưa tới.
- Ơ tao tưởng là chỉ có đao với kiếm chứ, tao có nghe thông báo rồi mà.
- Em thửa thêm, số giáo nếu dùng không hết em sẽ trang bị cho những vong hồn ở đây.
- Hả?! Mày định vũ trang cho cả những ông bà già, trẻ em ở cái làng này luôn à
- Ai đủ khả năng đâm với chém được một cái em cũng trang bị, em cũng muốn chỉ huy một nhóm này, giả như địch đông quá, đằng nào cũng thua thì chơi một lần cho lớn chứ.
- Mày to gan thật đấy, bọn tao làm tuần binh bao năm tao biết luật, trang bị v·ũ k·hí cho vong hồn là không được phép, nếu không có lệnh quan trên.
Tôi đứng dậy phủi đít quần, phủi tay đi rồi mới nói.
- Ui xời, anh lo làm gì, quan huyện giờ này còn đang bận chống đỡ nha môn vì sợ bọn lạ mặt nào đấy dỡ biển nha môn kia kìa, ở đấy mà quan tâm đến cái làng này.
- Tao quên là mày có chỗ dựa, nghe nói Công chúa đang giúp bảo vệ nha môn, thật thì tao cũng tò mò cái bọn vong kia nó đến từ đâu và muốn cái gì mà liều đến mức vây cả nha môn để phá rối, tội này không nhỏ đâu.
- Em đã nghĩ đến một khả năng là ai đấy muốn khống chế hết cả âm phần của cái huyện này, sau đấy họ tha hồ làm mưa làm gió, có lẽ là đi tìm kho báu.
- Thôi kệ, nay có chú mày ra chơi xem chừng là vui, đêm qua bọn tao đứng canh gác nhưng không có gì lạ nên chán quá.
- Thế đã mượn được cây đa làm đài quan sát chưa anh?
- Đêm nay mới biết được, mấy ông quan từ bé đến lớn ông nào cũng quan liêu, phải tao thì ừ luôn cho xong.
- Bởi thế anh mới không làm quan được, miệng nhà quan có gang có thép, phấn đấu và tốn vàng bạc nhiều mới được làm quan nên họ cũng phải thể hiện chứ.
- Sao tao nói cái đếch gì mày cũng trả treo được thế nhỉ?
- Cái gì nó đúng thì thôi chứ em trả treo làm gì. Hôm nay canh phòng ban đêm các anh đã có cái gì bỏ vào mồm chưa?
- Bọn tao được ăn rồi, tối nào cũng được phát thức ăn đàng hoàng.
- Thế là các anh no cả rồi à? – Tôi tự nói một mình. – Biết thế chẳng mang rượu với đồ nhắm ra đây nữa.
Ma Nẫm dĩ nhiên đã nghe lời tôi nói, tôi đoán anh ta cũng biết tôi cố ý cho nên ngửa bài.
- Tao có nói là bọn tao no đâu, đồ phân phát thì mày biết rồi. Chú mày... Chú mày có mang theo rượu với đồ nhắm à?
- Một ít thôi, gọi là có tí hương vị.
Ma Nẫm xoa hai bàn tay vào nhau, miệng hít hà và nhóp nhép như kiểu lên cơn thèm vậy.
- Để anh bảo bọn nó đi gọi đám bên kia.
- Không được, đang canh gác mà bỏ chỗ thế, nếu có chuyện là c·hết cả nút. Em mang hai chai rượu gạo và mấy túi bỏng ngô nhỏ, chia đều cho hai nhóm.
- Mày làm anh ngưỡng mộ quá, đúng là người hầu cho Công chúa cho nên chu đáo quá thể.
- Anh vừa bảo gì?
- À không, trợ lý, trợ lý!
- Em nghe thấy rồi đấy nhá.
Ma Nẫm cười tít mắt, tôi để một chai rượu và mấy gói bỏng ngô nhỏ xuống gốc cây ở cổng nghĩa địa, sau khi thắp một nén hương thì tôi đi bộ về hướng cầu Khoai, thấp thoáng đã thấy mấy bóng ma lố nhố ngồi trên mộ, nhìn dáng dấp tôi đoán ma Vành chỉ huy nhóm này, nhìn thấy tôi chuẩn bị đi qua cầu tạm thì anh ta cũng tiến lại chờ.
- Chú mày qua đây có việc gì?
- Mang rượu và đồ nhắm cho mấy anh, em nghe bảo là uống thứ này vào ấm hồn lắm, trực cho nó có khí thế, gặp địch thì đánh tơi bời khói lửa.
Ma Vành hớn hở ngay sau khi nghe có rượu, nhìn thấy gần cả tá vong hồn ở phía trước tự nhiên tôi tự tin hẳn, đi qua cái cầu tạm ọp ẹp và đỡ sợ hơn mấy phần. Tôi để chai rượu xuống sát gốc cây gạo mồ côi, thắp một nén hương và mở những túi bỏng ngô nhỏ ra để cho họ tự chia nhau mà ăn với uống. Lúc tôi chuẩn bị mang bốn con ngựa đi thì một vong lên tiếng hỏi tôi.
- Cháu mày dắt mã đi đâu?
- Em mang qua bên kia đốt, đốt ở đây sợ có người nhìn thấy ánh lửa.
- Làm đếch gì phải mang đi đâu, mày vào trong đấy mà đốt, bọn tao ở ngoài này che mắt cho là được, mang đi mang lại làm gì cho nó khổ ra.
- Có được không anh?
- Bọn tao là ma, nhiệm vụ của bọn tao là cảnh giới, mày làm việc cho quan thì bọn tao giúp là lẽ thường.
- Đúng rồi, mày chưa c·hết nên chả biết cái đếch gì. – Ma Vành chen vào nói. – Thằng này nghe nói là đệ tử của Công chúa mà tồ chúng mày nhỉ?
Cả đám phá lên cười, mỗi tội nhiều tiếng cười của những vong hồn rộ lên cùng một lúc là tôi chả nghe được, tiếng gì mà cứ như băng bị nhàu ấy. Nhờ sự giúp đỡ của những vong hồn bên cây gạo cô đơn, tôi đã đốt số ngựa giấy một cách nhanh chóng, nhẹ cả người.
- “Ngày mai còn mấy chục con, mình cũng mang vào đây đốt rồi hót tro đổ xuống mương Khoai một thể.”
- Chú mày ở lại đây chơi một tí rồi về, tán gẫu cho vui, có chuyện gì hay kể cho bọn anh nghe xem nào. – Ma Vành đề nghị với tôi.
- Hẵng còn sớm, mới đầu giờ Hợi, chú mày chơi với ma thì giờ này mới đầu ngày thôi.
Tiếp theo lại là những tràng cười sảng khoái, đúng là có ít rượu vào họ trở nên sôi nổi hẳn, chẳng giữ bộ mặt lạnh như c·hết đ·uối nữa. Tôi cũng tặc lưỡi ở lại chơi với họ một lúc, nhưng vì vong hồn quá đông, tới 8 vong tất cả cho nên tôi lại tìm cách trèo lên nóc trạm bơm, loay hoay một hồi chưa tìm được chỗ để trèo thì ma Vành bảo tôi bỏ lá ra khỏi miệng rồi bọn họ sẽ kéo tôi lên, chả hiểu sao họ có thể làm được điều ấy. Và thế là tôi ngồi vắt vẻo trên nóc trạm bơm kể cho họ nghe chuyện tôi quen chị Ma, chuyện chị Ma giỏi võ và giỏi kiếm thuật cũng như vài chuyện về Hà Nội, tôi thậm chí còn phải giải thích cho họ rằng Hà Nội chính là Thăng Long thành trước đây, họ lắng nghe rất chăm chú, có lẽ đối với họ thì những thứ tôi kể chính là chuyện lạ, chắc vì thế mà sau này tôi có khiếu kể chuyện, tôi kể chuyện đến ma còn nghe thì người sống dĩ nhiên cũng sẽ nghe rồi.
Trăng đã lên và khung cảnh một người còn sống ngồi kể chuyện cho ma nghe cứ thế kéo dài cho đến gần hết giờ Hợi, trăng treo cao thì tôi cũng tính ra về là vừa. Đúng lúc tôi định tụt xuống thì nghe tiếng của một vong nào đó cất lên.
- Có địch, có địch!
Ngay lập tức nhóm cảnh giới cầm v·ũ k·hí đề phòng, một vong tách ra khỏi đám và chạy một đoạn chừng 30m về phía làng, tôi nghe như có tiếng huýt gió, có lẽ họ đã thống nhất ám hiệu báo động với nhau. Tôi thay vì tụt xuống thì quay trở lại và ngồi xổm để nhìn về phía cầu Thường Vũ, tôi dù sao cũng chỉ có khoảng một nửa âm phần cho nên chưa nhìn xa và rõ hết được.
- Đông không anh ơi?
Tôi lên tiếng hỏi.
- Có kỵ binh, là kỵ binh!
- Kỵ binh, nếu đông quá thì báo nhóm bên kia rút nhanh về đầu làng, chuẩn bị báo động! – Ma Vành lên tiếng chỉ huy nhóm
- Kỵ binh đang đuổi theo... Váy đỏ, váy đỏ!
- Là Công chúa Ngọc Hoa?!
Tôi khi nghe thấy chữ “váy đỏ” là đã thoáng giật mình rồi, khi nghe vong nào đó xác nhận là chị Ma thì tự nhiên tôi thấy hồi hộp hẳn, chị Ma sao lại bị truy đuổi? Câu hỏi vừa kết thúc trong đầu thì cũng là lúc tôi thấp thoáng thấy từ đằng xa, đoạn vừa qua cầu Thường Vũ lố nhố những bóng người. Bóng người cưỡi ngựa chạy phía trước đúng là chị Ma rồi, bóng hình thân quen ấy dù chưa nhìn được mặt nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra, không thể nhầm được mặc dù đang rạp mình phi nước đại. Đuổi theo phía sau chị ấy là một nhóm vong hồn cưỡi ngựa, chừng khoảng một chục vong, dường như họ đang la hét, thoáng trong gió tôi nghe bên tai như tiếng “Truy! Truy!”. Mọi thứ diễn ra trước mắt tôi chỉ 1 đến 2 giây đồng hồ, rất nhanh!
- Qua cầu, qua cầu!
Ma Vành, một vong hồn từng là cảm tử quân thời Tây Sơn rất nhanh chóng đưa ra lệnh, bóng hình của anh ta nhanh chóng cầm đao lướt qua cầu Khoai rất nhanh, ngay sau đó là những cái bóng khác, ba tiếng huýt gió chói tai vang lên, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Lúc này tôi đã nhìn rõ phía sau chị Ma là những kỵ binh đang truy đuổi chị ấy, rất đông, phía đằng xa còn lố nhố thêm một nhóm nữa không rõ là kỵ binh hay bộ binh. Không có thời gian suy nghĩ, tôi bước nhanh tới mép của nóc trạm bơm và nhảy xuống phía trước, nơi có con đường đất song song với đường cái quan, tôi nhớ là độ cao không đến 2m, tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, thật sự là như vậy, không có cả thời gian để sợ. Chị Ma mà tôi biết chỉ có đuổi người ta chứ bây giờ lại bị người khác truy đuổi thì đúng là nguy cấp tới nơi rồi.
Lúc tôi chạm chân xuống đất, ngẩng đầu lên đã thấy chị Ma chạy gần tới phía trước mặt, tôi cách chị ấy con mương Khoai, nhóm cảnh giới ma Vành đã đứng ở bên kia đầu cầu và nhóm Ma Nẫm đang chạy tới yểm trợ, những vong hồn kỵ binh kia cách chị Ma khoảng 10m và họ cũng nhanh chóng xốc tới đánh thẳng vào nhóm cảnh giới. Chị Ma sau khi phi ngựa chạy qua chỗ nhóm ma Vành một đoạn thì quay ngược ngựa lại, nhảy xuống và vung kiếm thét lớn lao đến hỗ trợ nhóm cảnh giới chống cự lại tốp kỵ binh đi đầu tiên, nhóm ma Nẫm cũng đã chạy đến phía sau. Tôi đứng ở phía bên này, tính ra là ngang hàng với nhóm ma Vành nhưng lợi thế của tôi là con Mương và cũng nhờ như vậy tôi nhìn được toàn bộ đội hình phía sau đang truy đuổi tới, gồm hai tốp kỵ binh và một nhóm bộ binh chạy phía sau nữa, lực lượng quá ư là chênh lệch, có lẽ phải tới hàng trăm vong hồn, tại sao chúng truy đuổi chị Ma thì tôi chưa biết nhưng tôi biết là đám này không tốt đẹp gì.
Mất vài giây sững người nhìn chị Ma cùng đội cảnh giới chống cự, tiếng binh khí v·a c·hạm, tiếng hò hét vang lên. Tôi chợt nhớ ra thanh kiếm mình vẫn cầm trên tay, rất nhanh chóng, tôi chạy theo con đường đất về hướng cầu Thường Vũ, chạy được khoảng chừng hơn 10m thì tôi đứng lại, liên tiếp vung ra những đường kiếm chém ngang, chém dọc, nói chung là chém loạn xạ, tôi chẳng còn nhớ chiêu thức nào trước hay sau và có đúng bài hay không. Tôi chỉ biết là mình nên chém tới tấp để tạo ra nhiều gió, phải thằng ma nào đen thì thằng ấy chịu, địch thì không cần phải thương xót làm gì.
Những cơn gió nhanh chóng xuất hiện với những tiếng rít đến rợn người, những đường kiếm đầu tiên tôi còn nghe tiếng rít nhưng khi chém nhiều quá thì tôi chỉ còn nghe tiếng gió thét gào. Tôi lo sợ những vong hồn phe bên tôi sẽ bị diệt cho nên tôi phải vung những đường kiếm thật nhanh, những cơn gió lớn đã làm đội hình truy đuổi kéo dài trên đường cái quan nhanh chóng bị chững lại và r·ối l·oạn.
Tôi bắt đầu vừa chạy vừa chém, tôi quyết định rằng mình sẽ chạy thẳng đến chỗ cầu Thường Vũ phía trước mặt, áng chừng chỉ khoảng 300m hơn một chút mà thôi, nhất định phải dùng những lợi thế của mình để đánh từ sau đánh lên, giảm áp lực cho chị Ma và đội cảnh giới ở cầu Khoai, chờ tăng viện. Tôi chạy không nhanh vì còn phải lia những đường kiếm sang bên trái không ngừng. Mương Khoai có bề rộng chừng hơn 7m, tôi hi vọng những nhát kiếm gió của mình sẽ l·àm c·hết vơi đi một số vong hồn.
Tôi vừa chạy, vừa chém, vừa nghĩ rồi tự trả lời.
- "Có dùng pháo hoa không?"
- "Không! Không được, việc này chưa thống nhất có khi dùng chưa được."
- "Bọn nó đông thế này liệu có chém c·hết hết được không?"
Sau cùng tôi quyết định: "Cùng lắm... Cùng lắm thì qua bên đường kia, mình bỏ lá vối ra khỏi miệng, mình sẽ trở thành người bình thường và cứ thế mà chém tới, chém như một kiếm sỹ mù. Cho dù thế nào, nhất định không thể để chị Ma bị diệt được, mình còn có cách thoát thân nhưng chị ấy chắc là không."
---
***