Chương 170: Dải khăn trắng
Tôi quên mất một việc, đó là chỗ tôi nhận nhiệm vụ lại rất gần nơi mụ Mẹ Chẽ hoạt động, tôi thật sự hơi bực mình vì thứ không muốn thì hay có và người không muốn gặp lại hay đến lúc bất ngờ nhất.
-Nhóc con, lâu lắm không gặp mày!
Cái bóng của mụ Mẹ Chẽ như một con khỉ ngồi trên ngọn tre đang sà trên mặt mương Khoai, vẫn với mái tóc rối bời ẩm ướt và bám trên đó là vài thứ giống như rác rưởi. Mụ Mẹ Chẽ vẫn ướt át, nhớp nháp, vẫn cái váy đụp màu đen giống như đợt trước tôi gặp.
-Tôi đang bận, mà tôi cũng không có làm phiền gì bà thì bà đừng có làm phiền tôi.
-Ồ! Khẩu khí khá nhể, mày chơi với con ranh váy đỏ xem chừng cũng học được thói ngang ngược của nó.
Tôi không nói gì mà tập trung và việc sẽ tìm chỗ nào để ẩn thân, cái góc Đông Nam này tre thì chẳng có, bụi tre gần nhất ở mé Đông hay hướng Nam thì đều cách xa vài chục mét.
-Mày khinh thường tao phải không thằng nhãi?
-Tôi đã nói với bà rồi, lần trước bà ném đá tôi rồi lại xúi cả người khác ném tôi.
-Mày là thằng đáng c·hết! Mày nên c·hết từ lâu rồi.
-Bà mới c·hết từ lâu, tôi vẫn còn sống đây.
-Mày đã đái xuống đầu tao, mày quên rồi à?
-Thế nhà của bà là cả con mương này à? Tôi thích đái ở đâu là việc của tôi, liên quan gì đến bà.
-Mẹ thằng nhãi này ngày càng to gan lớn mật, bà sẽ kéo chân mày xuống, bắt mày là thằng hầu.
-Bà có tin ngày mai tôi xách cả xô nước đái ở nhà ra dội xuống đoạn này không?
-Mày dám?
-Tôi nói là tôi làm, có cái gì mà không dám?
Mụ Mẹ Chẽ cười ré liên tục những tràng cười như điên dại, tôi cũng có đôi chút ngạc nhiên vì mình không bị buốt tai và chân không bị đông cứng như mấy lần trước nữa.
-Bà cười như thế không mỏi miệng à?
Mụ Mẹ Chẽ không ngưng lại mà thậm chí còn ngửa mặt lên trời cười to hơn, dài hơn như muốn làm rách màng nhĩ của tôi, đến lúc này thì tôi biết bà ta chả thể thôi miên tôi giống như lần trước nữa rồi, có thể là do tôi lớn hơn hoặc do đã trải qua nhiều pha quỷ dị nên tôi nhìn không có gì sợ. Thay vì sợ hãi thì lúc này tôi lại đứng khoanh tay trước ngực nhìn mụ Mẹ Chẽ cười.
-Bà còn cười như điên dại bao lâu nữa để tôi còn biết, tôi bực mình đấy!
Mụ Mẹ Chẽ im bặt và nhìn tôi.
-Mày bực mình?
-Đúng! – Tôi gật đầu.
-Há há há! Bà con làng nước ôi ra mà xem thằng ranh con này nó bực mình tôi này, há há há.
-Sáng ngày ra tôi mà không đổ một xô nước đái xuống chỗ này thì tôi thề sẽ để bà kéo chân, bà tin hay không thì tùy.
-Mả mẹ nhà mày, miệng còn hôi sữa mà to gan lớn mật nhỉ, con ranh váy đỏ c·hết đ·âm c·hết chém kia đâu rồi, mày cậy có nó bảo vệ nên mày không sợ tao? Mày có gan thì bước chân xuống vạt cỏ xem tao có dám kéo chân dìm c·hết mày không?
-Thế à?
Tôi đưa tay phải ra phía sau cổ áo và rút thanh kiếm gỗ trừ tà ra.
-Bà biết cái này là cái gì không?
-Mẹ mày, đồ chơi trẻ lên ba mày cầm ra dọa tao sao?
-Hồi trước bà dọa tôi, ném bùn đất vào tôi mà tôi chẳng làm gì được. Hay nhân tiện đêm nay gặp nhau, bà ngồi im trên cành tre để tôi chém thử được không?
-Hử? Chém? Há há há, mày... mày chém tao á?
-Ừ! Dù sao bà cũng là con ma đã kéo chân một đứa bé ở làng này, mấy khi gặp bà. Bà ngồi im chỗ đấy tôi chém thử, chỉ là kiếm đồ chơi thôi mà.
Mụ Mẹ Chẽ chăm chăm nhìn tôi vung kiếm lên, một chút gió thổi tới làm cây tre rung lắc, mụ Mẽ Chẽ là một con ma già nên nhanh chóng hiểu ra vấn đề nên vội vàng nhảy xuống mương nước đúng lúc tôi chém kiếm xuống, mặt nước chỉ có chút lăn tăn gợn sóng nhưng gió thổi sang phía bên kia đường làm nghiêng ngả vài bụi cây dại mọc sát bờ mương.
-Này, ngó cái đầu lên thử đi bà già kia, lần sau gặp tôi ở đâu thì tránh mặt ra nhưng mà sáng mai tôi vẫn đổ nước đái lên đầu bà đấy.
-Thằng... thằng ranh con khốn nạn. – Âm thanh của mụ Mẹ Chẽ vọng đến từ phía xa, chắc đã chạy qua cả đoạn cổng nhà Chắc Gạo.
-Tự nhiên đêm nay gặp bà làm tôi nhớ ra những đứa đã ném đá tôi ngoài đường, bà bảo bọn đấy một là cút đi hai là tôi sẽ tìm đến tận nơi với nước đái, mắm tôm và cả kiếm nữa đấy.
Đáp lại tôi chỉ là tiếng gió thổi nhẹ, tôi nhìn thanh kiếm gỗ, cười và lẩm bẩm một mình.
-“Biết thế chém c·hết mụ ấy ngay từ đầu cho rồi, chả nghĩ ra sẽ gặp, nhưng mà mấy con ma đã ném đá mình dạo trước cũng đến lúc hỏi tội rồi. Đúng là có v·ũ k·hí khắc tinh của ma quỷ thật sự là tốt quá.”
Sau một hồi nhìn ngó tôi đành trèo tường để leo lên mái nhà của một căn nhà mái bằng nằm ngay góc Đông Nam, khi đã nằm sấp trên mái nhà nhìn trăng in bóng xuống mương Khoai trước mặt thì tôi thấy có chút lạ vì chả gặp ông Thổ Địa nhà này hoặc gia tiên đuổi tôi đi, có khi tôi đang nằm mơ nên họ không làm phiền tôi?
Tôi nằm quan sát một hồi lâu, thời gian trôi qua khoảng chừng một nén nhang, thi thoảng tôi nhìn thấy vài cái bóng mờ mờ ảo ảo đi lại trên đường cái quan, thôi thầm nhớ lời bà già kể về những bóng ma đốt đuốc đi tuần trên đường nhưng sao những bóng ma này chả có ma nào đốt đuốc? Họ chỉ im lặng và đi như lướt trên đường cái quan, đôi khi tôi cũng cảm thấy như họ có dùng ngựa vì trong tiếng gió vọng tới móng ngựa nện trên mặt đường nhựa lộp cộp rất đặc trưng và gấp gáp.
Trăng trên cao sáng và sau cùng tôi cũng nhìn thấy một số bóng mờ mờ từ phía Cống Đoan đi lại, mỗi lúc một rõ ràng hơn, tôi chú ý bởi vì những vong khác không đi thành nhóm như thế này và sau cùng những bóng ma ấy dừng lại ven đường sau đó đi gần bờ mương như tìm kiếm và xem xét cái gì đấy một đoạn. Một lát sau những bóng ma ấy tụ lại ở một chỗ cách tôi khoảng hơn 50 mét, tôi dán mình xuống thật thấp như sợ họ sẽ phát hiện ra. Hai mắt tôi mở to để quan sát và nhìn thấy họ ném cái gì đó màu trắng qua con mương, họ ném mạnh thứ đó rơi xuống ruộng và sau đấy buộc một đầu vào gốc phi lao nhỏ trồng ven đường cái quan. Tôi không hiểu họ định làm gì nhưng tôi liên tưởng đến việc đám ma ở làng tôi các cụ bà xếp hàng đội một cái khăn dài màu trắng mà tôi nghe đâu là để làm cầu gì đó.
-“Cầu á?”
Tôi thầm nghĩ trong đầu và tự đặt câu hỏi cho chính mình nhưng chưa có đáp án thì cảnh tượng trước mặt tôi đã giải thích ngay, bọn họ làm cầu thật. Tôi đếm cả thảy có tới bảy bóng ma đi trên cái dải khăn màu trắng đó, gió thổi làm dải khăn đung đưa nhưng bóng ma thì không bị ảnh hưởng gì, cằm tôi chạm tới đất vì miệng tôi há to quá.
Tôi ngạc nhiên quá mức!
Tôi dụi mắt và nhìn vì sợ mình nhầm nhưng đúng là những bóng ma đang đi trên dải khăn màu trắng.
-“Tại sao không bơi qua mà phải làm thế nhỉ?”
Đến khi tất cả những bóng ma ấy đã ở bên này của con mương thì tôi mới sực nhớ ra là mình quên báo cho chị Ma, tôi vội vàng nhắm mắt lại và làm như đã dặn, lúc mở mắt ra tôi vẫn không thấy chị ấy đâu nhưng tôi không lấy làm sợ bởi vì việc của tôi là làm đúng như được dặn. Chị ấy không xuất hiện ở đây nhưng có thể đang lẩn khuất đâu đó ngoài kia, tôi có một niềm tin vô căn cứ như vậy.
-“Đi đánh nhau phải có lòng tin vào đồng đội!”
Không phải tôi tin như vậy mà khi ôn thi môn lịch sử tôi nhớ như vậy chứ tôi có đánh nhau bao giờ đâu mà biết được.
Bảy bóng ma đó nối nhay lom khom đi thành một hàng rất nhanh đã lướt gần tới lũy tre mà tôi đã từng đào được vàng của Ông Mãnh cho tôi, lũy tre lúc này ở hướng 9g. Những bóng ma lại nằm rạp xuống, lẫn vào những ruộng lúa và hoa màu sau đó từ ruộng lúa ấy lại có một dải khăn trắng ném qua bờ bên này, ngay sát bụi tre.
-“Bọn này bị điên à? Cái mương nhỏ dẫn nước mình còn nhảy qua được mà còn làm cầu tạm? Hay là được đào tạo bài bản nên phải làm theo sách vở?”
Tôi nằm trên mái của căn nhà và lặng im quan sát, những bóng ma sẽ khó nhìn thấy tôi bởi vì có vài tàu lá chuối khuất tầm nhìn cộng thêm việc tôi đang ở trong đất nhà người khác, tôi nghĩ như vậy.
Những bóng ma chuyên nghiệp một cách sách vở này tụ lại ngay bên chân lũy tre và sau đấy một lúc thì chúng nhanh chóng bước qua con đường đất nhỏ, nép sát vào những bờ tường rào của những ngôi nhà hoang ven lối đi. Từ vị trí tôi đang nằm quan sát thì không còn nhìn được nữa bởi vì tôi và bọn họ đã là một đường thẳng và tôi bị che khuất bởi những tàu lá chuối. Tuy hơi hồi hộp nhưng tôi cũng vội vàng rời khỏi vị trí, tụt xuống bờ tường nhìn cẩn thận sau đó tụt xuống đất rất nhẹ nhàng, sau khi nằm sấp sát bức tường gạch của căn nhà thì tôi không nhìn thấy bóng của con ma nào trước mặt, chả hiểu chúng đã đi đâu nhưng tôi đoán rằng bọn chúng sẽ băng qua những ruộng rau trống trải gần lũy tre nhà tôi rồi đi lên hướng cổng chùa.
-“Khoan đã! Ma lên chùa làm gì?”
Hỏi nghĩa là tự trả lời, tim tôi đập loạn nhịp vì nếu không lên chùa có khi nào bọn ma này thám thính nhà tôi không nhỉ? Hay chúng đi theo đường nhỏ để đột nhập vào làng? Để biết đáp án đúng thì chỉ còn cách bò lên, sau khi cân nhắc lợi, hại và khống chế nỗi sợ vì trong tay có thanh kiếm gỗ thì tôi nhổm dậy và men theo bờ rào chạy băng qua cổng những ngôi nhà hoang để đến chỗ đoạn ngã ba rẽ vào nhà tôi. Vừa đi tôi vừa hi vọng bọn chúng sẽ không bất thình lình quay lại hoặc bố trí một vong hồn chặn hậu, nhưng chúng đã không bố trí vong nào chặn hậu cho nên khi tôi áp sát bức tường của căn nhà hoang ngay góc ngã ba thì tim tôi như đập thình thịch. Tôi tưởng tượng cảnh mình thò đầu ra quan sát thì gặp một cặp mắt cũng thò ra nhìn mình và chạm trán ở ngay góc tường. Mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng sau đó thì tôi vẫn phải thò cái đầu ra nhìn vào lối đi qua cổng nhà tôi rồi sau đó nhìn ra phía sau nhà cô Thu và hướng bụi tre cũng như đoạn cây duối đã bị chặt ...
Không thấy bóng ma nào!
-“Chúng nó vào làng rồi?”
Một hồi quan sát vẫn không thấy thì tôi ngoái lại chỗ bụi tre nhỏ nơi vẫn còn thấp thoáng bóng dải khăn màu trắng đang phấp mới trong gió, ngó lại nhìn vào phía trong một lần nữa vẫn không thấy gì thì tôi quay lại chỗ bụi tre để xem cái khăn đó có gì đặc biệt.
-“Nhìn nó cũng giống cái khăn gói đậu nhà mình mà”
Nhưng sau đó tôi nhìn thấy cứ cách nhau khoảng chừng ba gang tay của tôi thì có vài hình thù nên tôi đoán lại có bùa phép gì rồi. Thời gian không có để nghĩ nhiều, với tính cách của tôi thì đời nào cơ hội phá đường lui của bọn chúng trước mặt mà tôi lại bỏ qua được thế nên tôi loay hoay tháo đầu bọn chúng đã buộc vào gốc tre sau đó ném mạnh qua bên ruộng lúa rồi nhanh chóng trở lại chỗ góc tường để quan sát tiếp.
Chị Ma vẫn không thấy hình bóng ở đâu còn ánh trăng chiếu xuống trước mặt tôi bây giờ chỗ vàng, chỗ đen kết hợp với tiếng gió thổi rì rào từ cánh đồng khiến tôi cảm thấy có đôi chút căng thẳng.
Tôi nghĩ mình nên làm gì đó trong lúc chờ đợi!
---
***