Chương 166: Dương bổ đầu
Vấn nạn cờ bạc ở Việt Nam không phải là mới có mà có từ hàng nghìn năm trước nên tôi mới khẳng định rằng trong máu của đàn ông Việt Nam có “máu ăn thua” tuy không phải là tất cả nhưng ... chắc cũng phải phân nửa số người tôi biết trong đời đã ít nhất có hơn một lần chơi cờ bạc dưới các hình thức khác nhau. Thời các cụ xa xưa thì không chỉ có con dân đ·ánh b·ạc mà thậm chí ... cả vua cũng chơi, bạn có thể không chơi cờ bạc nhưng sự thật lịch sử đã chứng minh rằng cha ông, tổ tiên của chúng ta đã chơi rất nhiều và không bao giờ thiếu trong các lễ hội. Chính bởi vì cờ bạc là một vấn nạn và là khởi nguồn cho nhiều tệ nạn khác cho nên từ thời xa xưa các đấng minh quân đã hơn một lần ban hành những luật lệ hà khắc nhằm giảm đi vấn nạn này.
Năm 1179 đời vua Lý Cao Tông cũng đã có chỉ dụ cấm việc mang cá, muối hoặc nông cụ bằng sắt lên mạn ngược để trao đổi và lấy tiền đ·ánh b·ạc. Sang đến thời Trần, Hưng Đạo Vương cũng có cảnh báo với ba quân việc chơi cờ bạc như chọi gà, xóc đĩa sẽ làm sao nhãng binh phòng, làm giảm lòng yêu nước. Trong cách triều đại phong kiến Việt Nam thì thời Trần ban hành luật trị tội đ·ánh b·ạc rất nặng nhưng nhiều quan lại không vì thế mà kh·iếp sợ, có quan còn chơi thâu đêm suốt sáng, ăn uống ngay trên phản để việc đ·ánh b·ạc không bị gián đoạn giữa chừng. Đặc biệt vào năm 1362 vua Trần Dụ Tông còn cho mời những người giàu có ở vùng Kinh Bắc (nơi phát tích của nhà Lý) vào cung để . . đ·ánh b·ạc một cách công nhiên cho nên người trong thiên hạ cũng vì thế mà làm theo. Dù không phải là nguyên nhân chính nhưng việc nhà vua dung túng cho người đ·ánh b·ạc cho nên đã gián tiếp làm mất ngai vàng vào tay Hồ Qúy Ly.
Lê Thái Tổ (Lê Lợi) ngay sau khi lên ngôi vua đã ban hành luật cấm đ·ánh b·ạc vào năm 1429 bởi nhiều kẻ du thủ du thực thường hay tụ tập uống rượu, đ·ánh b·ạc làm bại hoại phong tục nên mới ra luật nghiêm trị chặt ba đốt ngón tay nếu b·ị b·ắt vì tội đ·ánh b·ạc. Năm 1449, Lê Nhân Lập cùng với đồng đảng hay đ·ánh b·ạc và sau đó là tổ chức trộm c·ướp lấy tiền đ·ánh b·ạc rồi sau đó sợ bị phát hiện nên dụ đồng đảng tới nhà rồi g·iết người diệt khẩu, vụ việc bị phát giác nên cũng bị tội giảo. Cha của Lê Nhân Lập là Thiếu úy Lê Lan cũng vì việc này mà bị giáng chức. Đến thời Lê Trung hưng thì vua Lê Huyền Tông vào năm 1663 một lần nữa ban lệnh cấm quan lại và nhân dân đ·ánh b·ạc và trị tội nặng cả chủ chứa, con bạc nếu bị phát giác. Đến thời Nguyễn có một án lệ vào thời vua Thiệu Trị, chuyện là một người lính tên Phạm Văn Đạt mở sòng dụ người khác chơi đ·ánh b·ạc rồi cãi nhau, la hét lúc nửa đêm và sau đó cũng bị tội giảo giam hậu (treo cổ nhưng giam lại chờ thi hành).
Sở dĩ tôi phải dẫn lại một vài sự kiện lịch sử như vậy để chứng minh rằng cờ bạc là vấn nạn của 1000 năm qua và vì thế những thế hệ cha ông thân xác đã hóa thành đất nhưng nếu vong hồn chưa đến lượt đi đầu thai thì khả năng cao họ sẽ chơi cờ bạc, thậm chí ngay cả vong là nữ giới. Trước đây tôi đã từng kể rằng bà Trẻ tôi khi còn con gái vẫn thường hay để dành chút tiền đ·ánh b·ạc vào các dịp hội hè, lễ, Tết và cho đến khi 85 tuổi bà vẫn có rất nhiều người bạn già cùng ngồi chơi tam cúc ăn tiền.
Trong nhà tôi, tôi chỉ dám khẳng định duy nhất có bà già là chưa bao giờ thấy bỏ một đồng ra đ·ánh b·ạc và câu mà bà vẫn hay dạy tôi: “Mày không ăn của người ta thì người ta không ăn của mày”. Tôi cũng là một người có máu đỏ đen nhưng chỉ khác ở một điểm là tôi biết điểm dừng và xác định cờ bạc chỉ là một trò vui. Có những thời điểm vì miếng cơm manh áo tôi phải cầm bút và giấy không phải để học mà để tính toán những con số cho người khác đánh và lấy đó làm kế sinh nhai nhưng ngay khi nhận được tấm bằng tốt nghiệp đại học thì trước khi ra sân bay tôi để lại một ít tiền để ghi vài con số, tôi biết sẽ không trúng nhưng đó là cách tôi bỏ lại mọi thứ phía sau. Hiện tại, đôi khi tôi cũng sẽ chơi một chút như để tìm sự phấn khích trong cuộc sống mà ít có những pha gay cấn như thời tôi còn nhỏ, xem như tôi bỏ tiền ra để mua lại cảm giác hồi hộp giống như những đêm nằm trong bụi tre chờ giặc tới, à, chờ địch tới, à cũng không phải, là chờ k·ẻ t·rộm tới.
---
Ông Mãnh rất mau chóng đã quay trở lại với hai cái bị không, vàng chắc đã đổ ra vườn rồi, lúc này chúng tôi mới chỉ đi được quá nửa đoạn đường về và ước chừng cách làng Bưởi Cuốc của tôi một quãng đi bộ khoảng chừng nửa nén hương (khoảng 20 phút). Những bóng ma nhận mà chị Ma mướn khiêng vàng bạc cũng nhanh chóng bỏ vàng, bạc từ hai cái sọt sang hai cái bị lớn, chỉ một loáng thì hai cái bị lại chứa đầy vàng và bạc. Chị Ma trả công cho mỗi người một nén vàng cho còn cho thêm họ chỗ bạc còn thừa không thể mang về được, họ cảm ơn rối rít rồi biến mất, ngựa quay đầu chuẩn bị chạy đi thì chị Ma bảo tôi.
-Em cũng lên ngựa về luôn, chịu lạnh một tí về cho nhanh.
-Chị thì sao?
-Chị bay được. – Chị Ma cười, nụ cười mà chị ấy bảo là “nhất tiếu thiên kim”
-Vâng!
Tôi bước mấy bước lên phía trước thì bỗng nhiên nghe tiếng nói.
-Tiểu thư! Thưa tiểu thư!
Nghe âm thanh tôi đoán biết là của người âm bởi vì có đặc trưng mà tôi rất khó diễn tả thành lời, thôi thì tạm gọi là kinh nghiệm do tôi đã nghe nhiều rồi vậy.
-Bọn họ đã thuê người truy đuổi phía sau, sẽ đến ngay bây giờ. Tiểu thư mau chạy đi!
Tôi quay nhìn lại và thoáng chút ngạc nhiên bởi bóng ma này chính là anh chàng người hầu của Đông Lão Đại.
-Ta biết rồi, mà ngươi là ai sao lại đến bao cho ta làm gì?
-Thưa tiểu thư, là do .. là do ..
-Anh này ban nãy giúp em khuân vác vàng và xóc cái. – Tôi bước quay trở lại nói với chị Ma.
-Nhà ngươi đa sự quá, thôi lánh mặt đi không chúng nó thấy sau này lại phiền phức cho ngươi.
Bóng ma của anh chàng người hầu quay sang tôi cúi đầu cười rồi định xoay lưng bỏ đi thì chị Ma gọi lại.
-Này! Ngươi đã không quản ngại nguy hiểm đến báo tin cho ta cũng xem như ngươi là một vong hồn có tâm. Ta đây không muốn để nhà ngươi thiệt, ta sẽ cho ngươi 10 nén vàng.
-Thưa tiểu thư, ban nãy cậu nhỏ kia cho tôi cũng nhiều rồi, tôi không cần thêm nữa. Tiểu thư và hai cậu đây đều là người tốt nên tôi cũng muốn báo đáp.
Ông Mãnh đã khệ nệ mang vàng tới trước mặt bóng ma người hầu kia.
-Mấy thứ này ngươi cần hơn ta, cầm lấy mà về giải quyết nợ nần đi. Ta biết ngươi cũng vì hoàn cảnh mà phải làm thân trâu ngựa cho mấy đứa bất lương kia, ngươi tên gì?
-Thưa tiểu thư, tôi tên là Nguyễn Hoằng Ba, người ta hay gọi tôi là Ba Cô Nhi.
-Ngươi đổi tên đi, không được để người ta coi khinh như vậy, thôi cầm vàng rồi đi mau, chúng nó đến thì ngươi khó có nơi mà ở.
Ba Cô Nhi, tôi chẳng hiểu ai đã gọi anh ta bằng cái tên ấy nghe như tiếng nước ngoài ấy, tuy còn thắc mắc cái tên của anh ta nhưng tôi cũng cúi đầu chào trước khi anh ta biến mất. Trần sao âm vậy, ở đâu cũng có người nọ người kia và dưới âm phủ cũng có ma nọ ma kia thật sự.
-Em và Ông Mãnh nhà em cũng rút đi.
-Tôi ở lại, tôi sao phải chạy trốn chúng nó? – Ông Mãnh nhà tôi bỗng nhiên thay đổi bất ngờ làm tôi ngạc nhiên.
-Em sẽ không đi trước đâu, tuy em không có mang cái kiếm của ông sư nhưng nếu nguy hiểm em cũng có thể giúp được chị, bên kia đuổi theo chắc đông lắm ạ.
-Đây không phải huyện nhà, chị không biết bên kia như thế nào, ở lại nguy hiểm lắm.
-Vậy Ông Mãnh phải về vì phải mang theo vàng. – Tôi xí phần ở lại trước.
-Sao tao phải về mà không phải là mày, tao là cụ mày đấy nhá, cụ của cụ mày luôn ấy.
-Cụ buồn cười nhờ, thế cháu hỏi cụ, cụ ở đây thì có đánh được bọn nó không?
-Không đánh được tao cũng ở, không đánh được thì tao chửi.
-Con lạy cụ, bây giờ cụ về mau rồi cụ vào nhà lấy hộ con cái kiếm trừ tà là tốt nhất.
-Mày bị dở à thằng kia, cái kiếm trừ tà của mày bọn tao làm sao mà sờ vào được.
Chị Ma không tham gia vào việc hai cụ cháu tranh luận và bay lên trên cao nhìn về phía sau chắc để quan sát.
-Cụ có làm được như thế không? – Tôi chỉ tay lên bóng quần áo đỏ của chị Ma và hỏi Ông Mãnh nhà tôi.
-Tao cũng gần gần như thế.
-Cháu hỏi thật, thế cụ là gốc gác họ Lý, cụ có khẩu quyết hộ thân không?
-Là cái đếch gì?
-Chắc cụ không phải đích tôn rồi.
-Ranh con, không phải đích tôn thì liên quan gì đến khẩu quyết vớ vẩn gì của mày?
-Cụ ngây thơ lắm, bà cô Tổ bảo cháu là nếu có bị ma quỷ hay hoạn nạn là bà cô Tổ đá bay tất cả, chỉ cần cháu đọc khẩu quyết là được. Cụ có thể gọi được gia tiên tiền tổ nhà mình đến đánh nhau với đám ma giang hồ này không?
-Tao ... tao chưa, tao là tổ tiên nhưng tao phù hộ cái khác.
-Thế thì cụ ở đây làm gì? bọn nó chém cụ tan tành xác pháo giống như chị Ngọc Hoa chém lão đại gì kia thì cụ còn phù hộ được cháu cái gì nữa?
-Bọn nó có kiếm à?
-Sao mà cháu biết được, cháu còn nghe bọn nó có cả súng thần công.
-Hả? Cả thần công đại pháo á? Có lý nào bọn ma cỏ vớ vẩn lại có những thứ ấy được.
-Hoặc là súng hỏa mai, cụ biết súng hỏa mai không?
-Không! – Ông Mãnh nhà tôi lắc đầu.
-Thế cụ về trước đi, cháu ở lại đây giúp chị Ngọc Hoa. Nếu bên kia đông thì cháu sẽ đọc khẩu quyết để nhờ trợ giúp, đến khi ấy tất cả những vong hồn ở gần cháu đều sẽ b·ị c·hém thành tám mảnh.
-Thằng bé nó nói phải đấy, nhờ ông mang vàng bạc về giúp ta, thằng bé sẽ không sao đâu, có nguy biến thì ta chạy nó bỏ lá vối và tỉnh giấc rồi tính tiếp.
-Được, đây là ta về vì hai ngươi nói ta về đấy nhé, ta đây không phải là người hèn nhát bỏ con cháu lúc nguy nan đâu nhé!
-Có ai nói gì cụ đâu, cụ cứ cả nghĩ.
Chị Ma thì bụm miệng cười cố gắng không thành tiếng, bản thân tôi cũng thắc mắc rằng Ông Mãnh nhà tôi gầy gò ốm yếu thế kia thì phù hộ độ trì cho tôi như thế nào cho hiệu quả, có dịp tôi phải hỏi rõ chuyện này cho xong.
Ông Mãnh lên ngựa và nhanh chóng biến vào bóng đêm, từ đây về làng tôi khoảng nửa nén hương trong mơ thì chắc cũng chừng 3,4km là cùng, tôi chưa đi đến nơi này bao giờ nên không biết rõ hơn nữa khung cảnh tuy sáng hơn trăng nhưng cứ mờ mờ kiểu gì, rất khó xác định, không giống như những nơi tôi từng đi qua tôi sẽ nhận ra ngay.
-Em nấp vào sau cái gò đống phía kia kìa, trường hợp nguy hiểm mà thấy chị rút đi thì em vứt lá vối và tỉnh giấc là xong nhé.
-Nhưng mà tỉnh giấc thì lần sau lại tiếp tục chạy hả chị?
-Tỉnh giấc thì đêm mai ngủ giắt kiếm vào trong người là xong!
Chị Ma che miệng cười khiến tôi thấy hơi khó hiểu nhưng mà từ lần sau nếu có đi ngủ tôi sẽ để kiếm cạnh giường và nhất định sẽ mang theo nếu như ngủ mơ phải đi đâu đó khỏi làng cho chắc ăn.
Tôi chạy đi nấp vào gò đất bên vệ đường cách chỗ chị Ma đứng khoảng hơn 10m, khi tôi nghe thấp thoáng thấy từ xa vọng lại có tiếng lộp cộp cũng là lúc chị Ma bước ra giữa đường khoanh tay đứng chờ. Tôi không sợ mấy cảnh này lắm bởi vì tôi biết là chị Ma thậm chí còn chờ đợi để được giao chiến nhưng tôi có chút lo lắng bởi vì đây không phải huyện nhà, mấy việc thuộc thế giới âm này tôi đều là tự suy luận và thi thoảng mới dám hỏi chị Ma, vui thì chị ấy kể nhưng thường thì không bởi vì chị ấy từng nói rằng không muốn tôi biết quá nhiều sau này làm thầy phù thủy thì lại dính nghiệp, nghe thế dĩ nhiên là tôi hãi rồi, tôi không thích làm nghề phù thủy tí nào.
Tiếng động mà tôi nghe chính là tiếng ngựa chạy trên đường cái quan, có khoảng 6 con ngựa nhưng mà nhìn con nào cũng như ốm đói, còi cọc, chẳng giống con ngựa của chị Ma chút nào, điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên và tự lý giải rằng có khi những bóng ma này ít tiền nên mua ngựa còi cũng nên. Những bóng ma đều là nam giới và ngay khi phát hiện chị Ma đang đứng giữa đường chờ đợi thì họ cũng nhanh chóng nhảy xuống ngựa.
-Chính con tiện tì này đã c·ướp vàng của chúng ta thưa đại ca. – Một trong số những bóng ma lên tiếng, vậy là hắn đã ở sới bạc khi nãy.
-Đàn bà con gái mà to gan đấy, cô dám đến sới bạc của bọn ta để công nhiên c·ướp c·ủa ư? Mau xưng danh tính, nể tình phụ nữ ta sẽ xem xét bỏ qua nếu nhanh chóng trả lại vàng.
-Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên ta là Ngọc Hoa.
-Vàng của ta đâu? – Ma đại ca hỏi.
-Cất rồi.
-Con nha đầu thối này thật to gan, mau khai nơi cất giấu. – Một giọng khác vang lên.
-Ngọc Hoa? Cái tên nghe cũng hay đấy, nếu cô nhanh chóng chỉ nơi cất giấu thì ta sẽ tha cho, thậm chí sẽ nhận cô làm hầu gái. – Ma đại ca bước lên phía trước nói, tôi đã nhìn được bộ dáng của ông ta, một con ma nhìn tướng tá khá bặm trợn, mặt vuông chữ điền và trên đầu cũng buộc khăn màu tối, có lẽ là màu nâu. – Ta đang thiếu hầu gái bưng trà.
-Về gọi bà cụ tổ chúng mày ra bưng trà cho chứ chị đây không rảnh.
-Đập cho nó một trận đi đại ca, đánh nó.
-Chị đây không thích đàn ông nói nhiều, thích gì thì quỳ xuống xin chị sẽ chiều còn nếu muốn đánh nhau cũng tốt, đứa nào lên trước hay lên hết một lượt.
-Nhà cô mang v·ũ k·hí theo đã là bị cấm, lại ngang nhiên c·ướp sòng bạc thì tội này lớn lắm – Ma đại ca ôn tồn giải thích.
-Chị đây rất ghét mấy đứa nói lời hay ý đẹp để che giấu việc khuất tất, đám lưu manh chúng mày c·ướp c·ủa người ta, thua bạc thì giở trò nay lại nói lý. Chị đây ít học không thích nói lý, tốt nhất là nên nói chuyện bằng đao kiếm.
Chị Ma rút kiếm ra sẵn sàng chiến đấu.
-Cô em đây đã mang kiếm theo và chém đàn em của ta chứng tỏ cũng có chút bản lĩnh đao kiếm phòng thân, vậy cô em có thích đánh bằng quyền cước không? Đàn bà con gái cầm kiếm e không hợp lẽ.
-Chị đây không phải cô em của mày, nếu chú em thích quyền cước thì chị sẽ dùng quyền cước, chị đã nói là thích thế nào chị chiều thế ấy mà.
Chị Ma tra kiếm vào vỏ rồi giấu đi đâu tôi không biết, sau đó chị ấy tiến lên thêm một vài bước rồi dừng lại.
-Mấy em lên hết hay như nào?
-Con ranh con hỗn láo, dám thách thức Dương bổ đầu.
-Mày chán sống rồi con đĩ kia!
Mấy bóng ma phía sau chửi bới và nói khích bác chị Ma còn ma đại ca tên là Dương bổ đầu gì kia cũng bước tới với nụ cười đắc thắng.
-Tao nhớ mặt mày rồi nhá thằng kia, mày vừa gọi tao là con đĩ đúng không?
-Bố mày gọi mày đấy!
-Mày cứ nói cho thỏa thích đi, lát nữa tao không rạch miệng mày và chặt đứt hai chân của mày thì tao thề rằng đời này tao sẽ trở nên xấu ma chê quỷ hờn.
-Há há há, chúng mày nghe con đĩ kia nó nói gì không? Nó đòi rạch miệng tao kìa.
Tiếp theo đó là những tràng cười khả ố, Dương bổ đầu tuyệt nhiên không nói nửa lời mà gã chăm chăm nhìn thế thủ của chị Ma, sau một lúc thăm dò thì anh ta hét lớn một tiếng sau đó lao tung một cú đấm bằng tay phải về phía mặt của chị Ma, chị Ma lùi chân trái ra phía sau chừng một bước đồng thời tay trái cũng đưa tới đỡ nắm đấm của Dương bổ đầu. Nắm đấm bị cản lại nhưng ngay sau đó Dương bổ đầu giơ chân phải lên nhưng không đá mà giống như lấy đà vì ngay sau đó tung cước bằng chân trái trong khi chân phải vẫn chưa hạ xuống đất. Chị Ma ngả người ra phía sau, tay trái chống xuống đất và chân trái đá vào ống đồng của Dương bổ đầu, lực đá có lẽ không mạnh nhưng cũng làm Dương bổ đầu thất kinh.
-Nha đầu này khá đấy!
-Còn gì tung ra hết đi để sau này đỡ ân hận.
Dương bổ đầu tiếp tục lao tới, tung liên tiếp những cú đấm về phía chị Ma và thêm cả những đòn chân nữa, có đôi lần ông ta quét trụ khiến chị Ma phải lộn người về phía sau để tránh đòn khiến tôi thấp thỏm không yên, sau một hồi giao đấu thì hai bên trở lại thế thủ.
-Còn gì nữa không? Không còn thì đến lượt chị.
Dứt lời chị Ma chạy tới Dương bổ đầu bằng những bước dài giống như kiểu bọn con gái hay chơi nhảy xa vậy, đến bước thứ ba thì tung người lên cao và dùng hai chân đá liên tiếp vào phần ngực của Dương bổ đầu, Dương bổ đầu vừa lùi vừa dùng tay chống đỡ rất nhanh nhưng chị Ma bằng một cách nào đó bỗng nhiên ngưng đá và lộn người về phía trước đá gót chân vào sau gáy của Dương bổ đầu, ở giây tiếp theo khi những bóng ma đi theo Dương bổ đầu còn chưa kịp có phản ứng gì thì chị Ma đã đứng trước mặt bóng ma khi nãy đã gọi chị là “con đĩ”. Bóng ma ấy ngây người như tượng nhưng chị Ma dùng chân đá vào hai đầu gối làm ông ta quỵ xuống ngay lập tức, chị ấy rút kiếm ra và dùng mũi kiếm rạch miệng giống như đã cảnh cáo, tất cả chỉ diễn ra chưa đến 5 giây đồng hồ.
-Nãy ta nói rạch miệng thì ta đã rạch miệng rồi, nếu ngươi còn dám gọi ta như thế thì ta sẽ cắt lưỡi. Đôi chân của nhà ngươi xem như phế, lần sau gặp phụ nữ đẹp thì tránh xa ra không m·ất m·ạng nghe chưa, đồ thối tha.
Những bóng ma đứng gần bên vẫn ngây ra như tượng gỗ, chị Ma nhìn một lượt sau đó quay lại bước ngang qua Dương bổ đầu lúc này vẫn đưa tay lên xoa gáy.
-Hóa ra là bổ đầu của huyện này sao? Tài nghệ chừng đó chỉ đủ g·iết gà dọa khỉ mà thôi.
Chị Ma không nói thêm lời nào mà bước đi về phía tôi, khi đến gần thì chị ấy dừng lại nói tiếp với những bóng ma lúc này vẫn còn đang ngây dại.
-Ta nói lại, đời ta chưa ăn c·ướp c·ủa ai bao giờ trừ khi đứa nào đó dám lấy vàng bạc của ta. Đêm nay ta không ăn c·ướp, lũ các ngươi thua đàn em của ta lại giở trò c·ướp bạc là trái luật, nếu còn muốn đòi vàng thì ta có hai lời khuyên...
Chị Ma tạm ngưng như chờ cho những bóng ma kia lắng nghe.
-Thứ nhất là mang theo người có võ công cao cường, đánh thắng ta thì ta trả. Lời khuyên thứ hai chính là nhớ mang theo nhiều vàng bạc để mà chuộc vong, mỗi vong 50 nén không ít hơn. Đủ can đảm thì hẹn nhau tại đường cái quan chỗ ranh giới hai huyện vào đêm trăng tròn, giờ Sửu. Nhớ mang theo vàng khi đi bởi vì không có vàng hoặc bạc thì không ai trở về với bát hương nhà mình được đâu, ta đây xưa nay chưa nói hai lời.
Chị Ma khoát tay ra hiệu cho tôi rời khỏi chỗ ẩn nấp để đi theo chị ấy, tôi vừa chạy theo vừa ngoái lại nhìn những bóng ma đang thất thần, chắc họ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, còn tôi lại cười toe toét vì chị Ma thắng.
Tôi đi phía sau chị Ma, mái tóc dài buộc cao khẽ đung đưa nhẹ theo mỗi bước đi, thanh kiếm lại giấu đi đâu mất rồi.
-Đi lên trước!
-Dạ?
-Chị nói là đi lên phía trước.
-À, dạ!
Tôi nghiêng đầu, nhăn mặt khó hiểu vì đi sau thì sao đâu. Tôi bước đi phía trước cứ chốc chốc lại ngó về phía sau nhìn, chị Ma đi cách tôi cũng chỉ chừng 3m mà thôi.
-Nhìn cái gì mà nhìn?
-Em ... tại vì em chưa thấy chị đánh nhau bằng tay bo bao giờ.
-Tay bo? Người ta gọi là quyền pháp, đã không biết lại còn hay nói. Thế có muốn học không?
-Dạ không! – Tôi lè lưỡi tỏ ra sợ hãi. – Chị có cách nào dạy em chạy nhanh thì tốt rồi, mà cũng không cần học võ hay kiếm vì chị giỏi như thế rồi thì em học làm gì, chị thấy em nói đúng không nào?
-Hzz, con trai nói thế không biết ngượng à?
-Em không! – Tôi lắc đầu.
Chị Ma thở dài nhìn tôi lắc đầu, hai chị em đi thêm một đoạn nữa và nói toàn những chuyện linh tinh không đầu không cuối thì nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Ông Mãnh và con ngựa đang chạy tới.
---
***