Chương 158: Âm binh canh cửa và trận đánh trên gò
Những người đàn ông chạy bán sống bán c·hết ra ngoài cánh đồng và nhanh chóng mất hút, chị Ma thì cứ đứng cười khúc khích như vừa xem một vở hài kịch xem chừng hài lòng. Tôi vẫn chưa thấy chị Khuê xuất hiện lên bước lên gò đất xem xét tình hình, họ bỏ chạy và để lại một cái đèn pin nằm chỏng chơ trên vạt cỏ cùng những cuốc, thuổng, thậm chí cả dao găm và v·ũ k·hí phòng thân như tuýp sắt và vài con dao dài. Nhìn những thứ v·ũ k·hí thô sơ của bọn họ vứt ngổn ngang tôi cũng cảm thấy rùng mình bởi vì những thứ đấy chắc chắn dùng để đối phó với người sống nên. Tôi nhặt đèn pin của họ bỏ lại, một cái đèn pin được bịt khăn màu tối, soi rõ mọi thứ xung quanh và thấy một hàng tượng đất sét xếp ngay ngắn như một đội quân chỉ cách miệng hố khoảng hơn 1m, khoảng 15 bức tượng ăn mặc khá giống nhau và một bức tượng cưỡi ngựa đứng phía trước giống như chỉ huy. Tôi nhanh chóng bỏ qua những bức tượng đấy bởi vì lúc này bản thân tôi đã bỏ lá vối ra khỏi miệng cho an toàn trước lũ âm binh mà lão Diều Hâu để lại. Chị Ma không bước lên gò đất mà vẫn đứng nguyên tại chỗ quan sát nhất cử nhất động của tôi, tôi đoán rằng đây là cấm địa của chị Đẹp, chị Ma lúc này là khách nên chị ấy cũng không muốn làm gì quá phận.
Tôi soi thử đèn pin xuống cái hố họ đã đào, một cái hố đường kính khoảng hơn 1m, sau phải hơn 2m và đã đào hàm ếch về hướng Bắc như chị Ma nói ban nãy, tôi cúi đầu để soi xuống cho rõ hơn xem vàng bạc châu báu nhìn như thế nào vì khi nãy nghe loáng thoáng họ bảo tìm được rồi nhưng cái đèn pin đám người đánh rơi không dùng để chiếu xa nên tôi chưa kịp nhìn phía trong hàm ếch thì tóc tôi đụng phải một thứ gì đó nên ngẩng đầu và rọi đèn vào. Dưới ánh đèn pin, ngay trước mặt tôi, gần miệng hố là một thứ giống như lá trầu không của bà Già nhưng thay vì màu xanh thì nó lại có màu bạc và có lẫn đất cát, bên cạnh lá trầu không là một thứ giống như quả trứng vịt cũng lẫn với đất cát nhưng đã hóa vôi. Tôi lấy tay cầm lá trầu không lên để xem thử thì ngay lập tức bên tai tôi là giọng của chị Ma giống như hét lên.
-Bỏ xuống! Chạy lại đây!
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng theo phản xả thì soi đèn về hướng chị Ma giống như thắc mắc lời chị ấy vừa nói. Chị Ma tiến lên vài bước đứng sát gò đất vẫy tay tôi xem chừng hốt hoảng thấy rõ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của chị ấy như thế cả.
-Mau!
Chị Ma quát lớn, tôi bật dậy định chạy lại chỗ chị Ma đang đứng thì cảm giác như phía sau mình đang có một bàn tay hay một cái gì đó vô hình đang chồm tới rất lạnh, lạnh buốt như nước đá vậy.
-Cúi xuống, cúi xuống mau!
Giọng chị Ma rất gấp gáp và trên tay chị ấy đã cầm kiếm sẵn sàng kém về phía tôi, trong tích tắc sinh tử ấy tôi kịp hiểu ra rằng có thứ gì đó phía sau mình cho nên hụp người xuống mất đà ngã dúi dụi về phía trước, đèn pin và thanh kiếm gỗ cùng cầm trên tay phải đã rơi sang một bên còn tay trái vẫn cầm thứ giống như lá trầu không. Những tiếng leng keng của binh khí v·a c·hạm ngay lập tức dội đến giống như ngay phía sau lưng tôi, lúc tôi ngóc đầu dậy thì thấy như chị Ma đang đứng ngay trước đầu mình, giây sau đó tôi thấy mình giống như bị đá văng sang bên trái lăn lông lốc về phía mấy cây chuối gần bức tường ngăn cách với sân nhà dưới, chắc chắn tôi vừa bị chị Ma đá, không thể nhầm được.
Tôi lồm cồm ngồi dậy một tay xoa đầu vì có vẻ như vừa đập vào thân cây chuối, ngẩng đầu nhìn chỉ ngay trước mặt có vài mét, ngay dưới chân gò đất, chị Ma đang dùng kiếm giao đấu với một bóng ma kỳ dị giống như một bộ xương đôi mũ sắt, mặc áo giáp hạng nhẹ và trên mặt dường như vẫn còn dính một ít da thịt chưa hóa hết, tôi chưa gặp hình dạng một con ma nào trông kinh như vậy cả, thật sự là dọa người. Chị Ma vừa chống đỡ vừa xoay dần lưng về phía tôi, tôi đoán đó là cách chị ấy ngăn cản bóng ma kia tới chỗ tôi, bất giác tôi nhìn lên phía gò bởi vì tôi nhớ là tượng đất lão phù thủy để lại nhìn không dọa người như thế này.
Nhưng khung cảnh trên gò đất lúc này làm tôi không thốt ra được bất cứ lời nào hoặc nghĩ được điều gì cả, đầu óc tôi trở nên trống rỗng vì cảnh tượng trước mặt.
Khu gò đất tối tăm bây giờ nhìn sáng như ban ngày!
Tôi nhìn thấy toàn người là người hoặc là ... rất giống người, trên tay mỗi người đều là v·ũ k·hí sắc lạnh và họ nhanh chóng lao vào nhau.
Hai bên đang giao chiến, khoảng 30 người, ngay trên gò đất và những khu vực xung quanh trong khoảng diện tích chừng 50m vuông hoặc hơn, trang phục của phân nửa những âm binh trên gò rất giống với trang phục của người đang giao đấu tay đôi với chị Ma. Đếnlúc này tôi mới nhớ và hiểu ra rằng âm binh canh giữ kho báu của chị Đẹp đã xuất hiện và đánh với những tượng đất do lão Diều Hâu để lại.
Chị Ma lúc này vẫn đánh bất phân thắng bại với một âm binh mà tôi nhìn giống như bộ xương khô dính thịt trên mặt, ông ta rất say máu và dường như muốn mau chóng đánh bại chị Ma để tiến gần đến chỗ tôi đang ngồi bên gốc chuối. Âm binh muốn tiến còn chị Ma nhất định không lui cho nên hai bên đều tung ra những sát chiêu để hạ đối thủ thật nhanh, thêm một lần nữa chị Ma dùng chiêu thức làm cho thanh kiếm của chị ấy rít lên và xoay tròn tạo ra một c·ơn l·ốc x·oáy nhỏ và hất văng thanh kiếm của đối phương về phía bên phải. Nếu như những lần trước thì tôi đoán rằng chị Ma sẽ lợi dụng cơ hội này để hạ sát đối phương, có thể là bổ đôi họ thành hai mảnh hoặc chém đứt ngang thân nhưng chị ấy đã không làm như vậy mà hất hàm ra hiệu cho đối phương đi nhặt v·ũ k·hí rơi đâu đó ở bên sườn gò đất. Trong khi đối phương hằm hằm nhìn chị Ma như muốn ăn tươi nuốt sống thì chị ấy vòng tay trái ra phía sau vẫy vẫy giống như muốn ra hiệu cho tôi làm gì đó, tôi nhất thời chưa hiểu nhưng khi nhìn thấy chị Ma giơ kiếm thủ thế và chậm rãi bước xoay sang trái thì tôi ngay lập tức hiểu rằng chị ấy muốn tôi đổi vị trí ẩn nấp. Tôi vội vàng ngồi dậy và bước mấy bước đề phòng âm binh kia lao tới.
-Nhặt kiếm!
Chị Ma chỉ tay về phía thanh kiếm gỗ tôi làm rơi ngay mép gò đất ở phía bên trái chị ấy, còn bóng âm binh kia đã lui lại phía sau chừng gần 4m có vẻ như để lấy v·ũ k·hí, cả hai bên không rời mắt khỏi nhau đề phòng đối phương. Tôi nhanh chóng bước tới nhặt thanh kiếm gỗ và cầm trên tay rồi lùi lại phía sau chị Ma vài bước, hóa ra chị ấy muốn tôi có thanh kiếm trừ tà này để phòng thân.
-Vứt trả họ cái thứ em đang cầm trên tay!
Chị Ma nói như ra lệnh cho tôi, lúc này tôi mới sực nhớ ra mình vẫn cầm lá trầu không trên tay nên tôi bước đến cạnh gò đất và vứt lá trầu không lên vạt cỏ.
-Thằng bé này không phải k·ẻ t·rộm, không phải kẻ đã làm các anh thức giấc. – Chị Ma nói.
-Nhưng nó có ý định lấy thứ không thuộc về nó, tội t·rộm c·ắp dù nhẹ cũng phải chặt tay. – Âm thanh lạnh lẽo vang lên, tôi nghe rất rõ và cảm nhận rõ thứ âm thanh như vang lên từ lòng đất lạnh.
-Nó không có ý định đấy, các anh nên biết phân biệt phải trái.
-Cô là đồng phạm, thấy không lấy được nên bảo nó trả lại ư?
-Hừ, ta đây không sợ gì nhà anh thì không có lý do gì phải làm như thế. Đánh rơi kiếm của anh để anh nhặt chứ nếu ta đây muốn hạ sát thì anh không có cơ hội đấy đâu.
-Khá khen cho một thiếu nữ. Cô có thể đánh bại ta nhưng cô nghĩ có thể đánh lại được tất cả chúng ta hay không?
-Nếu ta không nhầm, các anh là âm binh bảo vệ cửa của Lý Ngọc Khuê tiểu thư.
-Nếu đã biết thì mau tránh ra, ta sẽ chỉ lấy một cánh tay của nó như thế là đã niệm tình rồi.
-Vậy nếu nó hạ hết các anh thì các anh tính sao?
-Hừ! Đừng có kể chuyện tiếu lâm ở đây.
-Ta đây là người vui tính, nghe giọng của anh xem chừng cũng đến từ vùng Nam Sách, y phục này hẳn là của lính nhà Mạc rồi.
-Trung sỹ thuộc Kim Ngô vệ, trấn Kinh Bắc, gốc Nam Sách chính là ta.
-Ta không hỏi chức vị của anh trong quân làm gì, điều đó đối với ta vô nghĩa. Nhưng ta nói lại một lần nữa, thằng bé này không lấy cái gì của các anh, nhiệm vụ của các anh bây giờ chính là đánh đám âm binh Thiên Triều kia. Nếu anh còn đứng dông dài ở đây thì đến khi hết câu chuyện có lẽ một mình anh phải đánh lại toàn bộ bọn chúng đấy.
-Nhà cô định chuồn đi? Đừng hòng lừa ta.
-Ta không phải đàn ông nhưng cũng là kẻ trọng chữ tín. Ta sẽ đứng chờ ở đây, nếu các anh hạ hết đám âm binh kia và vẫn muốn chặt tay thằng bé này thì cũng chưa muộn, ta chờ. Ma không nói hai lời.
-Xưng tên!
-Trần Ngọc Hoa, ma gốc Nam Sách, hồn tại Bưởi Cuốc thôn không đâu xa.
Chị Ma nói rất thản nhiên, còn tôi thì ít nhiều cũng ớn lạnh vì bị dọa chặt tay, chả lẽ vì tôi đã chạm vào lá trầu không kia ư? Âm binh kia xem chừng chưa hoàn toàn tin lời chị Ma nhưng hành động tiếp theo của chị ấy khiến tôi thấy ngạc nhiên bởi vì chị ấy thong thả đi lại gốc cây chuối ban nãy tôi ngã và nhảy tót lên ngồi trên bờ tường thấp ngăn cách sân nhà và vườn bưởi.
-Ta có nhiều thời gian, ta sẽ chờ. – Chị Ma vẫy tay tôi và chỉ lại ngồi trên bờ tường ấy. – Thằng bé này cũng không chạy đi đâu cả, cùng lắm thì hai bọn ta tồn hoặc các anh tồn.
Âm binh kỳ dị ấy sau giây lát nhìn thái độ có vẻ không muốn bỏ chạy của chị Ma thì nhanh chóng quay lại nhập cuộc với những âm binh khác để đánh những bức tượng, trận đánh có vẻ đang bất phân thắng bại.
-Bọn họ thấy em cầm lá trầu. - Chị Ma mắt dõi theo trận đánh trên gò. – Mà không việc gì phải sợ, mình chỉ là vô tình cầm thôi chứ không có ý định gì.
-Nhưng mà... nhưng mà sao chị Ngọc Khuê không... không đứng ra giải thích giúp em, chuyện này chị ấy biết mà.
-Hồn con dở ấy vẫn còn đang phiêu bồng như ngâm thơ.
-Hả?!
-Chắc chắn tờ giấy ông sư già viết thơ gì đó khiến nó đắm đuối lắm, đúng là tiểu thư nửa mùa lắm chuyện.
-Ch... chị ấy quả thật là thích thơ văn, con... con nhà quan em thấy đều vậy. Ông sư trên chùa chắc là viết thơ gì rồi, nhà sư thì chẳng bao giờ muốn sát sinh cả.
-Sư ông nào cũng thế, toàn nói những điều cao siêu.
Tôi gật đầu xác nhận việc này, nhà sư phải uyên thâm là đúng rồi, chẳng qua do tôi còn nhỏ nên chẳng hiểu gì mà thôi, điều này tôi thừa biết.
-Tí nữa mà phải đánh nhau với đám âm binh canh cửa kia thì em đừng sợ, bực quá thì cứ dùng kiếm mà chém là được.
-Nhưng mà...
-Nhưng mà sao?
-Nhưng nếu đánh tan họ thì lấy ai canh cửa?
-Lại còn nghĩ cả việc đấy nữa, em không s·ợ c·hết à?
-Sợ c·hết chứ sao lại không ạ, nhưng việc này là hiểu nhầm thì... thì phải dùng lời nói chứ chị.
-Chị nhớ là tổ tiên nhà họ Lý thiện chiến lắm mà sao em không giống thế?
-Em.. chắc bây giờ do em không mang họ Lý nên mới vậy.
-Hừ, chỉ được cái lẻo mép là không ai bằng thôi.
Trận đánh trên gò đất diễn ra đến hồi gay cấn, âm binh được làm từ tượng đất của lão Diều Hâu có vẻ đông hơn, trang bị tốt hơn hẳn nên chiếm thế thượng phong, tự nhiên khi nhìn thấy như vậy tôi lại lo những âm binh canh cửa của chị Đẹp sẽ thua trận.
-Chị... chị có thấy...
-Có! Bọn kia thiện chiến hơn trong khi đây mới chỉ là vệ vinh canh cửa nên có phần yếu thế.
-Hay... hay là chị giúp bọn họ đánh đám tượng đất kia, dù sao âm binh này cũng là người Việt lại canh kho của chị Ngọc Khuê.
-Điểm yếu của em chính là nghĩ quá nhiều cho những phụ nữ xinh đẹp
-Em là con trai mà.
-Chị có thể giúp nhưng mà đất ấy là cấm địa của con Khuê, nó không cho thì chị không thể vào được đâu, nước sông không phạm nước giếng được. – Nghe chị Ma nói như vậy là xem chừng cũng muốn nhập cuộc lắm mà không được.
-Vậy... vậy để em lên lấy cái tờ giấy dưới bát hương ra có thể chị ấy sẽ khác? – Tôi đưa ra một ý kiến.
-Điều đó là chắc chắn, tờ giấy của ông sư có vấn đề nhưng lên đấy nguy hiểm lắm, chị lại không giúp được.
-Em có kiếm! – Tôi giơ tay mình lên. – Chỉ cần chạy thật nhanh lên đấy, nghiêng bát hương lấy tờ giấy ra, chưa tới 5m em nghĩ là nhanh ạ.
-Dám không?! – Chị Ma nhảy tót xuống đất, điều này chứng tỏ chị ấy đã ngứa tay lắm rồi.
-Phải thử ạ.
Tôi tiến đến sát gò đất và chỉ còn cách phía trước miếu khoảng chưa đầy 5m, nhìn những âm binh đang mải đánh nhau trong vài giây, sau đó lấy hết dũng khí và chạy vù lên gò đất, nhanh chóng nghiêng bát hương rồi lấy tờ giấy dưới đáy bát hương một cách nhanh nhất có thể, tôi vội vàng chạy ngược trở lại chỗ chị Ma đang chờ và thở dốc vì sợ hơn là vì mệt.
-Này tiểu thư váy xanh thướt tha như dòng sông Đuống kia ơi! – Chị Ma lên tiếng gọi nhưng không giấu đi được kiểu khích bác – Hết u u mê mê với bài thơ gì đó hay chưa? Thơ với chả thẩn người ta sắp chém đứt tay thằng bé hậu duệ của cô rồi đấy.
-Ô! Xin chào công chúa nông dân, cô cũng đến đây xem hội hay sao?
-Hội?! Hội đâu? Đang có hội đánh nhau thôi, ta thích thật.
-Hừ! cô mỉa mai ta có phải không?
-Không hề, ta đây sao lại mỉa mai cô được, nhờ phước lớn của cô mà ta với thằng bé này chui bụi rậm, c·hết hụt mất phen đấy.
-Cô c·hết rồi lại còn c·hết hụt nữa cơ?
-Không, ta nói thằng bé này, chứ ta đây đ·ã c·hết rồi thì c·hết kiểu gì được nữa. Chỉ là tội nghiệp thằng bé cả đêm lăn lê để lo giải cứu một tiểu thư bận nằm đọc sách và vuốt cổ mấy thằng trộm đạo.
-Cô không phải mỉa mai ta, cô ganh tị với ta có phải không?
-Không hề, không hề! Ta đến đây là để bảo vệ thằng bé, chỉ là vì âm binh canh cửa hiểu nhầm nên muốn chặt tay nó, cô thì mải ngâm thơ cho nên ta hơi bất bình chút thôi.
-Ta không có nhờ nó giúp ta, ta đã nói việc này nguy hiểm rồi.
-Nhưng nó đã tham gia lẽ nào cô mặc kệ nó bị âm binh nhà cô chặt tay?
-Cô đưng có mà khích bác ta, tiểu thư ta đây không để ý mấy chuyện nhỏ.
-Vậy cô để ý chuyện to sau lưng đi, đám âm binh thằng phù thủy mang đến đang chiếm thế thượng phong, thằng bé lo âm binh của cô tan tác không có người bảo vệ cửa cho cô nên nó muốn ta giúp một tay đánh lũ tượng đất kia.
Chị Đẹp lúc này mới nhìn tôi, hóa ra chị ấy bận ngâm thơ của sư thầy, nghe điều này tôi không biết nên tỏ thái độ như thế nào thì phù hợp nên đành... cười trừ và gật đầu ngỏ ý xác nhận lời chị Ma nói. Tôi đang nghĩ cách để hai người phụ nữ này ngưng việc nói cạnh khóe nhau và chung tay giải quyết mối nguy trước mắt.
-Chị... chị có thể cho chị Ngọc Hoa lên gò để... để đánh đám tượng kia giúp chị một tay hay không chị?
Chị Đẹp thay vì trả lời thì ngoái lại nhìn đám âm binh hai bên đang tả xung hữu đột với tiếng binh khí, hò hét chói tai.
-Cũng nên chấm dứt sớm để cho yên tĩnh chị ạ, bên kia đông hơn lại trang bị tốt hơn.
-Liễu yếu đào tơ như nông dân tiểu thư đây liệu có...
-Chị ấy dư sức đánh đám tượng âm binh mà, - Tôi c·ướp lời thật nhanh và quay sang nhìn chị Ma – Em nói thế có đúng không chị?
-Đúng! Đám nhãi nhép tượng đất này không khó khăn gì để xử chúng nó. Nếu âm binh canh cửa mà thua rồi đám tượng cứ để đấy xem đứa nào rét.
-Cô... cô nghĩ ta sợ...
-Thôi mà, thôi mà... ! – Tôi vội chen ngang. – Việc cần kíp bây giờ là giải quyết xong đám đó rồi nói chuyện tiếp, ta còn nhiều thời gian lo gì ạ.
Chị Đẹp không nói thêm nữa mà ngẩng đầu lên ngắm sao trong khi chị Ma giống như cũng muốn nói gì đấy thêm nên tôi vội nói tiếp.
-Chị Ngọc Khuê im lặng là đồng ý rồi, chị lên giúp một tay đi không muộn.
Chị Ma đứng im không nói, tôi cảm thấy thật sự khổ sở. Nhà cháy đến đít rồi mà chẳng ai chịu ai.
-Đi mà chị, em năn nỉ đấy! – Tôi nài nỉ chị Ma với giọng thật não nề, tôi nghĩ như vậy.
-Thôi được, nể em đã năn nỉ nên chị sẽ giúp chứ đâu như ai kia.
Chị Đẹp chưa kịp đối đáp thì chị Ma đã nhảy lên và biến mất, ngay sau đó cái thân ảnh màu đỏ của chị Ma đã nhanh chóng tham gia trận đánh trên gò đất của chị Đẹp. Giây phút khi chị Ma nhập cuộc thì cả hai bên đều ngạc nhiên do không biết chị ấy thuộc phe nào nên họ chống đỡ có phần lóng ngóng thấy rõ nhưng chỉ sau vài chiêu thì những người trong vòng chiến nhanh chóng nhận ra việc chị ấy xuất hiện chỉ liên tục nhắm đánh vào âm binh cưỡi ngựa có vẻ là chỉ huy bên phe tượng đất. Tình thế của trận đánh thay đổi mau lẹ vì phe âm binh canh cửa bỗng nhiên đánh hăng máu hơn, có khi nào là do chạm lòng tự ái của cánh đàn ông hay không? Thế trận từ việc một phe chiếm thế thượng phong nay đã cân bằng trở lại. Chị Ma liên tục tung ra những tuyệt chiêu mà tôi đã từng thấy và chỉ tập trung đánh vào tượng chỉ huy đang cưỡi ngựa khiến võ quan âm binh ấy phải vất vả chống đỡ cho nên xem như bị tách ra khỏi quân lính của ông ta. Sau chừng một lúc ngây người đứng nhìn hai bên đánh nhau như trên Tivi thì tôi cũng lóp ngóp đi lên gò và nói với chị Đẹp.
-Chị ạ, em... không phải em có ý lấy lá trầu kia đâu. – Tôi chỉ tay về phía lá trầu nằm trên vạt cỏ ven gò nhỏ. – Là em vô tình cầm lên xem thôi ạ.
-Ta thừa hiểu điều ấy ngươi không cần phải giải thích làm gì.
-Chị... chị có thể tránh đi chỗ khác được không ạ? Em... em muốn phá mấy bức tượng kia đi.
Chị Đẹp không nói lời nào nhưng sau đó bóng hình lại tan biến đi ngay, tôi chỉ chờ có thế thì đi vòng qua miệng hố và ngồi xuống dùng mũi kiếm chọc nhẹ vào bức tượng trên lưng ngựa và đung đưa nhẹ tay để bức tượng nghiêng ngả nhẹ và dĩ nhiên cùng lúc đó ở phía bên kia chị Ma đã đâm một kiếm xuyên qua ngực võ quan chỉ huy âm binh, đường kiếm tiếp theo chị ấy vung lên thì tôi thấy bức tượng ngay trước mặt mình rơi đầu xuống đất. Chị Ma thích đánh nhau luyện võ cho nên tôi cũng giúp chị ấy toại nguyện bằng cách giúp một mũi kiếm nếu đối thủ khó thắng, tôi biết như thế là chơi không đẹp nhưng thây kệ, tôi thích công bằng nhưng ... để lúc khác cũng được, đây là đối phương, là kẻ thù chứ không phải bè bạn.
Cuộc chiến rất nhanh chóng đi đến hồi kết khi mà tất cả các bức tượng đều b·ị c·hém cụt đầu, tôi nhanh chóng rời khỏi gò đất và chị Ma cũng vậy, hai chị em trở lại gần chỗ cây chuối khi nãy đứng chờ những âm binh kia.
-Cô cũng khá đấy nhưng chúng tôi không cảm ơn đâu. – Một giọng nói lạnh lẽo như vọng lên từ dưới mồ.
-Ta làm những việc này không phải để nhận lời cảm ơn, là do ta thích như vậy thôi.
-Thằng bé kia vẫn sẽ phải để một bàn tay lại, bàn tay trái của nó!
-Thôi thì đánh với âm binh kia chưa đủ, bây giờ các anh tới hết một lượt hay từng người một? tôi thì không ngại việc phải đánh cùng nhiều người nhưng tôi nói trước điều này. Các anh sinh thời là Mạc quân, đã vào sinh ra tử nhiều nên chẳng lạ việc đao kiếm vô tình, thằng bé này trên tay nó là thanh kiếm gỗ trừ tà trứ danh, một đường kiếm của nó thì các anh khó có cơ hội suy nghĩ.
-Cô định dọa chúng tôi hay sao?
-Tôi dọa các anh làm gì, nếu muốn các anh bị tiêu tán thì chị em tôi cần gì phải giúp các anh mà thay vào đó tôi giúp phe bên kia hạ sát các anh, nhất cử tam tứ tiện. Thằng bé không bị chặt tay lại lấy được ít của, các anh thì chẳng phải lo gì về việc canh cửa nữa, ma hồn siêu phách lạc rồi mà nhiệm vụ chẳng chu toàn.
-Cô... cô.. !
-Thằng bé này cũng thường xuyên thờ cúng cho cái miếu này, kiểu gì các anh chẳng có phần trong đó, nó cũng quen biết Thần giữ của, cô ta cho nó mấy lần nó không lấy thì việc gì nó thèm cái lá trầu bạc rách nát kia làm gì.
-Có phải như vậy không Lý Ngọc Khuê cô nương?
Chị Đẹp đã xuất hiện và đứng lặng thinh bên gốc cây duối, phía sau những âm binh canh cửa.
-Đúng là có những việc như vậy, thằng bé này không phải người đã phá khóa, nó chính là người đã ngăn cản kẻ phá khóa.
-Nhưng bây giờ... bây giờ lá trầu không đã bị lấy lên rồi chúng tôi... chúng tôi...
-Lấy lên thì trả lại có sao đâu. – Chị Ma ngắt lời giọng nói lạnh lẽo đó và quay sang tôi nói. – Em vào nhà lấy một lá trầu không và một cả cau ra đây.
-Tại sao cô lại biết những... những việc này?
-Tôi cũng là Thần giữ của như cô kia.
Tôi chạy vào nhà trên mở khóa để tìm lá trầu không và cau, bà ngoại tôi không nhai trầu nhưng tôi biết bà có mua đồ thắp hương để ở trong buồng. Khi tôi mang một lá trầu không cùng mấy quả cau ra thì dường như câu chuyện của họ đã dàn xếp xong.
-Bây giờ các anh muốn lá bạc hay lá vàng?
-Lá bạc như cũ là được rồi. – Một giọng nào đó nói.
Tôi để mấy quả cau và lá trầu xuống đất rồi lùi lại phía sau.
-Đây nhé, tôi thừa biết lá trầu bạc chỉ là đánh lạc hướng thôi cho nên tôi vẫn trả lá trầu bạc cùng quả cau bạc. – Chị Ma ngắt một quả cau ra và cầm lá trầu lên, thật là ngay sau đó chúng đều có màu trắng nhưng bạc vậy. – Vậy là xong nhé! Những thứ này hoàn toàn không có dương khí của ai.
Một âm binh canh giữ cửa bước đến lấy những thứ trên tay chị Ma và bóng hình của anh ta tách ra khỏi số đông, đi lên chỗ cái hố và biến mất.
-Còn 2 quả cau này. - Chị Ma cầm lên và nó biến thành màu vàng ngay lập tức. – Xem như là quà gửi các anh vì em tôi đã làm phiền khiến các anh nhọc công, của ít lòng nhiều không có gì phải ngại.
Chị Ma bước tới và dúi vào tay một âm binh gần nhất sau đó lùi lại.
-Chúng ta xem như đã xong, không ai nợ ai và mọi người đều vui cả.
Không có lời cảm ơn nào được cất lên mà sau đó tôi thấy những âm binh đó cùng quay lưng và đi lên miệng hố theo một hàng dọc, họ biến mất ở nơi ấy.
-Tiểu thư váy xanh xinh đẹp như dòng sông Đuống thơ mộng và hiền hòa, – Chị Ma đổi giọng, giọng này làm tôi sợ hãi. – Như ban nãy ta đã có lời, cô nghĩ sao về việc nhường cho ta một đứa trong số bọn chúng?
-Ta lặp lại là không được, ta đã tốn nhiều công sức để đánh dấu chúng nó lẽ nào lại cho cô phần được.
-Nhưng ta giúp cô cũng nhiều mà, ta cũng muốn được trải nghiệm cảm giác giống như cô.
-Vậy thì cô về bảo thằng bé xúi ai đó đào kho là cô mãn nguyện ngay thôi, tôi sợ là cô sẽ làm không hết việc ấy chứ.
-Thằng bé này là đứa kín miệng bao lâu nay, ta cũng dụ nó mấy lần rồi nhưng nó có chịu đâu. Cô cũng biết là mấy cái việc tra xét của Xã Thần ta cũng giúp cô rất nhiệt tình, cô nghĩ thử xem.
-Không được, nhất định là không được. Nếu có lần sau thì ta hứa sẽ chia đôi cho cô.
-Lần sau? – Chị Ma ngạc nhiên, tôi nghe cũng ngạc nhiên.
-Chắc chắn có lần sau, vì cô giúp ta nên lần sau ta sẽ chia cho cô một nửa.
-Thế nếu chỉ có một đứa thì sao?
Chị Ma thắc mắc trong khi tôi nghe hai nữ thần giữ của giành việc g·iết người như một trò chơi thì bất giác nuốt nước miếng vì cảm thấy lạnh gáy.
-Nếu có một đứa thì ta sẽ để cho cô, nếu số lẻ thì cho cô phần nhiều.
-Như thế thì được, cô không được nuốt lời.
-Sao ta phải nuốt lời, dù sao ta cũng được vặn cổ người thật trước cô.
-Hừ!
-Thế nhé, cô về nghỉ đi, ta cũng nghỉ ngơi một lát rồi còn phải đi trình quan xin giấy, ây da, ta cũng nôn nao với việc rời làng này quá.
Chị Đẹp quay lưng bước đi vài bước thì quay lại hỏi tôi.
-Ta quyết định sẽ chọn thằng vào đây yểm bùa ta hai lần và bị chó cắn là thằng c·hết đầu tiên. – Chị Đẹp nói thản nhiên. – Cổ của nó hơi to so với bàn tay của ta nên ta sẽ treo cổ nó lên.
Tôi nghe mà c·hết lặng, nói gì thì nói tôi cũng là con người mà, nghĩ đến cảnh ai đó treo cổ là lắc đầu le lưỡi.
-Ta... ta có thể đi cùng cô được không? – Chị Ma lại đưa ra một đề nghị.
-Để làm gì?
-Cô xin giấy thì nói vống lên một tí để cho ta đi cùng với, ta... ta muốn đi theo học hỏi kinh nghiệm.
-Để ta xem thái độ của cô thế nào đã.
Chị Đẹp nhoẻn miệng cười và bước đi rồi thân ảnh màu xanh nhạt dần, gò đất cũng trở nên tối đen trở lại. Tôi đứng gần nên có thể cảm nhận rõ chị Ma đang nén giận.
-Con... con khốn! Mày... mày dám lên mặt với chị đây, nếu không vì để tìm hiểu việc báo oán thì... thì ta...
Tôi nghe rõ chị Ma nói nhưng không biết chị Đẹp có nghe thấy không.
-Đi! – Chị Ma đột nhiên quát tôi làm tôi giật nảy mình.
-Dạ! dạ... đi đâu ạ?
-Hỏi, lúc nào cũng hỏi. Chị bảo đi thì đi chứ còn đứng đấy nữa.
Chị Ma bước phăm phăm ra hướng góc vườn Tây Bắc, tôi vội vàng chạy theo.
Phụ nữ tức giận làm tôi thấy sợ hơn là ma quỷ nhiều bởi vì tôi không biết cách đối phó, tốt nhất là im lặng cho xong.
---
***