Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Cổ Thị

Chương 6: Ác quỷ ẩn mình




Chương 6: Ác quỷ ẩn mình

Đêm. Cả bóng tối bao trùm lên ngôi trường Leslie càng tôn lên vẻ cổ kính nhưng cũng đầy quỷ dị. Thêm về c·ái c·hết của Rie lại vô tình khoác lên cho trường Leslie một sự ảm đạm mà có lẽ nó không nên có. Bóng trăng lấp ló sau đám mây mờ, chiếu một vài tia sáng yếu ớt qua hành lang tối tăm.

Đã bao nhiêu lần Kane đứng trước ngôi trường này, nhưng hôm nay anh chưa bao giờ nhận ra nó lại đáng sợ đến thế. Đối diện với cánh cổng đã được khóa kỹ, Kane tưởng tượng như có thứ gì đó ở bên trong đang chờ đợi mình. Dù đã không còn bảo vệ trực đêm nhưng anh lại luôn có cảm giác rằng bản thân đang bị ai đó dòm ngó. Chiếc ổ khoá vẫn làm đúng công việc của nó, giữ chặt cánh cửa để không cho ai khác từ bên ngoài có thể bước qua. Tất nhiên Kane cũng vậy. Anh xuất hiện ở đây với một tâm thế hoàn toàn tự phát, không có một chút tính toán. Chỉ vì một giấc mơ hoang đường nào đó đã đưa Kane tới đây, cho đến khi anh nhận ra sự bồng bột của mình thì cũng là lúc Kane lại có một cảm giác thật mông lung, Sự mơ hồ giữa mộng mị và thực tế cứ quấy lấy Kane như giằng kéo anh về phía mình.

Trong vô thức, Kane chạm vào chiếc ổ khoá. Thế nhưng khi vừa chạm vào nó, một ảo ảnh vô hình hiện trước mắt, và có cảm giác như bên trong cái ảo ảnh đó là vô vàn những cánh tay bám lấy cơ thể của chàng thanh niên trẻ, kéo Kane vào trong vùng ảo mộng đó như những đứa trẻ đang chơi đùa, nhưng đây có vẻ như là một trỏ đùa quỷ quái. Cái thứ ảo ảnh đó xuất hiện như chớp mắt, nhưng Kane lại có cảm giác rằng mình vừa được đưa qua một chiều không gian kỳ lạ. Ở đó, chỉ có một màu đen kịt bao phủ. Chớp mắt, anh đã xuất hiện ở dãy hành lan tối tăm của ngôi trường, cách cánh cổng sắt kia hàng trăm mét.

Chính Kane cũng bàng hoàng trước những gì mình vừa trải qua. Cho dù là giấc mơ ở thư viện, hay sự mộng mị lúc giữa đêm, cũng không đáng sợ bằng cái trải nghiệm này. Nó ma quái đến mức ám ảnh, khiến Kane phải sợ chính bản thân mình. Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện những câu hỏi, nó cũng mơ hồ như anh lúc này vậy.

"Cái thứ gì đang bám theo mình vậy? Những gì đang hiện diện ở đây, phải chăng lại một lần nữa là giấc mơ?" Còn rất nhiều câu hỏi đang chờ chực xuất hiện, nhưng những câu chữ bắt đầu trở nên r·ối l·oạn, nó làm cho đầu óc vốn đã mụ mị giờ gần như điên loại. Kane chẳng biết là mình đang ở ngoài đời thật, hay lại vướng mắc trong một ảo ảnh nào đó mà được tạo ra bởi thứ gì mình cũng chẳng thể lý giải. Có lẽ những suy nghĩ ấy dần quá tải trong bộ não nhỏ bé ấy và đang muốn trực trào tuông ra, đã khiến Kane đau đớn đến điên dại. Ôm chầm lấy đầu, anh gục xuống, sức lực tưởng như đã dần cạn kiệt.

Áy vậy mà một chút lí chí còn sót lại đã kiềm lại suy nghĩ buông xuôi thoáng xuất hiện trong anh. Nhìn về đoạn đường phía trước, dãy hành lang đưa Kane đến căn phòng đầy những góc khuất. Dẫu cho sự lẫn lộn giữa hai gam màu sáng tối khiến anh có đôi chút lo sợ, nhưng rồi với tất cả những cảm giác nãy giờ, Kane lại xuất hiện trong lòng một cảm xúc kích thích đến kỳ lạ. Nó thôi thúc anh phải khám phá. Hơn nữa, anh lại dấy lên một suy nghĩ mơ hồ rằng, phải chăng chuyện này có phần nào là liên quan tới mình không?

Cố gượng dậy, Kane lê bước đi tiếp, hoà mình vào bóng tối dày đặc. Phòng 204, căn phòng mà linh hồn của Rie đã nhắc anh đến đó trong giấc mơ, cũng chính là con số đã luôn nhắc nhở Kane trong cơn ác mộng mình vừa trải qua vài ngày trước. Tới tận giờ phút này, Kane vẫn không dám tin mình đã từng gặp phải một vong hồn, điều mà bản thân chưa từng trải qua trước đây.

Đứng trước căn phòng, bỗng anh hơi rùng mình vì cảm thấy có một luồng khí lạnh tỏa ra. Nó không giống với gió trời, mà bắt nguồn từ phía hành lang. Cơn gió đó chạm nhẹ vào cơ thể anh như thế có ai đó vừa lướt qua. Sự chân thực khiến Kane không khỏi rùng mình sợ hãi. Và rồi, từ trong người Kane bỗng nhiên phát sáng, một vùng sáng màu xanh lục. Anh nhìn xuống, lấy ra trong người ra một con dao nhỏ. Đôi mắt Kane nheo lại khi lờ mờ nhớ về con dao đó.

Đây là món quà sinh nhật mà cha Kane tặng từ khi anh còn là một đứa trẻ. Cho đến bây giờ, anh vẫn luôn mang nó theo bên mình mà suýt chút nữa lại quên mất. Cho đến khi nó đột ngột phát sáng, Kane mới nhận ra là nó còn tồn tại. Và rồi, ánh mắt anh lộ sự khó hiểu khi từ con dao mà anh vừa lấy ra, thứ ánh sáng kia như có mị lực, toả về phía bản niêm phong, tháo dỡ nó ra, và cả chiếc ổ khoá cũng đột nhiên bị tách ra khỏi cánh cửa.

Cánh cửa ấy cũng tự nhiên hé mở như được ai đó đẩy vào, Tiếng kẽo kẹt như giọng than vãn nghe sao não lòng. Kane lùi lại, có chút giật mình. Rõ ràng chính mắt anh thấy cánh cửa này đã bị khoá trái trước khi niêm phong, vậy sao lúc này nó lại mở ra? Rồi một cơn gió từ bên trong căn phòng hắt ra lại làm Kane run lên cầm cập. Cảm giác lạnh lẽo ấy làm anh nghĩ rằng nhiệt độ còn thấp hơn cả bên ngoài. Tất cả những điều ấy tưởng chừng như đáng sợ, nhưng nó lại có một ma lực nào đó, cứ chầm chậm kéo anh vào vùng tối ấy. Nếu người nào đó có suy nghĩ phong phú, khi họ thấy cảnh tượng này sẽ liên tưởng đến một con thú săn mồi đang giang bẫy, há miệng chờ con mồi của mình sa lưới.

Ánh sáng xanh phát ra từ con dao ban đầu vốn làm cho Kane vô cùng kinh ngạc, nhưng rồi sự kỳ lạ kia cũng bị gạt ra khỏi tâm trí, bởi thứ anh quan tâm nhất bây giờ là sự đa dụng mà nó mang lại, là thứ giúp tầm nhìn anh được mở rộng. Thế nhưng còn một điều nữa mà Kane phải bận tâm, đó là có rất nhiều sợi dây mỏng chằn chịt đang bao quanh cả căn phòng, điều mà anh không hề nhận thấy lúc x·ảy r·a á·n m·ạng.

Cũng chính nhờ nguồn sáng của con dao mà Kane có thể thấy rõ những sợi dây chi chít kia, trông nó như một cái màng nhện, nhưng lại cứng cáp hơn rất nhiều. Bàn tay không thể để yên nên đã chạm vào sợi dây đó. Anh cố bứt nó ra, nhưng sự liên kết quá chắc chắn khiến bản thân Kane dù không tới nỗi quá yếu ớt cũng không thể phá vỡ. Tất nhiên đối với Kane, hành động vừa rồi không có gì là nguy hiểm, nhưng sự thật thì đó là một sai lầm vô cùng tai hại, bởi nó đã đánh thức một thứ gì đó đang ẩn mình bên trong căn phòng này, một thực thể đáng sợ và vô cùng kinh khủng. Vì ở đằng sau anh, từ trong bóng tối, bất chợt xuất hiện hai đóm sáng đỏ ngầu trông như một đôi mắt đang dõi về phía Kane.

Nó từ từ tiến gần đến phía người thanh niên kia. Ánh trăng sáng hắt tia sáng le lói qua ô cửa, vô tình để lộ ra nhân diện. Khuôn mặt dài gầy gò, hai hốc mắt trũng sâu đầy ma mị. Làn da trắng nhợt nhạt nhưng một xác c·hết đã ủ đông lâu ngày. Tất cả những điều đó tạo ra một hình dung vô cùng đáng sợ. Điều kinh khủng hơn là thứ đó di chuyển như một cơn gió, chẳng hề gây ra một chút tiếng động. Nó xuất hiện ngày sau lưng Kane mà anh cũng không hề hay biết.

Rồi đến khi hơi thở kia ủa vào sau gái, Kane mới bắt đầu có hồ nghi. Trong linh tính đã biết rằng có điều gì đó bất an đang chờ đợi mình ngay khi anh quay đầu lại. Thế nhưng đó là cách duy nhất mà Kane phải làm vào lúc này. Đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tay nắm chặt con dao, Kane chầm chậm ngước mặt ra phía sau. Dẫu đã sẵn sàng đón nhận những điều có thể là đáng sợ nhất, nhưng anh không ngờ rằng cái thứ đang đập vào mắt mình đây lại kinh khủng đến thế. Nó như đóng băng mọi giác quan, chôn chặt bàn chân anh khiến nó chẳng thể di chuyển.

Cái khuôn mặt gớm ghiếc kia bắt đầu nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng dài trắng hếu. Nước dãi chảy dài xuống mếp. Nhìn điệu bộ của nó, như một con vật đang thềm thuồng và sắp xửa nuốt chửng chiến lợi phẩm của mình vậy. Ở hoàn cảnh này, gần như chắc chắn Kane sẽ không thể thoát được. Lần đầu tiên trong đời, Kane phải đối mặt với một cảnh tượng đáng sợ đến thế. Từ trong khoé mắt chảy ra hay dòng nước trong suốt.