Chương 5: Giao tiếp với oan hồn
“Kane! Cậu sao không? Kane!”
Kane mở mắt, lờ mờ nhìn thấy những tấm rèm trắng, chiếc đèn neon sáng lóa rọi thẳng vào mặt mình khiến anh hơi chói mắt, hàng lông mi khẽ khép lại.
“ Cậu tỉnh rồi à?”
Ngó qua bên cạnh, anh thấy Jane ngồi đó, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“ Mình đang ở đâu đây?”
“Cậu đang ở phòng y tế. Lúc nãy tự nhiên cậu gục xuống tại thư viện...Cậu làm tớ lo quá....”
Kane lặng lẽ quan sát xung quanh, vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy đến với mình. Bất giác một cảm giác nặng trĩu đè nặng lên bộ não, Kane không nén được cơn đau mà lấy tay ôm đầu, mặt hơi nhăn lại.
“Cậu đau à? Để tớ gọi y tá.” Jane hốt hoảng, vừa nói vừa toang đứng bật dậy.
“Đừng!” Kane bất giác la lên, nhanh tay giữ tay Jane lại.
“Tớ không sao. Cậu… đừng bỏ tớ lại vào lúc này...” Kane run rẩy đáp. Anh sợ rằng nếu lần này Jane rời đi, mình sẽ lại bị rơi vào chiêu không gian ghê sợ đó một lần nữa.
Trước hành động của Kane, Jane không không khỏi bối rối, hơi ngần ngại nhưng vẫn ngồi xuống bên anh. Chưa bao giờ cô thấy anh có thái độ như vậy trước đây. Vẻ sợ hãi ấy lại càng làm cô thêm lo lắng. Nhìn vào đôi mắt ấy một lúc, Jane đặt nhẹ tay mình lên bàn tay run rẩy của Kane và đáp: “ Đừng lo. Tớ vẫn luôn ở đây, nhưng cậu cần ai đó kiểm tra về tình trạng sức khỏe của mình chứ.”
“Không sao mà. Chắc do áp lực thi cử nên đầu tớ hơi quá tải thôi. Nghỉ ngơi vài hôm là khỏe mà. Cậu ở đây với tớ một lát đi!” Kane nói để trấn an Jane, như muốn thuyết phục cô hãy ở lại, và những lời đó cũng như là để trấn an chính bản thân mình.
Có lẽ như đó là một giấc mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng, nhưng khi có thể bước ra khỏi nó, Kane khẽ thở phào như rằng mình vừa thoát khỏi một nơi trập trùng nguy hiểm. Trở lại với thế giới thật khiến anh thật sự nhẹ nhõm. Không lẽ vì bộ não đã làm việc quá sức khiến tâm trí anh sản sinh ra những thứ quái dị như vậy?
Nghĩ tới những gì vừa trải qua mà Kane lại rùng mình. Giấc mơ đó quá chân thật. Anh cũng chẳng nhớ từ lúc nào mình lại gục xuống ở thư viện nữa. Cứ thế, anh lại một lần nữa đuổi theo những suy nghĩ của mình riêng mình. Còn Jane vẫn ngồi đó, ân cần chăm sóc tinh thần cho Kane. Dù trong đầu cũng có những suy nghĩ riêng, nhưng cô không nói ra cho anh biết. Có lẽ Jane không muốn Kane thêm bận tâm về những lo âu của mình nữa. Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.
***
Trong một căn nhà gỗ cũ kỹ, có một người đàn ông mặc trên mình chiếc măng tô đen sờn màu và lâu đời như căn nhà đó vậy. Tướng đi lam lũ đang bước từng bước nặng nề tiến đến chiếc ghế đặt giữa sảnh.
Căn nhà tồi tàn ấy không có nỗi một bóng đèn điện, chỉ có một ánh nến bập bùng trong căn phòng nhỏ hẹp. Thứ ánh sáng tuy nhỏ nhoi cũng đủ làm lộ ra khuôn mặt biến dạng như bị dập nát của gã. Tiến đến một chiếc ghế, gã chầm chậm ngồi xuống và lấy ra bên mình một cuốn sổ nhỏ, đặt trên bàn, chắp tay lầm rầm những từ ngữ gì đấy như kinh cầu nguyện.
Cộp. Tiếng gõ cửa làm người đàn ông ấy giật mình. Im lặng. Tới tiếng thứ hai thì gã mới thận trọng ngồi dậy, tiến lại gần cửa. Nhìn qua chiếc lỗ nhỏ, hắn thấy thanh tra Senna đang đứng bên ngoài. Bối rối, chưa biết làm thế nào thì giọng bên kia vang lên:“Tôi biết ông trong đó. Hãy mở cửa đi.”
Cánh cửa từ từ mở ra. Đối diện với Senna là một người đàn ông với tướng đi khập khiễng, dáng người nhỏ thó. Vị thanh tra nhìn vào mắt của người đàn ông một lúc rồi nói: “Ông có thể mời tôi vào nhà được chứ?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không quen ông.” Người đàn ông đáp.
“ Vậy tại sao ông lại theo tôi một đoạn đường xa như vậy?”
“Tôi...” Gã như bị ai đó chặn họng, ú ớ không nói nên lời.
“Có phải vậy không, ngài Ferdinand?”
“Sao? Sao ông biết?”
“ Có gì khó đâu. Tôi đã từng xem qua hồ sơ của ông. Một thầy giáo ưu tú, đột nhiên nghỉ hưu ở tuổi bốn mươi. Dù giờ vẻ ngoài ông có thay đổi nhưng nhìn tấm hình gia đình treo ngay mép tường là tôi đủ hiểu rồi.”
Vừa nói, Senna vừa liếc mắt về phía bức hình gia đình được treo ở trong góc tường, bên cạnh bức tượng chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá. Nhìn người đàn ông trong khung ảnh chính là James, bức hình người thầy giáo mà Senna đã từng thấy khi được cô hiệu trưởng cho xem qua.
Lúc này, James mới chịu thừa nhận: “Vâng, là chính tôi, nhưng xin ông đừng bắt tôi nói gì về trường Leslie nữa, tôi không biết gì hết.”
Nói rồi, ông định đóng sầm cửa thì bỗng bị chặn lại bởi bàn chân của Senna.
“Ông biết về vụ án mạng xảy ra ở trường Leslie chứ?”
Khuôn mặt James thoáng biến sắc, ông lắp bắp đáp: “Tôi không biết gì hết, các người làm ơn hãy để tôi yên.”
Vừa nói, ông dùng hết sức đẩy Senna ra rồi đóng sầm cửa lại trước sự ngỡ ngàng của ngài thanh tra. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của James, Senna biết ắt hẳn phải có một bí mật gì đó rất khủng kh·iếp xảy ra ở ngôi trường này, nhưng có vẻ giờ đây ông không thể điều tra được gì từ James. Suy nghĩ xong, thanh tra Senna rời khỏi căn nhà với vẻ mặt thất vọng.
***
Có vẻ như… những gì xảy ra không phải là ảo giác.
"Kane, cứu tôi!"
Tiếng gọi văng vẳng bên tai khiến Kane thoáng rùng mình. Một giọng nói ma mị và đầy ám ảnh, nó như gọi từ một nơi xa xăm.
Ánh mắt nhắm hờ từ lúc nào bất chợt mở toang, Kane ngay lập tức nhận ra mình lại một lần nữa bị đưa đến một nơi quái quỷ nào đấy. Một chiều không gian tối tăm, chật hẹp và ẩm ước. Anh vểnh tai nghe ngóng một lần nữa. Tiếng gọi đó không còn phát ra, nhưng dư âm mà nó để lại vẫn còn văng vẳng.
Đột nhiên ánh mắt Kane mở to, đồng từ nới rộng hết cỡ. Phía trước, có một dáng hình đang đối diện. Vẻ mặt xanh xao, bờ môi khô khốc, đôi mắt trợn ngược như muốn lòi ra, da mặt có một vài chỗ bị bong tróc như đang trong thời kỳ thối rữa.
Hình dung quái dị của người kia không khỏi khiến Kane điếng người. Đôi chân run rẩy chẳng nhất nổi dù chỉ một bước. Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, anh lại nhận ra người này có nét gì đó rất quen thuộc, như thể mình đã gặp ở đâu rồi.
“Kane! Hãy giúp tôi. Cậu là hy vọng cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi đang bị mắc kẹt ở đây. Làm ơn!”
Giọng nói ấy cất lên một lần nữa, và được phát ra từ chính người đang đứng đối diện Kane. người thanh niên ấy làm cho Kane dù sợ hãi cách mấy cũng cố gắng mở lời: “Nhưng anh là ai? Làm sao tôi có thể giúp anh được?”
Kane nói như gào lên. Dù đã cố hết sức nhưng vẫn cảm thấy cổ họng mình như có thứ gì đó chặn lại và gần như không thể lớn tiếng hơn được
“Cứu chúng tôi. Thành phố Leslie đang xuất hiện một thứ... Tôi không còn nhiều thời gian. Cậu có một khả năng có thể cứu được chúng tôi. Chỉ có cậu mới có thể, hãy đến trường Leslie, phòng 204.”
Bỗng trong Kane có một cảm giác ngờ ngợ, anh buột miệng: “Rie, là anh phải không?”
Bóng hình đó không trả lời mà dần tan biến vào hư không ngay sau câu cầu cứu ấy. Mọi thứ trước mặt Kane lúc này cũng dần mờ hẳn và tối sầm lại. Những gam màu u ám che lấp tầm nhìn như có một bàn tay đã bịt mắt anh lại.
“Đừng, khoan đã.”
Kane lớ mớ vài tiếng trước khi giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Lại là mơ chăng? Vẫn là cảm giác chân thật như khi ở thư viện. Bất giác anh có cảm giác ớn lạnh sau gáy. Kane chạm nhẹ lên cơ thể, chợt anh phát hiện ra một điều lạ. Quần áo anh đang mặc trên người hơi ẩm, và nó lạnh đến nỗi khiến tay anh có cảm giác rét buốt. Trong nhà ấm áp như vậy, tại sao hiện tượng kỳ quặc này có thể xảy ra? Phải chăng Kane đã thật sự đã có mặt tại cái nơi lạnh lẽo và ẩm thấp đó?
“Hãy đến trường Leslie, phòng 204, và cậu sẽ có câu trả lời.” Câu nói đó cứ ám ảnh mãi trong tâm trí Kane. Phòng 204 chính là phòng x·ảy r·a á·n m·ạng, rõ ràng rằng đã có một thứ gì đó ám ảnh nơi đây, vậy là Kane đi đến một quyết định. Anh đứng dậy và rời khỏi giường của mình.