Chương 40: Luân xa được khai mở.
Nghe vậy, Kane lại càng thêm bối rối. Trước giờ anh vốn chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Thoáng tua nhanh lại mọi ký ức, Kane vẫn không thấy có chút gì kỳ lạ từ bố mẹ mình. Bọn họ vẫn như bao con người khác, tồn tại trong thế giới này một cách thông thường, và cũng chẳng có hiện tượng siêu nhiên nào xuất hiện trong căn nhà của Kane từ khi anh còn là một đứa trẻ.
Nếu giả thuyết về xuất thân của bố mẹ anh là không phải, thì chỉ có thể Kane là con nuôi của họ. Suy nghĩ ấy thoáng lướt qua trong đầu anh, nhưng đã nhanh chóng bị dập tắt, bởi thứ tình cảm gắn bó giữa các thành viên trong gia đình không cho phép anh có suy nghĩ mà tự mình cảm thấy sai lệch như vậy.
“Cũng không đúng. Tớ chơi với cậu từ nhỏ, tiếp xúc với hai bác không khác gì người thân trong gia đình, dù lúc đó năng lực tâm linh trong tớ còn yếu, nhưng tớ vẫn có thể cảm nhận được nguồn khí khác, không lý nào tớ lại không nhận ra họ là thần cả, chỉ trừ khi… cậu không phải là con ruột của họ.”
Rõ ràng câu nói từ Mark thốt ra đã trùng với suy nghĩ của Kane, nhưng ngay lập tức Mark cũng không cho phép mình nói tiếp, bởi dù có là giả thuyết, thì cái suy nghĩ đó cũng không mấy tốt đẹp khi đề cập đến, nên khi biết mình lỡ lời, Mark đã vội im bặt và nhanh chóng tìm cách để gỡ gạc, nhưng đang bối rối thì Kane lại lên tiếng: “Cậu nói bản thân nhạy với các năng lực tâm linh, thế sao lại không phát hiện ra tớ là một á thần vậy?”
Mark ngập ngừng không biết phải lý giải như thế nào. Rõ ràng nếu cha Joe không nói ra, có lẽ anh cũng chẳng hề biết bạn mình là một á thần. Đành vậy, đến lúc đó Kane mới nói tiếp: “Có lẽ chuyện đó nên để sau đi, chỉ còn cách là tớ điều tra bố mẹ mình vậy. Còn về vụ tớ có những giấc mơ kỳ lạ, thậm chí nó có thể đưa bản thể tới thới những chiều không gian dị biệt, cậu có phát hiện gì về điều này không?”
Mark vội đổi thái độ chuyển qua trầm ngâm, một lần nữa nhìn vào cuốn sách rồi nói tiếp: “Ở đây có nói thêm này, trong các á thần, thường họ sẽ có những sức mạnh khác nhau, có người sẽ chuyên về sức mạnh vật lý, có người sẽ thiên về sức mạnh pháp thuật, nhưng đa phần họ đều có một khả năng kiểm soát tâm trí khá mạnh, thậm chí họ có thể kiểm soát được chính những hoạt động thụ động của bộ não mà những người bình thường không thể làm được.”
Đọc xong, Mark nhìn vào Kane mà nói: “Theo tớ được biết, ngoài việc bộ não là nơi lưu trữ thông tin, hay suy nghĩ,... thì nó còn là một cách cổng dịch chuyển đến các chiều không gian khác nhau trong vũ trụ này, thậm chí là các vũ trụ khác, nếu như người đó có sức mạnh trí não đủ mạnh. Nếu tớ đoán không nhầm, thì có vẻ như cậu đã vô tình khai mở được luân xa số bảy, là luân xa ở trên đỉnh đầu của cậu. Đó là luân xa mạnh nhất để có thể bộc phát toàn bộ tiềm năng mà cậu đã sở hữu. Có thể vì vậy mà hôm đó, toàn bộ sức mạnh của cậu để khiến cậu hoá quỷ…”
Vừa nói tới đây, Mark bỗng im bặt. Rõ ràng anh muốn giấu nhẹm chuyện này, nhưng không may lại vô tình nói ra. Kane tất nhiên đã nghe thấy, vội gặng hỏi: “Cậu nói sao? Ai hoá quỷ?”
Biết không thể giấu thêm được nữa, Mark thở dài đáp: “Tớ biết cậu đã quên cái lúc mà bọn mình bị đám quái vật kia dồn vào đường cùng, nên tớ nói điều này, cậu cũng đừng có sốc nhé. Thật ra người xóa sổ hết bọn quái thú kia không phải là tớ hay Crystal, mà chính là cậu đấy.”
Kane tròn mắt, hỏi lại như không tin vào tai mình: “Cái gì? Là tớ? Nhưng bằng cách nào?”
“Tớ không biết là bằng cách nào, nhưng cậu đã hóa thân thành một thực thể vô cùng đáng sợ, gần như thứ đó đã mất hoàn toàn lý trí. Nếu lúc tiêu diệt xong con quỷ đó mà cậu không hoá lại thành hình người, chắc có lẽ bọn tớ cũng chịu chung số phận với những gã kia rồi.”
“Cậu nói sao? Hoá thành một thực thể đáng sợ? Làm sao được?” Quả thật, Kane đã rất sốc khi biết tin này. Lúc nằm viện với những v·ết t·hương chi chít, anh đã luôn nghi hoặc về kết cục của cuộc chiến ngày hôm đó. Sự chênh lệch thực lực quá lớn đã làm cho anh mất dần niềm tin về một chiến thắng sẽ đến với phe của mình, nhưng bằng cách nào mà Mark và Crystal có thể hạ gục được cả một đội quân đông đảo và mạnh mẽ kia thì bản thân chẳng thể đưa ra câu trả lời.
Cho đến khi biết đáp án là mình, Kane cũng không thể ngờ tới được. Dẫu lường trước được thái độ của bạn, nhưng Mark lại không khỏi lo ngại khi trông thấy phản ứng của Kane. Anh sợ cũng đúng, bởi anh chẳng thể ngờ rằng, sự hoang tàn của cả một cánh rừng rộng lớn lại là kết quả do chính anh gây ra. Nếu một ngày, Kane chẳng thể kiểm soát được bản thân, và n·ạn n·hân tiếp theo lại là chính những người dân vô tội ở Leslie, trong đó có cả bố mẹ mình thì sao?
Thấy Kane như sắp khóc, Mark cũng hiểu được tâm trạng ấy nên vội chạy tới đỡ anh, nhẹ nhàng an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá. Chắc nó chỉ mới là giai đoạn đầu nên tớ nghĩ cậu có thể kiểm soát được, chỉ cần đừng quá kích động. Nếu mình có thể khống chế được nó, chẳng phải cậu sẽ rất mạnh sao?”
“Tớ không cần. Điều tớ cần chỉ là sự bình yên cho tất cả mọi người. Nếu chẳng may sau này tớ không thể kiểm soát được cái thứ thực thể đó, thì không phải là cái thành phố này, cả bạn bè và người thân của chúng ta đều phải gặp nguy hiểm sao?” Kane gạt tay Mark ra khỏi người mình, nói như gắt, nhưng với một giọng run rẩy.
Nói rồi, anh ngồi phịch xuống đất, lấy tay ôm mặt, Mark ngập ngừng một hồi lâu, rồi lại ân cần vỗ vai Kane: “Tớ hiểu, nhưng giờ cậu có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Phải cố giữ cho cảm xúc cân bằng. Còn tớ thì vẫn đang tìm cách, cậu phải có niềm tin chứ.”
Kane cứ vò đầu một lúc, rồi anh ngước lên nhìn Mark và nói: “À tớ nhớ rồi. Còn Crystal, cậu có biết tin tức gì về cô ấy không? Có thể cô ấy phần nào đó biết về thân phận của tớ. Biết đâu cô ấy sẽ có thể giúp chúng ta!”
“Tớ tìm rồi, nhưng từ ngày ấy tới giờ, cô ta như hoàn toàn bốc hơi vậy. Có kiếm mòn mắt cũng không ra, đây cũng là lần đầu tiên tớ tiếp xúc với ma cà rồng nên chẳng biết tập tính, thói quen, nên cũng chẳng thề mò ra tung tích. Mà theo như cha tớ nói lại thì ma cà rồng là một chủng tộc rất khát máu và tàn độc, nên tớ cũng không mấy tin tưởng vào cô ta. Biết đâu ả tiếp xúc với chúng ta là muốn hút máu của cậu đấy.”
Nói rồi, Mark vỗ vai Kane một cái, kéo anh dậy rồi nói: “Thôi đừng quá lo lắng nữa. Cha Joe luôn dạy rằng dù có là những chuyện ngoài ý muốn, nhưng đó là điều nó phải xảy ra, theo sự sắp xếp của Chúa, chúng ta dù có biết trước cũng không thể thay đổi được gì, nên thôi cứ tuân theo tự nhiên đi. Giờ tớ và cậu nên chuẩn bị cho buổi đi chơi sắp tới được suôn sẻ chứ.”