Phòng Hoa Tri Dã yên tĩnh không tưởng tượng nổi, sắp vào đông nhưng Mục Thị chỉ mặc chiếc váy mỏng vẫn không thấy lạnh, thậm chí tay đặt sau ót Hoa Tri Dã còn có chút mồ hôi.
Mục Thị hỏi câu đó, Hoa Tri Dã không trả lời, hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy, một lát sau, Hoa Tri Dã chuyển tầm nhìn vào nốt ruồi ở khóe mắt nàng, tiếp theo hướng xuống liền thấy nàng câu môi trêu tức.
Đột nhiên Hoa Tri Dã cuối đầu muốn hôn môi Mục Thị, không ngoài dự liệu người trước mặt lui về sau, né tránh.
Hoa Tri Dã trầm thấp cười một tiếng, duỗi tay đặt lên vai Mục Thị, hơi dùng sức đẩy nàng.
"Điện thoại em đổ chuông lâu rồi." Hoa Tri Dã cũng lui vài bước, ánh mắt hơi nhấc rơi vào cửa phòng không đóng.
Mục Thị theo đó quay đầu nhìn, phòng quá mức yên tĩnh nên tiếng chuông điện thoại của nàng xuyên từ phòng bên qua.
"Không nghe." Bây giờ nàng mặc kệ chuông điện thoại gì đó.
"Vừa rồi..." Nàng từng bước tới gần Hoa Tri Dã, bất đắc dĩ vươn tay: "Chị quá đột ngột, em đã vô thức né tránh."
Vẫn như lần trước, Mục Thị không ngờ đột nhiên Hoa Tri Dã lại làm như thế, đợi nàng kịp phản ứng thì người đã né tránh.
"Khi nãy không tính." Mục Thị bắt lấy cổ tay Hoa Tri Dã, nhìn nàng: "Một lần nữa."
Hoa Tri Dã bật cười, lấy tay nàng ra: "Về ngủ đi." Nói xong, cô đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa lại.
Lệnh đuổi khách quá rõ, cho dù lòng Mục Thị không thoải mái cũng không tiện ở lại thêm, điện thoại bên phòng đổ chuông không ngừng, nàng đành cầm hộp đồng hồ lên, nhẹ giọng chúc ngủ ngon rồi xoay người rời đi.
Sau khi đóng cửa thật kỹ, Mục Thị đến bên giường cầm điện thoại xem, là Hoàng Nghệ Chương, năm cuộc liên tiếp, nàng mau chóng gọi lại. ( Mấy chương trước có đề cập đến Hoàng Nghệ Chương, Thư đã hiểu làm Cương lả nữ, nhưng xin được đính chính lại, Chương là nam nha mọi người...)
"Thế nào?" Mục Thị hỏi.
Hoàng Nghệ Chương cười cười: "Còn tưởng em ngủ."
Mục Thị: "Vẫn chưa."
Hoàng Nghệ Chương không tiếp tục nói nhảm, trực tiếp nói ra mục địch: "Đột nhiên bên này có thay đổi, chúng ta phải xuất phát sớm hơn dự định, ngày mai."
Đầu dây bên kia dừng một chút rồi nói tiếp: "Đã 12 giờ, hẳn là hôm nay mới đúng, bên em cũng phải đến trước, gặp mặt người chế tác tiết mục."
Hoàng Nghệ Chương hỏi: "Có rảnh không?"
Mục Thị nhớ lại lịch trị hôm nay Tiểu Mã báo cáo: "Hẳn là rảnh."
Hoàng Nghệ Chương: "Được, vậy sáng mai tới tìm em, chúng ta cùng đi."
Mục Thị ứng tiếng hảo!
Công việc bàn bạc xong, thoáng chốc hai người giống như bạn bè, Mục Thị đem điện thoại đi vào phòng tắm, mở loa lớn đặt lên kệ, hỏi: "Sao lại tới Tống Nghệ."
Hoàng Nghệ Chương vẫn cười cười: "Thân yêu, bao lâu rồi chúng ta không gặp mặt?"
Cũng đã rất lâu, Hoàng Nghệ Chương là bạn của Giang Viêm Khải, thời cao trung hắn có theo đuổi nàng, theo đuổi thì theo đuổi nhưng cuối cùng phát triển thành tình bạn.
Lần gặp gần nhất chính là lúc Mục Thị tốt nghiệp đại học, Giang Viêm Khải và Hoàng Nghệ Chương đến chúc mừng nàng, đó là lần hiếm thấy Mục Thị không khống chế bản thân, nàng uống rất say.
Hôm sau, Hoàng Nghệ Chương nói cho nàng biết, tối qua nàng đã xuất quỹ trước mặt hai người, bây giờ hỏi nàng có thật hay không?
Mục Thị không giải thích gì, mà Hoàng Nghệ Chương cũng không hỏi gì thêm.
"Trước đó không phải vẫn đang thực hiện lưới kịch sao?" Hoàng Nghệ Chương giải thích: "Thị trường không tốt lắm, không thể lúc nào cũng tìm diễn viên mới chữa cháy, càng không mời nổi những nhân vật lớn, cho nên chạy tới Tống Nghệ tìm kiếm một phen."
Hoàng Nghệ Chương cười lớn rồi nói tiếp: "Lần này đội hình khách mời rất tốt, không chừng sẽ có một nhân vật mới chuẩn bị xuất hiện."
"Ôi." Mục Thị ở bên đây cũng cười, nhả kem đánh răng trong miệng ra: "Lúc đó mình phải cảm tạ cậu thật tốt."
Hoàng Nghệ Chương lại cười lớn hơn: "Mình nhớ kỹ a, không có được thứ mình vừa lòng thì cậu phải lấy thân đền đáp."
Mục Thị cười: "Cút đi."
Rạng sáng, Mục Thị và Tiểu Mã tới phòng làm việc, cả hai tập trung sửa lại tư liệu thì nhận được điện thoại của Hoàng Nghệ Chương,thông báo hắn tới dưới lầu.
Hoàng Nghệ Chương tự mình lái xe đến, Mục Thị và Tiểu Mã cũng không cần lái thêm một chiếc, trực tiếp lên xe của Hoàng Nghệ Chương.
Mục Thị ngồi vào ghế phụ, cài xong dây an toàn, dùng ngữ khí trêu tức nói: "Sao lại đổi chiếc xe tao nhã thế này?"
Hoàng Nghệ Chương cười âm trầm: "Của tiền nhiệm, sau khi chia tay trả lại."
Mục Thị cười lớn hơn nhưng không nói gì thêm.
Chỗ này cách đài truyền hình một đoạn, thời gian nhàm chán, Mục Thị lấy điện thoại ra lướt Weibo, tiếp theo thấy tên mình trên hot search. Nàng quay đầu đưa điện thoại cho Tiểu Mã, nói: "Chị lên hot search."
Tiểu Mã vẫn chưa trả lời, thì Hoàng Nghệ Chương giành trước: "Tên của cậu hot mấy ngày gần đây, không biết sao?"
Mục Thị lắc đầu: "Mình không biết."
Hoàng Nghệ Chương cười: "Chính vì chuyện này, mà người bên tiết mục còn khen mình tìm người rất tốt."
"Vì mấy tấm hình chụp với Tiêu Tuấn Phong?" Mục Thị hiếu kì.
"Không sai biệt lắm." Hoàng Nghệ Chương vui vẻ: "Sau mấy tấm hình đó, dân mạng bắt đầu đào mọi thứ của cậu trước đây, những clip quảng cáo cũ và ảnh chụp." Nói xong nhìn Mục Thị lại tiếp: "Thế nào mà mình biết còn nhiều hơn cậu?"
Mục Thị vẫn chăm chú nhìn điện thoại, mặc dù vẫn có rất nhiều người hỏi Mục Thị là ai, nhưng hình như không phải chuyện xấu gì.
"Đúng rồi." Hoàng Nghệ Chương quay đầu: "Có phải cậu từng quay quảng cáo nước hoa với Tạ Vũ Diệp hay không?"
Mục Thị bỏ điện thoại xuống: "Phải rồi, thế nào?"
Hoàng Nghệ Chương: "Cũng không có gì, chỗ mình có vài tin Bát Quái, cậu muốn nghe không?"
Lời vừa dứt, Tiểu Mã ở phía sau cũng nhích lại gần.
Hoàng Nghệ Chương nói: "Hai người biết chuyện chế nhạo trước đó chứ"
Tiểu Mã đáp liền: "Biết, nghe đồn là do nàng tự mình tung tin."
Hoàng Nghệ Chương lắc đầu: "Không phải nàng mà là người cùng công ty, biết tính tình người này không tốt muốn đâm sau lưng nên tự mình cho người điều ra."
"Mặc dù Tạ Vũ Diệp bị oan nhưng theo hướng đó lại tra được những chuyện thời đại học của Tạ Vũ Diệp."
Mục Thị tò mò: "Chuyện thời đại học?"
Hoàng Nghệ Chương nói: "Tạ Vũ Diệp được người khác bao nuôi hơn nửa năm." Nói xong lời này liền liếc mắt nhìn Mục Thị, phản phất như sợ có người ai nghe lén, hạ tông giọng, bổ sung thêm: "Nữ kim chủ."
Mục Thị dừng một chút, cười hỏi:"Ai vậy?"
Hoàng Nghệ Chương lắc đầu: "Không biết, ngoài ngành giải trí, hẳn là một nhân vật lớn nào đó, không thể tra được."
Mục Thị nhớ lại đoạn đối thoại trước đó giữa nàng và Tạ Vũ Diệp, cái gì mà yêu không chiếm được, chẳng lẽ đang nói tới vị nữ kim chủ kia?
Ba người hàn huyên thêm vài câu thì đến đài truyền hình, Hoàng Nghệ Chương dẫn đường, đi qua một lượt chương trình, lúc mọi chuyện chuẩn bị xong thì đã tới buổi chiều, vốn định cùng nhau dùng ăn nhưng rất không khéo, Hoàng Nghệ Chương nhận được điện thoại phải đi xử lý gấp.
Vì để Mục Thị thuận tiện, Hoàng Nghệ Chương đưa xe cho nàng, Tiểu Mã tiếp nhận chìa khóa rồi cười cười nói với Mục Thị: "Thì ra chị và Hoàng Nghệ Chương thân thiết như vậy a."
Hai người mở cửa xe đi vào, Tiểu Mã khởi động xe rồi nói tiếp: "Lần trước đã muốn hỏi nhưng sau đó lại quên chuyện này đi."
Mục Thị biết Tiểu Mã muốn hỏi cái gì, lúc trước hắn biết Giang Viêm Khải là em trai nàng cũng bày ra bộ mặt kinh ngạc, mặc dù Giang Viêm Khải không ở trong ngành giải trí nhưng tập đoàn Giang gia lớn như vậy không ai không biết, ai mà ngờ một người mẫu tuyến ba như nàng lại là con gái Giang gia?
Còn Hoàng Nghệ Chương thì thanh danh của hắn đã được truyền xa từ thời đại học, đương nhiên không phải thanh danh tốt gì, một phú nhị đại thay bạn gái như thay áo.
Từ đáy lòng Tiểu Mã cảm thấy, Mục Thị lơ là thì đúng thật lơ là nhưng nàng là một người cứng cỏi, chứ với gia cảnh của nàng, muốn trèo lên cao trong ngành công nghiệp, không phải chuyện gì khó.
"Quen biết từ cao trung." Mục Thị ngôi bên ghế phụ ngáp dài: "Hắn là đồng học của Tiểu Khải."
Tiểu Mã nga một tiếng, bắt đầu tập trung lái xe.
Hôm sau sau khi trở về, Tiểu Mã đã xem xét kỹ từng mục trong hộp thư, tên Mục Thị lên hot search đúng thật có chút hiệu quả, hắn đơn giả lượt bỏ những hợp tác không đứng đắn, còn lại mấy hợp đồng khá béo bở.
Thời điểm dừng đèn đỏ, Tiểu Mã lấy máy tính bảng ra, mở hộp thư đưa cho Mục Thị: "Chị xem đi."
Mục Thị ừ một tiếng, về mặt công việc hai người rất ăn ý không cần giải thích thêm cái gì, Mục Thị mở một thư mục: "Tại sao giữ lại phim truyền hình này?" Mục Thị nhìn qua Tiểu Mã: "Em muốn chị đóng phim?"
Tiểu Mã cười tươi: "Chị có muốn thử một lần không?"
Mục Thị lắc đầu: "Không muốn, kỹ thuật diễn xuất của chị thế nào chị tự mình biết, không muốn biêu xấu trước mặt người khác."
Không đợi Tiểu Mã có ý kiến gì, tự Mục Thị gửi tin từ chối.
Tiếp theo nhìn thêm vài mục, nàng ấm mở rồi hỏi Tiểu Mã: "Làm tạp chí chuyên phỏng vấn tinh anh các giới sao?"
Tiểu Mã gật đầu. Đúng lúc dừng đèn đỏ lần nữa, hắn chỉ vào màn hình: "Đối tượng lần này bọn họ phỏng vấn là nhân tài trong ngành kiến trúc, hôm qua bên đó gọi cho em muốn tìm chị làm người mẫu trang bìa, mặc dù qui mô bên họ không lớn nhưng lượng tiêu thụ trong các ngàng nghề không đơn giản, chị xem kỹ đi, nhận hay không nhận."
Ngành kiến trúc? Mục Thị nghĩ nghĩ, trả lời: "Nhận."
Mục Thị lại nhìn thêm một lượt, sau đó để máy tính bảng qua một bên, dựa ghế nhắm mắt lại: "Những cái khác đều được, em tự mình quyết định đi, thấy phù hợp cứ nhận."
Tiểu Mã nói đã biết.
Cùng Tiểu Mã ăn cơm xong, Mục Thị chạy xe Hoàng Nghệ Chương tới nhà Hà Nhất Hàm, mới tới cửa liền thấy Hà Nhất Hàm ôm Phỉ Phỉ ở vườn hoa ngoài cửa chơi đùa.
Mục Thị dừng xe, lấy một rương lớn ở cóp sau, đi qua.
Hà Nhất Hàm đợi nàng tới gần, ngữ khí giống như trách tội hỏi một câu: "Lại mua thứ gì?"
"Mua cho Phỉ Phỉ chơi." Mục Thị vỗ vỗ cái rương: "Một người bạn giới thiệu, tấm bảng này tuyệt đối an toàn, công dụng rất nhiều, chắc Phỉ Phỉ sẽ thích."
Nàng đưa mắt nhìn Phỉ Phỉ ngồi trên bàn, bước qua sờ cằm cháu gái: "Thích không Phỉ Phỉ?"
Phỉ Phỉ cầm đồ chơi nhựa trong tay cười với Mục Thị.
Mục Thị kéo cái ghế đặt trước mặt Phỉ Phỉ, mới vừa ngồi xuống thì điện thoại trong túi vang lên một tiếng, nàng lấy ra xem là Hoa Tri Dã gửi tin Wechat, nói tối nay cô không về, kêu nàng tự mình sắp xếp.
Mục Thị vô ý bĩu môi, trả lời.
Hà Nhất Hàm thấy Mục Thị như vậy, không khỏi tò mò đưa mắt qua xem, thấy nội dung thì bật cười: "Quan hệ giữa em và Tri Dã tốt như vậy sao? Buổi tối không về cũng báo cáo." Nói xong mới ý thức điều gì đó, hỏi thêm một câu: "Em lại chạy tới nhà người ta ngủ?"
Mục Thị tuyệt không che giấu: "Đúng vậy a."
Hà Nhất Hàm bật cười: "Em thật là..." Cô lắc đầu: "Em thích cậu ấy như thế a."
Mục Thị: "Không được sao!"
"Không phải không được. Tri Dã thì..." Hà Nhất Hàm thở dài: "Nói như thế nào đây."
Hà Nhất Hàm quay đầu nhìn Mục Thị: "Em thích Tri Dã cái gì?"
Mục Thị sững sờ: "Sao chị cũng hỏi như vậy?"
Hà Nhất Hàm cười: "Cậu ấy cũng hỏi em?"
Mục Thị gật đầu: "Đúng a."
Hà Nhất Hàm thoáng kinh ngạc: "Quan hệ tốt hơn chị tưởng tượng." Lại hỏi: "Em trả lời như thế nào?"
Mục Thị nhún vai: "Em nói vừa gặp đã yêu."
Hà Nhất Hàm cười lớn, tiếng cười hoàn toàn giống với Hoa Tri Dã tối qua, tiếp theo nói: "Em quá tùy tiện, Thị Thị, Tri Dã không thích dạng này."
Mục Thị buồn buồn, bày đồ chơi cho Phỉ Phỉ: "Vậy em nên nói cái gì?" Nàng quay đầu nhìn Hà Nhất Hàm: "Chị nói xem, bạn gái thời đại học của Hoa Tri Dã là kiểu người gì?"
Hà Nhất Hàm lắc đầu: "Không phải bạn gái."
Mục Thị khoát tay: "Được được, đối tượng mập mờ."
Hà Nhất Hàm từng chữ từng chữ nói: "Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn hòa lễ độ, ăn nói bất phàm, tiểu thư khuê các, đặc biệt không dính người, rất hiểu chuyện."
Mục Thị:....
Xin cho tôi đi chết...