Cuối cùng Hoa Tri Dã cũng rời văn phòng, cô tắt hết đèn, vào thang máy đi thẳng xuống tầng để xe.
Đêm đã khuya, chỉ còn đèn đường và ánh sáng của biển quảng cáo hai bên đường, xe của cô không nhanh không chậm tiến tới, Hoa Tri Dã có thói quen mở nhạc khi đang lái xe, hầu như chỉ một thể loại, không ồn ào không ầm ĩ, là một giọng nữ dịu dàng.
Đi qua mấy ngã tư, đột nhiên chuyển bài, Hoa Tri Dã cúi đầu nhìn tên bài hát, cô đưa tay bấm chuyển bài.
Kế tiếp là bàn hát tiếng Anh, mới nghe được một nửa, thì điện thoại bên cạnh vang lên.
Là Cao Văn Tuệ, Hoa Tri Dã đeo tai nghe Bluetooth, đầu dây bên kia lên tiếng: “Hoa lão sư.”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, hỏi: “Thế nào?”
Cao Văn Tuệ: “Em vừa nhớ một chuyện, xế chiều hôm nay đài Tỉnh có mời chị làm khách mời cho tiết mục Tống Nghệ, trước đây chị đều từ chối, cho nên em không hỏi lại, vừa mới nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên nói với chị một tiếng.”
Đột nhiên Cao Văn Tuệ nhắc chuyện này, tất nhiên có thâm ý trong đó, Hoa Tri Dã nghe xong hỏi: “Lần này thế nào?”
Cao Văn Tuệ nhẹ nhàng cười: “Mục Thị là khách mời cố định.” Nàng dừng một chút, mới nói tiếp: “Em nghĩ, có vẻ chị là fan hâm mộ của nàng, nên…”
Hoa Tri Dã không có phản ứng gì trả về một câu: “Từ chối.”
Cao Văn Tuệ trả lời đã biết, Hoa Tri Dã liền cúp máy.
Sau khi Hoa Tri Dã về đến nhà, rửa mặt thay quần áo xong thì bắt đầu luyện chữ, lúc này đã mười hai giờ, nhưng cô không có chút bối rối.
Gần đây cô cứ cảm thấy bản thân có chút phập phồng không yên, chữ cũng thiếu sự cứng cáp.
Lấy trong ngăn kéo ra tờ giấy trắng tinh, cô đoan chính vuốt thẳng, dùng bút lông điểm chữ Mặc, vị trí bên cạnh viết ba chữ: “Dài hận ca.”
Không biết khi Mục Thị học hiểu tiếng Trung, học bài thơ này trong đầu có ý tưởng gì.
Hoa Tri Dã dựa vào trí nhớ, viết từng câu từng câu trong bài thơ này, mới bắt đầu có chút thất thần, từ câu mười mấy trở về sau thì tâm trống rỗng, trước mắt chỉ là chữ và chữ.
Một trang giấy tràn ngập, thời gian cũng trôi qua nhiều, cô đặt giấy đã viết xong đặt qua một bên, rửa bút lông rồi trở về phòng ngủ.
Điện thoại trên bàn phát sáng, cô đi qua đưa mắt nhìn, là Hoa Huyên Lận gửi tin Wechat.
Hoa Huyên Lận: [ Chị, Mục Thị đang ở La Mã ]
Hoa Huyên Lận: [ Kết nối ]
Hoa Huyên Lận: [ Mục Thị thật đẹp! ]
Hoa Huyên Lận: [ Nàng ngồi sau Tiêu Tuấn Phong ]
Hoa Huyên Lận: [ Fan hôm mộ của Tiêu Tuấn Phong ở một bên chụp ảnh rất nhiều ]
Hoa Huyên Lận: [ Hình ảnh ]
Hoa Huyên Lận: [ Hình ảnh ]
Hoa Huyên Lận: [ Hình ảnh ]
Hoa Tri Dã cúi đầu viết tin nhắn: [ Còn chưa ngủ? ]
Hoa Huyên Lận nhận được phản hồi, hưng phấn hẳn lên, gửi liên tiếp mấy tin.
Hoa Huyên Lận: [ Chị cũng chưa ngủ đó thôi ]
Hoa Huyên Lận: [ Mục Thị hình như là con lai, có phải không chị? ]
Hoa Huyên Lận: [ Chắc chị cũng không biết ]
Hoa Huyên Lận: [ Để em hỏi nàng là được ]
Hoa Huyên Lận: [ Lúc này ở La Mã, chắc nàng vẫn chưa ngủ ]
Hoa Tri Dã: [ Nàng là con lai, Canada, đừng làm phiền em ấy, đi ngủ sớm đi ]
Hoa Huyên Lận: [ Tốt! ]
Hoa Huyên Lận không còn nhắn gì thêm, Hoa Tri Dã ấn mở khung chat với Mục Thị, ngón tay lướt qua lướt lại vài lần, cuối cùng mở lại tấm hình hôm nay nàng gửi, nhìn mấy giây rồi khóa màn hình điện thoại.
Công việc của Mục Thị ở La Mã chỉ cần vài ngày liền có thể hoàn thành, Tiểu Mã luôn tùy tùng bên cạnh, chụp rất nhiều hình, cuối cùng hắn chọn vài tấm để nàng đăng Weibo.
“Em thấy mấy tấm này còn không bằng những tấm trong hậu trường.” Tiểu Mã lướt vài tấm chụp trong hậu trường, Mục Thi đang gặm bánh bích quy cũng quay đầu nhìn thoáng qua.
Xem được mấy tấm, Mục Thị cười một tiếng: “Chị cảm thấy, mình giống cọ xát muốn mượn danh tiếng của Tiểu Tuấn Phong.”
Tiểu Mã nghe xong, ấn mở trang chủ của Mục Thị, đưa nàng xem.
“Oa.” Mục Thị thoáng nhướn mày: “Nhiều fan tặng hoa như vậy a.”
Mấy ngay này, Mục Thị rất bận, khi quay lại khách sạn lập tức đi ngủ, gần như không có thời gian lướt Weibo, đương nhiên nàng không biết, chính vì nàng lộ mặt bên cạnh Tiêu Tuấn Phong nên đang được chú ý rất nhiều.
“Nói ra chắc chị không tin.” Tiểu Mã ấn mở điện thoại tìm tên Mục Thị và Tiêu Tuấn Phong: “Có nhiều đoạn video cắt ghép chị và Tiêu Tuấn Phong.”
Mục Thị phốc cười lớn, như đùa nói câu: “Có phải chị nên phát hỏa hay không?”
Phát hỏa hay không Tiểu Mã không dám nói, hắn chỉ biết không chỉ Mục Thị được tìm kiếm nhiều hơn, thu hút fan hơn mà liên tiếp mấy ngày có thêm nhiều nhãn hàng tìm nàng quay quảng cáo.
Trên đường ra sân bay, Mục Thị và Tiểu Mã xem hết video giữa nàng và Tiêu Tuấn Phong, dân mạng đem những đoạn video mà trước đây Mục Thị quay chụp, hoàn cảnh không hề có cảm giác hài hòa mà cắt ghép thành vai nữ chính trong bộ phim truyền hình mà Tiêu Tuấn Phong đóng vai chính.
“Bọn họ đúng là nhân tài.” Mục Thị cảm thán: “Ngay cả chị cũng tưởng mình là người diễn.”
Lúc trước Trần Tinh ở nhà hay xem bộ phim này, khi nhàm chán nàng có theo xem một hai tập, Trần Tinh có giảng giải cho nàng nghe đại khái về nội dung, mấy video đăng ở đây được cắt ghép không sai biệt lắm.
“Mấy ngày nay hòm thư nhận được rất nhiều lời mời.” Tiểu Mã tắt video nói: “Em vẫn chưa xem kỹ tất cả.” Hắn quay đầu hỏi Mục Thị: “Nếu như tiếp theo càng ngày càng bận, chị có muốn cân nhắc tuyển thêm người không?”
Mục Thị nhìn Tiểu Mã suy tư mấy giây, rồi khoát tay: “Em xem mà sắp xếp đi.”
Bởi vì phải chuyển máy bay, nên bọn họ về nước đã hơn chín giờ tối, Mục Thị xuống máy bay, vừa mở điện thoại đã nhận được cuộc gọi, nàng nhìn số điện thoại hiển thị, bấm nút nhận.
“Thị Thị, đoán xem là gì?” Ngữ khí đầu dây bên kia vui sướng.
Mục Thị bất đắc dĩ: “Tôi tắt máy đây.”
“Đừng đừng đừng a.” Âm thanh bên kia khẩn trương hơn: “Em là Tiểu Anh Đào.”
Mục Thị lặp lại: “Tiểu Anh Đào…” Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: “Ai?”
Đầu dây bên kia không tức giận, ngược lại cười xấu hổ, giải thích: “Bạn của Tiêu Linh, chúng ta đã gặp nhau đêm Tiêu Linh mở party thoát FA.”
Lúc này Mục Thị mới nhớ người này, cô em gái tóc cắt ngang trán, phía sau buộc đuôi ngựa, cười có lúm đồng tiền.
Cũng vì lúm đồng tiền đó nên Tiêu Linh nghĩ nàng sẽ thích.
“Thế nào?” Mục Thị hỏi.
Tiểu Anh Đào ồ một tiếng: “Không phải chị mới trở về sao? Tiêu Linh nói muốn mở tiệc chào đón chị.”
Mục Thị: …
“Không đi, tôi có chút mệt, mọi người chơi vui vẻ.”
Nói xong nàng muốn cúp máy, Tiểu Anh Đào lại kêu lên: “Đến đi Thị Thị, sẽ không quá mệt mỏi, chỉ ăn một bữa cơm, chắc chị vẫn chưa ăn, dùng bữa xong về nghỉ ngơi cũng được.”
Mục Thị do dự mấy giây, nói được.
Bàn giao vài câu với Tiểu Mã, Mục Thị liền đón xe tới điểm hẹn, nhưng sau khi tới lại phát giác tình huống có chút không đúng, gian phòng lớn như vậy chỉ Tiêu Linh, Phan Hiểu Liệng, cùng với người mới gọi điện lúc nãy - Tiểu Anh Đào.
Mục Thị đặt túi qua một bên, ngồi bên cạnh Tiêu Linh, không biểu tình hỏi: “Không thể nào, thật sự là đón tiếp mình?”
Tiêu Linh nhún vai: “Còn không phải sao?” Nàng bấm nút gọi phục vụ đem thực đơn vào, cô đưa qua cho Mục Thị: “Gọi món đi.”
Mục Thị cắn môi, yên lặng nhìn Tiêu Linh vài lần, đầu tiên Tiêu Linh cười khổ, sau đó bày bộ dáng năn nỉ nàng xem, lúc này nàng mới cúi đầu tùy ý gọi vài món.
Phục vụ cầm menu rời khỏi gian phòng, Mục Thị lấy điện thoại trong túi ra, ấm mở Wechat Tiêu Linh, hỏi: [ Chuyện gì xảy ra? ]
Tiêu Linh nhận được, tội nghiệp nhìn Mục Thị một chút, sau đó cúi đầu đánh chữ.
Tiêu Linh: [ Tha thứ cho mình ]
Tiêu Linh: [ Nhất định phải tha thứ cho mình ]
Mục Thị: …
Tiêu Linh: [ Ứng Tử Đào là em họ của Phan Hiểu Liệng, con bé coi trọng cậu, sau đó mình… Mình có nói về cậu vài câu, em ấy là kiểu hình mẫu mà cậu yêu thích, vì vậy… Liền… ]
Tiêu Linh: [ Chuyện tự nhiên xảy ra không thể ngăn cản ]
Mục Thị: [??? ]
Tiêu Linh: [ Em ấy nhắn tin cậu, cậu không trả lời, mình lập tức biết chuyện gì xảy ra ]
Tiêu Linh: [ Đều tại miệng mình ]
Tiêu Linh: [ Cậu giết mình đi ]
Mục Thị: [ Cho nên, tối nay gạt mình tới đây, cậu được lợi gì? ]
Tiêu Linh: [ Hắc hắc hắc ]
Tiêu Linh: [ Phan Hiểu Liệng đồng ý với mình, sẽ cùng mình đi du lịch Châu Úc ]
Mục Thị: [ … ]
Tiêu Linh: [ Thật có lỗi ]
Tiêu Linh: [ Xin lỗi… Xin lỗi nhiều ]
Tiêu Linh: [ Mình nguyện vì cậu làm trâu làm ngựa ]
Mục Thị nhận được tin này, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Linh một chút.
Bất quá chỉ là bữa cơm, cũng không phải chuyện gì khó xử, cái bàn cũng đủ lớn, Mục Thị cúi đầu yên lặng ăn, không cần quan tâm cảm thụ của Ứng Tử Đào, ba người họ nói chuyện phiếm, Mục Thị không tham dự, ngẫu nhiên ứng phó một chút khi Ứng Tử Đào kéo chủ đề tới chỗ nàng, nàng không thích nói chuyện, Tiêu Linh nhanh chóng chen vào thay nàng trả lời.
Ăn tầm mấy phút, Mục Thị xin lỗi rồi vào toilet, nàng đứng trước gương cẩn thận xem xét, buổi sáng chỉ tùy tiện trang điểm, hiện tại phai gần hết, vì quá mệt mỏi, dưới mắt mơ hồ xuất hiện quầng thâm.
Nàng cũng lười dậm phấn thêm, rửa tay tùy ý xoa xoa rồi ra ngoài.
Quên mất phương hướng lúc đi vào toilet, nhà hàng này trang trí thống nhất mười phần, nàng đi qua mấy hàng lang ngắn, phát hiện mình lạc đường.
Lấy điện thoại ra, nhìn số phòng Tiêu Linh nhắn cho nàng lúc nãy, trong lòng mặc niệm một câu rồi cất di động, nàng ngẩng đầu chuẩn bị tìm gian phòng của bọn họ, nhưng vô tình đụng phải một người quen đang đi tới.
Hoa Tri Dã nhìn thấy nàng cũng thoáng sững sờ, nhưng rất không khéo, sau lưng Hoa Tri Dã là Ứng Tử Đào cũng đang hướng tới chỗ nàng.
Mục Thị dừng mấy giây, nhấc chân đi đến chỗ Hoa Tri Dã, đến trước mặt cô thì dừng lại, cười nói: “Chị Tri Dã, thật đúng dịp a.”
Hoa Tri Dã cũng lên tiếng nói trùng hợp thật, hỏi: “Về rồi?”
Mục Thị ừ: “Mới về tới.”
Nàng vừa nói xong thì Tiểu Anh Đào đi đến bên cạnh nàng, bày ra bộ dáng thân thiết, mắt nhìn Hoa Tri Dã: “Thị Thị, người quen sao?”
Không đợi Mục Thị trả lời, nói thêm: “Rời đi lâu như vậy? Lạc đường sao? Tiêu Linh nói chị cảm giác về phương hướng không tốt lắm.”
Dứt lời, Tiểu Anh Đào muốn ôm cánh tay Mục Thị, đáng tiếc bị nàng nhanh hơn tránh khỏi.
Mục Thị quay đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Chị dùng bữa xong rồi?”
Giống như Hoa Tri Dã hiểu rõ tình hình hiện tại, ánh mắt mơ hồ dừng trên người Tiểu Anh Đào mấy giây, sau đó nhìn Mục Thị trả lời: “Xong.”
Mục Thị cười tiến lên ôm cổ tay Hoa Tri Dã, lần này, dễ dàng thành công mà Hoa Tri Dã cũng không né tránh.
“Vậy chở em về nhà đi.” Mày Mục Thị cong cong nhìn cô.
Hai người qua lại như vậy ở trước mặt Ứng Tử Đào rời đi, đợi Mục Thị lên xe Hoa Tri Dã, nàng mới lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Linh: [ Mình về trước ]
Tiêu Linh trả lời rất nhanh, đơn giản: [ Được! ]
Một đường lái xe về nhà, Mục Thị mới chú ý người bên cạnh, nàng quay đầu nhìn trang phục Hoa Tri Dã đang mặc, cất di động, hỏi: “Chị cứ đi thế này không sao chứ?”
Hoa Tri Dã không trả lời vấn đề này, ngược lại mượn lời nàng hỏi: “Em cứ về như thế không vấn đề gì?”
Mục Thị thấp giọng cười.
Hoa Tri Dã: “Mượn tôi cản hoa đào?”
Lúc Hoa Tri Dã nói lời nãy, ngữ khí bình thản cực kì, nghe không ra ẩn ý trêu chọc trong đó, cũng không nghe ra phàn nàn.
Mục Thị không còn chút sức thì thào một tiếng: “Không có.”
Điện thoại báo có tin nhắn, Mục Thị ấn mở xem là Ứng Tử Đào gửi Wechat, hỏi nàng sao lại đi vội như vậy, ngay cả túi cũng không lấy.
Mục Thị lười trả lời, trực tiếp đưa điện thoại bỏ vào túi áo khoác.
“Là người lần trước sao?” Đột nhiên Hoa Tri Dã lên tiếng.
Người lần trước?
Mục Thị nghĩ đến Phương Khinh Khinh, lắc đầu: “Không, không phải cùng một người.”
Bất quá phong cách hai người họ khá giống nhau, dáng dấp cũng tương tự, người không thân thuộc, dễ dàng lầm lẫn.
“Em thích loại hình như thế?” Hoa Tri Dã lại mở miệng hỏi, Mục Thị còn chưa kịp trả lời, bổ sung thêm: “Hay là nói, em đặc biệt thích các nàng thụ?”
Mục Thị cảm thấy kỳ lạ khi Hoa Tri Dã đột ngột có nhiều vấn đề, mà nàng và Hoa Tri Dã bàn luận vấn đề này, nàng có chút là lạ.
Đương nhiên nàng không trả lời, có lẽ càng sâu, nàng sẽ mượn cơ hội này nói đến những điểm khác.
“Hoa Tri Dã.” Mục Thị cười nhạt, nghiêng người nhìn cô, miệng thì sách một tiếng, nhớ lại lời chị gái nói trước đó, hai tay ôm ngực, dáng vẻ mười phần hào hứng: “Chắc chị biết em thích chị phải không?”
Hoa Tri Dã không trả lời, phảng phất như không nghe thấy nên không có chút phản ứng.
Mục Thị bĩu môi hơi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Chị dễ dàng cho em ở nhà chị, không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Đột nhiên Hoa Tri Dã cười thành tiếng, nhưng lại ngắn ngửi bằng một cái chớp mắt.
Cô không quay đầu, nhàn nhạt hỏi một câu: “Em thích tôi cái gì?”
“Em thích chị…” Mục Thị không chút do dự nói tiếp nhưng đến đây lại không biết nên nói cái gì.
Thích Hoa Tri Dã cái gì? Mục Thị chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, vì vậy nàng mới nghĩ đến thời điểm hai người mới quen.
“Vừa gặp đã yêu.” Mục Thị thoáng ngửa đầu: “Chị không biết bản thân rất có mị lực sao?”
Hoa Tri Dã lại cười, so với nụ cười lúc nãy lại càng khinh miệt hơn.
Sau nụ cười này, Hoa Tri Dã cũng không muốn lên tiếng nói chuyện, ánh mắt Mục Thị rời khỏi người cô, quay đầu nhìn hàng cây bên đường không ngừng lùi về sau, do dự hồi lâu, nhỏ giọng mở miệng: “Hoa Tri Dã, chị thích em không?”
Hỏi xong, Mục Thị thấy khẩn trương vô cùng, tay nắm góc áo thật chặt, thậm chí lo lắng bản thân nhịn không được mà xoay qua nhìn Hoa Tri Dã.
Rất nhanh, cơ hồ không cần thời gian suy nghĩ, nàng nghe thanh âm vô cùng bình thản của Hoa Tri Dã truyền đến: “Không thích.”