[BHTT] Đế Sư

Chương 110: Ẩn tình phía sau




Một mình Lý Tấn Nhất lặng lẽ ăn, cái thế giới này quả thực không quá thân thiện.

Nhưng rồi khi nhìn sang cái người vẫn đứng một bên, người thậm chí không thể ngồi xuống ăn cơm là Thanh Thư, trái tim bị tổn thương của Tấn Nhất lại có được một chút an ủi.

Thật ra thì phu nhân Hoa Xà cũng không thật sự muốn cùng A Dao cướp miếng ăn. Đây chẳng qua là do hoàng hậu thấy nàng ăn đến say sưa như vậy thì mới có ý định khiến cho A Dao tiết chế một chút. Dẫu sao nàng đã phải thật vất vả mới lừa gạt được phu nhân Hoa Xà xuống núi.

Vốn dĩ chính là nói chuyện chính sự, vậy nên khi nghe tới câu nói trước khi bãi triều kia của hoàng đế, hoàng hậu liền cười lạnh rồi nói: "Xem ra hắn cũng đã biết là ta giả bộ bệnh, chẳng qua chỉ là kiêng kỵ chúng ta sẽ không giúp Trầm Ôn Du nói đỡ, cho nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt."

"Làm sao bây giờ?" Lý Quý Hâm hỏi.

Phu nhân Hoa Xà cũng đã xuống núi, hoàng hậu sẽ không còn tiếp tục chờ đợi nữa.

"Chủ động xuất kích! Khiến cho hoàng đế phải phế lập Thái tử!" Hoàng hậu nói.

Trong chuyện này, so với Trầm Ôn Du, bên phía hoàng hậu lại còn sốt ruột hơn nhiều. Trầm Ôn Du biết bản thân khiến nhân tâm trong hoàng cung bất ổn, vì vậy mà làm việc vẫn phải cẩn thận từng bước, từng bước đi tới.

"Trong cung đi không thông, vậy chỉ có thể ra tay từ bên ngoài cung." Lý Quý Hâm nói.

Lý Tấn Nhất tiếp tục chớp chớp con mắt, vừa ăn vừa nghe các nàng nói chuyện. Dù sao nàng cũng chỉ là một tay đấm chờ lệnh mà thôi.

"Thủy lợi đang nằm ở trong tay Trầm Vân Tân, mà mùa xuân lại đã đến." Hoàng hậu cười một tiếng: "Nên để mùa xuân này chịu hạn đi."

Phu nhân Hoa Xà đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi xuống, tiếp tục ăn cơm. Tiểu Đồng Tiệp vẫn cứ là Tiểu Đồng Tiệp của trước kia, nàng vẫn luôn cực kỳ thưởng thức trí tuệ của hoàng hậu. Đầu óc tốt khiến cho việc điều khiển cái tay rất chuẩn xác, nhờ việc phát minh ra đồ chơi mà người này thu được không ít lợi ích. Không giống như nàng, chỉ biết đánh đánh giết giết, cho dù có luyện ra được một thân võ nghệ tuyệt hảo đi nữa, còn không phải là ở trên núi vò võ mười mấy năm trời?

Lý Quý Hâm chỉ cười cười. Hoàng hậu rồi sẽ an bài tốt hết thảy.

Sau đó hoàng hậu quyết định không để mình hãm sâu vào kế hoạch lần này nữa. Đột nhiên nàng mở cây quạt xếp ra, che đi nửa bên mặt, vừa quạt vừa nở nụ cười thật quyến rũ: "Ôi! Thời gian này có sư tỷ ở đây, vậy nên ta sẽ rất bận rộn. Cũng bởi thế mà ta không có thời gian đi sắp đặt mấy cái chuyện này rồi. Không bằng A Dao chính ngươi tới đi. Dù sao thì ngươi cũng đã có quyền điều động nhân thủ trong tay mẫu hậu rồi mà."

Trầm Dao Quân liếc mắt khinh bỉ: "Hừ! Còn không phải là bởi vì phu nhân Hoa Xà ở đây nên mẫu hậu vì muốn được như vậy như vậy cho nên mới lười biếng đi?"

"Ngươi có thể không nói chuyện linh tinh được không?" Hoàng hậu đột nhiên đỏ mặt: "Chỉ cho phép ngươi ngày ngày ở trước mặt ta chơi trò tú ân ái, lại không cho ta được lười đôi chút hay sao?"

"Được rồi! Được rồi!" Trầm Dao Quân vừa ăn cơm vừa tỏ ra khinh thường: "Để ta tự mình làm thì ta sẽ tự mình đi!"

Hoàng hậu thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài. Nàng khoác tay lên cánh tay phu nhân Hoa Xà: "Này sư tỷ, ngươi có nơi nào rất muốn đi hay không vậy? Ta sẽ cùng ngươi tới đó!"

Lý Tấn Nhất thở dài rồi lặng lẽ đưa tay lên che mắt mình lại.

Vì hoàng hậu đã đem chuyện này toàn quyền giao lại cho Trầm Dao Quân, vậy nên trong khoảng thời gian này Trầm Dao Quân liền trở nên bận rộn. Trong khi đó hoàng hậu cũng không hề nhàn rỗi, nàng phải làm bạn với phu nhân Hoa Xà ăn uống, vui đùa.

Ánh nến trong An Ninh các trắng đêm không tắt. Mặc dù Lý Quý Hâm được coi như là tâm phúc của hoàng hậu, nhưng đối với đội quân chỉ trung thành với hoàng hậu, nàng lại không thể động tới.



Đây là lá bài chủ chốt hoàng hậu để lại cho Trầm Dao Quân, cũng là con át chủ bài của nàng.

Lý Quý Hâm biết trong mấy ngày này số người ra ra vào vào An Ninh các có không ít, cũng còn may là thám tử của hoàng đế không dám tiến đến quá gần, vì sợ bị Lý Quý Hâm phát hiện. Hình như đám đại thần là thủ hạ của hoàng hậu cũng nhận thấy gần đây đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng. Kể từ sau khi Trầm Vân Tân bị đưa tới Diện Bích, những buổi lâm triều đã gió êm sóng lặng hơn một chút.

Trầm Ôn Du thành nhật nhàn nhã ra vào, thỉnh thoảng lại đến tìm Lý Quý Hâm uống trà, mà đề tài đều không khỏi liên quan tới Trầm Vân Tân.

"Ngươi lại định tiếp tục tháng ngày rảnh rỗi như vậy hay sao?" Hai người ngồi ở dưới cây hòe già của nhà gỗ nhỏ cùng đối ẩm. Trong con mắt người ngoài, quan hệ giữa nữ phó đại nhân cùng Tây Lâm vương là không bình thường chút nào.

"Động tác quá lớn, dễ dàng khiến người ngoài hoài nghi." Trầm Ôn Du vừa cười vừa nói: "Không việc gì phải gấp."

Lý Quý Hâm cầm lên chén trà, khóe miệng như hơi nâng lên một độ cong: "Ngươi mà còn sợ bị người ta hoài nghi? Còn không phải đã được hoàng thượng ngầm cho phép rồi hay sao?"

Trầm Ôn Du lắc lắc ngón tay trỏ, một làn gió buông xuống mấy chiếc lá nhỏ, là chồi non vừa mới đâm chồi. Sau khi bị rơi vào trong chén nước trà, bị nước nóng ủ chín, một mùi hương mát mẻ của lá non thoảng ra. Hắn cũng không vớt chiếc lá ra, để nguyên như vậy mà nhấp một hớp, sau đó nhẹ nhàng nói: "Xem ra ngươi vẫn còn có chỗ không biết, vì sao Hoàng thượng lại triệu hồi ta trở lại kinh thành, lại có ý tưởng như thế nào đối với vị trí Thái tử kia."

Lý Quý Hâm sửng sốt mất một lúc. Trầm Ôn Du nói tới hai điểm, mà nàng lại chỉ biết đại khái.

Chẳng lẽ, còn có ẩn tình?

Làm như gợn sóng bất kinh, nàng nhấp một ngụm trà, sau đó mới vừa cười vừa hỏi: "Có thể nói cho ta biết?"

Trầm Ôn Du cũng không thèm giấu giếm, hắn lại dùng nụ cười ôn hòa che giấu ý nghĩ trong lòng như từ trước đến nay, trong đó không có được bao nhiêu phần tôn trọng dành cho phụ hoàng của mình: "Cái lần xảy ra cuộc chiến giành vị trí Thái tử trước đây, ngươi vẫn còn ở Hoa Xà sơn, nên sợ là ngươi không quá hiểu. Hồi đó ta vẫn đang ở Tây Lâm châu, nhưng vẫn có người kịp thời báo tin." Hắn vừa cười vừa nói: "Ngươi có biết tại sao phải xảy ra cuộc chiến đó không? Lúc đó có đến mấy hoàng tử, bao gồm Trầm Vân Tân, lớn bất quá hai mươi, nhỏ bất quá mười bốn mười lăm tuổi."

Hắn nhìn Lý Quý Hâm, người vẫn yên lặng không nói lời nào một cái, ánh mắt trầm xuống hắn thu lại nụ cười: "Là do hoàng thượng cố ý. Tuy bắn tiếng muốn lập Trữ Quân, nhưng lời lẽ chính xác lại chưa từng xác nhận. Hắn mới không quan tâm kết quả Trữ Quân là ai, chỉ cần một người có thể từ trong đám người ấy chứng tỏ ra được mình là người lòng dạ độc ác. Đáng tiếc là, Trầm Vân Tân lại hoàn toàn dựa vào một Thang Vệ Quốc mới giành được thắng lợi, hắn không hài lòng với điều này. Vậy nên hắn mới triệu hồi ta trở lại." Trầm Ôn Du lại bổ sung: "Cho nên hắn sẽ không dứt khoát phế lập, mà sẽ để cho đám người chúng ta từng bước, từng bước một tàn sát lẫn nhau."

Từ khi gặp hắn tới nay, chưa bao giờ Lý Quý Hâm nhìn ra trong mắt Trầm Ôn Du xuất hiện sát ý. Đây là lần đầu tiên.

Một người lớn lên ở Tây Lâm châu luôn phải trực diện với Tây Châu cường địch, sẽ không thể đơn giản chỉ là một quân tử ôn nhu, chỉ có cười chúm chím.

Sự tàn nhẫn của Trầm Ôn Du nàng đã thấy qua, mà nàng bây giờ đã biết được, tại sao hoàng đế lại xử phạt Trầm Vân Tân như vậy, tại sao Trầm Ôn Du sẽ không chỉ có muốn vị trí Thái tử. Hoàng hậu từng nói, hắn sẽ mưu quyền soán vị.

"Ta tới Tây Lâm châu, cũng không phải là do hoàng thượng muốn bảo vệ ta, mà ta được bạn cũ của mẫu phi cứu mang đi." Rõ ràng biết trong bình thực ra cũng chỉ là trà, nhưng hắn lại uống như uống rượu vậy: "Chẳng qua là sau đó hắn biết ta còn sống, vậy nên mới chú ý tới Tây Lâm châu. Sở dĩ không được trở lại từ khi còn nhỏ, là vì hắn muốn biết ta có thể sống sót ở Tây Lâm châu hay không. Nếu có thể, như vậy thật tốt, nếu không thể, chết thì chết thôi."

Nghe ra đây là một câu chuyện bi thương, trong lòng Lý Quý Hâm dành cho hắn ba giây đồng cảm.

Nhưng nàng cũng chỉ cười mà không nói một lời nào. Hóa ra, hoàng đế lại là cái người không ấn theo lẽ thường tình mà sắp đặt, như vậy cực kỳ tốt.

Chờ Trầm Ôn Du đi rồi, nàng lập tức tới An Ninh các. Vừa tới cửa liền bắt gặp một thái giám cúi đầu sát bên người đi qua.

Nàng dừng bước lại, nhìn theo bóng lưng người kia một chút. Mặc dù là người gánh vác việc trong cung, nhưng người đó thật sự là một cao thủ. Trầm Dao Quân làm việc cũng thật là lanh lẹ. Bởi vì hoàng hậu đã giao quyền cho nàng, trong mấy ngày này nàng vẫn luôn bận rộn thu xếp chuyện này.

Khi đó Tiểu công chúa đã chống nạnh tuyên bố: chuyện này nàng sẽ một tay giải quyết, không cần Mỹ Nhân Nữ Phó nhúng tay vào!

Lý Quý Hâm liền giống như bị sa thải vậy, chưa bao giờ được thanh nhàn đến thế.



Lúc này nàng thấy Trầm Dao Quân đứng lên, sải bước thật dài, người này vọt tới ôm lấy thắt lưng của Lý Quý Hâm, nói với giọng làm nũng: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao bận rộn suốt cả ngày hôm nay rồi, đau hông đau chân, muốn Mỹ Nhân Nữ Phó hôn hôn thì mới khá hơn!"

Lý Quý Hâm lập tức bế nàng lên. Luyện võ công cũng có cái tốt, khí lực lớn, người khác có thể bị ngã nhào nhưng Lý Quý Hâm lại không sao.

"Thế nào?" Nàng dò hỏi.

Trầm Dao Quân ôm lấy cổ Lý Quý Hâm, dán mặt vào bên tai người này nũng nịu: "Mỹ Nhân Nữ Phó đều không hỏi trước A Dao có mệt hay không, hừ!"

Phải diễn vai kẻ ngốc đến cả năm, sáu năm trời thể lực của Trầm Dao Quân cũng không thể dễ dàng trở nên mệt mỏi như vậy.

Lý Quý Hâm vỗ vỗ lên lưng của nàng rồi thấp giọng nói: "Ta biết ngươi rất mệt mỏi, nhưng sau này rồi sẽ còn mệt mỏi hơn." Từ trong miệng nàng như phát ra hơi ấm của cái lò sưởi ở trên đầu Trầm Dao Quân, quanh quẩn đây đây.

Trầm Dao Quân chớp mắt thì thầm: "Ta mới mặc kệ! Dù sao, phu nhân Hoa Xà cũng đã đem mẫu hậu bắt cóc đi rồi, vậy coi như trao đổi, Mỹ Nhân Nữ Phó là không thể đi. A Dao có Mỹ Nhân Nữ Phó, như vậy thì cái gì cũng không sợ nữa!"

Lý Quý Hâm cũng chỉ là hơi cười cười, cái cô nương ngốc nghếch này.

"Bao lâu mới có thể an bài xong?" Lý Quý Hâm lại hỏi tiếp.

Trầm Dao Quân ngẫm nghĩ: "Từ các bến thuyền chủ yếu của ba phương nam, tây, bắc gửi báo cáo về đây cho biết, ít nhất cũng phải mười ngày, nửa tháng nữa mới ổn thỏa. Sau khoảng thời gian đó phụ hoàng sẽ bỏ lệnh cấm túc đối với Thái tử, để hắn tiếp tục tại vị, chỉ cần hắn không làm cho phụ hoàng tức giận nữa."

"Ta đây có một cái ý tưởng." Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Trầm Ôn Du vừa mới nói cho ta biết một chút chuyện. A Dao, hãy phái người đem Thang Vệ Quốc cứu ra đi."

Trầm Dao Quân tức khắc sửng sốt, nàng lui ra một bước nhìn Lý Quý Hâm: "Tại sao?"

"Nếu như cứ để cho Trầm Ôn Du đơn phương nghiền ép Trầm Vân Tân, như vậy cũng chưa chắc là chuyện tốt." Từ trong lời nói của Trầm Ôn Du mà nàng đã đoán ra được, hoàng đế là người đưa ra ý tưởng kia, mà thực lực của hai phe lại quá chênh lệch, không thể giúp Trầm Ôn Du phô bày hết thủ đoạn. Hắn cũng đã nhìn ra, một khi Thang Vệ Quốc vẫn chưa trở lại, thì ngay cả cơ hội trả đũa Trầm Vân Tân cũng không có. Huống chi, ai cũng không biết Thang Vệ Quốc ở trong tay của Trầm Ôn Du. Nàng cần có Thang Vệ Quốc đi đến trước mặt hoàng đế châm ngòi thổi gió.

"Vậy thì... Phái ai đi được bây giờ?" Trầm Dao Quân quơ quơ đầu: "Ngay cả Thang Vệ Quốc đang ở nơi nào chúng ta còn không biết."

"Hãy để cho Tấn Nhất đi." Lý Quý Hâm trả lời: "Khống chế thời gian thật tốt, chờ đến khi con sông đào xảy ra chuyện, là lúc để cho hắn xuất hiện."

Tấn Nhất làm một cái độc thân cẩu, suốt ngày phải ở trong tẩm cung sống giữa hai cặp tình nhân hoàng hậu cùng sư phụ, công chúa và sư tỷ ngọt ngọt ngào ngào, cứ như nàng mới là ngôi sao duy nhất trên bầu trời còn lóe sáng. Nếu không để cho nàng kiếm chút việc mà làm, sợ rằng phải để nàng ở trong cung nuôi hai con chó sói làm bạn cho nàng tán dóc.

Nhận được nhiệm vụ Lý Tấn Nhất đứng tại chỗ lẩm bẩm: "A a a a... Tại sao sư tỷ lại toàn đem những nhiệm vụ nguy hiểm như thế này giao cho ta vậy? Trong khi Quỷ nhát gan công chúa lại được ở chỗ này ăn sung mặc sướng? Không được! Ta phải đi bắt lấy mấy con sói tới nơi này nuôi, như vậy thì sẽ không ai cảm thấy ta là người rảnh rỗi nữa!"

Trầm Dao Quân ngồi xổm ở một bên dùng ngón tay vẽ vòng vòng: "Thật ra thì trong cung cũng có rất nhiều động vật nhỏ. Nếu ngươi nguyện ý làm bạn với chúng nó, ta cũng có thể cân nhắc chuyện không để cho ngươi đi làm nhiệm vụ."

Lý Tấn Nhất trộm tới nơi này đã lâu như vậy, nhưng cũng chưa từng bắt gặp trong cung nuôi cái động vật nhỏ đáng yêu nào.

Trầm Dao Quân lại tiếp tục nói: "Sau Ngự hoa viên có thật là nhiều con kiến nha. Vậy nên ngươi hãy tới chỗ đó đếm xem có bao nhiêu con kiến. Dẫu sao, nhiệm vụ này ta cùng Mỹ Nhân Nữ Phó vẫn còn chưa hoàn thành chứ đâu!"

Lý Tấn Nhất lập tức vụt đứng lên, nàng đối mặt với Lý Quý Hâm mỉm cười: "Thưa sư tỷ! Ta đi cứu Thang Uy Cẩu!"