Dù sao bây giờ Trường Ninh công chúa cũng đã không còn là kẻ ngốc nữa, vậy nên khi nàng trợn mắt lên nhìn, cả người nàng lập tức toát ra cái hào khí hoàng môn. Nó khiến cho người ta không lạnh mà run.
Kẻ ngốc vốn phải lệ thuộc vào nữ phó, nhưng một Trường Ninh công chúa không ngốc thì sẽ không cho phép bất cứ người nào động tới nữ phó của mình, dù chỉ là một cọng tóc.
Trầm Vân Tân cũng không khỏi giật mình kinh hãi. Hắn không ngờ tới việc Trầm Dao Quân dám ở trước triều mà mắt không thấy thượng tôn.
Hắn lập tức cười lạnh rồi nói: "Ta có nói sai hay sao?"
"Một khi ta đã muốn xuất cung, ai cũng không ngăn được ta, như vậy thì có quan hệ gì tới nữ phó? Hơn nữa, khi ta muốn hồi cung, là thời điểm ta còn ở Thiên Ngung, còn không phải Thái tử đã bao vây khách sạn, không cho phép ta đi ra ngoài, dù chỉ một bước? Nếu nói như vậy, sau khi ta đã biết sai rồi, đã chuẩn bị hồi cung, vậy nhưng Thái tử lại ba lần bảy lượt ngăn cản. Như vậy thì liệu có phải Thái tử cũng nên chịu phạt hay không? Thưởng phạt cũng cần phải công minh, không thể bên nặng bên nhẹ." Trầm Dao Quân không một chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Trầm Vân Tân. Hiện tại là lúc hoàng đế đang tìm trăm phương ngàn kế chèn ép Trầm Vân Tân, vậy mà nàng lại can thiệp vào như thế, chỉ sợ là Trầm Vân Tân không có kết quả gì tốt.
Trầm Dao Quân lại càng khinh thường hắn: "Một trăm đại bản! Vậy còn Thái tử chuẩn bị cho bản thân chịu phạt bao nhiêu cái?"
"Ngươi chớ có ngậm máu phun người!" Trầm Vân Tân cả giận nói.
Trầm Ôn Du liền ở một bên vân đạm phong khinh mở miệng: "Thái tử cần gì phải tức giận chứ! Khi đó ta cũng có mặt ở trong khách điếm. Lúc đó đúng là ngươi đã hạ lệnh không cho phép chúng ta rời đi. Những gì A Dao vừa nói đều là sự thật nha!"
Bởi vì ít đi Thang Vệ Quốc mà Thái tử đảng liền biến thành bầy rắn không đầu. Tràng diện này, nếu như có Thang Vệ Quốc ở đây thì nhất định hắn sẽ đứng ra giảng hòa, nói đây là một cuộc hiểu lầm, nhưng mà Trầm Vân Tân lại là cái người trẻ tuổi khí thịnh, sự nổi bật của hắn ở trong cung trong mấy ngày này cũng bị Trầm Ôn Du nghiền ép không ít. Chỉ có điều không động được Trầm Ôn Du lẽ nào hắn lại không động được đến Trầm Dao Quân hay sao?
"Hừ!" Hắn cười lạnh một tiếng: "Khi còn ở trong huyện nha Thiên Ngung, ngươi cùng Lý Quý Hâm vốn chính là về một phe, cùng nhau liên thủ để đối phó ta, việc như vậy hình như cũng không hiếm lạ đi?"
Trầm Ôn Du lại chỉ tiếp tục cười nhạt. Vào thời điểm Trầm Vân Tân phải đối mặt với nụ cười này, hắn cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, dường như trong đó vừa có chút khinh miệt vừa có cả coi thường: "Từ nhỏ ta chỉ ở Tây Lâm châu lớn lên, cùng Hoa Xà sơn khoảng cách quá xa, làm sao có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy mà đồng mưu đối phó ngươi được đây? Cái trò đùa giỡn này cũng quá đà rồi. Ngược lại là Thái tử điện hạ, chính ngươi mới là người đã từng ba lần bảy lượt muốn mời nữ phó làm phụ tá. Chẳng lẽ chỉ vì bị cự tuyệt quá nhiều lần, cho nên mới thấy mất mặt mà không nhịn được trả thù?"
Quả thật Trầm Ôn Du cũng là có chút bản lĩnh, vừa vào trong cung liền đem những chuyện Lý Quý Hâm vào cung trước sau hỏi thăm đến không tồi.
Bên trong còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ có điều, nếu đem so với việc phải giải quyết dứt điểm Trầm Vân Tân thì đây lại không phải việc trọng yếu.
"Đủ rồi đấy!" Trên long ỷ hoàng đế nổi giận đùng đùng: "Tất cả im miệng cho trẫm!"
Vẫn luôn ngậm miệng từ nãy đến giờ, chỉ liếc một cái, trong lòng Lý Quý Hâm liền có nhận định.
Trên triều an tĩnh một loạt, không một ai nói chuyện.
"Lời của A Dao có đúng là sự thật?" Hoàng đế hỏi. Thật ra thì trong lòng hắn cũng đã chắc chắn. Ngay từ ban đầu việc Trầm Vân Tân đi Thiên Ngung, hắn đã biết được. Thời khắc mấu chốt nhất là trên đường Trầm Ôn Du vào kinh, trong số người Trầm Vân Tân mang đi Thiên Ngung, đã có mấy cái là tâm phúc của hoàng đế.
Cho nên việc Trầm Vân Tân cùng Trầm Ôn Du ở bên ngoài cửa thành Thiên Ngung phát sinh xung đột đã không lừa được hoàng đế. Và việc Trầm Vân Tân thiếu chút nữa giết chết Trầm Dao Quân, giữa chừng đột nhiên xuất hiện Trầm Ôn Du ra tay cứu Trầm Dao Quân cũng không còn là bí mật.
Trầm Vân Tân không trả lời, tình thế lúc này của hắn đang cực kỳ bất lợi. Vì không có Thang Vệ Quốc ở đây nên Thái tử đảng đều trầm mặc không nói, ngược lại là một đám đại thần khác thuộc phái trung lập lại đột nhiên đứng lên dựng cờ đại nghĩa.
Hoàng đế liền nói: "Nữ phó không ngăn Trường Ninh lại, còn để cho nàng trộm ra khỏi cung, như vậy là có sai. Nhưng Trường Ninh lại nhờ đó mà nhân họa đắc phúc, nàng lại còn hộ Trường Ninh được chu toàn, như thế là ưu khuyết tương đương. Nhưng mà trong thời gian ở Thiên Ngung, chẳng những Thái tử đã không tra ra được hung thủ trong vụ án mất tích, ngược lại còn gây trở ngại cho việc Ôn Du vào kinh, thậm chí còn thiếu chút nữa đã khiến cho Trường Ninh bị thương, đây chính là lỗi lầm không thể tha thứ!"
Lời nói này, ý đồ bao che người mình cũng đã quá rõ ràng.
Không phải là Trầm Vân Tân không biết hoàng đế đang oán giận hắn mà ưu ái Trầm Ôn Du, nhưng hắn không phải là người giấu tài, trong khi vào thời điểm nguy cấp này lại không có Thang Vệ Quốc ở đây.
"Đưa Thái tử về cung Diện Bích!" Hoàng đế nói. Hình thức trừng phạt này trong con mắt của Lý Quý Hâm xem ra là nhẹ vô cùng. Từ đó có thể thấy được hoàng đế còn chưa muốn lập tức đem Trầm Vân Tân phế đi. "Còn nữa..." hắn lại mở miệng hỏi tiếp: "Canh Thái phó đâu rồi? Gần đây sao không thấy hắn?"
Trầm Vân Tân lập tức căng thẳng trong lòng: "Thái phó đã nhiều ngày... Thân thể không tốt."
Hoàng đế nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ, nhưng lại cũng không vạch trần, chẳng qua chỉ nói: "Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, người ngã bệnh rất nhiều. Trước đó là hoàng hậu, sau này lại là Thái phó. Các vị ái khanh cũng nên cẩn thận một chút." Nói xong liền bãi triều.
Trầm Vân Tân không thể kháng lệnh, đi Diện Bích sao? Chẳng qua cũng chỉ là để cho Thái phó phải chịu uất ức khi bị hành hạ suốt mấy ngày này ở trong tay Trầm Ôn Du.
Sau khi Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân đi ra bên ngoài rồi cũng không ngay lập tức trở về An Ninh các. Trầm Ôn Du vẫn đang chờ các nàng chứ đâu, câu nói cuối cùng kia của hoàng đế chính là ý vị thâm trường. Đương nhiên rồi, hắn còn đang chờ cho bọn họ có màn phối hợp hoàn mỹ nha!
"Ngươi đây là không có ý định thả Thang Vệ Quốc?" Đây là câu nói đầu tiên sau khi đi ra của Lý Quý Hâm.
Trầm Ôn Du lại chỉ cười cười: "Hắn ở nơi đó của ta rất tốt! Ăn tốt ngủ ngon, cũng không có ý định chạy trốn. Theo ta thấy thì việc ngươi cùng ta đánh cuộc, không thể nghi ngờ là ngươi bị thua."
"Phải không?" Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: "Vậy cũng chưa chắc!"
"Không cảm thấy cái ẩn ý ở trong lời nói cuối cùng của Hoàng thượng hay sao?" Trầm Ôn Du vừa cười vừa nói.
Lý Quý Hâm chỉ là cúi đầu, bên khóe miệng của nàng hơi nhếch lên: "Khẳng định là hắn biết Thang Vệ Quốc không phải bị bệnh, việc đem cả hoàng hậu lôi ra để nói, là muốn nói trắng ra chuyện của hoàng hậu, hắn thật ra cũng đã biết?"
Trầm Dao Quân chỉ đi theo mà không nói một lời nào, giống như là đang rất tức giận vậy. Mad đúng là nàng đang cực kỳ tức giận. Nàng vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện mới vừa nãy Trầm Vân Tân muốn đánh Lý Quý Hâm một trăm đại bản. Việc hoàng đế để cho hắn đi Diện Bích nhất định là đang bảo vệ hắn. Nếu không phải như vậy, thì nhất định là Trầm Dao Quân phải đánh đến hắn chưa tàn phế thì chưa dừng!
Trầm Ôn Du chỉ cười mà không nói, hắn nhất quyết không đưa ra đáp án.
Câu trả lời ai cũng không biết được, dù sao hắn cũng không nói cho hoàng đế biết hoàng hậu căn bản là không bị bệnh.
"Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận." Lý Quý Hâm lại một lần nữa mở miệng: "Chẳng qua hoàng thượng cũng chỉ là để cho Trầm Vân Tân đi Diện Bích, ngay cả thời gian cũng không có nói tới. Xem ra hoàng thượng cũng không làm được cái việc lập tức đem hắn phế bỏ, ngươi chính là lại trở về đạo trưởng a!"
"Không cần nữ phó phải lo lắng." Trầm Ôn Du gật đầu: "Dẫu sao, cũng chỉ có ngươi mới biết Thang Vệ Quốc ở trong tay ta."
Nói xong liền rời đi. Lý Quý Hâm lập tức biết được vì sao hoàng đế lại xuống tay nhẹ nhàng như vậy.
Nếu Thang Vệ Quốc vẫn còn không bị làm sao, muốn phá hủy một cây đại thụ thật nhanh, cho dù hắn có là tiều phu đi nữa, cũng không đâu có thể dễ dàng.
Lý Quý Hâm cùng Trầm Ôn Du, giống như ngầm thừa nhận lẫn nhau hợp tác nhưng tùy thời lại vẫn sẵn sàng thọc đao vào nhau. Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, chứ không có bằng hữu vĩnh viễn.
Hai người trở lại Phượng Linh điện đúng vào giờ ăn cơm. Gần đây Trầm Dao Quân đã trở nên siêng năng đến nơi này, vậy nên bây giờ trong Phượng Linh điện đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho năm người.
Hoàng hậu, Lý Quý Hâm, Trầm Dao Quân, còn nhiều hơn hai bộ bát đũa.
Còn đang suy đoán thì phu nhân Hoa Xà và Lý Tấn Nhất đã từ trên trời hạ xuống...
Ỷ vào việc võ công của mình cao cường, việc ra vào hoàng cung đối với phu nhân Hoa Xà mà nói, giống như việc lên núi xuống thôn quê mà thôi. Bởi vì hoàng hậu đã nói, trong cả cái kinh thành này, đầu bếp nấu ăn ngon nhất, lợi hại nhất đều đã ở trong cung. Vừa nghe nói vậy phu nhân Hoa Xà đã không chờ nổi mà lập tức chạy tới ăn chùa.
Phu nhân Hoa Xà vẫn là phu nhân Hoa Xà ngày nào, sự chấp nhất đối với gạo của nàng cũng không khác gì đối với hoàng hậu vậy.
"Hu hu hu... Thức ăn nơi này của Tiểu Đồng Tiệp thật là thơm! Là vì chuẩn bị riêng cho ta hay sao?" Trong Phượng Linh điện này những người không phận sự đều miễn vào, chỉ khổ cho cái người phải làm cái việc trông trẻ đa năng là Thanh Thư mà thôi. Phu nhân Hoa Xà cầm khăn che nửa khuôn mặt, ai không biết lại còn tưởng rằng nàng muốn múa một điệu múa đây.
Hoàng hậu tức khắc nhào tới! Tốc độ của nàng so với Trầm Dao Quân còn nhanh hơn, ra tay so với Trầm Dao Quân còn tàn nhẫn hơn, xác định vị trí so với Trầm Dao Quân lại còn chính xác hơn!
Phu nhân Hoa Xà nhân cũng không tránh né, nên đã bị hoàng hậu nhào lên người một cái, vì thế phải bước thụt lùi. Lý Tấn Nhất bị dọa sợ đến nỗi vừa vội vàng chạy đến bên cạnh Lý Quý Hâm vừa che mắt lại: "A a a... Ánh mắt của ta! Thật là cay mắt! Có phải trong thức ăn thả rất nhiều hạt tiêu hay không? Sư tỷ mau cứu ta!"
Trầm Dao Quân thì vừa không ngừng chép miệng vừa lẩm bẩm: "Chậc chậc, đốm lửa này có tưới nước lên cũng không dập được. Ta cảm thấy chúng ta không thích hợp ở lại chỗ này ăn cơm nữa rồi." Dứt lời liền túm lấy tay áo Lý Quý Hâm đi ra ngoài.
Hoàng hậu tay mắt lanh lẹ ngăn cản con gái lại: "Không nên gấp gáp như vậy chứ!"
Mà âm sắc trong lời ấy chỉ cần nghe cũng đã hiểu.
Riêng phu nhân Hoa Xà, vốn nên che mặt tỏ ra có chút xấu hổ, vậy mà đã nhanh chóng ngồi xuống, tay phải cầm đũa tay trái cầm thịt gà, vừa bắt đầu ăn vừa nói: "Tiểu Đồng Tiệp, đồ ăn trong cung của ngươi ngon như vậy, so với trước kia ngươi đã trở nên mập hơn không ít. Ngươi đây là đem cả thịt sư tỷ cũng trộm đi rồi nha!"
Lý Quý Hâm không mặt mũi nào mà nói với phu nhân Hoa Xà rằng: sư phụ, nên biết tỏ ra rụt rè một chút.
Cả bàn có đủ mọi người nên tất cả cùng ngồi xuống dùng cơm. Hoàng hậu hỏi tới tình hình trong buổi lâm triều, Lý Quý Hâm trả lời từng câu một.
Phu nhân Hoa Xà chỉ vùi đầu ăn mà không nói một lời nào. Dẫu sao nàng cũng là người trong giang hồ, lại phải chịu đói đã quá nhiều năm, vậy nên mỗi miếng ăn của nàng lớn đến kinh người, không có ưu nhã giống như hoàng hậu vậy. Hoàng hậu lại không chê, trên mặt tràn đầy nét cười, cứ vậy nàng vừa nhìn phu nhân Hoa Xà ăn vừa nói: "Từ từ ăn a, không ai giành với ngươi! Nếu sư tỷ mà ăn chưa no, ta lại cho người đi làm thêm."
Trầm Dao Quân lặng lẽ thò đôi đũa đi qua, nàng muốn từ trước mặt phu nhân Hoa Xà gắp lên cho mình một miếng thịt.
Đôi đũa còn chưa kịp kẹp ổn thì đã bị hoàng hậu gõ một cái, miếng thịt lại rớt trở về trong đĩa. Ngay sau đó hoàng hậu lên tiếng trách móc: "Đứa nhỏ ngốc này, ngươi ăn thịt mà còn thiếu hay sao? Đây là ta làm cho sư tỷ ăn! Ngươi dùng bữa đi!"
Trầm Dao Quân trợn trừng cả hai con mắt, sau đó nàng dùng vẻ mặt yếu đuối đến đáng thương nhìn Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó..."
Lý Quý Hâm cầm đôi đũa lên, đi giúp Trầm Dao Quân kẹp thịt. Hoàng hậu đưa mắt nhìn chằm chằm. Là nơi đó hả? Nàng lập tức giơ đũa tới ngăn cản, ngay lập tức trên bàn ăn gió nổi mây vần. Chỉ thấy hai đôi đũa thi nhau kẹp, đâm, ném, chạm, đụng, chuyển... Cao thủ so chiêu, các chiêu thức đều gần như vô hình!
Trầm Dao Quân chống cằm mà nhìn, Lý Tấn Nhất thì vừa ăn vừa trộm học theo. Phu nhân Hoa Xà cũng ngừng nhai nuốt, nàng đang trợn mắt há mồm nhìn cuộc so đấu này của hai người kia.
Hai người xuống tay mà như phát ra tiếng gió. Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, khói súng tràn ngập cả mâm cơm. Như có thiên quân vạn mã chạy, đao thương kiếm kích loạn chiến. Đại tướng của hai phe cùng cưỡi ngựa tự mình ra trận tạo thế giằng co, ba mươi hiệp trôi qua mà vẫn không phân nổi cao thấp!
Nhìn thấy Lý Quý Hâm sắp sửa thắng đến nơi, lấy được chiến lợi phẩm của mình — một miếng thịt kho, phu nhân Hoa Xà xen vào nhanh như một tia chớp, giúp hoàng hậu chặn lại một kích của Lý Quý Hâm!
"A Hâm a, lúc động thủ thì cũng nên nhìn lại một chút người trước mặt mình là người nào nha. Ngươi như vậy một chút cũng đều không tôn sư trọng đạo nha! Không kính già yêu trẻ nha!" Phu nhân Hoa Xà dùng lời lẽ thật là thấm thía.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Thừa dịp ba người kia còn đang bận bịu khai chiến, Trầm Dao Quân lén nhanh tay gắp lấy miếng thịt trước mặt. Gắp lên một miếng thịt, vừa nhai nàng vừa nói: "Mẫu hậu ngươi đã nghe thấy rồi chứ? Ngươi như vậy một chút cũng không chiêu hiền đãi sĩ, không kính già yêu trẻ!"
Lý Quý Hâm khẽ mỉm cười: "Lời A Dao vừa nói, hoàn toàn đúng!"