Kỷ Duyệt nắm chặt tay, mím môi bước ra khỏi phòng.
Cậu vội vàng đi trên hành lang trước ánh nhìn khó hiểu của các bạn học trong phòng thi.
Sắp ra sân trường một bàn tay níu cậu lại. Cậu quay đầu nhìn, hiện tại tâm trạng của cậu vừa khó chịu nhưng lại vừa tĩnh lặng như nước, kiểu giống như tuy biết đây chính là tình tiết trả thù cậu đã dự đoán trước nhưng khi dính phải sẽ khó chịu tột cùng.
“Cái gì?” Kỷ Duyệt nhướng mày.
Cố Diệp dúi vào tay cậu một ly latte không lạnh không nóng như đã nguội hay tan đá hẳn.
“Nay mua cậu một ly latte nóng nhưng không kịp đưa, giờ nó nguội rồi” Anh nhẹ nhàng đưa cậu thêm một cái túi giấy để bỏ ly latte vào.
Kỷ Duyệt phút chốc không biết làm gì, ậm ờ nhận lấy rồi bỏ đi.
Anh dai dẳng bám theo cậu đến lúc ra khỏi trường mới hỏi: “Sao vậy?”
Cậu lắc lắc đầu.
Cố Diệp để ý lòng bàn tay cậu đầy vết móng tay ấn vào, có chỗ giờ vẫn còn vương chút máu, có chỗ bị xước rách da.
“? Có chuyện gì rồi”
Cậu vẫn im thinh thít không nói gì.
Anh hít một hơi, vuốt tóc lên: “Cáu rồi đấy, có chuyện gì nói nghe xem nào? Tớ có thể giúp cậu, chứ đừng giấu giấu diếm diếm chịu đựng” (T)
Kỷ Duyệt nhìn hắn mắt ứa nước nhưng ngay lập tức thay đổi thái độ: “Không sao, không cần cậu lo đâu..”
“Cậu là bạn tớ mà? Sao lại không lo được?”
“Có gì tớ nhắn cậu sau” Kỷ Duyệt nói xong liền bỏ đi.
Anh cũng chỉ có thể nhún vai bất lực.
Lúc này Niệm Tan từ đang sau uể oải bước đến khoác vai anh: “Có chuyện gì vậy?"
Cố Diệp chỉ lắc đầu rồi quay người đi một hướng khác.
Cậu đang đứng ở đầu đường gọi điện cho Thủ Vi đến rước về.
Tác phong đối phương rất nhanh chưa gì mà đã chạy đến đón, lần này không phải moto mà là xe hơi.
Kỷ Duyệt nhanh chóng lên xe ngồi ở hàng ghế sau, dựa người nhắm mắt như muốn ngủ thêm một giấc.
“Muốn nghe bài gì?” Thủ Vi từ lâu đã nói chuyện với cậu rất thoải mái, cậu cũng không bận tâm vì chí ít thì đối phương là người sống thật nhất trong đám người hầu, trước mặt thì thảo mai sau lưng lại bàn tán đủ thứ.
Cậu mệt mỏi đáp: “Gì cũng được"
Nhanh chóng tiếng nhạc đã vang lên trong xe, hắn cũng xem như biết lựa nhạc, nhẹ nhàng nhưng rất cuốn cậu nghe một hồi thì mắt nặng trĩu nhưng cũng không chợp mắt ngủ được.
Khó chịu vô cùng...
Khi về đến nhà thì gặp ngay Kỷ Hạ đang tựa người vào tủ sách gỗ, mặt áo len đen và quần thun dài, chân đi dép lê, tay cầm sách tay kia thì áp điện thoại vào tai, khuôn mặt điển trai tỏ ý cười.
Cậu nghĩ chắc anh ta đang nói chuyện điện thoại, bỏ lên phòng không quan tâm.
Lúc đấy Kỷ Hạ cúp máy, khẽ nói: “Sao về sớm vậy?”
Suốt mười mấy năm trời đây là câu hỏi đầu tiên mà người anh cùng cha khác mẹ này hỏi cậu, một câu hỏi không mang ác ý.
Kỷ Duyệt ngẩn người vì ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng đáp: “Không phiền anh quan tâm” nói rồi cậu lại tiếp tục đi lên phòng.
Nhìn đồng hồ thì mới phát hiện thời gian cũng đến giờ mọi người thi xong.
'Ting, ting'
Phó An Tư: Không thấy cậu?
Thùng Gạo: ...Ở nhà
Phó An Tư: Hử?
Phó An Tư: Gọi điện đi.Cậu vừa đọc xong chưa để một giây hắn đã gọi đến.
“Alo” Phó An Tư không để cậu đáp lời nói tiếp: “Tôi nghe cậu sử dụng tài liệu?”
“Ừm...
"
Cậu không mong ai tin cậu vì cậu sẽ tự chứng minh cậu trong sạch.
“Cậu cảm thấy như thế nào?”
“Không sao”
“Tôi tin cậu mà” hắn âm trầm.
Kỷ Duyệt ngạc nhiên, bất giác cười nhẹ, đảo mắt. Cậu có thể nghe được đầu dây bên kia khó nhộn nhịp, nãy hình như vừa vang lên một câu “Phó An Tư” thì phải. Giọng nói rất quen nhưng cậu không thể nhớ ra.
“Cảm ơn”
Thì ra tin đồn vậy mà đã thổi nhanh vậy rồi, cậu cũng bất ngờ lắm.
Tối hôm đấy, Kỷ Minh gọi cậu xuống an tối chung với cả nhà, cậu là ngừi thấy mùi điềm tới rồi. (1
Cậu tắm rửa xong, mang một cái áo len rộng màu trắng cùng quần đùi đen bước xuống một cách chậm rãi. Kỷ Duyệt là người cuối cùng, trên bàn ăn có đầy đủ tất cả các thành viên.
Cậu không vội ngồi, được Kỷ Minh bảo ngồi xuống mới lặng lẽ ngồi bên phía Kỷ Hạ cách một ghế cảm giác cậu như người thừa thãi vậy.
“Chuyện hôm nay là sao vậy?” Ông ta chậm rãi buông nĩa, ngẩng đầu chất vấn.
“Con không có làm” Kỷ Duyệt nhìn thẳng vào mắt ông không một tia sợ
hãi.
“Haiz, tưởng cao thượng như nào, trí óc như nào mà luôn tỏ ra cao hơn người ta một bậc, hoá ra là tài liệu hả?” Kỷ Ninh cố ý châm chọc nhưng nhận được một cái lườm của Kỷ Hạ, cậu ta không hài lòng phụng phịu: “Sao? Em nói không đúng à?”
“Chưa có thông báo từ nhà trường, đừng nói bậy”
Cậu cười mỉm, thong dong đáp: “Cậu yên tâm, tôi có cách giải quyết, chứng minh tôi không làm nên đừng có sủa to quá, lỡ tôi được trả lại trong sạch cậu không biết đội bao nhiêu cái quần đâu, nhỉ?”
Kỷ Ninh bực mình gắm cái nĩa vào miếng thịt, vùng vằn bỏ vào phòng.
Người mẹ kế kia của cậu liếc một cái không hài lòng cũng bỏ đi theo Kỷ Ninh.
“Vậy em định làm sao?” Kỷ Hạ đột nhiên hỏi.
Hôm nay thế giới này cho cậu khá nhiều bất ngờ nhỉ, Kỷ Hạ lại gọi cậu bằng em cơ đấy, giọng điệu vậy mà không là một thanh ngang nữa.
“Tôi sẽ làm lại bài trước toàn bộ giáo viên”
Nguỵ Minh muốn làm cậu thân bại danh liệt à...đừng có mơ.