Thi cuối kì cũng đã tới, Kỷ Duyệt vẫn như thường lệ cầm đủ đồ dùng bước vào phòng thi, vì cậu tới quá sớm nên vẫn dư khá nhiều thời gian, tuy là học lại lớp mười thêm một lần nữa nhưng cậu không hề chủ quan vẫn ôn bài rất kỹ càng.
Cậu nằm úp xuống bàn gỗ lán bóng nhắm mắt lại suy nghĩ về quãng thời gian vừa qua.
Phó An Tư trêu chọc cậu nhiều hơn, Cố Diệp thì có mấy lúc hỏi những câu hỏi khá đụng chạm và nhạy cảm, chính trị, gia đình nhưng cậu cũng lách đi. Còn Lục Sở với cậu cũng như đi vào ngõ cụt, cậu với hắn không nói chuyện gì, đến cả chỗ ngồi cũng bị đổi đi.
Cậu thì vẫn luôn âm thầm tìm kiếm nơi phù hợp với mình, ban đầu cậu hướng đến Paris cơ nhưng sau cùng lại quyết định đến NewYork.
Thời gian dần trôi đi và học sinh đến lớp cũng đông dần, quay qua quẩn lại thì toàn là những gương mặt lạ lẫm cho đến khi...mắt cậu hướng lui phía tận cùng của lớp vậy mà là Nguy Minh.
Hắn khuôn mặt tự tin, kiêu ngạo nhìn mọi người như thấp hơn hắn một bậc, tuy cười cười nói nói nhưng phong thái của hắn luôn như kiểu trên người ta một bậc. Cậu giật mình quay phắc lên vì hắn với cậu đã chạm mắt nhau.
Mà kể cũng lạ, đến giờ cậu vẫn chưa thấy hắn làm gì đến mình. Thà hắn đấm cậu một trận đi! Bất an quá trời....
Giáo viền bước vào phòng thi, là một cô giáo nữ tone makeup đậm và đeo một cái gọng kính hình ova màu đỏ, tóc bối gọn lên để hai lọn tóc mái được uống cong xuống.
Cô xách một chiếc túi lôi ra hai xấp giấy trắng, đầu tiên là phát tờ bài làm đợi chuông báo hiệu rồi mới phát đề thi ra.
Cậu xoay cây bút rồi bắt đầu làm bài, không nhanh không chậm.
Được ba phần tư quãng thời gian làm bài thì tự nhiên có một tờ giấy được truyền lên rồi ném nhẹ xuống chân cậu, cậu lúc này cũng đã làm bài xong định đứng dậy nộp thì cô giáo viên kia nghiêm nghị đi xuống chỗ cậu.
"Nhặt tớ giấy đó lên"
Cậu không hiểu cô đang nói gì, nghiêng đầu.
"Giả vờ cái gì?" Cô khoanh tay cười.
Cậu theo ánh mắt cô nhìn xuống dưới chân mình là một mảnh giấy, vội vã nhặt lên rồi bị cô ấy cướp mất, ánh mắt cô lưu loát đọc hết tất cả nội dung ghi trên giấy.
"Ha..em hay lắm, trước mắt tôi mà còn dám sử dụng tài liệu?"
Cậu trợn tròn mắt giải thích: "Cô ơi, em không có, có bạn ném lên chỗ em mà..."
Cô theo lời kể của cậu nhìn lui sau dãy cậu.
"Sau em toàn là học bá có tiếng, thi có giải chẳng lẽ lại đi dở tài liệu"
Kỷ Duyệt không biết làm gì, xua xua tay luống cuống nói: "Cô ơi em thật sự không có, cô tin em với...cô ơi..."
"Chứng cứ rõ rành rành như nào sao cô tin nổi?"
"Không thì cô hỏi mấy bạn xung quanh cũng được ạ!" Cậu như vớ được tia hi vọng vừa nói vừa nhìn xung quanh thì bắt gặp toàn ánh mắt lãng tránh, ngay lúc này cậu mới hiểu ra.
Cậu cũng xém quên mất bản thân là phản diện tai tiếng, dù cậu nói sao cũng sẽ không nhận được sự tin tưởng, bị hãm hại cũng không có ai đứng ra giúp đỡ được.
Kỷ Duyệt bất lực cúi gầm mặt xuống hít một hơi: "Không tin thì các cô và thầy cứ ra cho em đề mới, em có thể giải trước sự chứng kiến của mọi người..."
Cô hừ lạnh đẩy nhẹ gọng kính lên: "Lên phòng giáo vụ nói chuyện với tôi đã"
Nói xong cô rời đi, ra kêu một cô đứng trật ở hành lang vào canh lớp giúp, cậu thì lủi thủi theo sau, trước khi rời đi lại bắt gặp ánh mắt chế diễu cùng cái nhếch mép đầy khinh bỉ của Nguy Minh, cậu biết Nguy Minh đã bắt đầu trả thù cậu rồi.
Cậu đứng trước một vài giáo viên đang gõ máy tính, tuy hèn thật nhưng ánh mắt không lộ ra nửa phần hoảng loạn cứ ung dung mà chờ đợi.
"Phòng đấy có camera không?" Một thầy giáo già hỏi.
Mọi người lắc đầu, vì giờ đây đa số các cô các thầy đều đang đi xem thi nên giờ chỉ còn một số ít ở lại để làm công việc của mình.
"Camera hư từ một tuần trước nhưng không thấy báo cáo gì của giáo viên phụ trách lớp" Cô thở dài.
Cậu thì lại nghĩ khác, Nguy Minh không ngu ngốc đến nỗi hành động khi còn có camera ẩn ở đấy nên camera này bị câu ta hack phá cho hư.
"Bạn học sinh, thầy khuyên em nên nhận tội, ở đây ai cũng hiền có thể cho em một vé thi lại. Nhưng nếu lộ ra thì đây chính là đại kị của trường, bị giáng hai bậc hạnh kiểm, đình chỉ học rồi đánh vào học bạ thi lại"
Kỷ Duyệt không quan tâm một mực vẫn khẳng định chắc nịch: "Em không làm, em không nhận. Mấy bạn ở sau truyền rồi ném sang chỗ em.
Cô giáo coi thi phản bác: "Người ta học giỏi như vậy lại cần dùng tài liệu? Mà còn để hãm hại em?"
Cậu biết bây giờ mình nói gì cũng không có ích, chỉ có thể chứng minh bằng cách khác.
"Nếu không tin mấy thầy cô có thể cho em một đề mới, em sẽ giải công khai trước mặt giáo viên. Em không sai
nên em không nhận, lại càng không phục"
Mấy thầy cô nhìn nhau rồi quyết định là để đợi kì này thi xong thì sẽ bàn với mọi người sau vì chuyện này không
thể tự ý quyết định.