Dưới sự hấp thu Pheromone an ủi của Adios, tuyến Pheromone sau cổ Lâm Triết dần tụ lại thành một cục nhỏ hơi lồi lên một chút, đến chính bản thân cậu cỏn không biết nhưng Adios đã để ý từ lâu.
Lâm Triết ngủ trưa tới tận chiều, đây đã thành một loại thói quen của cậu, để nuôi ba đứa nhóc lớn lên khỏe mạnh cậu phải ăn nhiều hơn người bình thường, cũng ngủ nhiều hơn, vì lúc ngủ là lúc cơ thể đang tái tạo năng lượng.
Mỗi lần ngủ trưa cậu đều mơ thấy những đoạn ký ức trước, có cái là hồi còn đi học, có cái là lúc đã đi làm, đặc biệt là cái giấc mơ cậu bị bạn trai cẩm sừng.
Thật ghê tởm. (D
Hôm nay Lâm Triết lại mơ thấy một giấc mơ nhưng nó lạ hơn mọi hôm, cậu mơ thấy những ngày đầu tiên cậu đặt chân tới biệt phủ này làm người hầu quét dọn sân vườn suốt một tháng.
Cậu cũng mơ thấy lần đầu tiên gặp thượng tướng có địa vị cao không với tới lướt qua phòng khách khiến tất cả người làm đều co rúm sợ hãi.
Khuôn mặt của thượng tướng trong mơ đúng y như khuôn mặt của chồng cậu bây giờ.
Lâm Triết giật mình tỉnh dậy vì sợ hãi khi mơ tới đoạn cậu bị Adios đè lên cửa mà cắn mạnh đánh dấu.
Trái tim cậu đập rất nhanh, rất mạnh, mở mắt ra mà cảm giác vẫn run rẩy như trong mơ.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Triết lại nhắm mắt lại cố ngủ tiếp vì cậu rất tò mò chuyện xảy ra tiếp theo, có lẽ đây chính là chìa khóa cho mọi thắc mắc của cậu hiện tại.
Nhưng tiếc là cậu đã ngủ quá lâu nên không còn buồn ngủ nữa, nhắm mắt vào mấy phut sau vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Lâm Triết chỉ đành mang theo nuối tiếc mà rời giường, chỉ thêm chút nữa thôi là cậu đã có thể hiểu những chuyện đang diễn ra rồi. D
Qua giấc mơ vừa nãy, ấn tượng của Lâm Triết về Adios đã thay đổi hẳn.
Nghĩ tới vị thượng tướng cao cao tại thượng, đức cao vọng trọng mà mấy ngày qua cậu lại nói ra những lời hơi chút quá đáng như vậy.
Thật là muốn tìm chết.
Lâm Triết đi xuống nhà thấy Adios đang cắm những bông hồng mới hái ở ngoài vườn vào lọ hoa để trang trí, dáng vẻ của anh trông rất điểm tĩnh.
Lâm Triết chỉ dám nhìn lèn từ ô cửa, hai chân run run nhớ tới cảnh cậu bị ngài ấy đè lên cửa mà cắn sâu vào cổ, nghĩ lại liền thấy cái cổ nhức nhức.
Cậu bẽn lẽn đi tới gần Adios " Em xin lỗi thưa ngài thượng tướng".
Adios sửng sốt bỏ cái kéo và bông hoa trên tay xuống "Em nói cái gì cơ?".
" Mấy ngày vừa rồi em không nhận ra ngài nên đã nhiều lần nói lời quá phận, mong ngài rộng lượng tha thứ cho"
Lâm Triết nói xong liền cúi người tỏ lòng chân thành nhưng bụng lớn không cúi được, chỉ cúi được mỗi cái đầu nhẹ xuống.
Nghe cậu trước Adios còn đang mừng rỡ, nhưng nghe tới đoạn sau anh liền biết Lâm Triết đã nhớ ra gì đó nhưng lại vẫn không rõ vấn đề tình cảm của hai người, bởi vì từ khi xác nhận mối quan hệ Lâm Triết không bao giờ nói với anh những lời khách sáo như vậy.
"Em nhớ tới đoạn ký ức nào rồi?".
Một câu hỏi không liên quan gì tới lời thú tội khi nãy của cậu, Lâm Triết không khỏi hơi hoang mang " Nhớ tới lúc....
lúc ngài đánh dấu em".
" Sau đó thì sao?" Adios thắc mắc.
" Không có, sau đó em còn chưa nhớ ra".
Nhìn biểu cảm của Lâm Triết, Adios liền quang minh chính đại kéo cậu vào lòng " Đừng sợ, anh sẽ không bao giờ làm hại em giống như hôm đó thêm một lần nào nữa, không cần sợ anh, em có thể sợ bất cứ thứ gì nhưng nhất định không phải là anh".
" Khí thế mấy ngày trước của em đâu, lấy ra dùng đi nào, anh thích một Lâm Triết như vậy hơn".
Lâm Triết bị anh xoa đầu mà thích thú lén giấu đi nụ cười bên môi.
* Góc đính chính*
Ở chương trước có nhiều bạn cho rằng Adios "câm thu". @
Tác giả đính chính là anh A không thâm nha, do da ổng sẫm màu á, please.