Bệnh Chiếm Hữu

Chương 4




10.

Khi nhìn thấy Vương Kỳ ở nhà hàng Tây, tôi thật sự rất sốc.

Nhìn rất chững chạc, da mặt cũng rất đẹp, mặc dù không tinh xảo bằng Lục Thanh Ngạn, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng có chút gì đó đặc sắc riêng.

Người gì mà lạnh lùng thấy ghê, nhất là những lúc hắn không nói chuyện.

Lúc trước, khi đứng từ xa nhìn hắn, trong đoàn người, hắn mặc một bộ vest màu đen khiến người khác nhìn vào đã có chút sợ hãi, hôm nay cũng là bộ vest đó nhưng trên khóe miệng lại có thêm nụ cười nhàn nhạt.

“ Chú Vương, tuổi tác của chú cũng đã lớn rồi, mặc thế này thì trông chú còn lớn hơn nữa đó.”

Vừa ngồi xuống, tôi đã không nói được điều gì hay ho, chỉ hơi nhướng mày, xem hắn trả lời như thế nào.

Người đàn ông bình tĩnh trả lời: "Vậy các cô gái trẻ bây giờ thích đàn ông mặc cái gì?"

Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, nếu chỉ nhìn vào cử chỉ thì quả thật không thể nhìn rõ được bộ mặt thật của hắn sẽ như thế nào...

Tôi thản nhiên trả lời lại vài câu: “ Áo thể thao, áo hoodie, áo thun,.. đại loại như vậy.”

Vương Kỳ trầm ngâm gật đầu, rồi cẩn thận đặt miếng beefsteak trước mặt tôi.

"Lúc trước tại buổi tiệc anh thấy em ăn mấy miếng, nên lần này anh gọi."

Không hiểu sao lòng tôi bỗng nhiên trở nên căng thẳng, vừa ngẩng đầu lên, người đàn ông kia đã nhìn tôi và mỉm cười.

Buổi tiệc trước?

Quả nhiên hắn đã là cao thủ, lão làng đúng là lão làng, ân cần, chăm sóc tạo cho bạn có cảm giác bạn rất đặc biệt đối với hắn, nhưng đáng tiếc, những cảm giác ấy chỉ là ảo giác, là cách mà hắn ta săn mồi.

" Vương Tổng, chú có thể nói rõ cho tôi biết, có phải ba tôi đã làm giao dịch gì mờ ám với chú..."

Tôi không thích vòng vo, tôi thích thẳng thắn hơn một chút.

Vương Kỳ lùi lại phía sau một chút rồi dựa lưng vào ghế, khuôn mặt lập tức trở nên bàng hoàng, hiển nhiên điều mà hắn không thể ngờ tới đó chính là con người của tôi lại bộc trực, thẳng thắn đến thế, không chỉ vậy mà tôi còn có thể quản lý tốt cảm xúc của mình một cách nhanh chóng.

Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới với cặp mắt hung hăng, nét mặt càng trở nên lạnh lùng.

"Trước đây anh chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của em, thật là đẹp."

Hắn chậm rãi lắc lắc ly rượu vang trên tay rồi tiếp tục nói.

“ Có vẻ như em đã đồng ý rồi?”

Tôi cười rạng rỡ rồi nhìn vào màn đêm bên ngoài cửa sổ.

“ Ba tôi nghĩ, ông ấy đã vất vả nuôi tôi từ đó đến nay, giờ thì tôi đã khôn lớn rồi, sao có thể nhẫn tâm nhìn ông mất đi một số tiền lớn như vậy.... Chú nhìn xem, tôi ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, thì sao có thể không đồng ý cho được...”

Tôi ngồi lẩm bẩm một mình, sau đó chuyển sang nhìn mắt của Vương Kỳ rồi mỉm cười.

“ Đúng vậy, ông ấy chắn chắn là nghĩ như vậy, muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ tôi, ông ấy cũng chẳng quan tâm đ ến chuyện mình đã đánh đổi cả một cuộc đời của con gái mình để nhận lại chút ít tiền ít ỏi đó.”

Người đàn ông phía đối diện chờ tôi nói tiếp với vẻ rất thích thú.

“ Vì vậy tôi sẽ không trả giá cho sự ngu ngốc của ba tôi.”

Tôi nói từng chữ một, những chuyện mà ông ấy đã làm với tôi từ bé đến bây giờ, ông ta không xứng đáng để tôi hy sinh bất cứ thứ gì vì ông ấy.

Sau khi nói xong, tôi từ từ bước đến gần hắn, nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai hắn.

“ Tuy nhiên, tôi không phải là không thể kết hôn với chú, nhưng có thể hay không thì phải xem vào sự lựa chọn của chú rồi.”

Tôi đặt tay lên vai người đàn ông.

Chuyện lần này, bọn họ sai lầm rồi, “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực mồi”, xúi giục Vương Kỳ là việc họ sẽ không bao giờ nghĩ tôi có thể làm được.

Tôi nhận thấy rằng Vương Kỳ cũng rất có hứng thú với chuyện này.

"Anh sẽ suy nghĩ về điều đó."

Mặc dù tôi không biết tại sao Vương Kỳ lại đột nhiên để ý đến tôi, nhưng thân phận và địa vị của người này không phải dạng vừa, ngoại trừ những thú vui điên rồ mà hắn nghiện thì những việc còn lại đều ổn. Hắn sẽ luôn sẵn sàng dành ra một chút thời gian của mình để có được những thứ mà hắn muốn tiêu khiển.

Phải tận dụng thật tốt cơ hội này, thì mới có thể khiến cho những người như Lý Lộ ăn không ngon ngủ không yên được.

11.

Bỏ qua những lối chơi bời điên rồ đó của hắn, thì chung quy hắn cũng tốt lại còn ga lăng nữa, chẳng hạn như hôm nay hắn đã đưa tôi về nhà một cách rất lịch thiệp.

Đến trước cửa nhà, tôi lại ghé sát vào tai Vương Kỳ, khi nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa qua cửa kính xe.

"Những gì con vừa nói với chú Vương, đó sẽ là bí mật của hai ta."

Giọng nói tôi phát ra trông rất mềm mại và trìu mến, nhưng ánh mắt lại mang đầy ý đe dọa.

Vương Kỳ đột nhiên cười trầm, cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ lái xe rời đi.

Hắn ta vừa đi thì thanh niên trong bóng tối đi tới, tiếng bước chân rõ dần rõ dần cho đến khi bước đến gần tôi.

“ Chị Tư Tư”

Lục Thanh Ngạn trên người mặc chiếc áo hoodie trùm đầu màu xám, ánh mắt nhìn tôi có chút gì đó nguy hiểm, sau đó nó lập tức cúi xuống, ngửi cổ tôi.

“ Trên người chị có mùi của người đàn ông khác.”

Nó nhếch khóe miệng cười.

“ Em không thích lắm.”

Thấy tôi không nói gì, nó tiếp tục nói.

“ Anh rể để chị kể chuyện cho em sao? Anh rể sẽ không nổi giận chứ?”

Vãi, hôm nay sao nó ngầu vậy trời.

Vậy nó có được xem là nam trà xanh không ta?

Tôi phớt lờ những lời tra hỏi của Lục Thanh Ngạn, tự mình đi về phía trước, thiếu niên chân dài đi sau tôi, nắm lấy tay tôi từ phía sau.

“ Chị Tư Tư... Tay chị chạm vào tay em mát quá.”

Thiếu niên tiếp tục đi lên phía trước, cúi đầu xuống nhìn tôi trông rất đáng thương, hàng mi dài và dày khẽ rung lên, đôi môi ẩm ướt mấp máy như giành công tiếp tục nói.

“ Em đứng dưới lầu rất lâu rồi, gió lớn, nhưng chị thì chưa quay về...rất lạnh.”

Giọng nói của Lục Thanh Ngạn càng lúc càng nhỏ, mái tóc mềm mại của nó sờ vào rất dễ chịu, lại thêm tính tình ngoan ngoan rất biết nghe lời. Lúc này tôi mới để ý tới bộ đồ của thằng bé đang mặc không chỉ chiếc áo hoodie mỏng mà cả chiếc áo trắng bên trong cũng không được dày. Ngay cả lỗ tai cũng ửng đỏ lên vì lạnh.

Lúc tôi vừa trở về là thấy nó đã đứng ở chỗ này đợi tôi rồi, bên ngoài gió lạnh như vậy, lại chỉ mặc có ngần này quần áo, có đánh chết tôi, tôi cũng không tin đây là khổ nhục kế của nó.

Nếu đã như vậy thì tôi sẽ tương kế tựu kế thôi.

“ Tại sao em ở đây?”

Tôi ngước đầu lên, tỏ vẻ giả vờ khó hiểu.

Lục Thanh Ngạn gãi đầu mỉm cười, để lộ ra má đồng tiền, sau đó trở lại với dáng vẻ của một người em tốt.

"Trời đã tối rồi, em đứng đây đợi chị về."

Nó nói từng chữ một, ánh sáng ấm áp dưới đèn đường chiếu vào mặt nó, nhìn như một vị thần, cũng chính vào thời điểm đó, ngay cả tôi cũng không thể nhận ra, liệu đây có phải là do kỹ năng diễn xuất của nó quá giỏi hay không? Hay đây đúng là cảm xúc thật của nó.

Lục Thanh Ngạn thật sự rất đẹp, những lúc nó cúi đầu xuống thì đối với tôi, ngay cả hào quang của ánh sáng cũng không bằng gương mặt sáng lạng của nó.

Đây có lẽ là cuộc tranh giành rất thú vị của hai vị cao thủ.

“ Em cúi đầu xuống đây”

Mặc dù Lục Thanh Ngạn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Tôi cởi chiếc khăn quàng cổ trên chiếc áo khoác của mình, sau đó nhón chân nhẹ nhàng quấn quanh cổ nó một vòng. Nhìn nó y như nồi lẩu bị nguội lạnh, đến khi gặp lửa thì từng chút từng chút ấm dần lên. Quấn quanh như một con rắn xinh đẹp đang quấn quanh con mồi, đánh dấu chủ quyền bằng mùi hương của riêng nó, đầy mê hoặc và ám muội.

Hành động này đã khiến khoảng cách giữa tôi và thiếu niên vượt quá mức cho phép, tưởng chừng như ôm mà thật ra không phải ôm, cứ chạm chạm vào người của người ta như một con mèo con vậy.

“ Ở ngoài trời rất lạnh, vào trong đi chị giúp em đo nhiệt độ.”

Sau khi nghe tôi nói câu đó, khoảnh khắc ấy tôi mới để ý thấy lưng của nó lập tức cứng đờ, mi mắt cụp xuống, sắc mặt không biểu cảm.

Nó khẽ “ ừm” một tiếng, giọng nhỏ đến mức tôi tưởng là do tôi bị ảo giác nhưng không, đó là tiếng của nó đó.