Bệnh Chiếm Hữu

Chương 3




8.

Đến khi Lý Lộ về thì trời đã sáng, lúc nào bà ta về cũng vậy, cánh cửa bị đóng lại một cách rất thô bạo, cả âm thanh của tiếng giày cao gót cứ cộp cộp cộp làm tôi không ngủ được.

Mấy ngày nay tôi thường có thói quen dậy sớm trước khi bà ta trở về.

Đứng trước gương với bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đầu tóc thì bù xù, mặc dù có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng cũng chưa bao giờ ăn diện cho chính mình.

Khi trở về, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, bà ta đã tỏ vẻ coi thường, sau đó ngồi ăn sáng với vẻ mặt khó coi.

Còn có lí do nào khác nữa, thứ bà ta tự tin nhất chính là nhan sắc của bản thân, và nó cũng chính là điều mà bà ta quan tâm nhất. Đồng thời, bà ta cũng sẽ không buông tha cho bất kì cô gái trẻ nào đẹp hơn mình.

Nghe nói lúc trước, khi bà ta còn ở trong nhà của ông trùm, vào lúc nửa đêm bà ta đã đánh một người bảo mẫu trẻ tuổi đến nỗi khiến cho khuôn mặt của cô ấy bị hủy dung.

Đối với loại người như bà ta, phải làm cho bà ta xem nhẹ sự tồn tại của bạn, để bà ta không còn đặt bạn vào trong mắt. Khi cần thiết, thì phản công, một đòn chí mạng, là đủ.

“Lương Tư Tư, tao sắp xếp cho mày một buổi xem mắt, tối nay mày đi đến đó đi.”

Sau khi nói xong khóe miệng của bà ta liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, liền tiếp tục nói.

“ Mày còn nhớ Vương Tổng không? Ngài ấy rất hứng thú với mày, giờ thì nhanh chóng mà kết hôn với ngài ấy đi, ba mày cũng đã đồng ý rồi.”

Tôi không trả lời, chỉ vùi đầu vào uống canh, nhưng trong lòng lúc này có chút hỗn loạn.

Nhớ lúc Lý Lộ vừa bước chân vào căn nhà này chưa được bao nhiêu ngày, tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, thì bà ta đã đề cập với ba tôi về việc đưa tôi đi xem mắt, nhưng lúc đó ba tôi còn mơ hồ, cứ ậm ừ cho qua.

Tôi không ngờ rằng cho đến tận bây giờ bà ta vẫn còn có suy nghĩ như vậy, còn tìm cho tôi tên Vương Kỳ bi3n thái đó nữa. Nhưng điều làm tôi sốc hơn đó chính là ba tôi..........ông ấy đã đồng ý.

Được, các người sẽ sớm từ bỏ thôi.

Mặc dù Vương Kỳ chỉ gần 30 tuổi, nhưng hắn giàu hơn bố tôi rất nhiều, chi tiền cũng rất hào phóng, có lẽ là do cái tính lăng nhăng và chơi bời nên tới giờ vẫn chưa có vợ.

Người trong giới đồn rằng hắn rất thích làm những chuyện đó..... tôi còn nghe nói, một trong những cô người yêu cũ của hắn lúc trước bị hắn.... đến nỗi phải nhập viện.

Hình như trước kia Lý Lộ cũng mập mờ qua lại với hắn, sau đó thì chẳng đâu vào đâu, không biết có phải là do nguyên nhân này hay không?

Tôi vẫn nhớ có một lần đã nhìn thấy hắn với ba tôi từ xa trong một buổi tiệc cưới nào đó, trông hắn chẳng ra hình người...

Lúc đó hắn đến chào hỏi ba tôi, sau đó liền rời đi, ba tôi còn dặn tôi tránh xa hắn ra, nhưng bây giờ ông ấy lại đồng ý với Lý Lộ, gả tôi cho hắn.

Tôi không tin chuyện này lại đơn giản như vậy, nếu tôi nhớ không lầm trước giờ nhiều công trình của ba tôi đều có liên quan đến hắn, vì vậy rất có thể là công trình của ba tôi đang gặp khó khăn.

Chắc cũng đã tính toán tỉ mỉ cả rồi, định dùng cách mượn hoa dâng Phật đây mà, cũng phải công nhận họ thật sự rất giỏi về việc bày mưu tính kế.

Mọi thứ càng ngày càng trở nên thú vị rồi đây, buổi xem mắt này tôi nhất định phải đi.

Không còn cách khác, nếu bản thân không đi thì làm sao có thể phá hỏng việc tốt của họ được.

9.

Trước khi Lý Lộ rời đi, bà ta còn cố tình bắt ba tôi call video với tôi, để nói rõ rằng ý của ông ấy là kêu tôi phải đi.

Thật hiếm khi thấy Lý Lộ nhìn tôi với vẻ mặt tươi vui như thế, không lẽ là vì tôi ngoan ngoãn đồng ý đi sao.

Sự khác thường so với mọi ngày của họ đã khiến tôi ngày càng thêm chắc chắn về tầm quan trọng của tên Vương Kỳ này.

Đây là điểm mấu chốt, chỉ cần tôi biết cách tận dụng nó thật tốt thì con đường trả thù của tôi sẽ càng ngày càng rộng mở.

Ngồi trước gương, tôi miệt mài nghiên cứu cách trang điểm, trang điểm thêm cho khuôn mặt vốn đã ưa nhìn của mình, thậm chí còn khoác lên người chiếc váy khoét hông màu đen nhìn cực kì gợi cảm. Người đàn ông tôi muốn quyến rũ không chỉ có Vương Kỳ, mà còn có Lục Thanh Ngạn, người luôn ẩn nấp nơi góc tối.

Xong rồi thì sắp xếp lại đồ đạc, trước khi đi tôi còn cố tình gõ cửa, đi vào phòng của Lục Thanh Ngạn.

“ Chị Tư Tư, sao chị lại ăn mặc như vậy?”

Sau đó thì không nói gì thêm, nhưng tôi lại thấy được lỗ tai của nó đang dần đỏ lên.

Tôi khẽ mỉm cười, tiến đến vài bước, cố tình ghé sát vào người nó, khiến cho mái tóc mát lạnh của tôi chạm vào mặt nó, rồi chậm rãi mở miệng nói.

“ Thấy có đẹp không?”

Lục Thanh Ngạn đỏ mặt gật đầu, ngây thơ hỏi:

“ Chị Tư Tư đi hẹn hò hả?”

Tôi gật đầu, cười tươi hơn nữa.

"Mẹ em đã sắp xếp cho chị đi xem mắt với một người đàn ông thành đạt."

Ngay lập tức sắc mặt của Lục Thanh Ngạn trở nên phức tạp, chỉ giả vờ cười cười, có vẻ không muốn đề cập đến nữa.

“ Tối nay chị có về không..... Ở nhà một mình em sợ lắm.”

Nói xong, lông mi của nó khẽ rung, trông thật đáng thương.

Thấy tôi không trả lời, nó tiếp tục nói: “ Không về cũng không sao...”

Sao tên tiểu hồ ly này lại có thể ngụy trang giỏi như vậy, nhìn nó đáng thương đến mức khiến người ta muốn bắt nạt nó mãi thôi.

Cuối cùng tôi cũng đưa tay lên, xoa lấy cái đầu trông có vẻ xấu hổ của nó.

“ Chị sẽ trở về để kể chuyện cho em nghe.”