Cố Nhược tay chân luống cuống đứng dậy, nhìn Thẩm Khinh rồi lại ngồi xuống.
"Tôi.... Tôi không có gì để làm." Cố Nhược nhỏ giọng trả lời, giọng nói nhỏ đến mức Thẩm Khinh kề sát vào mới có thể nghe được.
Thẩm Khinh lấy điện thoại ra, nói: "Hai chúng ta chơi trò chơi đi."
Hai người đều lấy điện thoại ra, cùng nhau tải xuống một app chơi cờ, sau khi đăng ký tài khoản thêm bạn tốt với đối phương xong, hai người ngồi trên xe bắt đầu chơi đánh cờ.
Thẩm Khinh tuy rằng học tập không tốt lắm, nhưng mà cờ bài đều chơi không quá tệ.
Cậu cảm thấy cậu có thể nhường Cố Nhược một chút, kết quả chơi một hồi lòng hiếu thắng lại trỗi dậy, thật sự bắt đầu nghiêm túc đánh cờ, nhưng vẫn nhường Cố Nhược.
Cậu chỉ hơi không chú ý, Cố Nhược cũng đã đào đi toàn bộ quân cờ của cậu.
Hoặc là Cố Nhược đem con tướng và các quân cờ của cậu chắn ở trong một góc, hoàn toàn không có đường sống để phát huy, cuối cùng trơ mắt nhìn Cố Nhược đại sát tứ phương.
Cố Nhược thuộc loại người chơi cờ rất tốt, còn vô cùng có đầu óc, cậu hoàn toàn chơi không lại.
Đây chỉ sợ là do chỉ số thông minh nghiền áp.
Sau khi chơi xong, Thẩm Khinh ngồi trên ghế hoài nghi nhân sinh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Ngoài cửa sổ xe quả thật khá đẹp đẽ.
Cố Nhược cầm điện thoại nhìn Thẩm Khinh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chơi không vui?"
"Không phải, chỉ là chơi đến tuyệt vọng."
"...." Cố Nhược không biết nên làm cái gì bây giờ.
Một lát sau, Thẩm Khinh cảm giác được Cố Nhược đang túm tay áo của cậu, cậu nghiêng đầu nhìn sang Cố Nhược, liền nhìn thấy cô nhỏ giọng hỏi cậu: "Nếu không tôi nhường cậu một chút nhé."
"Cậu có thể nhường như thế nào?"
"Chúng ta chơi thêm một lần nữa."
Lúc này đây, Thẩm Khinh đã thấy được thành ý của Cố Nhược, ví dụ như Cố Nhược dùng tướng của chính mình đâm vào bom của cậu, hoặc ví dụ như cô đem quân cờ xếp thành một hàng thẳng tắp dâng hiến cho tướng của cậu.
Thẩm Khinh chơi đến cực kỳ sung sướng.
Trước kia cậu chỉ biết lúc cùng con gái ở bên nhau thì cần phải dỗ dành cô gái ấy, nhưng vì sao hai người bọn họ lại trái ngược thế này?
Lúc đầu xe của đội điền kinh ồn ào nhốn nháo, sau đó thì lại ngủ thành một đoàn, mọi người đều quá mệt mỏi.
Sau khi Thẩm Khinh chơi xong một trận này liền hỏi Cố Nhược: "Cậu cũng ngủ một lúc nha?"
"Tôi không mệt, cậu ngủ đi."
"Ừm."
Thẩm Khinh là một người nói ngủ liền ngủ, một giây trước còn đang nói chuyện phiếm với Cố Nhược, một giây sau đã ngủ mất rồi.
Cố Nhược kinh ngạc nhìn Thẩm Khinh, tổng cảm thấy người này thật sự rất thần kỳ, sao lại có thể làm được như vậy? Chẳng lẽ từ đầu cậu đã rất mệt, nhưng chỉ vì muốn cùng cô giải sầu?
Cô nhìn dáng ngủ của Thẩm Khinh.
Thân thể dựa vào lưng ghế, cằm hơi nâng lên, hai mắt nhắm lại làm cho lông mi nhỏ dài càng thêm rõ ràng. Thẩm Khinh lúc say giấc đột nhiên ổn trọng hẳn lên, cậu nam sinh có khí thế mạnh mẽ này hiếm khi thu liễm hết sự kiêu ngạo của mình, an tĩnh ngủ say.
Lần đầu tiên cô buông thả nhìn Thẩm Khinh, kinh ngạc phát hiện làn da của Thẩm Khinh trắng nõn tinh tế, lỗ chân lông cũng rất nhỏ, người con trai có làn da như thế này thật đúng là rất hiếm thấy.
Có liên quan đến việc vận động quanh năm sao?
Xe chạy hơi lắc lư, Thẩm Khinh dần dần dựa gần lại, Cố Nhược vừa phát hiện việc dựa vào trên vai khi ngủ cũng cần phải có điều kiện nhất định.
Ví dụ như Thẩm Khinh, vừa nghiêng đầu một cái liền ngã lên đỉnh đầu của cô.
Cố Nhược: "...."
Cô biết Thẩm Khinh vì tham gia thi đấu đã rất vất vả nên cũng không đánh thức cậu, còn thuận tiện điều chỉnh lại buộc tóc của mình một chút, để độ cao không quá ảnh hưởng đến Thẩm Khinh.
Bất tri bất giác, Cố Nhược cũng chìm vào giấc ngủ.
Chờ khi đến nơi, Cố Nhược bị đèn flash chọc cho tỉnh ngủ.
Cô lập tức mở to hai mắt, liền chú ý thấy mọi người xung quanh đều đã như chim thú tản ra.
Cô nhanh chóng xoa xoa khóe miệng, không chảy nước miếng, sau đó đẩy đầu Thẩm Khinh lên.
Lúc này Thẩm Khinh mới tỉnh lại, dường như vẫn còn vài phần tính khí khi mới thức dậy, nhíu mày nhìn xung quanh, bộ dáng cũng hung dữ hơn so ngày thường một chút.
Cuối cùng cậu nhìn về phía Cố Nhược, lông mày nháy mắt giãn ra, hỏi: "Có mệt hay không?"
"Vẫn ổn."
"Xuống xe đi."
Cố Nhược xuống xe đi đến toilet của phòng điền kinh, nghĩ rằng cô cũng nên đi rồi, hy vọng Thẩm Khinh sẽ giúp đỡ liên hệ với mấy người Dương Nam để lấy lại cặp sách cho mình, vừa đi tới cửa đã nhìn thấy các đội viên của đội điền kinh tập hợp.
Huấn luyện viên Lưu cho hạng mục nhảy tập hợp lại, là những đội viên tham gia thi đấu lần này, hình ảnh các đội viên đứng chung một chỗ khiến cho Cố Nhược nhịn không được cảm thán, quả thật là chiều cao oanh liệt.
Quá có khí thế.
Cô đứng ngoài cửa kính, thăm dò nhìn vào bên trong, không dám đi vào sợ quấy rầy đến bọn họ.
Bọn người Thẩm Khinh cũng chú ý tới cô, dùng khẩu hình nói: "Lập tức xong ngay."
Huấn luyện viên Lưu theo ánh mắt của Thẩm Khinh quay đầu nhìn thoáng qua, Cố Nhược sợ tới mức nhanh chóng rụt người lại.
Huấn luyện viên Lưu nhìn Thẩm Khinh, cười lạnh một tiếng: "Thành tích thi đấu lần này đều không tồi, tôi cũng đã thấy được thành quả sau khi tập huấn của mọi người. Ở đây tôi cũng đã nhận được sổ ghi chép huấn luyện hàng ngày của các huấn luyện viên hạng mục đưa tới, bọn họ đối với mỗi người các em đều đưa ra ý kiến chuyên môn, về sau tôi cũng sẽ dựa theo nội dung trong sổ ghi chép để tiến hành huấn luyện chuyên môn cho các em."
Nói xong liền chuyển đề tài: "Có điều là.... Huấn luyện viên của các em rất ngốc."
Trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện vài tiếng cười trộm.
"Thi đấu vất vả cho nên chúng ta thả lỏng một chút, dựa theo trình tự thả lỏng chân." Huấn luyện viên nói xong, ném quyển ghi chép trong tay lên trên bàn, cử người đi lấy dụng cụ cần thiết.
Bọn người Thẩm Khinh đều choáng váng: "Không phải chứ?!"
"Chúng em sai rồi!"
"Đừng mà!!!"
Cố Nhược không biết thả lỏng chân là có ý gì, trong tưởng tượng của cô là sau khi vận động xong thì dùng tay vỗ vỗ bắp chân chính là thả lỏng chân.
Nhưng mà nhìn thấy trạng thái của các đội viên trong hàng ngũ, cô lập tức hiểu được mình quá ngây thơ rồi.
Lư Tuyết Hàn đi lấy dụng cụ, lúc ra cửa nói với Cố Nhược: "Bọn người Thẩm Khinh thảm rồi, huấn luyện viên Lưu đối với nữ sinh cũng coi như là ôn nhu, dùng công cụ ép vài cái liền xong việc, hoặc là dứt khoát gọi huấn luyện viên nữ tới. Còn đối với nam sinh thì.... Bọn họ cũng thật là, không có lần nào đấu lại được huấn luyện viên Lưu, vậy mà thế nào cũng phải hèn hạ đi khiêu khích."
"Thả lỏng chân rất mệt hả?" Cố Nhược hỏi.
"Cũng không phải mệt, với thủ đoạn ra tay của huấn luyện viên Lưu thì sẽ không chết được."
"Vậy.... Thẩm Khinh sẽ không sao đúng không?"
"Thẩm Khinh và người khác không giống nhau, cậu ấy dù sao cũng là học sinh đã được huấn luyện từ nhỏ ở trường thể thao, năng lực chống đỡ rất lớn."
Nghe Lư Tuyết Hàn nói như vậy, Cố Nhược mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, kết quả Lư Tuyết Hàn lại thở mạnh, nói tiếp: "Giống như Đặng Nghị Nhiên chỉ cần bốn người ấn là được, còn Thẩm Khinh phải cần đến sáu người."
Cố Nhược: "...."
Trong ánh mắt khiếp sợ của Cố Nhược, Lư Tuyết Hàn nhảy nhót đi lấy "gia pháp".
Huấn luyện viên Lưu thủ pháp vô cùng.... Độc ác.
Học sinh của hạng mục thể thao khác đều không có sợ hãi việc thả lỏng cơ bắp như vậy, nhưng học sinh của hạng mục nhảy thì lại được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Huấn luyện viên Lưu thể hiện sự yêu mến đối với Thẩm Khinh, lần thứ nhất đã xuống tay với cậu, còn nói rằng: "Tôi thấy bên ngoài có người chờ cậu, vậy thì cậu là người thực hiện đầu tiên đi."
Lúc Thẩm Khinh ghé vào trên đệm còn nói với Lư Tuyết Hàn: "Cậu dẫn Cố Nhược đi ra ngoài chờ, đi xa một chút."
Huấn luyện viên Lưu đè chân của Thẩm Khinh lại, hỏi: "Còn sợ mất mặt?" Nói xong nhìn về phía Lư Tuyết Hàn: "Em lại đây ấn cậu ta, người bình thường ấn không nổi cậu ta."
Lư Tuyết Hàn chỉ có thể nghe lời đi đến ấn người.
Thẩm Khinh đúng thật là sợ mất mặt, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng vẫn không nhịn được kêu to: "Huấn luyện viên, em sai rồi, a a a, huấn luyện viên!"
Lúc Cố Nhược thò đầu nhìn thử chỉ có thể nhìn thấy một đám người vây quanh Thẩm Khinh, không thể nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Khinh, nhưng mà có thể nghe được giọng của cậu, kêu la vô cùng thảm thiết.
Cô nghe thấy mà kinh hồn táng đảm.
Đợi một hồi, cô lại đỏ lỗ tai.
Giọng trầm thấp như vậy, kêu lên.... Còn rất dễ nghe....
Không phải cô là biến thái đó chứ?
Sau khi Thẩm Khinh kết thúc, là bò ra khỏi vị trí, chật vật ngồi ở trên sàn nhà, vẻ mặt bày ra biểu cảm dở khóc dở cười. Cậu nhìn thấy Cố Nhược vẫn còn đứng ở cửa, vẫy tay kêu Cố Nhược tiến vào.
Sau khi cô chạy vào lập tức ngồi xổm bên cạnh Thẩm Khinh hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không chết được...." Thẩm Khinh chỉ có thể nói như vậy.
Trên người Cố Nhược chỉ có một chai nước, vặn ra lau sơ miệng chai rồi đưa cho Thẩm Khinh: "Cậu uống miếng nước đi."
Thẩm Khinh nhìn chai nước, cảm thấy không lau cũng không có vấn đề gì, duỗi tay cầm lấy uống một ngụm, không biết vì sao lại cảm thấy chai nước này có chút ngọt.
Mấy đội viên tiếp theo cũng kêu la rất thảm, Thẩm Khinh cũng không phải là người mất mặt nhất.
Thẩm Khinh ngồi ở trên sàn nhà xoa chân, làm như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cố Nhược nhìn một lúc, cũng duỗi tay giúp cậu xoa xoa bắp chân, hỏi: "Sẽ đỡ hơn một chút sao?"
Hiện tại Thẩm Khinh đang mặc quần dài, nếu không Cố Nhược thật sự không dám chạm vào.
"Ừm."
Đặng Nghị Nhiên bò tới gần Thẩm Khinh, nhìn thấy Thẩm Khinh còn có được loại đãi ngộ này, đôi mắt đều đỏ lên, quay đầu lại gọi: "Lư Tuyết Hàn, mau giúp tôi xoa chân."
Lư Tuyết Hàn ngữ khí nóng nảy khinh thường nói: "Rất nhanh liền đến phiên tớ, tớ có rảnh đâu mà quan tâm đến cậu chứ?"
Đặng Nghị Nhiên bò trên mặt đất vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Thẩm Khinh thấy Cố Nhược dường như còn muốn giúp Đặng Nghị Nhiên, nhanh chóng kéo Cố Nhược lại: "Cậu giúp tôi là được rồi."
Cố Nhược còn đang nhớ thương cặp sách của mình, nói với Thẩm Khinh: "Cậu nhớ lấy lại cặp sách giúp tôi, sách vở của tôi đều ở bên trong đó."
"Được." Thẩm Khinh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Nam: "Tôi phải kêu Dương Nam cũng lăn đến đây, hưởng thụ phục vụ vip một phen."
Mấy người anh em bọn họ, có phúc cùng hưởng, thời điểm gặp nạn Dương Nam lại không phải chịu, Thẩm Khinh có thể vui nổi sao?
Không thể.
Nhất định phải kéo anh em xuống nước.
Lúc Dương Nam sắp tới, huấn luyện viên Lưu ngừng lại, mấy người của đội điền kinh cùng nhau ngồi trên sàn nhà nghỉ ngơi, thật giống như đang tổ chức lễ tổng kết, căn bản chính là một đại gia đình hoà thuận vui vẻ.
Tay Dương Nam xách theo cặp sách và quần áo của Cố Nhược, sau khi tiến vào lập tức ném cho Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh duỗi tay cầm giúp Cố Nhược.
Cố Nhược không để ý đến chi tiết nhỏ này, chỉ lo đồng tình nhìn về phía Dương Nam.
Ba phút sau, Dương Nam nằm ở trên đệm quỷ khóc sói gào: "Tôi bị thương!! Tôi không được! Tôi đã lâu không luyện tập, không cần thả lỏng, tôi không phải người của đội điền kinh!"
Huấn luyện viên Lưu tiếp tục cho cậu ấy thả lỏng chân: "Cơ bắp này của cậu nên chú ý một chút, hơn nữa vết thương của cậu cũng không phải cơ bắp, tôi giúp cậu bảo vệ mắt cá chân."
"Thẩm Khinh! Thẩm Khinh cháu trai nhà cậu! Đặng Nghị Nhiên!!!" Dương Nam rít gào.
Sau khi tất cả thả lỏng chân xong, huấn luyện viên Lưu mới nói: "Được rồi, đều cút đi, xin cho các cậu một kỳ nghỉ, hai ngày thứ bảy và chủ nhật tuần này được nghỉ ngơi."
Ngay lúc này, trong phòng điền kinh vang lên tiếng hoan hô.
Tai họa đến, mọi người từ ba anh em bay nhảy biến thành ba anh em chân mềm.
Bọn họ ngồi song song với nhau, trong tay cầm điện thoại nghiên cứu xem buổi tối đi ăn cái gì.
Thi đấu vào mùa đông thì tương đối ít hơn một chút, sau đó là đến năm mới, ăn tết xong mới có thi đấu lại, bọn họ cũng được nghỉ ngơi một thời gian, có thể ra ngoài ăn một chút đồ linh tinh.
"Tôi về nhà trước." Cố Nhược nói với Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh ôm cặp sác của Cố Nhược không buông tay: "Đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm."
Lư Tuyết Hàn đi tới nói: "Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, tôi nghĩ đến thịt nướng là nước miếng đều chảy ra."
Mọi người lập tức đã hiểu: "Đến tiệm kia?"
"Vậy thì đến tiệm kia."
Quyết định xong, Thẩm Khinh đeo cặp sách của Cố Nhược lên lưng, mang theo Cố Nhược cùng đi.
Sư Tiêu Khanh vốn đang đứng ở cổng đợi Cố Nhược, không nghĩ tới cũng bị kêu đi ăn cơm chung.
Cố Nhược giải thích: "Cậu ấy không trả cặp cho tớ."
Sư Tiêu Khanh: "Tớ có thể lấy lại."
Cố Nhược: "Vậy.... Vậy...."
"Cùng đi đi."
Mấy người bọn họ cùng đi đến trung tâm thương mại.
Ba anh em chân mềm, Cố Nhược và Sư Tiêu Khanh đều đi, đồng hành còn có Lư Tuyết Hàn, vừa đủ ba nam ba nữ. . Ngôn Tình Hay
Đi đến một tiệm thịt nướng trên tầng bốn của trung tâm thương mại, sau khi ngồi xuống bọn họ ngựa quen đường cũ chọn đồ ăn, Lư Tuyết Hàn còn giới thiệu với hai cô gái: "Mì lạnh của tiệm bọn họ ăn rất ngon, mỗi lần tớ đều có thể ăn một chén lớn, còn có thể ăn không ít thịt nướng."
Cố Nhược hỏi: "Sức ăn của các cậu đều rất lớn sao?"
Lư Tuyết Hàn tùy ý lật thực đơn trả lời: "Không phải đâu, Đặng Nghị Nhiên và Thẩm Khinh sức ăn bình thường, tớ và Dương Nam có thể ăn ít hơn một chút."
Dương Nam đặc biệt hiếu thuận đem thực đơn đẩy cho Sư Tiêu Khanh: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Sư Tiêu Khanh: "Nhược Nhược thích nước ô mai."
Dương Nam: "Được được, còn cậu?"
Sư tiêu khanh: "Bò bít tết đi, thêm cho Nhược Nhược một phần mực."
Sư Tiêu Khanh, Dương Nam và Lư Tuyết Hàn phụ trách gọi món ăn, Thẩm Khinh với Cố Nhược liền ngồi im nhìn bọn họ gọi, sau đó chờ ăn.
Còn Đặng Nghị Nhiên thì chạy tới chạy lui, một lát bưng tới chút trái cây, một lát lại bưng tới chút cơm cháy.
Lần đầu tiên ăn cơm đã phân công rõ ràng.
Bọn họ đã ăn được một nữa, chủ quán đột nhiên đi tới, cười ha hả chào hỏi với bọn người Thẩm Khinh: "Các cậu lại tới rồi?"
Thẩm Khinh lập tức phủ nhận: "Mới gặp lần đầu!"
Dương Nam cũng gật đầu theo: "Đúng vậy, chúng tôi là lần đầu tiên tới đây."
"Phía trước dựa vào hoạt động nhảy xa của chúng tôi được miễn phí hai lần, lần thứ ba sau đó chúng ta thỏa thuận một chút, sửa thành nửa giá. Tổng cộng nửa giá năm lần, các cậu có còn nhớ hay không?" Chủ quán vẫn ăn nói khách sáo như cũ.
Cố Nhược có hơi đau lòng cho chủ quán, học sinh hạng mục nhảy trường thể thao tới tham gia hoạt động nhảy xa, thật sự có phần phạm quy.
"Đúng đúng...." Thẩm Khinh cũng rất ngại phủ nhận.
"Chúng tôi quả thật là cho nhiều ưu đãi rất cao, chỉ là vài người các cậu sức ăn cũng rất lớn, tổng lại các ưu đãi đó chúng tôi cũng bị lỗ vốn, hay là chúng ta thương lượng lại một chút, lần này chúng ta có thể chỉ định người nhảy xa được hay không?"
Đều nói giơ tay không đánh mặt tươi cười, thái độ của chủ quán không thể bắt bẻ, bọn họ cũng không thể nói cái gì.
Nhưng mà lần này không được nha, có tới hai người chưa từng được huấn luyện thể dục.
Chủ quán cũng không đợi bọn họ trả lời, tuệ nhãn như đuốc* lựa chọn Cố Nhược: "Vậy thì chọn bạn học nhỏ này đi."
(*) /慧眼如炬/ Tuệ nhãn như đuốc: chỉ một người có tư duy rõ ràng, đôi mắt sáng suốt nhìn thấu mọi chuyện.
Cố Nhược quả thật là choáng váng ngây ngốc, chọn Sư Tiêu Khanh còn có thể mạnh hơn so với chọn cô.
Sư Tiêu Khanh nhìn gầy yếu, thật ra từ nhỏ đã từng học qua Tán Đả*, sức chiến đấu kinh người, điểm thi thể dục luôn luôn rất ưu tú.
(*) Tán Đả: là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ. Tán Đả thiên về lối đánh lên gối, cùi chỏ và các cú đá chết người như Muay Thai. Các đòn thế của Tán Đả rất tự do, phóng khoáng chuyên đánh thẳng vào các yếu huyệt của đối phương nên ngày nay rất nhiều người đã luyện Tán Đả và xem nó như là một môn võ để hộ thân khi cần thiết.
Chỉ có Cố Nhược không đạt tiêu chuẩn....
Lư Tuyết Hàn lập tức nhấc tay: "Tôi tới được không?"
Chủ quán vẫn kiên trì như cũ: "Cứ chọn vị bạn học này đi."
Thẩm Khinh biết trình độ nhảy cao của Cố Nhược, lập tức nói: "Nếu không vẫn giảm nửa giá đi? Hoặc là 40%?"
Thấy chủ quán vẫn giữ nguyên nụ cười không trả lời, lại hỏi: "Giảm 30%, giảm 30% được chưa?"
Chủ quán vẫn không đồng ý.
Cuối cùng bọn họ vẫn phải đi nhảy xa, Cố Nhược dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cố gắng nhảy về phía trước.
Chờ sau khi Cố Nhược nhảy xong, chuyện đầu tiên Lư Tuyết Hàn làm chính là hỏi chủ quán: "Có thể nhảy lại lần nữa không?"
Thẩm Khinh đánh giá khoảng cách một chút: "Đừng thử, đây đã là thành tích tốt nhất của cô ấy rồi."
Lư Tuyết Hàn nhanh nhẹn chạy đến quầy bar hỏi bàn bọn họ đã gọi những gì, đến tột cùng hết bao nhiêu tiền.
Cuối cùng tính tiền, nhân viên thu ngân hỏi: "Xin hỏi, ưu đãi nhảy xa của mọi người là hai mươi tệ đúng không?"
Thẩm Khinh nhanh chóng kéo Cố Nhược đi sang một bên, bày ra dáng vẻ an ủi Cố Nhược, sờ đầu thì có vẻ quá lưu manh, cậu liền từng chút từng chút vỗ về buộc tóc trên bím tóc nhỏ của Cố Nhược: "Đừng hỏi, đứa nhỏ này sẽ áy náy phát khóc."
Cố Nhược thật sự không nghĩ tới còn có loại chuyện này, mềm mại hỏi: "Nếu không thì bữa cơm này tôi mời nhé?"
Thẩm Khinh nghĩ đến tình hình sinh hoạt của Cố Nhược từ nhỏ đã phải kiếm tiền nuôi em, lập tức từ chối: "Cậu mời cái gì mà cậu mời, tôi kéo cậu tới mà có thể để cho cậu mời sao?"
Nói xong, cậu nhìn về phía Dương Nam.
Sau khi Dương Nam và Thẩm Khinh nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi: "Cậu lại không có tiền?"
Thẩm Khinh yếu ớt trả lời sự thật: "Ừ."
Dương Nam chỉ có thể gật đầu, lấy điện thoại ra: "Vậy thì tôi mời, tôi trả tiền."
Lúc đi ra ngoài Thẩm Khinh vẫn còn đang an ủi Cố Nhược: "Là do bọn họ chơi không nổi, bố trí một cái hoạt động hấp dẫn khách hàng, kết quả còn không cho chúng tôi nhảy, có phải rất quá đáng hay không?"
"Các cậu học cái này, quả thật có hơi chiếm tiện nghi, người ta cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa các cậu cũng không nên được một tấc lại muốn tiến một thước nha...."
Thẩm Khinh xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Cậu không cần để ý, ăn cơm tiêu tiền hẳn là lẽ thường tình, lúc trước là chúng tôi không đúng!"
"Ừm."
Lúc này trung tâm thương mại đang có người phát sóng trực tiếp, cầm ống kính chạy vọt về phía Dương Nam, muốn cùng Dương Nam nói chuyện, nghiêng đầu nhìn thấy Thẩm Khinh lập tức nói: "Oa, người này cũng rất đẹp trai."
Dương Nam quay đầu từ chối, hơn nữa còn nhanh chóng chạy đi thật xa, Thẩm Khinh giả vờ nghe điện thoại, vừa nói chuyện vừa bước đi.
Lư Tuyết Hàn đi cùng mấy người khác, cảm thán: "Ôi, lại nữa rồi."
Cố Nhược hỏi: "Bọn họ thường xuyên gặp phải loại chuyện này hả?"
"Ừ, từ sau khi nổi lên nhờ video ngắn, hai người bọn họ thường xuyên bị người ta quay lén." Nói xong nhìn về phía Đặng Nghị Nhiên, thở dài một hơi.
ĐặngNghị Nhiên lâm vào tuyệt vọng....