Hôm nay Thẩm Khinh có hơi trầm mặc.
Cậu biết tầm quan trọng của trận thi đấu lần này, cho nên không dám thiếu cảnh giác.
Sau khi nhảy xong hai đợt, cậu ngồi vào một góc cởi giày ra, dùng khăn tay lau sơ chân rồi thay một đôi vớ khác, sau đó lại đổi một đôi giày đinh.
Thời điểm thi đấu bọn họ đều sẽ mang theo rất nhiều vớ, giày cũng vậy. Nếu vớ ướt sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy, khiến cho bước chân nặng hơn không ít.
Đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến động tác chạy lấy đà của bọn họ.
Loại vấn đề này cũng không thể sơ sẩy.
Bên tai vẫn còn nghe được tiếng huấn luyện viên đang Lưu rống cậu.
Mỗi lần thi đấu, huấn luyện viên Lưu đều la hét từ đầu đến cuối, một người hơn bốn mươi tuổi, vì sao lại không có được sự ổn trọng giống như huấn luyện viên của nhà người ta cơ chứ?
Cậu có thể tiến vào trận chung kết, một phần lớn là dựa vào thiên phú của bản thân.
Nhưng chính cậu cũng có thể nhận ra được,mình còn rất nhiều thiếu sót, so với những tuyển thủ nhảy cao kinh nghiệm phong phú khác thì cậu vẫn có phần không địch lại.
Ví dụ như nam sinh trường thể thao của thành phố W kia, hôm nay chính là tuyển thủ trọng điểm, nghe nói cậu ta đã có thể nhảy qua hai mét hai, là người quan trọng được rất nhiều truyền thông chú ý đến.
Nếu Thẩm Khinh vẫn còn thuộc hạng mục nhảy sào thì cũng sẽ có truyền thông chú ý đến cậu, thời điểm cậu và Dương Nam tham gia thi đấu nhảy sào thường xuyên đoạt được hạng nhất và hạng nhì.
Có điều, Thẩm Khinh luôn là hạng nhì, mấy năm nay cũng chưa vứt bỏ được danh hiệu hạng nhì vạn năm.
Ở hạng mục nhảy cao này, Thẩm Khinh tựa hồ chỉ là một tân binh, tất cả những đối thủ khác đều có thể đứng trên chiến tích nhìn xuống cậu.
Đột nhiên đổi hạng mục, điểm tích lũy xóa sạch, muốn như vậy tiến vào đội tuyển tỉnh sao?
Quyết định của cậu có đúng hay không?
Độ cao lên đến 2.06 mét.
Dựa theo kết quả huấn luyện ngày thường mà nói, đây đã là cực hạn của Thẩm Khinh, cậu nhảy một trăm lần thì mới được một lần có thể vượt qua 2.10 mét.
Dù sao cũng chưa từng trải qua thời gian huấn luyện chuyên nghiệp dài hạn, cũng không ổn định được.
Được người khác khen là thiên tài, được hai huấn luyện viên tranh đoạt liền tự đắc, thật sự cho rằng bản thân không gì là không làm được.
Cậu đứng dậy sửa sang lại đồ thể dục của mình, theo bản năng nhìn về phía khán phòng, lại chạm mắt với Cố Nhược thêm lần nữa.
Cố Nhược vẫn luôn nhìn cậu, rõ ràng có nhiều tuyển thủ khác đang thi đấu như vậy, nhưng lại chỉ nhìn cậu.
Bị bệnh nên làm cái gì bây giờ?
Uống thuốc, tìm kiếm phương pháp trị liệu.
Trong lòng khẩn trương làm sao bây giờ?
Tìm kiếm người có thể chữa khỏi cho cậu, liếc nhìn cô một cái, liếc mắt một cái là đủ rồi.
Đến lượt lần thi nhảy đầu tiên của Thẩm Khinh, huấn luyện viên Lưu lại rống lên: "Giữ tiết tấu ổn định ở bốn bước cuối cùng! Cậu khẩn trương cái gì hả?!"
Thẩm Khinh vẫy vẫy tay: "Nhỏ giọng chút đi, đừng dọa đến con nhà người ta."
Nghe được Thẩm Khinh vẫn còn tâm tình cùng ông nói giỡn, huấn luyện viên Lưu mới không la hét nữa.
Lúc Thẩm Khinh và Dương Nam cùng nhau thi đấu, hai người sẽ trêu chọc lẫn nhau, có lẽ vì đó là hạng mục mà bọn họ am hiểu nên áp lực cũng ít hơn một chút.
Hôm nay Thẩm Khinh trầm mặc, hoàn toàn chứng minh cậu vô cùng khẩn trương.
Có điều vẫn nhìn ra được, trạng thái lúc này của cậu rất tốt.
Thẩm Khinh đi tới vị trí chạy lấy đà, bắt đầu chạy lấy đà, sau đó xinh đẹp nhảy qua côn, côn ổn định, hiển nhiên hoàn toàn không có chạm vào.
Cậu nhìn côn cười cười, đi về phía huấn luyện viên.
Lúc này hai mét hai* trong lời đồn đang chuẩn bị vào sân, lúc đi ngang qua Thẩm Khinh còn nhỏ giọng nói: "Một lát biểu diễn cho cậu xem."
(*) "Hai mét hai" là gọi cái cậu bạn đến từ thành phố W nha cả nhà, khum hiểu sao tác giả hong chịu đặt tên cho người ta!!!
Thẩm Khinh liếc mắt nhìn người kia một cái, biết đây là đang có ý khiêu khích.
Ở độ cao mà bọn người Thẩm Khinh xem là rất cao ấy, đối với nam sinh này mà nói cũng chỉ là độ cao nhẹ nhàng.
Đối với người khác mà nói, đây là một cuộc thi đấu.
Với cậu ta mà nói, đây là một cuộc biểu diễn tài năng.
Tương lai có thể đoán được, dường như là dành cho loại người thiên phú dị bẩm này.
Thẩm Khinh cũng đã từng là tuyển thủ có thiên phú rất mạnh, nhưng mà cậu không quá nắm bắt, khiến bản thân đến nay vẫn không có được một lần đứng nhất.
Thẩm Khinh không nói gì, tránh khỏi người kia rồi đi về phía huấn luyện viên.
Huấn luyện viên Lưu đánh một cái lên cánh tay của Thẩm Khinh: "Ánh mắt vừa rồi của cậu là sao hả, còn muốn cùng người ta đánh nhau phải không?"
"Em nhẫn nhịn." Thẩm Khinh thấp giọng nói.
"Thi đấu lần này rất quan trọng, đừng gây chuyện."
"Ừm."
Hai mét hai nhẹ nhàng vượt qua độ cao 2.06 mét.
Lúc này tuyển thủ chỉ còn lại ba người, những tuyển thủ thi nhảy khác không vượt qua được.
Một người là Thẩm Khinh, một người là hai mét hai, và thêm một nam sinh khác, ba người đều là học sinh trường thể thao ở các khu vực khác nhau.
Huấn luyện viên Lưu nhìn Thẩm Khinh nói: "Đừng tạo quá nhiều áp lực, cậu vừa mới đổi hạng mục, có thể nhảy qua độ cao này đã là rất tốt rồi. Hiện tại có một đội viên của đội tuyển quốc gia, lúc mười sáu tuổi thành tích cũng là 2.06 mét."
Thẩm Khinh chỉ gật đầu mà không nói lời nào, nhìn độ cao đã được điều chỉnh tới 2.08 mét.
Đừng xem thường hai centimet này, bình thường so tài trong thi đấu cấp quốc tế chênh lệch chỉ khoảng hai centimet, thậm chí là một centimet.
Bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Nhược đang kêu tên cậu.
Hai tay của cô đặt ở hai bên má, nỗ lực kêu tên cậu, cổ vũ cho cậu. Giọng nói của cô thật ngọt, lúc cố gắng hét lên có chút vỡ âm, độ phân giải rất cao.
Nhìn thấy Thẩm Khinh ngẩng đầu, Dương Nam cũng giơ hộp đồ trong tay lên.
Thẩm Khinh nhìn kỹ, là hộp giày Gypsophila, cậu lập tức nở nụ cười.
Lần thi nhảy đầu tiên, chỉ có hai mét hai thành công qua côn.
Dương Nam cũng chú ý tới Cố Nhược đang nhìn về phía mình, chờ mình giải thích, cậu chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, nói: "Sau khi dừng lại ở một độ cao, nếu tất cả ba người đều qua côn, sẽ dựa theo xác xuất thành công để xếp hạng. Vừa rồi Thẩm Khinh thi nhảy đã thất bại, xác xuất thành công không cao, cho nên cậu ấy rất có khả năng sẽ đứng hạng nhì, hạng ba. Có điều hiện tại chỉ mới có một người qua được, bây giờ phải xem lần thi nhảy phía sau của Thẩm Khinh thế nào."
Thẩm Khinh và một nam sinh khác thi nhảy lần thứ hai đều không thông qua.
Tới vòng ba, nam sinh kia thi nhảy lần thứ ba cũng thất bại, bị đào thải.
Cố Nhược khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều là mồ hôi, lại hô cố lên thêm lần nữa, lần này quả thật là đem toàn bộ giọng nói hét to như muốn phá rách cổ họng, nhưng mà giọng nói thật sự rất lớn.
Một tiếng hô này khiến cho Thẩm Khinh lại lần nữa quay đầu nhìn về phía cô, cười một lúc mới nghiêm túc chuẩn bị chạy lấy đà.
Lần này chạy lấy đà cực kỳ xinh đẹp, lúc nhảy lấy đà cũng không tồi, thành công nhảy qua côn.
Độ cao được điều chỉnh tới 2.10 mét.
Dương Nam lập tức nói: "Tới độ cao mà Thẩm Khinh khoác lác rồi."
Cố Nhược: "Hẳn là có thể, lúc cậu ấy bật nhảy lên thoạt nhìn rất nhẹ nhàng."
Dương Nam không trả lời, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía sân thi đấu, phỏng chừng là không chú ý tới lời nói của Cố Nhược.
Cố Nhược cũng không để ý, tiếp tục nghiêm túc xem thi đấu.
Bản thân Thẩm Khinh nhìn đến độ cao 2.10 mét cũng có chút sợ hãi, chủ yếu là vì sau một lần cậu nhảy thành công kia, thì cũng chưa từng thành công thêm lần nào nữa.
Hiện tại lại nhìn cột độ cao 2.10 mét, cậu bắt đầu điều chỉnh hô hấp, đồng thời đứng ở trên sân nhìn nữ sinh tiếp sức thi đấu. Bởi vì bắt đầu tiếp sức thi đấu nên hạng mục nhảy cao của bọn họ phải tạm thời ngừng lại.
Thi chạy cũng có bạn bè quen thuộc với Thẩm Khinh, cậu vẫn còn tâm trạng đi cổ vũ cho người ta.
Sau một vòng tiếp sức thi đấu của nữ sinh kết thúc, Thẩm Khinh và hai mét hai mới tiếp tục bắt đầu.
Hai mét hai liếc mắt nhìn Thẩm Khinh một cái, âm dương quái khí* nói: "Không tồi nhỉ."
(*) Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Nói bớt hai câu đi, đừng luôn kiếm thêm chuyện cho bản thân." Thẩm Khinh nói xong lập tức không để ý tới cậu ta nữa.
Lúc này đây, trạng thái của Thẩm Khinh vẫn tốt như cũ, thay đổi chiến lược chạy lấy đà vòng ngoài, sau đó nhảy lên, thân thể giống như một người cá, đường cong lưu sướng lướt qua côn, động tác hoàn mỹ, uyển chuyển nhẹ nhàng đến mức muốn bay lên.
Dương Nam và Cố Nhược gần như là đồng thời đứng lên hoan hô, Dương Nam ngoài miệng quở trách gay gắt nhưng thật ra cũng đã chảy một thân mồ hôi.
Những độ cao trước đó, Dương Nam cảm thấy Thẩm Khinh có thể nhảy qua, nếu không qua được thì chính là đồ bỏ đi.
Nhưng độ cao 2.10 mét này rốt cuộc cũng được thầy giáo Dương Nam vừa lòng.
Ngay cả Sư Tiêu Khanh, Hàn Xảo Xảo, Dương Đại Bảo cũng đều bắt đầu vỗ tay hoan hô cho Thẩm Khinh.
Hai mét hai cũng nhảy qua được độ cao này.
Bất quá đối với người nửa đường mới sửa hạng mục như Thẩm Khinh mà nói, nhảy qua 1.10 mét chính là thắng lợi lớn nhất rồi.
Lúc sau độ cao lên tới 2.12 mét, Thẩm Khinh thi nhảy ba lần đều thất bại, cuối cùng đoạt được hạng nhì.
Sau khi thi đấu tạm dừng một khoảng thời gian, dường như là đã thương lượng, độ cao điều chỉnh tới 2.18 mét, một mình hai mét hai nhảy thử độ cao này.
Thật sự giống như một cuộc biểu diễn tài năng vậy, cậu ta thi nhảy đến lần thứ hai thì vượt qua được độ cao này.
Cao hơn 8 centimet so với Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, xem như đã nhớ kỹ người này.
Lễ trao giải phải chờ tới khi những hạng mục khác kết thúc.
Thẩm Khinh trở về phương trận của trường thể thao, vừa mới đi đến liền vang lên một trận tiếng hoan hô, thanh âm cực kỳ to lớn vang dội.
Cố Nhược thò đầu nhìn một chút, sau đó uống nước, cô cảm thấy cổ họng của mình có hơi đau, qua mấy ngày nữa còn phải phối âm, thật là quá kích động.
Về sau phải hạn chế tham gia những trường hợp như thế này.
Sau khi thi đấu kết thúc sẽ được kiểm tra nước tiểu, đợi cho trần ai lạc định* xong mới tiến hành lễ trao giải, sau đó nhóm người Thẩm Khinh liền nhanh chóng giải tán, dựa theo trình tự đi lên xe buýt mà trường thể thao đã sắp xếp.
(*) Trần ai lạc định: bụi trần lắng xuống, ý nói mọi chuyện đã ổn thỏa.
Thời điểm tập hợp, Thẩm Khinh và nhóm người đội điền kinh bắt đầu trả thù, nhìn thấy huấn luyện viên Lưu đang đi tới thì lập tức xô đẩy nhau, mở miệng mắng: "Đặng Nghị Nhiên! Trình độ này của cậu là sao hả, huấn luyện viên của cậu có phải bị ngốc hay không?"
Đặng Nghị Nhiên cực kỳ không phục, mắng ngược lại Thẩm Khinh: "Cậu đánh rắm, huấn luyện viên của cậu mới ngốc đó!"
Huấn luyện viên trưởng của bọn họ đều là huấn luyện viên Lưu.
Huấn luyện viên Lưu thong thả nện bước đi đến, nhìn bọn họ diễn trò.
Thẩm Khinh vẫn còn đang mắng: "Cậu bớt mắng chửi người đi, huấn luyện viên của cậu mới ngốc, huấn luyện viên của tôi thật ra rất ngưu bức*, huấn luyện viên của tôi có thể ăn than đá, được mọi người đặt biệt hiệu là kho tàng than đá."
(*) /牛逼/ Ngưu bức (gọi tắt là "Ngưu B"): ý nói một người rất trâu bò (lợi hại), dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác.
Không sai, huấn luyện viên Lưu cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi đen.
Đặng Nghị Nhiên không phục: "Cút đi, huấn luyện viên của tôi ngưu bức hơn, huấn luyện viên của tôi có thể ăn | phân!"
Lúc Dương Nam dẫn theo vài người đi về phía bọn họ, hai người kia vẫn còn đang diễn.
Dương Nam lập tức nhìn không nổi nữa, đi qua nói: "Hai người các cậu sao lại thế này? Làm sao có thể quên đi ân tình của huấn luyện viên được chứ? Huấn luyện viên của tôi ngốc thật nhưng tôi chưa bao giờ nói với người ngoài rằng ông ấy ngốc!"
Huấn luyện viên Lưu nhìn đám người này, muốn phát hỏa, lại nghĩ đến thành tích lần này của đội điền kinh bọn họ rất tốt, vì thế không phát tác.
Không phải chỉ là tịch thu điện thoại hai tháng thôi sao, một đám ai cũng giống như đòi mạng vậy.
Có cần đến mức đó không?
"Đừng diễn nữa, lên xe." Huấn luyện viên Lưu nói một câu, liền nhanh chóng đi sắp xếp cho đội viên lên xe.
Thẩm Khinh cười hì hì nhìn huấn luyện viên Lưu đi xa, nói với đồng đội: "Tất cả hãy thêm lại tôi vào nhóm, nhanh lên đi!"
Mọi người sôi nổi đáp lại, còn có người chúc mừng Thẩm Khinh, đều cảm thấy Thẩm Khinh thật là tuyệt, đột nhiên đổi hạng mục vậy mà vẫn có thể đoạt được danh hiệu hạng nhì vạn năm.
Cái hạng nhì này so với hạng nhì trước kia trâu bò hơn nhiều, dù sao ai cũng cảm thấy sau này nếu Thẩm Khinh luyện tập thật tốt sẽ có thể đoạt được hạng nhất.
Dương Nam đem hộp giày trong tay ném cho Thẩm Khinh: "Đã tặng cho cậu bao nhiêu đôi rồi, khẩu vị càng lúc càng lớn."
Thẩm Khinh vô cùng vui sướng mở hộp ra nhìn ngắm, kiểu dáng tao khí*, là kiểu cậu thích.
(*) Tao khí: phóng khoáng, cợt nhả, phóng túng. Ý nói kiểu giày rất đặc biệt, hầm hố các kiểu á cả nhà, cũng không biết giải thích sao cho đúng nữa huhu.
Cố Nhược chỉ nhìn thoáng qua, cô đối với giày không tìm hiểu quá nhiều, cũng không biết giá cả, chỉ cảm thấy đôi giày này nhìn rất đẹp, phỏng chừng phải đến vài trăm đi.
Quan hệ giữa Hàn Xảo Xảo và Thẩm Khinh không tệ, cũng chúc mừng Thẩm Khinh vài câu.
Thời điểm Sư Tiêu Khanh và Hàn Xảo xảo đi toilet, Thẩm Khinh xách giày, dẫn theo Cố Nhược đi sang một bên.
Cố Nhược dựa vào cột đá, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khinh, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bộ dáng vẫn ngoan ngoãn như cũ, hoàn toàn không nhìn ra được lúc cô hô cổ vũ lại có thể bùng nổ đến như vậy.
Thẩm Khinh nhìn đến cô liền nhịn không được cười, ánh mắt ôn nhu: "Tôi nghe cậu hô cổ vũ cho tôi."
"Ừm, tôi đã hô rất lớn đó, cậu thật là lợi hại."
Thẩm Khinh cười đến mức thấy răng không thấy mắt, duỗi tay xoa đầu Cố Nhược, sau đó nhìn về phía Dương Nam, hơi hơi cúi người xuống nói: "Cùng tôi ngồi xe buýt trường học trở về đi."
"Tôi và Khanh Khanh cùng nhau đi về là được rồi, cặp sách của tôi còn ở trên xe."
"Cậu xem, Dương Đại Bảo và chị Xảo Xảo có phải là một đôi hay không?" Thẩm Khinh bắt đầu đầu độc Cố Nhược.
"Vậy sao?" Cố Nhược hoàn toàn không nhận ra, còn lắp bắp kinh hãi.
"Đúng vậy, ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng* chính là nói Dương Đại Bảo, bọn họ là quan hệ bạn trai cũ bạn gái cũ, sau khi chia tay ai cũng không tìm người mới, Dương Đại Bảo một lòng một dạ muốn quay lại nhưng chị Xảo Xảo không để ý tới anh ta."
(*) /虐妻一时爽,追妻火葬场/ Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng: ý là nói lúc nhất thời ngược người yêu/vợ cho đã đời, sau đó lãng tử quay đầu điên cuồng theo đuổi người yêu/vợ, không hề có tôn nghiêm, không từ thủ đoạn, lì lợm la liếm cầu xin người yêu cũ tha thứ và quay lại yêu đương.
"Ồ...."
"Dương Nam và Sư Tiêu Khanh có phải là một đôi hay không?"
"Chắc không phải đâu?" Cố Nhược phủ nhận, cô không nghe ai nói rằng Sư Tiêu Khanh và Dương Nam ở bên nhau.
"Cậu có quan sát được hay không? Người ta vừa vặn đủ hai đôi, cậu đi theo không phải sẽ thành bóng đèn sao?" Thẩm Khinh tiếp tục tẩy não cho Cố Nhược.
Cố Nhược vẻ mặt vô cùng đau khổ nhìn Dương Nam và Dương Đại Bảo, rồi lại nghĩ đến bản thân lẻ loi, đột nhiên có chút tịch mịch: "Nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì chứ, cậu theo tôi đi ngồi xe của đội điền kinh trở về, cặp sách không mất được đâu, đến nơi tôi lấy lại giúp cậu, đi thôi." Thẩm Khinh nói xong lôi kéo Cố Nhược đi về phía xe buýt.
Cố Nhược vẫn có hơi do dự.
Thẩm Khinh lại bổ sung thêm một câu: "Trường thể thao có rất nhiều soái ca."
Cố Nhược cũng có chút hoa si, rất thích nhìn soái ca, nhưng cô rất nhát gan.
Thẩm Khinh thấy Cố Nhược do dự, nhanh chóng quay đầu lại nói với Dương Nam: "Mau mau đưa Khanh Khanh nhà các cậu về đi, tôi dẫn theo Cố Nhược ngồi xe buýt."
Dương Nam nghe xong lập tức phản ứng lại, dựng ngón tay cái với Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh kéo Cố Nhược chạy về phía xe buýt, Cố Nhược cũng không thể tránh thoát, bộ dáng gấp rút kia giống như là chồn trộm gà mái già vậy, chạy trốn vô cùng vui sướng.
Chờ khi Sư Tiêu Khanh ra đến nơi, Dương Nam làm bộ tức muốn hộc máu nói với Sư Tiêu Khanh: "Thẩm Khinh đem Cố Nhược lừa chạy, cùng nhau ngồi xe buýt của trường, người này cũng quá xấu rồi."
Sư Tiêu Khanh hoảng sợ, xoay đầu nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy xe buýt đã chạy đi rồi.
"Nhược Nhược nhát gan, ngồi ở trên chiếc xe kia chắc chắn sẽ không được tự nhiên." Sư Tiêu Khanh sốt ruột gần chết.
"Không có việc gì, có Thẩm Khinh và Đặng Nghị Nhiên mà, Lư Tuyết Hàn cậu còn nhớ không, nhất định có thể cùng Cố Nhược nói chuyện thật vui vẻ."
*
Thẩm Khinh là người lên xe cuối cùng.
Sau khi lên xe liền có người ồn ào: "Thẩm Khinh cậu sao lại thế này? Lên mặt có phải hay không?"
Kết quả khi cậu đi đến, phía sau còn có một cô gái nhỏ đi theo, trong xe lập tức "ồ" lên, thoáng cái đã bùng nổ, một đám người trêu chọc Thẩm Khinh, thăm dò nhìn về phía Cố Nhược.
Cố Nhược làm sao mà chịu đựng nổi loại trận địa hỗn loạn như thế này?
Trong nháy mắt đã khiến gương mặt trở nên đỏ thẫm.
Thẩm Khinh dẫn Cố Nhược đi tới vị trí chính giữa, kêu Đặng Nghị Nhiên tránh ra. Đặng Nghị Nhiên lập tức đứng dậy, sang ngồi chung với một đội viên khác.
Cố Nhược ngồi ở bên trong, Thẩm Khinh ngồi ở vị trí lối đi nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Khinh nói với những người khác: "Nói nhỏ chút được không? Đừng ồn ào, cô ấy là bạn của Nam tẩu*, không muốn làm bóng đèn mới lên đây, đừng có đùa giỡn vớ vẩn."
(*) Nam tẩu: chị dâu Nam, ý chỉ bạn gái/vợ của Dương Nam (Sư Tiêu Khanh).
Lư Tuyết Hàn là người đầu tiên trả lời: "Được! Coi như tôi tin!"
Đặng Nghị Nhiên quay đầu lại nói với cô ấy: "Cậu phải tin nha, cậu mà không tin thì tôn nghiêm của Khinh ca nhà tôi biết ném đi đâu đây chứ?"
Thẩm Khinh bị Dư Dung tạo ra bóng ma tâm lý, có một đoạn thời gian rất dài đều cố gắng hạn chế tiếp xúc với nữ sinh, chính là sợ khiến cho cô gái nhà người ta gặp phiền toái.
Cũng chỉ có cô gái không sợ trời không sợ đất như Lư Tuyết Hàn mới có thể làm bạn thân với Thẩm Khinh. Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Khinh mang theo một cô gái xuất hiện trước mặt bọn họ, huống chi còn lôi kéo cổ tay nữa chứ.
Lần đầu tiên nên cũng không thể trách đám người này ồn ào.
Gương mặt của Cố Nhược đã đỏ một cách triệt để, ngồi ở trên ghế ôm mặt hơn nửa ngày cũng không thể bình thường lại được.
Thẩm Khinh tìm một vòng trong xe, đưa một chai nước khoáng cho Cố Nhược: "Bọn tôi không được ăn đồ ăn lung tung, trong xe không có thứ khác, cũng chỉ có cái này."
"Cảm ơn."
Thẩm Khinh vặn mở nắp chai rồi đưa cho cô.
Cố Nhược uống một hớp lớn rồi vặn nắp lại, cứ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẫn có chút không được tự nhiên.
Thẩm Khinh ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, cô gái nhỏ rất tinh xảo, lông mi nhỏ dài giống như búp bê Tây Dương. Sau đó cậu cũng bắt chước cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, còn cố ý dựa vào bả vai của Cố Nhược, thò lại gần hỏi: "Có cái gì đẹp?"
Cố Nhược quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Khinh, chóp mũi quét ngang qua gần như là chạm vào gương mặt cậu. Cô sợ tới mức nhanh chóng ngửa người ra sau, thời điểm suýt nữa là đụng vào thân xe thì được Thẩm Khinh dùng tay chặn ót lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một người cười đến mức giảo hoạt.
Một người hoảng hốt đến mức đôi mắt mở tròn xoe.