Chiếc xe dừng lại vên trong sân của một ngôi biệt thự. Hiểu Đông xuống xe, trong tay còn mang theo vài hộp quà to nhỏ. Đây không phải là lần đầu tiên đến nhà Mộc Miên dùng cơm nhưng lần nào anh cũng mang theo vô số quà tặng. Những thứ này nhà họ Trần không thiếu nhưng đó là lòng thành của anh. Được lòng phụ huynh thì chuyện tình cảm với cô cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vào đến phòng khách đã thấy ông Trần ngồi ở sofa xem thời sự, Hiểu Đông bước đến gần rồi lễ phép cúi chào:
- Thưa bác, con mới đến.
- À, ngồi đi con.
Ông Trần nói với anh xong thì quay đầu nhìn vào bếp, gọi:- Chị tư, lấy cho tôi cốc nước.
[Dạ!]
Hiểu Đông ngồi xuống ghế sofa đơn, những túi quà cũng được đặt lên bàn trà rồi nói:
- Hôm nay con có một ít quà biếu hai bác. Túi này là của bác, hai túi này là của bác gái, còn túi này là con tặng cho Mộc Miên tẩm bổ.
Ông Trần gấp báo lại cất đi rồi thở một hơi dài, đáp:
- Bác nói con bao nhiêu lần. Sang đây chơi là vui rồi, quà cáp chi cho tốn kém. Hai đứa quen nhau bấy lâu, chưa kể còn muốn tính đến chuyện trăm năm thì cần gì mấy cái lễ tiết bên ngoài.
- Đây cũng là những thứ cần thiết cho sức khỏe của hai bác thôi ạ. Nếu xem con như con trong nhà thì bác đừng ngại, hai bác cũng như là cha mẹ của con nên chăm sóc hai bác là chuyện nên làm.
- Cái thằng! Bác cảm ơn con.
- Da!
Cùng lúc này người giúp việc mang nước ra cho Hiểu Đông, ông Trần cũng bảo bà ấy lên phòng gọi Mộc Miên xuống. Hiểu Đông ngồi ở phòng khách cùng ông Trần trò chuyện một lúc. Vì cũng là người làm ăn kinh doanh, cùng chung một lĩnh vực nên có rất nhiều thứ để trao đổi. Tuy nhà họ Trần không làm ăn quá lớn nhưng ông Trần lại là một doanh nhân cũng rất có máu mặt, chính vì là người có thâm niên nên Hiểu Đông rất thích nói chuyện cùng, không những được mở mang tầm mắt mà còn tích lũy được kha khá kinh nghiệm có thể áp dụng được vào thực tế. Vả lại đã quen nhau được một thời gian, cả hai cũng xác định mối quan hệ này lâu dài nên từ lâu Hiểu Đông đã xem đây là gia đình của mình, những lần đến đây cũng rất thoải mái và tự nhiên.Hai người đang nói chuyện ở phòng khách thì Hiểu Đông nhìn thấy người giúp việc đỡ lấy Mộc Miên khi đang đi xuống bậc thang. Nhanh nhảu đi đến, anh đỡ lấy tay rồi dìu cô đến sofa ngồi xuống. Cùng lúc này bà Trần cũng từ trong bếp đi ra. Trong thấy anh đã đến thì liền nở một nụ cười hiền rồi nói:
Đến rồi à con?
Hiểu Đông đưa mắt nhìn sang thì thấy bà Trần đang đi ra nên đã cúi đầu chào.
- Dạ, con chào bác.
Nhìn bạn trai hòa hợp với gia đình mình như vậy khiến Mộc Miên cảm thấy rất an lòng. Ngay cả ông bà Trần cũng đối với anh rất tốt, xem như con cái trong nhà mà yêu thương. Đời này của cô có lẽ chỉ cần bấy nhiêu thôi đã là quá đủ rồi.
Cánh tay ôm chặt lấy đôi vai rồi ghì nhẹ, anh ân cần hỏi:
- Em còn thấy khó chịu không?
- Em không sao! Một vết thương nhỏ thôi mà, vài ngày sẽ khỏi thôi.
Cô mỉm cười rồi lững thững cùng Hiểu Đông đi đến sofa ngồi xuống. Bà Trần cũng ngồi bên cạnh ông Trần. Cả gia đình đều nói chuyện với nhau rất rôm rả. Đây có lẽ là bức tranh được tô vẽ đẹp nhất trong mười năm qua. Đã từ rất lâu rồi ở ngôi nhà này mới cảm nhận được hạnh phúc thực thụ là như thế nào. Không những Mộc Miên có được người luôn yêu thương, chiều chuộng mà ông bà Trần còn có được một chàng rể quý.
au chưa bao lâu nhưng Hiểu Đông đã có ý định muốn hai bên gia đình được một lần gặp mặt. Cả hai không còn nhỏ nữa, hai bên gia đình cũng được xem là môn đăng hộ đối. Tuy nhà họ Trần không thể sánh được với nhà họ Biện nhưng so với bên ngoài xã hội thì có máu mặt không ít. Chưa kể cha mẹ của anh rất thích Mộc Miên, thấy cô hiền lành hiểu chuyện, lại rất tài giỏi nên liên tục hối thúc cưới về nhà. Cho dù ý muốn là vậy nhưng anh vẫn phải xem ý của Mộc Miên như thế nào. Đây là chuyện lớn nên không thể tính toán qua loa được, cũng không thể tạo áp lực cho nhau hoặc đưa nhau vào chuyện đã rồi.
Đây không phải là lần đầu Hiểu Đông dùng cơm ở nhà họ Trần. Mỗi lần dùng bữa cùng nhau, bà Trần đều để ý xem anh có nhớ những gì trước kia mình nói hay không. Lần nào bà cũng như nói chuyện qua lại thông thường nhưng không ngờ Hiểu Đông nhớ rất rõ những gì Mộc Miên không thích hoặc không ăn được. Với một người bận rộn, trăm công nghìn việc lại nhớ được những thứ nhỏ nhặt của con gái mình khiến bà cảm thấy rất vui, chính vì thế nên càng yêu thương anh nhiều hơn, không khác gì con ruột của mình cả.
Hiểu Đông biết rõ Mộc Miên rất thích ăn canh cua rau đay, vừa tẩm bổ được lại vừa giải nhiệt nên rất để ý đến món này. Thấy cô ăn nhiều một chút thì lại ngăn cản, theo anh nói thì không phải thứ gì nhiều quá cũng là tốt, còn cần ăn nhiều thứ khác hơn để cân bằng dinh dưỡng.
Gắp cho Mộc Miên một ít thịt bò, anh nói:
- Em ăn thêm thịt đi, anh thấy nãy giờ em chỉ ăn canh thôi.
- Em biết rồi mà.
- Ngoan!
Hai người họ lúc nào cũng ngọt ngào như vậy khiến những người xung quanh thấy cũng phải ghen tị thay. Ông bà Trần lúc này thì không cần phải nói, con gái được hạnh phúc thì đôi vợ chồng già cũng cảm thấy được ấm lòng.
Mâu thuẫn với nhau một lúc rồi lại thôi, Mộc Miên đã hoàn toàn quên đi chuyện khúc mắc trước kia của hai người. Trong mắt của cô lúc này thì mọi thứ đã vô cùng hoàn hảo và cả người bạn trai này chẳng có điểm nào khiến mình cảm thấy bất an.
[Reng! Reng!...]
Nghe tiếng chuông điện thoại, Hiểu Đông lấy máy ra thì thấy hiển thị tên của Tần Đinh. Khẽ nhíu mày, anh chậc lưỡi rồi lướt nút xanh nghe máy.
- Tôi nghe!
[........]
-
- Tôi đã nói ngay từ đầu là không được xử lý theo chiều hướng đó. Là ai đã làm ra chuyện này?
[...]
- Giữ nguyên đó! Tôi sẽ đến xử lý ngay.
Hiểu Đông ngắt máy trước ánh mắt khó hiểu của Mộc Miên. Nhìn thấy sắc mặt của anh không được tốt, cô hỏi:
- Có chuyện gì sao anh?
- Có một chút rắc rối. Bây giờ anh sẽ đi xử lý, có lẽ sẽ ở lại công ty vài ngày. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, bình phục rồi anh sẽ đến đưa đi làm.
- Dạ!
Hiểu Đông yêu chiều xoa đầu Mộc Miên rồi cúi đầu chào ông bà Trần.- Công ty có việc gấp, con xin phép hai bác được về trước ạ.
- Công việc quan trọng, con đi đi.
Vừa nhận được cái gật đầu của ông Trần thì Hiểu Đông đã vội vã rời đi. Bà Trần nhìn theo dáng vẻ gấp gáp của anh rồi thở dài, chậc lưỡi một cái.
- Chậc! Tội nghiệp thằng nhỏ. Rảnh tay không bao lâu thì lại có công việc nữa rôi.
Cùng là dân làm ăn kinh doanh như nhau thì ông Trần hiểu rất rõ sự bận rộn của Hiểu Đông lúc bấy giờ. Vừa điều hành công ty kim hoàn, vừa phụ giúp ông Biện xử lý việc của tập đoàn nên chuyện được nghỉ ngơi cũng khó. Lại gắp thêm thức ăn, ông điềm đạm đáp:
- E rằng sau này tiếp quản tập đoàn thì càng bận bịu hơn. Với vị thế của Hiểu Đông thì chuyện được nghỉ ngơi là điều rất khó.
Mộc Miên nhìn cha mẹ mình rồi lẳng lặng dùng cho xong bữa cơm. Đột nhiên trong lòng cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cứ mãi mang linh cảm chẳng được tốt lành. Không biết sắp tới đây sẽ xảy ra chuyện gì mà khiến bản thân lo lắng đến vậy. Công việc bây giờ xem như là ổn thoả cả rồi, vậy thì còn điều gì bất ổn nữa kia chứ?
Kể từ lúc Hiểu Đông ra về thì Mộc Miên lại chẳng thể vui vẻ nổi. Không phải vì không được gần bên anh mà là trong lòng cứ mãi lo lắng nhưng chẳng biết được rằng đã có chuyện gì. Không những vậy mà đôi lúc trái tim dường như đang bị ai bóp nghẹt, vừa đau âm ỉ lại vừa khó thở vô cùng.
Chẳng biết đã bao lâu, Mộc cứ ngồi ở bên trong nhà thủy tạ, ánh mắt lại mãi đăm chiêu nhìn vô định trong không trung. Cứ mãi thắc mắc mãi về sự lo lắng đang nhen nhóm trong lòng mình. Nó đã xuất hiện từ khi nào? Và nguyên do là ở đâu?- Cô chủ! Cô chủ! Cô chủ ơi!
Phải đến tiếng gọi thứ ba mới kéo được Mộc Miên về với hiện tại. Cô giật mình, ánh mắt lập tức nhìn sang người giúp việc đang đứng ở bên cạnh, trên tay còn mang một túi quà to.
- Dạ! Có gì không dì?
- Cô Diệu Hân có gửi cho cô túi quà. Cô ấy nói công ty đang có trục trặc nên không thể ghé thăm cô lúc này. Vài ngày nữa xong việc sớm rồi sẽ đến.
- Con cảm ơn!
Mộc Miên nhận túi quà từ người giúp việc rồi mở bên trong ra xem. Cô bé Diệu Hân này gửi cho cô vài lọ vitamin, còn có một ít đồ ăn vặt nữa. Càng ngày Mộc Miên càng cảm thấy yêu quý cô em gái này. Chuyện trôi qua bấy nhiêu lâu rồi mà trong lòng vẫn luôn canh cánh, lúc nào cũng có thứ này thứ nọ cho cô rồi bảo là báo đáp.
Đang xem túi quà thì chợt có một bàn tay vỗ vào vai. Mộc Miên giật mình, quay đầu nhìn ra sau thì thấy Khả Tình đang đứng ngay sau lưng, trên môi còn nở một nụ cười tươi tắn. Thở phào một hơi, cô trách cứ:
Bạn thiệt tình! Đến mà không phát ra tiếng động gì hết.
- Mình muốn làm bạn bất ngờ xíu mà
Khả Tình người hì, đặt hai chiếc túi lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh, tiếp lời:
- Chân của bạn sao rồi? Vẫn ổn chứ?
Mộc Miên gật đầu, đáp:- Đã không sao rồi! Chắc vài ngày nữa là mình sẽ đi làm lại.
- Không sao thì tốt rồi.
Khả Tình nhìn hai túi quà trên bàn. Quả thực thì cô ấy vừa đi công tác về. Ban đầu nghe Mộc Miên hỏi ý nên cũng tư vấn vài món quà sinh nhật, thấy chỗ bán cũng là nơi mình đang công tác nên sẵn dịp cầm về giúp luôn.
Mộc Miên thở dài nhìn phần bụng vượt mặt của Khả Tình. Đã khó khăn đi đứng mà một mực cưa muốn lấy quà giúp cô cho bằng được. Nắm lấy bàn tay của cô ấy, cô áy náy nói:
- Không bao lâu nữa là sinh rồi, vậy mà bạn vẫn đi công tác như vậy sao? Đã vậy còn đi qua đi lại lấy quà giúp mình.
Khả Tình xua tay, bật cười khanh khách.
- Ông bà hay nói đi nhiều mới dễ đẻ, vả lại có Quốc Lâm đi cùng với mình mà. Lần này cũng là việc quan trọng chứ không thôi anh ấy dễ dàng gì cho mình đi. Từ hồi biết mình có thai là đã nhốt hẳn ở nhà rồi.
- Cảm ơn bạn nhiều nha!
Mộc Miên khẽ cười khi thấy nụ cười tươi tắn trên môi Khả Tình. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết cuộc sống hôn nhân của cô ấy đẹp đẽ và hạnh phúc ra sao. Cô cũng mong rằng mình và Hiểu Đông sẽ mãi như lúc này. Một người hiểu chuyện còn một người lại quá mức nuông chiều.
Huýt vào khủy tay cô, Khả Tình tinh nghịch nói:
- Ngày sinh nhật hãy chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn. Nếu có thể thì...Nhận ra ý tứ trong câu nói, đôi má đào của Mộc Miên bỗng chốc đỏ ửng cả
lên. Ngập ngừng đôi chút rồi cô thẹn thùng:
Bạn nói linh tinh!